Đây là lần đầu tiền trong đời Tử Điệp ngồi kiệu, tuy rằng không có giống như ô tô thoải mái, ngồi ở bên trong bị lay động đầu đã sớm choáng váng, nhưng nàng vẫn là giống như chú chim nhỏ mới ra khỏi tổ đối với bên ngoài tràn ngập ngạc nhiên, hai mắt nhìn bên ngoài người đến người đi, mặc quái dị phục sức, võ nghệ cao cường phòng ốc kiến trúc, các loại tiếng rao mua bán đều làm Tử Điệp đại khai mắt giới, đây là cảnh tượng trước kia nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Đi cũng đã lâu, rốt cục cũng một tiếng “Ngừng kiệu” dừng lại, kiệu liêm vén lên, Tử Điệp vừa định một cước nhảy xuống , chỉ thấy Lam mẫu được người giúp đỡ tao nhã tiêu sái đi xuống, Tử Điệp le lưỡi vụng trộm đem nữa đôi chân mới nãy trở về, tĩnh tọa trong kiệu chờ đợi người khác tới nâng nàng đi xuống, giờ phút này nàng đoan trang đem khí chất tiểu thư khuê các hàm dưỡng (nuôi nấng trong nhà) phát huy tới tận cùng. Từ trong kiệu đi ra ngoài, ngẩng đầu lên liền nhìn đến một tòa thanh sơn (ngôi chùa trên đỉnh núi cao) thẳng sáp tận trời, sương mù vờn quanh, trên đường núi đi lên nơi nơi là nhân hải dương, Tử Điệp theo sát phía sau Lam mẫu , học bộ dáng của nàng từng bước khom người,đi hai bước lại quỳ lạy một cái, Lam mẫu dáng vóc tiều tụy làm cho nàng nghĩ đến là đang luyện tập pháp luân công , nhưng lại không dám cười ra tiếng.
Đi cũng đã lâu, Tử Điệp mệt đến không đứng thẳng nổi thắt lưng nữa, ngẩng đầu nhìn xem những người khác, phát hiện mọi người đều đang cầu nguyện , miệng lẩm bẩm.
“Nương, còn bao lâu nữa, ta đi không nổi” . Tử Điệp nhỏ giọng đối Lam mẫu nói.
“Nhanh thôi, chờ chúng ta diện kiến đại sư xong liền trở về , không được nhàn hạ phải có thành ý nếu không cầu nguyện của ngươi sẽ không thực hiện được, trước kia nương vẫn cầu nguyện cho ngươi như thế này” . Lam mẫu đối với Tử Điệp nói.
Giờ khắc này, Tử Điệp rất cảm động , bởi vì nàng có một vị mẫu thân vĩ đại, vì nữ nhi vô tư kính dâng.
Tử Điệp chậm rãi cúi đầu đem nước ở khóe mắt lau khô, trong lòng yên lặng nói : nương tuy rằng ta không phải nữ nhi của người, nhưng mà về sau ta sẽ hảo hảo đối xử tử tế với người.
Rốt cục thời điểm lên đến đỉnh núi đã là giữa trưa , nhìn những giọt mồ hôi theo hai gò má Lam mẫu chảy xuống, Tử Điệp lấy ra khăn lụa của mình đưa đến trước mặt Lam mẫu nói.
“Nương, lau mồ hôi đi” . Nói xong tay đã bắt đầu giúp Lam mẫu lau mồ hôi.
Từ đối diện một vị tăng nhân đi tới, hai mắt sáng ngời hữu thần, ánh mắt tựa hồ như có thể đem vạn vật nhìn thấu.
“Đại sư, đã lâu không thấy, gần đây tốt” lam mẫu hai tay tạo thành chữ thập hỏi.
“Đa tạ phu nhân quan tâm, bần tăng hết thảy đều mạnh khỏe” tăng nhân đáp.
“Tử Điệp, vị này chính là đại sư mà ta đã nói qua với ngươi, đến, lại đây, mau bái kiến đại sư” Lam mẫu nói.
Tử Điệp chậm rãi tiêu sái đi qua, thỉnh an “Tử Điệp bái kiến đại sư” .
“Vị này là…” ?
“Tiểu nữ Tử Điệp” .
“Ân, ân, lệnh thiên kim quả nhiên không giống bình thường, ngày khác chắc chắn có điều cầu nguyện” . Tăng nhân vuốt râu nói.
“Tạ đại sư cát ngôn (lời nói tốt), tiểu nữ này của ta thuở nhỏ thể nhược nhiều bệnh, không cầu điều gì hơn chỉ cầu cả đời mạnh khỏe, nay đa tạ đại sư đã chiếu cố Lam gia nhiều năm như vậy” Lam mẫu cảm khái nói.
“Phu nhân không cần lo lắng nhiều, con cháu có phúc của con cháu” tăng nhân hòa ái nói.
“Vậy là tốt rồi, đại sư ngài mời trở về đi, ngày khác sẽ đến bái phỏng” .
“Phu nhân đi thong thả” .
Tử Điệp ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù không rõ phương hướng, cho nên nghe nói phải đi về trong lòng nhất thời thở ra một hơi, trước mặt vị đại sư này nàng có một loại cảm giác bất an, cụ thể là cảm thấy ánh mắt của đại sư có thể nhìn thấu sự đời khiến nàng không thể tránh né.
“Tử Điệp bái biệt đại sư” nói xong liền đi trở về.
Tăng nhân sau khi nghe Tử Điệp nói xong, miệng phiêu ra một câu “Nơi nào quy thuận nơi nào” .
Tử Điệp giống điện giật lăng ngốc đứng ở đàng kia, bên tai vẫn vang lên những lời này, cả người ức chế không được rét lạnh, hắn… Hắn biết mình không phải người nơi này , hắn làm sao mà biết được, mình nên làm cái gì bây giờ. Giờ phút này Tử Điệp trong óc là một mảnh tương hồ.
“Tử Điệp, đi thôi, còn đứng ở đàng kia phát ngốc cái gì a” Lam mẫu thúc giục nói.
“Nga… Nương, bụng ta đột nhiên không thoải mái, đi ra ngoài một chút, ở đây chờ ta, lập tức quay lại” Tử Điệp bay nhanh chạy đi.
“Chú ý an toàn” Lam mẫu còn chưa nói xong đã không thấy bóng dáng Tử Điệp nữa .
“Đại sư xin dừng bước…” Tử Điệp thở hổn hển đuổi theo đi.
“Ngươi rốt cục vẫn theo kịp , ta chỉ biết ngươi sẽ đến hỏi ta ” tăng nhân bí hiểm nói.
“Đại sư, ngươi nếu biết ta từ đâu đến như vậy nói cho ta biết cách trở về đi, nói cho ta biết nên như thế nào trở về, đã nhiều ngày như vậy ba ta mẹ khẳng định sẽ rất lo lắng” Tử Điệp cầu xin nói xong.
“Tử Điệp không phải bần tăng không muốn giúp ngươi, mà là hiện tại không phải lúc để ngươi rời đi , tại đây ngươi có nhất đoạn tình duyên chưa xong, tình chặt đứt tự nhiên sẽ trở về, chính là không biết thời điểm ngươi nhìn thấy hắn cũng yêu thượng hắn, không biết có còn dũng khí trở về hay không” tăng nhân thở dài.
“Sẽ không , sẽ không , ta đã từng nói qua ta sẽ không thể yêu thượng bất luận kẻ nào, cho dù trở về cũng muốn đi vô khiên vô quải ( không vướn bận chuyện gì)” . Tử Điệp vội vàng giải thích .
“Mọi chuyện đều là thiên ý, người nên gặp sẽ gặp, người nên yêu sẽ yêu, đây là số mệnh của ngươi, trốn cũng không xong, hảo hảo quý trọng chính mình, tương lai chờ đợi ngươi không hề là gió êm sóng lặng mà là… Về sau ngươi sẽ biết phía dưới ta muốn nói là cái gì, nếu có chuyện gì phiền toái thì đến tìm ta, chỉ có một lần cơ hội cho nên đừng dễ dàng dùng nó trừ phi không còn cách nào nữa” tăng nhân càng đi càng xa.
“Ai ai… Ta còn không có hỏi xong đâu…” Tử Điệp bên người sớm đã không còn thân ảnh tăng nhân.
Tử Điệp đầu choáng váng, kéo bước chân trầm trọng đi xuống núi, đi như thế nào về cũng không biết.
“Tử Điệp, như thế nào đi lâu như vậy, có phải thân thể lại không thoải mái hay không” Lam mẫu quan tâm hỏi.
“Nương, ta không sao, chính là đầu có chút choáng váng , nghỉ ngơi sẽ tốt hơn thôi…” Còn chưa nói xong liền ngất xỉu.
“Tử Điệp…”
“Tiểu thư…”
Mọi người luống cuống tay chân đem Tử Điệp nâng vào trong kiệu, thật không rõ hôm nay tinh thần tiểu thứ rất tốt như thế nào lại choáng váng liền hôn mê đâu, Lam mẫu nổi lo lắng tràn ra đáy mắt.