Vừa lên ngọ (giữa trưa) Phong Lạc Hiên đều không có bước ra khỏi thư phòng nửa bước chỉ là ở trong thư phòng thi họa, hắn đang đợi Lạc Hàn, tuy rằng đã biết tình hình bệnh dịch đã được khống chế nhưng hắn muốn nghe Lạc Hàn hội báo, Phong Lạc Hiên ngẩng đầu nhìn xem bên ngoài, một ngày đã sắp đi qua, tịch dương phía tây đem cung điện chiếu rọi, một mảnh kim bích huy hoàng lại có loại thần thánh hoàng gia uy nghiêm không thể xâm phạm, Phong Lạc Hiên thích loại uy nghiêm này, cảm giác cao cao tại thượng kia làm cho hắn thấy được cả thiên hạ đều phủ phục ở dưới chân hắn, một loại lý tưởng hào hùng thản nhiên mà sinh ra. (nguyệt : ta khinh...)
Ngay tại lúc Phong Lạc Hiên suy nghĩ rong ruổi vạn dặm bên ngoài liền truyền đến thông báo Lạc Hàn yết kiến, Phong Lạc Hiên thu hồi suy nghĩ lại trở lại bức thi họa, Lạc Hàn từ bên ngoài tiến vào nhìn thấy Phong Lạc Hiên đang thi họa vốn không nghĩ quấy rầy liền sớm đến bên cạnh yên tĩnh chờ, nhìn thấy nhất bút cuối cùng của Phong Lạc Hiên dừng lại Lạc Hàn mới mở miệng nói.
“Hoàng huynh họa càng ngày càng có thần” .
“Cùng với trình độ của ngươi so sánh trẫm cảm thấy không bằng a, đến bên này ngồi, nói xem tình hình bệnh dịch lần này thế nào, tấu chương bọn họ dâng lên đều nói ba phải, cái nào cũng được, trẫm muốn nghe chính mồm ngươi nói” Phong Lạc Hiên nói.
“Là như vậy, tổng thể mà nói hiện tại đã không có gì đáng ngại, hiện tại chỉ cần phòng ngừa lại tái phát, chúng ta đi vài ngày vẫn không tra ra là cái nguyên nhân gì làm cho tình hình bệnh dịch lần này xảy ra, sau lại là Tử Điệp ở trong một quyển sách xem qua là một loại bệnh mà tiền sử nước ta chưa từng có, sau lại được Ngưu Thái y cùng vài Thái y khác nghiên cứu rốt cục tìm ra nguyên nhân cũng tìm được biện pháp trị tận gốc, đây là một loại có tính lây bệnh rất mạnh, may mắn hiện tại đã không có việc gì , hiện tại bên kia đã không còn tình huống gì đặc biệt nên ta trước hết đã trở lại, Ngưu Thái y còn ở đó làm công tác phòng chống cuối cùng, tin tưởng không bao lâu là bọn họ sẽ trở về” Lạc Hán nói.
“Không có việc gì là tốt rồi, Tử Điệp làm sao có thể đi nơi đó” Phong Lạc Hiên uống trà nói sang chuyện khác.
“Là như vầy, ngay từ đầu không phải để cho Lam Thừa tướng đi sao, sau lại mới đổi thành ta, nàng băn khoăn muốn thay thế cha đi, ta không cho, sau lại cố chấp ta không lay chuyển được nên mới cho nàng đi ” Lạc Hàn lời ít mà ý nhiều giải thích.
“Nga, là như thế này, tính tình vậy không thể trách ngươi, chưa cho ngươi thêm cái gì loạn đi” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Không có” Lạc Hàn đáp.
Phong ba ôn dịch dần dần bị mọi người lãng quên dần, mọi người lại bắt đầu cuộc sống dĩ vãng bình tĩnh, trong khoảng thời gian này Tử Điệp cũng ngoan ngoãn ngốc ở trong nhà, ngẫu nhiên bồi Lam mẫu đi thắp hương, trên đường phía sau Tử Điệp đi theo là một đám bảo hộ nói như thế nào cũng đá không xong, Lạc Hàn cũng về với cuộc sống bình thản trước kia, đọc sách, tản bộ, có đôi khi sẽ đi tìm Tử Điệp nói chuyện phiếm, trong lúc này Phong Lạc Hiên cũng từng làm cho Tử Điệp tiến cung đều bị Tử Điệp lấy các loại lý do cự tuyệt, ngày lành luôn quá mau, ngay tại một ngày này lại một lần nữa đánh nát cuộc sống bình yên của Tử Điệp.
Ở điện thần thọ lão Thái Hậu sáng sớm liền không thoải mái, Phong Lạc Hiên đi thỉnh an nghe nói Thái Hậu không thoải mái liền cho người chạy nhanh đi thỉnh ngự y, người tới đúng là Ngưu Thái y.
“Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu không có gì trở ngại, có thể là đêm qua ngẫu nhiên nhiễm phong hàn làm cho bị cảm lạnh, thần cấp Thái Hậu khai mấy vị dược, ăn vào nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ tốt lên” Ngưu Thái y nói.
“Được, vậy ngươi nhanh kê khai sau đó cho người hầu lập tức đi đun dược” Phong Lạc Hiên nói .
“Thần khai liền a, nghĩ tới đoạn thời gian trước ở dịch khu kia mới gọi là nghiêm trọng, một đám mắt thấy từng người ngã xuống nhưng đám lão thần nghĩ mãi cũng nghĩ không ra biện pháp gì, Lam tiểu thư nhà Lam Thừa tướng không đơn giản a, gần đây không bao lâu nàng biết đây là loại bệnh gì, còn biết biện pháp phòng ngừa, ngay cả dược vẫn là nàng đề nghị lão thần mới phối trí ra được , thực là nữ tử tài tình a” Ngưu Thái y biên khai phương thuốc biên nói.
Ngưu Thái y một phen vô tâm, đại ý trong lời nói không thể nghi ngờ làm cho trong lòng Phong Lạc Hiên nổ tung, hắn không nghĩ Tử Điệp thế nhưng có y thuật cao như vậy, hiện tại ở trong lòng hắn thật hận Lạc Hàn đối hắn nói lời nói dối, mặc kệ trong lòng như thế nào không thoải mái Phong Lạc Hiên cũng không ở mặt ngoài lộ ra một chút dấu vết.
“Tử Điệp? thiên kim Lam Thừa tướng ? Trâu Thái y có lầm lẫn không, nàng làm sao có thể biết y thuật, ta nghe Hàn Vương gia nói là các ngươi trị tận gốc Lam tiểu thư chỉ là phát hiện vấn đề” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Đúng vậy, vấn đề là do nàng phát hiện , phương pháp trị liệu lão thần tìm ra cũng là do nghe xong Lam tiểu thư đề nghị mới nghiên cứu được , thật sự là không đơn giản” Ngưu Thái y nói.
“Nghe các ngươi nói như vậy, nữ nhi Lam Thừa tướng thật đúng là không đơn giản a, khó trách Hàn nhi sẽ chung tình với nàng như vậy” Thái Hậu hiền lành nói.
“Khó trách, lão thần còn buồn bực hiện tại nhờ Thái Hậu chỉ điểm như vậy rốt cục hiểu được , Hàn Vương gia chung tình với nữ tử kia cũng sẽ không kỳ quái ” Ngưu Thái y nói.
Phong Lạc Hiên không muốn lại nghe bọn họ nói chuyện, lấy cớ trong triều còn có việc liền ly khai, Thái Hậu nhìn Phong Lạc Hiên rời đi trong lòng có chút suy nghĩ, Phong Lạc Hiên rời đi lập tức đến ngự hoa viên, tức giận ẩn nhẫn rốt cục bùng nổ, Phong Lạc Hiên đem các loại hoa cỏ quý báu ở bên cạnh bạt một gốc cây cũng không dư thừa, phía sau các tùy tùng sợ tới mức lạnh run chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ đem tức giận này liên lụy đến trên người bọn họ, nhìn hoa viên tơi tả trước mặt, lúc này Phong Lạc Hiên trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là Tử Điệp là của ta, là của ta…