Đến chạng vạng thì Phong Lạc Hiên cùng Phong Lạc Hàn cũng ly khai Lam phủ, bọn họ vừa ly khai Lam Vân Lỗi liền lôi kéo tay Tử Điệp lập tức đi đến một chỗ không có người , trực tiếp đối Tử Điệp nói:
“Tử Điệp, hành động vừa rồi của ngươi rất lỗ mãng , ngươi biết bọn họ là ai không?”
“Là Hoàng Thượng cùng Vương gia” !
Lam Vân Lỗi kinh ngạc mở lớn miệng, hắn không hiểu được cho tới bây giờ không ra quá gia môn Tử Điệp làm sao có thể nhận thức bọn họ, vội vàng hỏi:
“Ngươi làm sao mà biết được, gặp qua bọn họ sao” ?
“Ca, ta chưa thấy qua bọn họ, nhưng là ta cũng không ngốc, ngươi cùng cha đối với bọn họ kính sợ có thừa, ở trên bàn cơm bọn họ cũng ngồi ở vị trí trên cùng, đó là vị trí chủ nhân mới có thể ngồi, cha chức quan Thừa tướng trừ bỏ người trong hoàng thất ai có thể làm cho cha cúi đầu như vậy, hơn nữa bọn họ ăn mặc cũng không phải tầm thường, trong đó một người quần áo có hoa văn long văn, người này chỉ có thể là Hoàng Thượng, tên còn lại có thể cùng Hoàng Thượng sóng vai mà đứng, khí chất bất phàm, tuổi cùng Hoàng Thượng xấp xỉ khả năng bọn họ là huynh đệ đi” Tử Điệp giải thích nói.
Lam Vân Lỗi nở nụ cười, hắn không nghĩ tới muội muội này của hắn lại thông minh như vậy hơn nữa sức quan sát rất mạnh, trong lòng suy nghĩ trước kia hắn có phải hay không chỉ chú ý tới bên ngoài suy nhược của Tử Điệp mà xem nhẹ bên trong của nàng, nguyên lai trong lòng lại băng tuyết thông minh như thế.
“Ngươi đoán đúng rồi, bọn họ quả thật là đương kim Hoàng Thượng cùng hắn thân đệ đệ Hàn Vương gia” Lam Vân Lỗi hồi lâu mới nói.
“Hoàng Thượng chiến tích tốt lắm, trị quốc cũng thực thành công chính là làm người có điểm quá mức âm trầm, để cho ta bội phục là Lạc Hàn, hắn là quốc sư cường đại nhất của Thiệu Dương quốc chúng ta, có kinh người trí tuệ, giang sơn Hoàng Thượng có một nửa là công lao của hắn, mà hắn lại đối quyền lực không chút hứng thú, cho tới bây giờ chính là thản nhiên làm cho mình tựa như không tồn tại ” .
Tử Điệp nghe Lam Vân Lỗi nói xong làm cho nàng không khỏi nhớ tới Phong Lạc Hàn, ánh mắt kia của hắn làm nàng không thể quên được, rầu rĩ suy nghĩ, là cái dạng hoàn cảnh gì đã làm con người hắn trở nên lạnh lùng như vậy, trong mắt tịch mịch cùng đau thương thật sự chỉ là vì quyền lực đối hắn trói buộc, về sau sẽ có nữ tử như thế nào có thể đi vào mắt hắn, lau đi cái tịch mịch cùng đau thương đó, Tử Điệp nghĩ sẽ có một vị nữ tử như vậy xuất hiện, trong lòng chính mình cũng không rõ làm sao lại có cảm giác mất mát cùng ê ẩm . Vì thế rầu rĩ đối Lam Vân Lỗi nói:
“Hắn tốt như thế nào cùng ta cũng không quan hệ a” .
Lam Vân Lỗi không rõ Tử Điệp như thế nào đột nhiên lại trở nên không vui , vì làm cho Tử Điệp lại lần nữa vui vẻ việc gì hắn cũng làm, hạ quyết tâm đối Tử Điệp nói:
“Tử Điệp, nếu không ca lại làm mã khiên (ngựa)cho ngươi, ngươi muốn thế nào đều được, chính là việc này về sau đừng nói ra ngoài, ta khả năng không còn mặt mũi nữa a, nếu để cho người ta biết ta đường đường đại tướng quân vì lấy lòng muội tử thế nhưng bị làm mã khiên, chẳng phải là người khác cười đến rụng răng…” .
Tử Điệp biết Lam Vân Lỗi làm như vậy vì muốn nàng vui, trong lòng cảm động không thôi.
“Chúng ta đều thoải mái hơn đi, không chơi đùa gia xiếc , chúng ta thi chạy bộ đi, nếu ngươi thua liền mang ta đi chơi, được không” Tử Điệp chờ mong hỏi.
“Liền như vậy định rồi” Lam Vân Lỗi vỗ đầu Tử Điệp nói.
Trận đấu kết quả là Lam Vân Lỗi cố ý nhượng bộ Tử Điệp thắng được mà chấm dứt, Lam Vân Lỗi đáp ứng có thời gian sẽ mang Tử Điệp đi ra ngoài chơi.
Một chỗ khác , trên một cái đường lớn có hai đỉnh cỗ kiệu một trước một sau nâng đi, phía trước là Phong Lạc Hiên, hắn ngồi kiệu đi khắp ngõ ngách, tự hào nhìn bên ngoài một mảnh cảnh sắc náo nhiệt do chính mình tự tay thống trị quốc gia mà có được.
Ngồi ở phía sau là Phong Lạc Hàn, hắn không có giống Phong Lạc Hiên nhìn xung quanh như vậy mà là nhắm mắt lại, trong đầu lại quên không được câu nói của Tử Điệp làm hắn rung động cùng với xúc cảm khi tay Tử Điệp vuốt ve mặt hắn mang lại, cơ hồ tất cả mọi người cảm thấy hắn là người lãnh bất cận nhân tình mà không dám cùng hắn bắt chuyện, nhưng không ai biết hắn tịch mịch , ở toàn bộ triều đình cũng tìm không thấy một người có thể làm cho hắn tận tình nói hết , không thích quyền lực lại bị vây quanh trong đó, nghĩ tới cuộc sống tự do tự tại lại bị Hoàng Thượng một câu quốc gia cần ngươi mà đoạn tuyệt đường lui, không ai biết tâm hắn , biết tâm hắn như vậy cũng là người đầu tiên trong cuộc đời hắn gặp được, thân thủ sờ soạng một chút chổ Tử Điệp chạm qua , Lạc Hàn trên mặt tái nhợt lộ ra một tia mỉm cười ấm áp, ngay tại thời điểm lơ đãng đó Lạc Hàn chính mình cũng không biết trong lòng đã bị Tử Điệp để lại một dấu vết khó phai.