Trở về biệt thự của Việt Thần, lúc này đã hơn nửa đêm nên mọi thứ chìm vào sự tĩnh mịch. Màn đêm cùng tiếng côn trùng réo rít, làn gió lạnh khẽ lướt qua lạnh cả người. Anh cau mày nhìn cậu, bản thân chỉ muốn cho tên nhóc này một đạp vì cái tội cố chấp làm khổ bản thân mình, nhìn cậu vừa đau lòng vừa bực tức.
Việt Thần cẩn thận đặt cậu lên giường, lau nước ấm cho cậu, Tử Khiêm cứ không yên mà cựa quậy, miệng không thôi lẩm bẩm:
- Việt Thần, anh đúng là tên đại đáng ghét, vương bát đản mà >"