ện trò to nhỏ với anh về ngày hôm nay mình trãi qua những gì và như thế nào. Việt Thần thì khác, anh vẫn vậy, vẫn bận rộn, mệt mỏi và lạnh lùng, điều khiến cậu muốn ở bên anh nhất vì muốn anh cười nhiều hơn...nhưng trên thực tế có lẽ khi sinh ra, mẫu thân của Việt Thần quên mất sinh nụ cười của anh, quả là điều đáng tiếc rất lớn cho nhân loại mà~
Hôm nay, sau khi tan làm Hạo Tử khoác vai Tử Khiêm rủ rê:
- Sao rồi? “Ông xã” cậu cho cậu đi chơi với tôi không?
- Đi đâu?
- Đi coffee này nọ thôi, tại hôm nay... là sinh nhật tôi?
- Thật ư?
- Ừm
- Sao cậu không nói sớm?
- Có nói hồi tuần trước, mà lúc đó hình như chủ tịch gọi cậu nên cậu không để ý.
- Xin lỗi cậu, Hạo Tử...
Tử Khiêm cắn môi nhìn cậu bạn đồng nghiệp nhún vai không biết trả lời như thế nào, nhanh tay thu gọn hành lí sổ sách của mình vào cặp, sau đó đứng lên vui vẻ nói:
- Đi thôi, dù sao sinh nhật cậu mà. Tôi phải tham dự chứ ^^!
- Được
Cả hai rời công ty đến parking lấy xe, vô tình gặp Việt Thần cũng từ công ty bước ra, anh nhìn hai người chau mày hỏi:
- Đi đâu?
- Em đi với Hạo Tử một chút nha, hôm nay sinh nhật cậu ấy!
- Khi nào về?
Tử Khiêm nhìn Hạo Tử cầu cứu, Hạo Tử đáp:
- Tôi sẽ đưa cậu ấy về sớm, chủ tịch yên tâm. Chỉ là đi coffee thôi.
- Ừ
Nói rồi Việt Thần lạnh lùng bước vào ghế lái, chiếc xe sport màu trắng nhanh chóng vụt qua hai người bọn họ, để lại một làn khói khó chịu ==’! Hạo Tử nhìn Tử Khiêm cười hỏi:
- Tôi không nghĩ chủ tịch lại hỏi kĩ như vậy...haha cậu đúng là may mắn quá, không biết “kĩ thuật” của chủ tịch có tốt không nhỉ? =))
- Nè nè... không có giỡn nha! Tôi không có vui
Lần nào cậu cũng bị Hạo Tử trêu đến đỏ mặt, sau đó mới chịu lăn bánh rời khỏi parking, trên đường hai người tiếp tục tán gẫu:
- Tử Khiêm! Cậu thấy mối quan hệ này ổn với bản thân cậu không?
- Tôi cũng không biết nữa...
- Nếu cậu cảm thấy mệt mõi hoặc tâm trạng không tốt cứ nói với tôi, được chứ?
- Hảo!
- Ừm... chỉ là tôi nghĩ hai người bọn cậu sẽ đối mặt ra sao với gia đình thôi.
- Tôi...chưa nghĩ đến. Cũng không muốn nghĩ đến!
- Ừm...Sao cũng được. Nhưng bản thân cậu phải hiểu, ngày đó rồi cũng sẽ đến.
- Ân!
- Ba mẹ cậu là người như thế nào?
- Tôi không sống cùng ba mẹ, chỉ sống với ông nội, ba mẹ tôi mất khi tôi mới tuổi. Kí ức về họ rất ít...
- Ah~ Xin lỗi, tôi không nên hỏi vấn đề này.
- Không sao:”)
Tử Khiêm mỉm cười, đôi mắt không hẹn lại híp lại cực kì đáng yêu, Hạo Tử rất thích cậu cười vì thế lúc nào cũng cố gắng chọc cậu nhưng đổi lại cậu toàn nhăn mặt như khỉ ăn ớt, khó coi vô cùng.
Cả hai người đến một quán coffe “Memories”, quán trang trí rất đẹp theo kiến trúc châu Âu cổ, không khỏi khiến khách hàng thích thú khi ngồi dùng thức uống tại đây, Tử Khiêm òa lên thích chí:
- Không ngờ giữa thành phố rộng lớn này lại có một nơi rất đẹp như vậy ah~!
- Ừm, tôi thường ra đây dùng coffee, bản thân lại thích nơi này vô cùng.
- Được, sau này sẽ thường xuyên đến đây cùng cậu:
- Haha. Duyệt! Chỉ sợ... “ông xã”cậu
- SỢ GÌ? CẬU KHÔNG THỂ NGỪNG VIỆC TRÊU CHỌC TÔI À? THẬT MẤT HỨNG.
- Xin lỗi, ở đây có bánh và nước đủ loại, cậu gọi đi.
Một nữ tiếp viên xinh đẹp đến bàn bọn họ, trên tay cầm một xấp Note nhỏ rất dễ thương hình Kitty, nhanh nhẹn hỏi:
- Kính chào quý khách, xin lỗi hai vị muốn dùng gì ạ?
Tử Khiêm chẹp miệng, hào hứng nói:
- Cho tôi một ly Caramel Frappuccino, một bánh pancake hương chocolate, thêm một phần bánh Macaron hương coffee nha.
- Vâng!
Hạo Tử nhìn cậu kêu toàn những thứ lạ mà trước giờ bản thân cậu cũng chưa thử qua, thuận miệng nói với nữ nhân viên:
- Cho tôi một phần giống như vậy.
Nữ tiếp viên gật đầu, trên tay nhanh chóng ghi chép lại thực đơn rồi mỉm cười bước vào bếp. Để lại hai cậu thanh niên vui vẻ trò chuyện:
- Hôm nay sinh nhật cậu, để tôi bao chầu này. Ok?
- Được, không khách khí...haha!
- Cậu chỉ thích ăn những thứ như vậy thôi hả? Tôi tưởng cậu thích ăn đồ mặn.
- Đâu có, sở dĩ là muốn đi uống coffee thôi. Chứ ăn uống tôi không quen lắm.
- Một chút nữa, mình đi ăn ở vỉa hè đi. Việt Thần chán lắm, anh ấy không biết đi những nơi đó.
- Được! Chủ tịch từ nhỏ đã sống ở nơi chúng ta vất vả cả đời còn không biết được / không nữa.
- Haha! Ừ cũng đúng.
Sau khi ăn uống no say, Hạo Tử đưa Tử Khiêm về nhà, thật sự hôm nay rất vui nhưng có lẽ Tử Khiêm về muộn, cũng đã gần nửa đêm điện thoại cậu lại không bật chuông vì thế... Khi vào nhà check phone, bản thân không khỏi khiếp sợ “ cuộc gọi nhỡ từ Việt Thần”. Cậu lo sợ nhấn nút gọi lại, bên kia một giọng nói lạnh như băng đóng ngàn năm, đều đều cất lên:
- Sao không quăn luôn cái điện thoại đi đi.
- Em xin lỗi...Em không cố ý, em để chế độ im lặng lúc ở công ty lại quên mất bật lên.
- Em nói em về sớm?
- Tại... em rủ cậu ấy đi ăn vỉa hè.
- Dơ bẩn!
- Anh... lúc nào anh cũng vậy.
- Anh thì sao?
- Thôi...đừng giận em được không?
- Ngủ đây, bye!
- Nè...
Tử Khiêm chưa kịp nói dứt câu, đầu dây bên kia đã ngắt mất, cậu thiệt không hiểu ai mới trẻ con? Ai mới gọi là hở chút là giận hờn đây? Việc nhỏ chút xíu như vậy mà anh đã giận hờn cậu rồi, thiệt tình...không biết phải làm sao với Việt Thần nữa đây!
Tình yêu của bọn họ thật chẳng khác gì với các cặp tình nhân khác, nếu như trên thế giới này chẳng ai có cái nhìn xấu về tình cảm đồng tính thì tốt biết mấy. Dù bọn họ đi đến chân trời gốc biển nào cũng có thể tự do, tự tại yêu thương nhau, giận hờn nhau, trao nhau cảm xúc của mình. Tử Khiêm chợt quạnh lòng nghĩ vậy, đã lâu rồi cậu không về thăm ông nội, cậu năn nỉ ông lên thành phố cùng cậu ở không biết bao lần, lúc nào ông cũng chỉ lắc đầu từ chối. Bản thân cậu khó xử vô cùng, định bụng kì nghĩ lễ giáng sinh tới sẽ về quê thăm ông, muốn tâm sự với ông thật nhiều. Từ nhỏ đến lớn, cái gì cậu cũng kể cho ông nghe, lại hay làm nũng với ông:
Từ ngày quen Việt Thần, cậu lại ít gọi điện thoại cho ông nội, nghĩ mình có lỗi với ông quá, mặc khác nghĩ kệ Việt Thần đi, quen nhau phải thông cảm thấu hiểu cho nhau chứ, lúc nào cậu cũng phải tuân theo những quy định của anh thì thật sự... “Cậu không đáng mặt nam nhi”... mà cậu là đàn ông chân chính cơ mà. Sao lại không tìm phụ nữ mà kết giao, lại dính với tên Việt Thần khó tính này chứ. Bản thân chính mình lại không hiểu chính mình, biết nhờ ai trả lời cho cậu đây! Cả đêm cứ lăn qua, lăn lại ngủ không yên, lại không biết cái tên chết tiệt kia ngủ chưa... Đánh bạo nhắn một tin:
- Chồng à! Anh đừng giận nhaaaa....
Không có tin nhắn trả lời...mà ngay sau đó một cuộc gọi từ ai đó vừa nhận được tin nhắn của cậu gọi đến, chất giọng có vẻ cải thiện hơn lúc nãy nhưng ngữ âm vẫn lạnh:
- Nhảm nhí! Ngủ đi con heo.
- Aaaaa...em ốm hơn cả anh.
- Ừ...ốm! Đi ngủ...
- Anh không giận em nữa, em sẽ ngủ ngoan.
- Ngốc nghếch.
- Nè... vậy là anh không giận em nữa đúng không?
- Ừ.
- Cám ơn honey của em. Anh ngủ ngoan.
- Ừ.
Tử Khiêm cười muốn toét cả miệng vẫn không ngừng cười, cậu cười muốn vỡ cả bụng, cười vì hạnh phúc muốn chết đi được =)))....Ai bảo Việt Thần không đáng yêu chứ? Anh đáng yêu gấp ngàn lần người bình thường luôn. Thiệt sự nếu có anh ở đây, cậu thề sẽ không tha cho gương mặt ấy mà hôn cho thật đã. Biến thái quá cha nội
Lúc lâu sau... Tại hai nơi, hai thanh niên chìm vào giấc ngủ sâu, trên khóe miệng không quên nụ cười nhẹ hạnh phúc ngập tràn