( Buổi sáng hôm sau)
Ánh nắng mùa Đông sớm đã len lỏi vào khắp căn phòng, rất tinh khôi và vô cùng ấm áp.
Ngoài vườn, những âm thanh ríu rít véo von của đàn chim sẻ đang từng đợt vang lên như một khúc hòa tấu của buổi sáng đẹp trời.
Thiên Nguyệt từ từ ngồi từ chiếc chăn ấm. Cô chậm rãi mở mắt, chậm rãi rụi mắt rồi chậm rãi nhìn xung quanh.
Cô đứng hình s, rồi nhìn kỹ lại thêm lần nữa xem mình có hoa mắt hay nhìn nhầm gì không.
Không! Mọi điều trước mặt cô đều là thật. Cô đang ở trong một căn phòng xa lạ, ở một nơi không phải nhà cô. Trong cái đầu đau ê ẩm của Thiên Nguyệt đang xuất hiện tràn lan câu hỏi:
- Đây là đâu?
- Ai đưa cô đến đây?
- Tối qua có xảy ra chuyện gì không?
Theo bản năng Thiên Nguyệt nhìn xuống người mình. Cô vẫn mặc chiếc chân váy ngày hôm qua, còn phía trên đang mặc chiếc áo hai dây màu trắng. Tuy chưa đến mức trần chuồng nhưng vẫn khiến Thiên Nguyệt lo lắng vô cùng. Càng nghĩ cô càng sợ hãi, sợ rằng cô sẽ giống trong mấy bộ phim sau khi uống say rồi bị mất cái ngàn vàng.
Mà trong mạch ký ức của cô chỉ đến phân cảnh cô cùng nhân viên ăn uống no say rồi chẳng nhớ thêm được gì nữa. Mọi hình ảnh cứ mơ mơ hồ hồ.
Cô nhanh chóng xuống giường, khoác chiếc áo blazer vắt trên ghế vào.
Vừa mặc xong thì cánh cửa phòng được đẩy vào.
- Em dậy rồi sao?
Thiên Nguyệt nhìn Hoàng Triết đầy ngơ ngác. Câu hỏi của anh rất nhẹ nhàng, ôn nhu khiến cô có cảm giác không quen.
Thiên Nguyệt lúng túng không nói nên lời. Hoàng Triết nhìn cô như vậy mà khóe miệng nở nụ cười. Anh nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống bàn, rồi quay lại nhìn cô, ân cần cất tiếng.
- Em vào đánh răng rửa mặt đi, đồ dùng anh chuẩn bị sẵn rồi, xong thì ra ăn sáng. Hôm qua em nôn nhiều chắc giờ đói lắm ha!
Thật sự Thiên Nguyệt vẫn chưa định hình, thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại. Cô cười ngượng.
- Đêm qua là anh đưa em về sao.....?
- Đúng vậy. Đây là nhà riêng của anh, em không phải lo.
Nghe thấy chữ nhà riêng càng khiến Thiên Nguyệt lo lắng thêm. Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa?
Mọi thắc mắc, mọi sự lo âu, sợ hãi dường như đều được in khuôn mặt cô vậy, Hoàng Triết đều đọc được hết thảy. Anh phì cười, nụ cười bình thường rất mê hồn nhưng lúc này lại càng khiến Thiên Nguyệt càng thêm xấu hổ, mặt mũi, hai bên tai đều đỏ ửng cả lên.
Bất chợt, một dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu Thiên Nguyệt khiến cô phải điều chỉnh là cảm xúc của mình. Gương mặt thoáng chốc trở nên lãnh đạm, lạnh lùng vô cùng. Để mọi chuyện không trở nên phức tạp, khó giải quyết thì mọi lúc mọi nơi, mọi giây mọi phút cô đều phải giữ khoảng cách, giữ mình với anh. Vì cô hiểu dù có thế nào đi chăng nữa thì sẽ chẳng thu được trái ngọt đâu.
- Cảm ơn anh rất nhiều. Em xin phép về trước.
Giọng nói lạnh tanh cùng gương mặt không cảm xúc của cô khiến nụ cười của anh tắt hẳn. Trong lòng anh hiện giờ là ba phần ái ngại, bảy phần hụt hẫng. Hoàng Triết cứ nghĩ cô sẽ cảm kích anh, sẽ đón nhận anh nhiệt tình như trước kia. Nhưng không tưởng tượng vẫn mãi là tưởng tượng mà thôi!
Không kiên nhẫn thêm được nữa, không thể chờ đợi thêm phút giây nào, Hoàng Triết đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn cô, gấp gáp lên tiếng:
- Tại sao em lại xa cách anh như vậy. Chẳng phải giờ em độc thân rồi sao!
Không cần nghĩ ngợi, Thiên Nguyệt giải thích luôn.
- Lâm tổng, anh hiểu nhầm rồi. Dù em có độc thân hay không thì hiện tại thái độ của em với anh vẫn như vậy. Không thể giống ngày xưa được nữa.
- Tại sao?
- Tại vì em không thích anh!
Câu nói của Thiên Nguyệt thốt khiến mọi thứ xung quanh như đóng băng lại. Trái tim của Hoàng Triết nhói một cái, rất đau. Không hiểu sao, cả Thiên Nguyệt cũng vậy. Cô cố gắng như gương mặt không cảm xúc nhìn anh. Còn anh, nhìn cô với ánh mắt chan chứa nỗi hụt hẫng, thất vọng, có cả đau trong đó.
- Em nói thật chứ!
- Thật!
Sự dứt khoát trong câu trả lời của Thiên Nguyệt không khác gì cái đâm dao dứt khoát vào trái tim Hoàng Triết. Lần đầu tiên anh cảm nhận được cái cảm giác đau đớn, khó chịu này.
- Anh..... thật ra....... anh biết trước đây anh đã từ chối tình cảm của em. Có phải em vẫn giận anh không?
- Không phải vậy.....
Không cho Thiên Nguyệt có cơ hội nói, Hoàng Triết tiếp lời luôn, anh đang rất cố gắng giải thích cho cô hiểu.
- Thật ra, sau khi biết được sự thật em là người cứu anh, anh rất hối hận, cảm thấy rất có lỗi với em. Anh biết bản thân trước đây luôn tránh xa em.......
- Ý anh là hiện tại anh như vậy là do anh biết em mới là người cứu anh năm xưa, nên anh phải trả ơn cho đúng người, đúng chứ?
- Không! Ý anh là ngày trước anh hiểu lầm là Lý Tuệ Như cứu anh nên anh mới chấp nhận mối quan hệ yêu đương với cô ấy. Anh bị nhầm lẫn giữa việc yêu và cảm kích..... Lúc đó, anh không thể hiểu rõ tình cảm của bản thân nên mới khẳng định anh yêu cô ấy, nhưng thực sự không phải vậy.
Thiên Nguyệt cứ đứng đó im lặng, để anh nói tiếp.
- Anh thừa nhận trong chuyện tình cảm bản thân rất ngu ngốc. Không biết xác định trái tim mình. Hiện tại thì anh xác định được rồi, người anh thích chính là em. Chỉ có em thì anh mới biết mùi vị ghen là gì! Anh.... Tiểu Nguyệt..... Anh cũng không biết lời giải thích kia của mình có làm em hiểu tình cảm của anh hay không nhưng mà....
- Đủ rồi. Em không muốn nghe thêm nữa. Điều quan trọng lúc này không phải anh nhận ra tình cảm của mình hay chưa mà điều quan trọng là em không còn thích anh nữa. Chuyện trước đây đã dạy em một điều, trong tình yêu phải bắt nguồn từ hai phía, chứ nếu chỉ là đơn phương thì sẽ chẳng tồn tại tình yêu nào cả.
Dứt câu cô quay người đi về phía cửa phòng, bàn tay nhanh chóng mở cửa ra rồi tiếp tục đi.
- Lần trước là em yêu đơn phương anh, bây giờ, sẽ đến lượt anh, sẽ yêu đơn phương em. Anh tin rằng sẽ có ngày anh sẽ làm em yêu lại anh như anh hiện tại. Anh chắc chắn sẽ có ngày giữa chúng ta sẽ không còn tình yêu đơn phương nữa!
Hoàng Triết nói một giọng lớn, rất lớn, như thể sợ cô không nghe thấy được. Anh mong sao cô nghe được sẽ dừng lại nhưng bước chân của Thiên Nguyệt vẫn bước đều.
Cô nhanh chóng ra khỏi nhà. Căn nhà này sát ngay đại lộ nên phượng tiện giao thông đi lại nên không khó cho Thiên Nguyệt bắt taxi về nhà.
Trong căn phòng kia chỉ còn lại anh. Chưa bao giờ Hoàng Triết thấy bản thân bất lực như hiện tại. Chưa bao giờ anh thấy mình tệ hại như bây giờ. Cũng chưa khi nào anh thấy con tim mình nhói đau nhiều như thế.