Năm ngày đã thế trôi quá nhưng tinh thần của Thiên Nguyệt vẫn còn chưa hồi phục. Cô chỉ cho phép mẹ cô, Thanh Hạ, Tiểu Á đến gần mình, mấy cô y tá cũng rất khó tiếp xúc. Mấy ngày đầu tỉnh lại, cô luôn quậy phá như một người điên dại. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm thì Thiên Nguyệt lại trầm tính, cả ngày cứ ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, bên cửa sổ, chẳng nói lời nào. Điều này lại càng làm mọi người trở nên lắng.
Vì vẫn chưa điều tra ra được thủ phạm thực sự phía sau nên Hoàng Triết đã cho người bảo vệ cô rất nghiêm ngặt cùng với các vệ sĩ của Mạc gia. An ninh được thắt chặt đến nỗi mà một con ruồi cũng khó lọt vào phòng được.
- Tiểu Nguyệt, cậu ăn chút táo nhé, mình gọt rồi nè.....
Tiểu Á sau khi cẩn thận gọt táo thì nhẹ nhàng đưa một miếng cho cô. Lúc này trong phòng chỉ còn cô, mẹ của Thiên Nguyệt đã về nhà nấu đồ ăn rồi. Nài nỉ mãi nhưng Thiên Nguyệt vẫn im lặng ngồi đó, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đang ngập tràn ánh nắng ấm áp trong mùa Đông giá lạnh này. Nhưng dường như nhiệt độ ngoài kia cũng chưa bằng sự lạnh lẽo trong lòng cô hiện giờ.
Thấy Thiên Nguyệt vẫn đờ đẫn ra đó, Tiểu Á càng đau lòng, vẫn tiếp tục cố gắng mời gọi Thiên Nguyệt ăn táo. Mấy ngày nay, Thiên Nguyệt đã gầy đi không ít, người xanh xao không chút sức sống.
- Tiểu Nguyệt, ăn miếng táo đi, ngọt lắm nè.....
- Không......
Thiên Nguyệt ánh mắt giờ như vô hồn, ngồi trên giường bệnh, hai tay cuốn quanh hai gối, áp một bên má xuống đó.
- Cậu phải ăn để mau khỏe, Light Moon đang chờ cậu về giải quyết công việc kia kìa, Tiểu Hạ dạo này kiêm phần của cậu mà mệt muốn chết kia kìa.... Cậu sẽ không nỡ để cậu ấy một mình gánh vác Light Moon đúng không nào?
" Light Moon......."
" Bằng chứng về Light Moon....."
" Đến ngõ.... này sẽ có bằng chứng....."
" Cô em im lặng để chúng ta vui vẻ chút nào....."
Nghe thấy hai chữ Light Moon, trong đầu Thiên Nguyệt bỗng hiện lên bao hình ảnh kinh hoàng ngày hôm đó, một ngày tăm tối nhất cuộc đời của cô từ khi lọt lòng đến đây. Một ngày mà cô bị tra tấn, ngược đãi về cả thân xác lẫn tinh thần.
Thiên Nguyệt sợ hãi, hai tay ôm lấy đầu, lắc đi lắc lại loạn xạ, miệng không ngừng gào khóc.....
- Tránh ra..... làm ơn tránh ra..... đừng đến gần tôi..... mấy người...... làm ơn đừng đến gần tôi..... Cút đi......
Tiểu Á biết mình vừa lỡ lời, cô cũng loạn lên và sợ hãi không kém. Tiểu Á muốn đến gần Thiên Nguyệt nhưng bị cô đẩy mạnh ra.
- Tiểu Nguyệt, đừng sợ, là mình...là mình Tiểu Á đây..... cậu bình tĩnh đi được không?
- Cút đi..... mấy người muốn hại tôi..... Triết ca.... Triết ca ca cứu em.... cứu em.....
Thiên Nguyệt gào khóc ngày một thảm thiết hơn, ý thức không còn được minh mẫn nữa rồi.
Cạch.....
Cánh cửa mở ra, Hoàng Triết cùng Khang Việt lo lắng đi vào. Mấy hôm này vì bận chuẩn bị cho bữa tiệc kỷ niệm năm thành lập tập đoàn Lâm thị nên anh không đến thăm cô được.
- Tiểu Á, Tiểu Nguyệt sao vậy......?
- Em...... Tiểu Nguyệt..... vì em nói lỡ lời nên chắc là cô ấy đã nhớ lại ngày hôm đó...... Em xin lỗi..... em....
- Không sao, không phải lỗi của em.... ngoan.... nín đi đừng khóc......
Khang Việt ân cần đến bên bạn gái ôm cô vào lòng mà vỗ về.
Hoàng Triết lo lắng không thôi trước hình ảnh Tiểu Nguyệt đang khóc lóc điên loạn, tinh thần bất ổn, sợ hãi.....
- Mấy người tránh ra, cút đi..... Triết ca cứu em.... cứu em.... hu hu hu hu.......
Hoàng Triết nghe vậy liền đến ôm chặt lấy cô, ra hiệu cho Khang Việt đưa Tiểu Á ra ngoài. Còn anh nhẹ nhàng vỗ về cô.
- Là anh đây..... Triết ca đây..... bình tĩnh.... anh ở đây rồi.....
Ban đầu Thiên Nguyệt vùng vẫy đẩy anh ra nhưng cô cảm nhận được hơi ấm "an toàn", Thiên Nguyệt rụi đầu vào lòng anh mà nức nở.
- Triết ca.... anh đến cứu em rồi..... em sợ.... hức hức....
- Ngoan..... đừng sợ.... từ giờ anh sẽ bảo vệ em.... sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.... ngoan.... bình tĩnh lại được không!
Hoàng Triết nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu xoa đầu cô đầy yêu thương, cưng chiều. Thiên Nguyệt cũng dần tịnh tâm, bình tĩnh lại.
Vì cánh cửa chưa đóng chặt nên mọi hành động, lời nói vừa rồi đã thu trọn vào tầm mắt của Minh Khánh. Anh đã định rằng sẽ chạy ngay vào đó, đẩy Hoàng Triết ra và ôm Thiên Nguyệt của anh vào lòng nhưng không được. Anh không đủ can đảm vì Minh Khánh sợ nếu anh vào Thiên Nguyệt sẽ mất bình tĩnh thêm lần nữa, sẽ khóc nhiều hơn. Nếu anh vào thì chẳng khác nào người thừa đi xen vào chuyện của người khác.
Tay Minh Khánh nắm chặt bó hoa baby trắng, nở nụ cười nhạt. Nụ cười như châm biếm, khinh thường chính bản thân mình. Nhìn thấy bạn gái mình đang trong vòng tay người đàn ông khác mà bất lực, chẳng làm gì được. Thân là bạn trai mà lại không cho bạn gái mình một cảm giác an toàn, an tâm. Một người bạn trai như này thật sự thất bại.
Nhìn thấy Thiên Nguyệt yên tâm nằm gọn trong vòng tay của Hoàng Triết dường như Minh Khánh đã hiểu ra anh chưa từng bước vào được trái tim của cô. Bao cố gắng của anh dường như vẫn chưa là đủ để thay thế người ấy trong lòng cô. Anh cứ đứng chôn chân tại đó chứng kiến hết thảy bên trong với ánh mắt ghen tị, thất vọng vô cùng.
Minh Khánh lủi thủi cất bước ra về, khuôn mặt đầy tâm trạng, buồn sầu. Khang Việt và Tiểu Á thấy vậy cũng không biết mở lời ra sao nên đành thôi.
Tiểu Á vẫn trong vòng tay của Khang Việt, nói trong sụt sùi.....
- Anh biết không, em luôn thắc mắc tại sao anh Hoàng Triết lại cho Tiểu Nguyệt cảm giác "được bảo vệ" như vậy, trong khi Minh Khánh là bạn trai cô ấy thì lại không có được sự tin tưởng.
- Ai anh biết được, em là bạn thân của Thiên Nguyệt còn không biết nữa là anh.
- Haizzzzzz..... Cô ấy vẫn mãi chấp niệm đoạn tình cảm này sao.....
Hình như nhớ ra được điều gì đó, Khang Việt bỗng dưng cất lời......
- Không biết có đúng không nhưng anh nhớ mang máng hồi bọn anh tuổi, trong lúc anh và Tiểu Triết ngồi vẽ ngoài sân vườn nhà Lâm gia thì có tiếng kêu cứu rất to ngoài bên hồ. Hai đứa anh chạy ra thì thấy một bé gái đang vùng vẫy dưới nước, hình như bị chuột rút. Anh thì anh không có biết bơi nên thấy thế sợ hãi lắm, quay đi quay lại thì Tiểu Triết đã nhảy xuống cứu rồi. Lên đến bờ thì cô bé này vừa run run vừa ôm chặt lấy cậu ta. Tuy sợ hãi nhưng vẫn cười rất tươi..... Nghe mẹ anh bảo đó là tiểu thư nhà Mạc gia....
"- Cảm ơn anh, Triết ca ca, em biết anh luôn bảo vệ em mà....
- Ai muốn bảo vệ em, hâm à....
Cậu bé lạnh lùng hất tay cô bé ra, đứng dậy rồi kéo cậu bạn đi, cứ để cô bé ngồi đó."
Trong phòng bệnh....
Thiên Nguyệt nằm gọn, ngoan ngoãn trong lòng Hoàng Triết, không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào. Hoàng Triết mỉm cười nhìn con mèo nhỏ đang say giấc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mây suôn mượt của cô. Anh dường như quên đi hiện tại, không tự chủ được mà hôn nhẹ lên trán cô, nhìn cô với ánh mắt đầy sủng nịnh, yêu chiều.
- Anh từ giờ sẽ luôn bảo vệ em, Tiểu Nguyệt của anh.....!
......