năm sau......
Lâm gia sau biến cố ấy tuy tập đoàn không bị tổn thất gì nhưng tinh thần của Lão phu nhân và cha mẹ Hoàng Triết không còn vui vẻ như trước. Chuyện đó vẫn là một vết dằm đâm sâu vào trong tâm trí mỗi người, thi thoảng vẫn nhói lên từng cơn.
Còn Hoàng Triết cũng vậy nhưng anh vẫn mạnh mẽ hơn nhiều. Chính vì vậy, anh đã được thời gian xoa dịu vết thương trong lòng ngày nào, anh giờ không còn quá vướng bận chuyện đó nữa. Cuộc sống của anh hiện giờ khá bình yên. Xử lý công việc xong ở công ty xong thì anh nhanh chóng thu xếp về nhà ăn tối cùng gia đình và đứa con trai "bấc đắc dĩ ". Anh và tiểu thiếu gia thời gian qua đã thân hơn nhiều. Giờ thằng bé rất thích ở cạnh anh. Là một soái ca nhí đáng yêu ngoan ngoãn nghe lời nhưng rất ít nói mà vẻ mặt lúc nào cũng man mác buồn. Có lẽ thằng bé biết mình thiếu thốn điều gì.......
Tập đoàn Lâm thị ngày càng phát triển trên nhiều phương diện, đặc biệt chú ý là công ty giải trí trực thuộc tập đoàn đã ra đời, ngày càng phát triển rực rỡ, đưa Lâm thị lên thêm một tầng cao mới mà khó tập đoàn nào có thể với tới được. Đúng phải nể phục tài kinh doanh của Hoàng Triết. Cánh báo chí luôn ca ngợi anh với những lời khen có cánh nhưng vẫn đan xen một điều:" Tổng tài giỏi giang đẹp trai nhưng tình duyên lận đận!"
...... Ở thành phố C.....
Trên quốc lộ lớn, trong chiếc xe sang đang chạy êm ái trên đường, hai ghế phía trước là hai chàng trai, người thì điển trai, chững chạc, người thì lãng tử lạnh lùng còn phía sau là một cô gái xinh đẹp xõa tóc nhẹ nhàng khoác trên mình bộ áo váy dạ Tweed siêu sang chảnh của Chanel. Người đó không ai khác là Mạc Thiên Nguyệt. Đây là lần đầu tiên cô về nước sau hơn năm bên Pháp. Giờ cô đã là một CEO tài giỏi của một công ty thời trang. Công ty tuy chỉ mới thành lập được gần hai năm nhưng nó đã nổi tiếng khắp nước Pháp, ở cả đất nước của cô và nhiều nơi trên toàn thế giới. Nó có tên là Light Moon. Light mang ý nghĩa tỏa sảng còn Moon là ở trong tên Nguyệt của cô. Công ty thành công được như ngày hôm nay một phần là nhờ sự PR nhiệt tình của nhà thiết kế nổi tiếng toàn cầu Daniel còn lại đều là do công lớn trong sự cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ của cô và các cộng sự.
- Mẹ ơi, con sắp về đến nhà rồi, mẹ cứ yên tâm. Vâng, con sẽ chú ý mà…… vâng mẹ, con biết rồi mà, …vâng ạ…..
Thiên Nguyệt vừa cúp máy thì một giọng nói đã vang lên mang theo câu hỏi đầy nghi vấn.
- Mẹ bảo sao vậy chị?
Thiên Minh ngồi ngay ghế phụ phía trên nhanh nhẹn quay đầu xuống hỏi.
- Mẹ hỏi sắp về chưa…… Mà anh Minh Khánh mẹ em có bảo anh hôm nay đến nhà em ăn cơm tối luôn anh ạ.
Minh Khánh đang chăm chú lái xe thì bất giác cười, một nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Anh tất nhiên đồng ý ngay. Nhưng vài giây sau khuôn mặt hạnh phúc kia lại đầy nỗi lo lắng. Bởi lẽ đây cũng được coi là ngày đầu tiên anh ra mắt cha mẹ ‘’bạn gái’’.
Đúng vậy! Hiện tại, Thiên Nguyệt và Minh Khánh đang trong mối quan hệ yêu đương, có lẽ cũng được hơn nửa năm rồi. Trong suốt hơn ba năm qua, Minh Khánh đã rất khổ sở để có được lời đồng ý của Thiên Nguyệt. Cô luôn do dự thấm chí nhiều lần từ chối thẳng thừng lời tỏ tình của anh. Nhưng Minh Khánh vẫn kiên trì đến cùng và rồi trái ngọt cũng đến với anh.
Nếu nói Thiên Nguyệt đồng ý vì cô yêu anh Minh Khánh thì hoàn toàn không phải. Suốt bao tháng ngày qua anh luôn chăm sóc cho cô, công ty anh cũng giúp cô không ít. Nếu cô từ chối tình cảm của anh chẳng phải làm người luôn quan tâm, bảo vệ, yêu thương mình bị tổn thương hay sao? Chính vì vậy, tình cảm của cô dành cho anh lúc này chỉ dừng ở mức tình thân chứ chưa phải tình yêu. Cô luôn dặn lòng rằng rồi sẽ có ngày trái tim cô mở cửa cho Minh Khánh, chắc chắn sẽ có ngày đó. Chỉ là lúc này con tim mệt mỏi của cô đang dần thay thế anh với một người nào đó, cái người mà cô vẫn luôn nghĩ tới, thỉnh thoảng gặp trong mơ. Giờ cô cũng chưa rõ được rốt cuộc mình đã thực sự hết yêu người ta hay chưa? Nếu chưa thì điều đó sẽ làm Minh Khánh bị tổn thương gấp nhiều lần hơn nữa.
Cứ nghĩ nhiều cơn đau đầu trong Thiên Nguyệt của cô lại tái phát. Cô ngả lưng ra phía sau, hai mắt nhắm chặt lại, hai tay xoa xoa hai bên thái dương. Nhìn qua gương, Minh Khánh thấy vậy thì lo lắng không thôi. Anh cất lời quan tâm đầy yêu thương trong đó:
- Em mệt sao?
- Em chỉ là đau đầu chút thôi, không sao đâu, nghỉ ngơi chút là khỏe ý mà!
- Vậy được, em ngủ chút đi, chút nữa đến nhà anh sẽ gọi.
- Anh Minh Khánh, làm ơn chạy nhanh hơn được không ạ, em không muốn ăn cẩu lương của hai người đâu….. đúng là coi người ta là cái bóng đèn mà…..
Thiên Minh có chút bực à nha, cứ cho cẩu độc thân ngồi ‘’tận hưởng’’ mấy cảnh này. Nói thế thôi, chứ chị gái cậu tìm được tình yêu, tìm được người yêu thương mình thì cậu vui còn không kể hết.
phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng dinh thự Mạc gia. Sau khi có hiệu lệnh, cánh cổng sắt màu đen nguy nga dần dần mở ra cho chiếc xe tiến vào.
Ở sảnh chính mọi người từ bố mẹ Thiên Nguyệt, bác quản gia và mấy cô giúp việc đã đợi sẵn ở đó. Ai cũng háo hức, mong chờ.
Chiếc xe chầm chậm tiến vào rồi đừng hẳn. Minh Khánh nhanh nhẹn ra chào mọi người rồi đi đến mở cửa xe cho cô bạn gái thân yêu của anh.
Thiên Nguyệt bước ra ai cũng hạnh phúc vô cùng, hỏi thăm cô rối rít:
- Tiểu thư lần này về thật xinh đẹp nha...
- Cháu cảm ơn bác, bác vẫn khỏe chứ ạ....
Thiên Minh bước ra xe, thở dài:
- Đại tiểu thư về rồi chắc giờ con thành người thừa rồi nhỉ?
Nghe vậy, mọi người mới chú ý đến Nhị thiếu gia. Ai cũng biết ý mà hỏi thăm cậu không sợ cậu lại dỗi bây giờ. Chỉ có Mạc lão gia là vẫn nghiêm mặt:
- Đàn ông con trai mà xăm soi, con xem có ra thể thống gì không?
- Vâng.... vâng.... con xin lỗi.....ạaaaaaa.....
Nói rồi Thiên Minh bĩu môi quay đi, hình ảnh cậu lúc này khác hẳn với vẻ lạnh lùng lãng tử vừa rồi.
Nhìn con gái xinh đẹp trưởng thành, cha mẹ cô không giấu được giọt nước mắt xúc động. Mạc phu nhân đến ôm chầm lấy cô:
- Để mẹ em bảo bối của mẹ nào.... Lớn rồi..... Lớn thật rồi....
- Con phải lớn để chăm mẹ mà...... hihi......
Rồi cô đưa ánh mắt yêu thương nhìn bố:
- Con gái rượu của bố về rồi đây.....
Mạc lão gia mỉm cười hiền từ, ánh mắt chan chứa yêu thương, đầy vẻ cưng chiều:
- Con gái, chào mừng con trở về.
Thiên Minh thấy vậy chỉ biết lắc đầu chấp nhận số phận:" Mình đúng là con ghẻ của cái gia đình này mà.... haizzzz.....!"