Tối hôm đó, Hoàng Triết về nhà và sớm hơn mọi khi. Vừa cất đồ, thay quần áo xong thì anh đã chạy ngay đến phòng Tiểu Bảo đang ngủ. Thằng bé nằm ngoan ngoãn trong giấc nồng, hai má phúng phính trắng hồng trông vô cùng đáng yêu.
Lý Tuệ Như hay tin Hoàng Triết về sớm thì háo hức lắm. Cô tắm rửa sạch sẽ mặc chiếc váy ngủ ren khá gợi cảm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cùng màu. May mắn sao sau sinh thân hình của Lý Tuệ Như cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn vô cùng quyến rũ.
- Triết, anh mới về sao, đã ăn gì chưa?
Vừa nói Lý Tuệ Như vừa đến bên Hoàng Triết, ôm chặt từ phía sau. Hoàng Triết lúc đầu có giật mình sau rồi cũng bình tĩnh nhẹ nhàng gỡ tay cô ta xuống. Gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Quay lại, anh cố gắng mỉm cười, dịu dàng xoa đầu người con gái trước mặt - người vợ tương lai của anh.
- Anh thấy mẹ bảo hôm nay em không khỏe, mau đi ăn và nghỉ ngơi đi, đêm nay anh sẽ trông chừng Tiểu Bảo.
Lý Tuệ Như phụng phịu nhào vào lòng anh một lần nữa, ôm thật chặt.
- Triết, đêm nay em muốn ngủ cùng anh. Tiểu Bảo hôm nay ngoan lắm, dạo này thằng bé cũng không thức đêm, với có bảo mẫu rồi anh không phải lo đâu. Anh đi làm về mệt rồi nên nghỉ ngơi sớm......
Nói rồi, Lý Tuệ Như kéo tay Hoàng Triết xuống phòng ăn. Hôm nay, ở nhà chỉ còn hai người và người làm thôi. Bố mẹ và Hoàng Đông đều ra ngoài cả rồi.
- Triết, hôm nay có mấy món anh thích, mau ăn đi, hiếm khi anh về sớm và ăn cơm cùng em như vậy. Em vui lắm.....
Lý Tuệ Như nở nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc vô cùng. Đây là cơ hội hiếm có, cô phải tận dụng cho bằng được.
Hoàng Triết miễn cưỡng vui vẻ ăn. Anh không muốn làm Lý Tuệ Như buồn. Anh có tìm hiểu, phụ nữ rất dễ mắc chứng trầm cảm sau sinh, nếu không được quan tâm chăm sóc thì hậu quả sẽ rất khó lường. Lý Tuệ Như vì anh mà bước qua quỷ môn quan, sinh cho anh đứa con trai đáng yêu bụ bẫm, lý trí anh không cho phép bản thân mình lơ là cô, không được phép.....
Ăn uống xong, anh đi tắm còn Lý Tuệ Như thì hạnh phúc ngồi trên giường, gương mặt không thể nào giấu được sự háo hức, vui sướng trong lòng. Tối nay, cô quyết tâm gần gũi anh cho bằng được.
Cạch.....
Từ phòng tắm bước ra, Hoàng Triết mặc trên mình chiếc áo cộc màu xám khá rộng rãi với chiếc quần short cùng màu. Tóc vẫn ướt, được anh lau nhẹ bằng chiếc khăn tắm. Từng giọt nước ở cổ chảy theo một đường thẳng xuống ngực. Gương mặt đẹp trai pha chút lạnh lùng, lãnh đạm. Ôi chao, thế này thì quyến rũ quá rồi chăng?
Lý Tuệ Như nhìn không chớp mắt, vẻ mặt hiện lên ý muốn thèm thuồng khá mãnh liệt. Ngắm nhìn một hồi, cô ta cất giọng nhè nhẹ, ngọt ngào pha chút nũng nịu.
- Triết, dạo này em khó ngủ, hôm nay anh ngủ cạnh em có được không anh?
- Được.
Hoàng Triết trả lời nhưng trong lời nói ấy mang chút gì đó lạnh lùng, miễn cưỡng. Dốt cuộc là anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Dứt lời, Hoàng Triết vén chăn nằm xuống giường. Thấy vậy, Lý Tuệ Như nhanh chóng ôm chặt lấy anh. Anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Ánh mắt đó ân cần, ôn nhu lắm cứ như thể là ánh mắt của người anh trai cưng chiều em gái vậy, chứ chẳng giống của một cặp tình nhân chút nào!
- Em mau ngủ đi, ngủ muộn sẽ không tốt đâu?
Lý Tuệ Như vẫn chứ ôm thật chặt không, bàn tay hư hỏng cứ thế sờ đi sờ lại trên ngực anh. Được một lúc, tay cô có bàn tay lớn khác giữ lại.
Anh nghiêm nghị nhìn Lý Tuệ Như, nặng giọng nhắc nhở:
- Tiểu Như, ngoan, mau ngủ đi.
Lý Tuệ Như nhận ra mình đã đi quá giới hạn rồi. Lúc này cô cần phải biết tiến biết lùi thích hợp, nếu cưỡng cầu quá mức sẽ mất tất cả. Nghĩ rồi, bàn tay hư hỏng kia cũng dừng lại nhưng không thoát ra khỏi người anh, cái ôm cũng chặt hơn.
Đợi đến khi Lý Tuệ Như ngủ say, Hoàng Triết nhẹ nhàng đặt tay cô ta ra khỏi người mình, thật nhẹ thật nhẹ rời khỏi giường, đi ra ngoài. Lại thật nhẹ thật nhẹ đóng cửa lại.
Sau khi Hoàng Triết đi khỏi, bên trong giường, đôi mắt đang ngủ say kia bỗng từ từ mở ra:
- Triết, anh thay đổi rồi sao? Không còn yêu em nữa sao?
Càng nghĩ, đôi mắt ấy càng trở nên đỏ hơn, tức giận hơn dưới ánh đèn vàng. Lý Tuệ Như trở người nhìn về phía cửa sổ nơi ánh trăng đang dọi chiếu vào, đăm chiêu nghĩ một điều thần bí nào đó!
...----------------...
Bên Pháp, lúc này mới buổi chiều.
Trong căn hộ tông màu trắng, nội thất tinh tế, được trang trí với nhiều lo hoa baby trắng, baby hồng, một loài hoa mà Thiên Nguyệt vô cùng yêu thích.
Hai cô gái đang tất bật dọn dẹp thì bỗng nhiên Thanh Hạ ồ lên một tiếng làm Thiên Nguyệt giật bắn cả người.
- Tiểu Nguyệt, giờ mới nhớ. Hôm nay là hết hạn ba ngày rồi. Sao nào có đồng ý với người ta không đây?
Chả là cách đây ba hôm, khi đang được Daniel bổ túc kiến thức thì bỗng dưng xuất hiện một chàng trai mang vẻ đẹp lai cực kỳ lãng tử, nhìn phát là đắm say, hai phát là say đắm quên lối về, cứ như minh tinh, idol nào đó không bằng. Nếu đưa lên bàn cân so sánh với Hoàng Triết thì vẻ đẹp hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Chàng trai này có mẹ là người Pháp còn cha là người cùng quê hương với Thiên Nguyệt, tên Lý Minh Khánh, bằng tuổi Hoàng Triết, là cháu trai họ của Daniel, cũng học về bên thiết kế. Nhưng Minh Khánh còn thiết kế cả các công trình kiến trúc lớn, cũng là một nhân tài đáng khâm phục.
Anh đã yêu thích Thiên Nguyệt từ cái nhìn đầu tiên. Chính Daniel là bà mối cho hai người này. Càng tiếp xúc, Minh Khánh càng thích Thiên Nguyệt nhiều hơn, còn rất ngưỡng mộ tài năng của cô. Chính vì vậy, Minh Khánh đã mạnh dạn mời Thiên Nguyệt đi ăn tối cùng anh với lý do cảm ơn cô đã giúp anh bản thiết kế ( kiếm cớ thôi chứ có bảng thiết kế nào ở đây đâu). Được Thanh Hạ và Daniel nhiệt tình "đẩy thuyền" nên Thiên Nguyệt ngỏ ý muốn suy nghĩ, và hạn là ba ngày. Hôm nay chính là kết thúc hạn này rồi.
- Ừm..... mình nghĩ mình sẽ đi ăn tối cùng anh ấy.
- Thật sao! Bạn tôi nghĩ thoáng rồi, cảm tạ trời đất.......!
Thực ra, ban đầu Thiên Nguyệt cũng có ý định từ chối nhưng về sau cô nghĩ nếu như cô quen biết người khác thì liệu có quên được anh không. Liệu rằng hình bóng của Minh Khánh có lấp đầy hình ảnh Hoàng Triết trong tâm trí cô chứ!
- Thôi, dọn nốt đi, rồi mình còn chuẩn bị, h tối anh ấy sẽ đến đón mình.
- Cậu cứ chuẩn bị đi, mọi thứ cứ để Thanh Hạ ta lo hết. Hihi........
- Thế mình đi tắm đây, tất cả còn lại nhờ cậu.
Nói rồi, Thiên Nguyệt nhanh chóng bước vào phòng chuẩn bị. Ở đằng sau, Thanh Hạ ngồi nở nụ cười hạnh phúc:
- Nguyệt, cuối cùng cậu đã thay đổi được rồi, thật tốt......!!!!!!