Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc dù động tác trừu sáp của Hứa Biên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng dương vt mỗi một lần tiến vào đều mạnh mẽ đâm đến điểm mẫn cảm nhất, vách tường mềm mại giống như bị côn tht kia thu hút, mong muốn nó chạm vào mình mãnh liệt nhiều hơn nữa.

Cũng giống như bộ dạng hiện tại của Từ Nhược Thiên, hai mắt tròng hơi nước nhìn chăm chăm vào người phía trên, không ngăn mình phát ra thanh âm rên rỉ, bàn tay lại vô pháp vuốt ve tấm lưng rộng lớn của Hứa Biên, cánh mông nghênh đón va chạm xương hông cùng phân thân của anh, tựa hồ đang dần có khát vọng.

- Ha... Hứa... Hứa Biên, cái kia, lạ quá... có phải hay không em đang thích như vậy rồi? - Từ Nhược Thiên hiếu kì hỏi, lại bị côn tht người kia thao lộng mà hơi thở dồn dập.

- Chuyện này là bình thường, cậu không đau nữa là tốt. - Hứa Biên ngược lại bị câu hỏi kia của cậu mà mỉm cười, điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, nhẹ nhàng đem côn tht tiến vào, thẳng đến nơi sâu nhất lại đâm mạnh một cái, sau đó lại chậm rãi rút ra, rồi lại tiến vào.

- Ân... Hứa Biên... em hạnh phúc quá... a a... ưm.

Màng thịt bị phân thân trướng to ngày càng trừu sáp, cơ hồ cảm thấy bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, Từ Nhược Thiên há miệng thở dốc, không tự giác đưa hai chân kéo người Hứa Biên sát vào mình, hai tay hai chân ôm chặt lấy cơ thể anh, thỏai mái lên tiếng rên rỉ đầy mị hoặc.

- Ư... bên trong cậu chặt quá... muốn đè chết của tôi rồi, thật sự rất thích.. a. - Hứa Biên bị động huyệt chặt hẹp nóng bỏng kia kẹp lấy dương vt, khiến dương vt một lúc càng sưng to, bên trong thân thể Từ Nhược Thiên tăng nhanh tốc độ trừu sáp, nhưng vẫn giữ được điệu bộ ôn nhu.

Mặc dù đáng nhẽ những lúc làm tình thế này, phải hung hăng trừu sáp nơi kín đáo của đối phương mới có thể khiến cả hai đồng thời thích thú, chính là đối với Hứa Biên và Từ Nhược Thiên lại khác, vẫn có thể cảm thấy sung sướng lẫn thích thú như vậy, đồng thời hành động cực kì ôn nhu của anh cũng khiến cậu cảm động không thôi, trong đầu bất giác nghĩ rằng muốn cùng người này làm tình cả đời, như vậy có thể chứng kiến sự quan tâm trong từng động tác của anh, hoàn toàn không có điểm ham mê dục vọng.

Căn phòng hiện tại chỉ tràn ngập hơi thở gấp gáp của hai nam nhân đang trần trụi ôm sát lấy nhau, giữa khí trời mát mẻ cư nhiên lại khiến hai người tràn ngập trong nóng bỏng, từng mồ hôi tích tụ trên vầng trán mỗi người, cơ hồ đã rơi vào trận ân ái nồng nhiệt.

Từ Nhược Thiên thuận tay đem mồ hôi trên vầng trán Hứa Biên lau sạch, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi anh, chủ động vươn đầu lưỡi tiến vào khoang miệng, bắt lấy đầu lưỡi anh dây dưa một hồi, động tác mặc dù có xen lẫn một chút vụng về, nhưng vẫn là làm kích thích cơn kích tình hiện tại của Hứa Biên, liền sau đó thuận theo cậu quấn quít lấy đầu lưỡi đối phương

- Hứa Biên... có thể hay không, chỗ này của em.

Đặt bàn tay Hứa Biên chạm lên dương vt đang ngẩng đầu của mình, Từ Nhược Thiên hai mắt diễm lệ cầu khẩn, động tác đưa tay anh xoa nắn tính khí nóng bỏng chính mình, gương mặt đỏ ửng nhìn anh.Hứa Biên không nói gì, đẩy tay Từ Nhược Thiên ra, tự giác vuốt ve hạ thân thô ráp của người nọ, ngón tay vô pháp trêu đùa quy đầu bóng mượt của cậu.

- A... lại... lại nhanh một chút.

Tính khí bị động tác cọ xát va chậm đem lại khoái cảm cho Từ Nhược Thiên, cảm thấy lúc này thực rất nể phục Hứa Biên, cư nhiên có thể làm cho mình thích thú như vậy, cậu hiện tại rất muốn người này, không ngừng hôn môi anh đến không biết trời chăng.

Hứa Biên một bên vừa di chuyển thắt lưng, đem côn tht chính mình ma sát mạnh mẽ bên trong động huyệt, một bên vừa đưa tay an ủi tính khí của Từ Nhược Thiên, lại bị bộ dạng sung sướng của cậu làm cho khoái cảm dâng lên, phía dương vt bắt đầu run lẩy bẩy, mạnh mẽ bắn tinh dịch vào bên trong vách tường.

Điểm mẫn cảm bị tác động bởi những dòng chất lỏng nóng bỏng, khiến Từ Nhược Thiên rất nhanh bị kích thích, dương vt cũng theo đó cùng lúc phóng thích ra ngoài.

Cậu liều mạng thở hồng hộc nhìn Hứa Biên, đem đầu anh dựa vào lồng ngực mình, chậm rãi khép hai mắt lại, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Sau trận giao hoan đầy mãnh liệt, Hứa Biên lúc bấy giờ mới phát giác chính mình vừa làm ra loại việc gì, tức tối tự chửi bản thân ngu xuẩn, cư nhiên lại đi làm tình với người mình không hề có tình cảm, nghĩ lại thực sự khiến anh cảm thấy ghê tởm hoàn cảnh của mình, đầu óc bối rối tựa như muốn nổ tung.

Chậm rãi ngồi dậy, bước vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể, Hứa Biên hung hăng đưa tay chà xát hạ thân đang mềm nhũn của mình, vừa tức giận vừa thống khổ, không tự giác nhớ đến thiếu niên kia, rất nhanh dưới hạ bộ đã ngẩng đầu, anh tựa đầu vào thành bồn tắm, một bên vừa an ủi dương vt vừa gọi tên thiếu niên, khóe mắt lại vô pháp rơi lệ, cắn chặt môi đè mạnh hạ thể.

- Aa. - Hứa Biên đau khổ rên một tiếng, cũng theo đó dòng tinh dịch bắn nhanh ra ngoài, từng giọt chất lỏng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

- Tiểu Tinh...

Ra khỏi phòng tắm, Hứa Biên mệt mỏi ngồi trên giường, trầm mặc một lúc sau đó mới để ý đến thân ảnh người đang nằm bên cạnh mình. Từ Nhược Thiên lần đầu tiên trải qua trận mây mưa lâu như vậy, cả gương mặt cư nhiên đều đỏ ửng cả lên, đôi môi khô khốc, cả người tựa như mềm nhũn bất lực nằm trên giường.

Hứa Biên thở dài, với tay lấy hộp khăn giấy lau đi tinh dịch lưu lại trên ngực người nọ, kê dưới đầu cậu thêm một chiếc gối mỏng, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống.

Chăm chú quan sát Từ Nhược Thiên, ngón tay Hứa Biên nhất thời chạm lên mái tóc cậu, cử chỉ dịu dàng vuốt ve lấy nó, lau đi mồ hôi còn lưu lại tình cảnh ân ái ban nãy.

- Ân... Hứa Biên.

Nghe thấy Từ Nhược Thiên gọi mớ tên mình, Hứa Biên lúc này mới nghi hoặc đầy thắc mắc, trước đó người kia đã từng hỏi anh có nhớ cậu không, rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và cậu trước kia là như thế nào, vì cái gì cậu lại thích anh, vì cái gì lại yêu anh.Trong chớp nhoáng Hứa Biên vô thức nhớ lại lời yêu cầu của Từ Nhược Lâm, ông chẳng nhẽ biết được người kia yêu mình, cho nên mới dùng thủ đoạn ép anh cưới cậu. Nhưng là, Từ Nhược Thiên rốt cuộc vì sao lại có tình cảm với anh, rõ ràng tất cả đều phải có quá trình, không nhẽ, chuyện anh và cậu đã từng gặp nhau là sự thật. Chuyện đó xảy ra khi nào? Ở đâu?

Nhân lúc Hứa Biên còn đang điên đầu nhớ lại, Từ Nhược Thiên đột nhiên xoay người ôm lấy cánh tay anh, miệng phát ra thanh âm ngáy nhè nhẹ, cảm giác giống như vừa tìm được điểm tựa vững chắc, liền an tâm ngủ say.

Hứa Biên ôn nhu mỉm cười, thuận theo nằm xuống bên cạnh cậu, đem cả người cậu ôm trọn vào trong lồng ngực, bàn tay vỗ về trên bả vai cậu, tựa như đang ru người kia ngủ vậy.

- Nếu như... cậu xuất hiện sớm hơn, liệu tôi có thể quên Tiểu Tinh mà yêu cậu không, Từ Nhược Thiên?

Bất giác mở miệng hỏi một câu, Hứa Biên đưa tay sờ lên gương mặt Từ Nhược Thiên, rồi di chuyển xuống đôi môi khô khốc của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Anh trầm mặc nhìn cậu một lúc, chậm rãi ghé sát môi mình chạm lên môi cậu, nhắm hai mắt lại.

Hứa Biên phát hiện, môi của người nọ tuy không mềm mại như thiếu niên kia, cũng không thu hút bằng thiếu niên kia, đặc biệt hơn là khi hôn cậu cũng không thể cho anh một cảm giác rung động gì cả, bất quá ngược lại lại khiến anh nhận thức được nó rất quen thuộc, quen thuộc đến mức không có cảm giác, lồng ngực cũng không đập rộn ràng. Vì cái gì lại như vậy? Hứa Biên tự hỏi chính mình, hận mình già đến nỗi không thể nhớ rõ đã từng chạm vào đôi môi này.

Suy nghĩ nhiều khiến đầu óc Hứa Biên rối tung cả lên, mệt mỏi nhắm mắt.

Tỉnh dậy cũng đã gần xế chiều, Từ Nhược Thiên cảm nhận lồng ngực ấm áp của ai đang kề sát mình, khóe miệng bất giác cong lên, thoải mái dụi đầu sát vào người kia. Qua một hồi lâu, liền lập tức nhớ ra chính mình ngủ lúc nào không hay, cậu sửng sốt mở lớn mắt, lại bắt gặp gương mặt của Hứa Biên ngay cận kề, đầu tự giác nhớ lại trận mây mưa trước đó, gương mặt theo bản năng đỏ ửng, cậu liền kích động kêu lớn một tiếng, đem chăn che kín đầu.

- Ân... chuyện gì vậy? - Hứa Biên cư nhiên bị làm cho thức giấc, nheo mày nhìn sang người kia đang che kín đầu, liền đưa tay muốn cởi bỏ tấm chăn kia ra, chính là cậu gắt gao giữ chặt lấy.

- Từ Nhược Thiên, cậu làm sao vậy?

Người trong chăn lắc lắc đầu, mãi không chịu cởi bỏ tấm chăn kia xuống

- Không thì mở chăn ra. - Hứa Biên một phen đưa tay giật lấy tấm chăn trên người Từ Nhược Thiên, còn chưa kịp nhìn thấy mặt cậu đã bị người kia tiếp tục lấy chăn trùm kín đầu.

- Không muốn, em xấu hổ lắm.

- Gì chứ? Cậu đâu còn là con nít. - Hứa Biên nực cười nhìn cậu, lắc đầu chịu thua.

- Mặc kệ em. Tại anh hết đấy. - Từ Nhược Thiên đem chăn quấn quanh cơ thể, nhìn qua chẳng khác nhìn một tổ kén bướm vậy.

- Hảo a, là tại tôi. Mau cho tôi xem mặt cậu cái nào. - Hứa Biên bật cười thành tiếng, tiếp tục đưa tay muốn cởi tấm chăn kia, nhưng người nọ vẫn là một mực cứng đầu.

- Lát nữa tôi đưa cậu đi ăn bít tết, chịu không? - Hứa Biên thở dài, vươn tay xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói.

Qua một hồi lâu, người nọ mới có phản ứng, đem tấm chăn chậm rãi kéo xuống, để lộ đôi mắt to tròn đang chăm chăm nhìn mình. Từ Nhược Thiên mím mím môi, rốt cuộc mới chịu ló mặt ra ngoài, bĩu môi nhìn anh.

- Thật không?

- Thật. - Hứa Biên bị bộ dạng như ma sơ của cậu làm cho bật cười, gật đầu nói.

Từ Nhược Thiên tròn mắt quan sát Hứa Biên, khóe miệng khẽ cong lộ ra ý cười, liền lập tức chồm người dậy hôn nhanh lên má anh, nhanh như chớp phóng thẳng vào phòng tắm.

- Cảm ơn anh.

Hứa Biên cơ hồ vẫn chưa hết phát ngốc, đưa tay chạm lên bên má vừa bị Từ Nhược Thiên hôn lấy, ôn nhu mỉm cười.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ Hay