Chỉ Là Ảo Giác (Đam Tứ Tuyệt)

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Suốt buổi tối hôm đó, Từ Nhược Thiên không thể chợp mắt một phút một giây nào, chính là đến tận giờ này Hứa Biên anh vẫn chưa về nhà.

Mà bản thân cậu cũng không dám gọi điện, e rằng sẽ làm phiền đến anh, không biết qua bao lâu, cậu thiếp đi trên ghế sô pha tự lúc nào không hay.

Thời điểm khi cậu tỉnh dậy, trước mắt lập tức bắt gặp gương mặt của một thiếu niên, thiếu niên này gương mặt rất nhỏ nhắn, lại trắng trẻo xinh đẹp, Từ Nhược Thiên trong đầu chính là không ngừng tự hỏi, như thế nào một nam nhân lại đẹp thế này, thực chẳng khác nào một thiên thần thuần khiết vậy.

- Anh là... - Thiếu niên cất giọng nhìn cậu, bộ dạng đầy vẻ tò mò.

Từ Nhược Thiên chậm rãi ngồi dậy, cười thân thiện đối y đáp.

- Anh là Từ Nhược Thiên, nếu anh đoán không sai, em là con của Hứa Biên, có phải không?

- Dạ vâng... thì ra hôm nay là lễ cưới của ba ba và anh sao? Tiểu Tinh chúc mừng hai người.. - Hứa Tinh e lệ mỉm cười, khiến cậu có chút ngây người bởi nụ cười trong sáng kia của y.

- Em đẹp thật, giống Hứa Biên vậy. - Từ Nhược Thiên ganh tị cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- A? Thực ra... chúng ta không phải ruột thịt. - Hứa Tinh vừa nghe lập tức nhớ ra điều gì, liền khẩn trương giải thích.

- Vậy sao? Bao lâu nay anh cứ tưởng...

- Bất quá... hiện tại anh nên chuẩn bị xong rồi chứ, đến, Tiểu Tinh giúp anh. - Thiếu niên hớn hở đứng dậy, nắm lấy bàn tay cậu bước lên lầu.

Một lát, nhân viên trang điểm cũng tới đây tập trung đầy đủ, Từ Nhược Thiên rất nhanh đã chuẩn bị kĩ lưỡng, chỉ còn mỗi việc chờ xe đến đón.

Nhân thời điểm đó, cậu và thiếu niên kia tranh thủ cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.

- Sau ngày hôm nay chúng ta sẽ là người một nhà rồi, cảm ơn em đã ủng hộ lễ cưới của anh. - Từ Nhược Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của thiếu niên, cười hạnh phúc nói.

- Anh đừng khách sáo... từ trước đến nay ba ba chỉ biết chú trọng công việc ... mẹ Tiểu Tinh cũng qua đời, Tiểu Tinh muốn ai đó sẽ thay thế mẹ. Tiểu Tinh chỉ mong... ba ba và anh Thiên sẽ sống hạnh phúc mà thôi.

- Tiểu Tinh, cảm ơn em. - Từ Nhược Thiên cảm động không thôi, không biết làm gì hơn chỉ có thể nói lời cảm ơn Hứa Tinh, rồi vươn tay ôm lấy thiếu niên kia.

- Ba ba hiện tại chắc cũng đang ở nhà thờ.. Tiểu Tinh đến đó trước đây, gặp anh sau. - Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian cũng không còn sớm, liền quay sang Từ Nhược Thiên nói vài câu rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cổng, tầm mắt thiếu niên đã bắt gặp thân ảnh cao lớn của người kia đang đứng tựa lưng vào tường, cười hớn hở chạy đến.

- Anh Trình.

Chưa đầy một giây, một bàn tay đột nhiên đưa trước mặt thiếu niên, chụp lấy miệng y lôi y đi.- Ngô.... - Hứa Tinh không ngừng ra sức giãy dụa, lại bị người nọ hung hăng giáng một cước vào bụng, trước mắt lập tức tối sầm một mảng đen.

==============

Hứa Biên một thân nghiêm nghị đứng trước gương nhìn bản thân, trang phục vest đen đầy lịch lãm oai phong, dáng người cao lớn lộ vẻ cường tráng chính trực, nhưng tâm tình lại hoàn toàn ngược lại, chính là ngày hôm nay là ngày anh thực sự không muốn xảy ra.

Anh tuyệt vọng ngồi trên giường, đưa tay vò vò mái tóc mình, trong đầu lúc ẩn lúc hiện gương mặt tươi cười của thiếu niên kia, Hứa Tinh.

Chỉ còn vài giờ nữa, cuộc sống trước đây của anh coi như là dấu chấm hết. Chỉ là anh không dám nghĩ đến, bản thân chỉ vì chịu sự sợ hãi của một lão già tên Từ Nhược Lâm kia, không đúng, anh không sợ ông, mà chính là lo lắng cho cuộc sống sau này của nhân viên trong công ty mình, không có anh, bọn họ sẽ mất việc, đương nhiên quan trọng hơn cả chính là thiếu niên kia.

Anh thừa biết Từ Nhược Lâm sở hữu tài sản khổng lồ đến mức này, có tiền thì có tất cả, kể đến mạng sống của người khác, chính là y. Sở dĩ anh cưới cậu, tất cả chỉ vì Hứa Tinh y.

- Tiểu Tinh...

"Ding ding ding"

- Alo. - Hứa Biên thở dài đưa điện thoại bắt máy, thanh âm đầy mệt mỏi.

- Chú Biên, Tiểu Tinh gặp chuyện rồi, tôi hiện tại đã đưa em ấy vào bệnh viện, có lẽ chúng tôi không thể tới dự lễ cưới của chú được.

- Cái gì? Bệnh viện nào? - Hứa Biên vừa nghe sắc mặt lập tức biến sắc trắng bệch, liền đứng bật dậy cầm lấy chìa khóa xe vội vã ly khai.

Từ Nhược Thiên tay cầm bó hoa sốt ruột nhìn ra ngoài cánh cửa lớn, tim không ngừng đập mạnh đầy lo lắng, cậu ngơ ngác nhìn mọi người đang chụm ba chụm bốn bàn tán xôn xao.

- Sao bây giờ Hứa tổng còn chưa đến chứ?

- Hay là gặp phải chuyện gì trên đường rồi?

Cậu cố gắng ổn định lại hô hấp, đưa mắt nhìn sang màn hình phía tay trái, gượng cười nhìn Từ Nhược Lâm.

Từ Nhược Lâm không kiên nhẫn nhìn cậu phải đứng ở bục chờ Hứa Biên, liền tức giận lấy điện thoại gọi điện cho tài xế.

- Như thế nào bây giờ lại chưa đến?

- Ông Lâm, hôm nay tôi đến khách sạn định đón cậu Biên, nhưng mà... nhân viên tiếp tân bảo cậu Biên trước đó đã ra ngoài đi đâu rồi. - Hắn sợ hãi báo cáo sự việc.

- Cái gì?... Ách... Mẹ kiếp. - Từ Nhược Lâm không nói hai lời, hung hăng ném điện thoại xuống đất, thở hồng hộc nhìn thân ảnh của cậu đang sốt ruột trông chờ người kia.

- Hứa Biên, Tiểu Thiên đã vì cậu mà không diện đầm cưới đến buổi lễ, cậu còn dám cả gan không có mặt, thực khốn nạn!

Ông hùng hổ bước tới ngăn tủ lục lọi sổ tay, tìm số điện thoại của ai đó.

================

Hứa Biên vừa lúc chạy tới bệnh viện kịp thời, khẩn trương bước vào phòng bệnh ngồi xuống bên cạnh giường, lo lắng nhìn Hứa Tinh nói.

- Tiểu Tinh! Con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

- Baba... baba như thế nào lại tới đây? Buổi lễ đã bắt đầu rồi kia mà... - Thiếu niên vừa nhìn thấy anh lập tức kinh ngạc ngồi dậy, đáng nhẽ giờ này anh phải có mặt tại nhà thờ rồi chứ, như thế nào lại tới bệnh viện đi.

- Con như thế này ba ba làm sao không lo lắng chứ? Gia Trình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Anh khẩn trương ngẩng đầu hướng Gia Trình hỏi.

Hắn khẽ thở dài, cùng Hứa Biên bước ra ngoài, nghiêm nghị kể lại sự việc. Thời điểm khi thiếu niên bị người kia tẩm thuốc mê, liền lôi sang góc hẻm hung hăng đánh y tới tấp, lại bị Gia Trình hắn kịp thời phát hiện, ngay sau đó đã giao tên kia cho cảnh sát.

- Khốn nạn! Tôi phải đến đồn hỏi rõ sự việc. - Nghe đến đây Hứa Biên lập tức nổi giận đến nắm chặt tay nắm tay, khẩn trương định xoay người bước đi, lại bị Gia Trình vội vã giải thích.

- Hắn ta nói chỉ làm theo lệnh, nhưng không chịu nói tên.

Hứa Biên thừa biết ai đã làm ra chuyện này, đôi mắt lập tức nổi gân đỏ dữ tợn đầy phẫn nộ, trong đầu không ngừng gọi tên người nọ.

- Từ Nhược Lâm!

==============

Khung cảnh một lúc càng thưa thớt, song sau đó vẫn là một thân ảnh lẻ loi của Từ Nhược Thiên một mực thủy chung đứng ngay thanh bục chờ đợi người kia.

Đôi chân cũng bắt đầu mềm nhũn muốn khuỵu xuống đến nơi, nhưng cậu vẫn giữ nét nghiêm trang đó, tay cầm bó hoa ngay trước ngực, chân khép chặt vào nhau.

Khẽ thở dài, Từ Nhược Thiên xoay người hướng vị Chúa đang ngay trước mắt cậu, nước mắt trực rơi xuống, cậu tự cười nhạo bản thân mình, ngay từ đầu đã thừa biết Hứa Biên anh làm vậy chỉ vì có mục đích, không kể đến chính là Từ Nhược Lâm bản thân quá yêu thương cậu, luôn làm mọi cách để cậu có được hạnh phúc.

Cậu không trách anh, cũng không trách ông nội của mình, chỉ trách bản thân quá mù quáng đến ngu ngốc, thứ tình cảm chôn sâu trong lòng quá lâu cũng sẽ bị mục rữa, không bao giờ được đáp lại trọn vẹn.

- Con xin lỗi, ông nội.

Cậu nhẹ nhàng đặt bó hoa trên bàn, từng bước nặng nề chậm rãi bước ra khỏi nhà thờ.

Về đến nhà cũng là lúc chập tối, Từ Nhược Thiên lặng lẽ mở cửa bước vào, vội vã đưa tay lau nước mắt, ổn định hô hấp, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười một cách gượng gạo.

Như thường lệ thẳng đi đến nhà bếp, đặt chảo và nồi lên bếp, bắt đầu nấu ăn.

Thời điểm Từ Nhược Thiên đang bày mâm thức ăn lên bàn cũng là lúc Hứa Biên về đến nhà, bộ dạng không được tỉnh táo mà hung hăng đưa tay đóng sầm cửa lại.

HẾT CHƯƠNG - Ngô.... - Hứa Tinh không ngừng ra sức giãy dụa, lại bị người nọ hung hăng giáng một cước vào bụng, trước mắt lập tức tối sầm một mảng đen.

==============

Hứa Biên một thân nghiêm nghị đứng trước gương nhìn bản thân, trang phục vest đen đầy lịch lãm oai phong, dáng người cao lớn lộ vẻ cường tráng chính trực, nhưng tâm tình lại hoàn toàn ngược lại, chính là ngày hôm nay là ngày anh thực sự không muốn xảy ra.

Anh tuyệt vọng ngồi trên giường, đưa tay vò vò mái tóc mình, trong đầu lúc ẩn lúc hiện gương mặt tươi cười của thiếu niên kia, Hứa Tinh.

Chỉ còn vài giờ nữa, cuộc sống trước đây của anh coi như là dấu chấm hết. Chỉ là anh không dám nghĩ đến, bản thân chỉ vì chịu sự sợ hãi của một lão già tên Từ Nhược Lâm kia, không đúng, anh không sợ ông, mà chính là lo lắng cho cuộc sống sau này của nhân viên trong công ty mình, không có anh, bọn họ sẽ mất việc, đương nhiên quan trọng hơn cả chính là thiếu niên kia.

Anh thừa biết Từ Nhược Lâm sở hữu tài sản khổng lồ đến mức này, có tiền thì có tất cả, kể đến mạng sống của người khác, chính là y. Sở dĩ anh cưới cậu, tất cả chỉ vì Hứa Tinh y.

- Tiểu Tinh...

"Ding ding ding"

- Alo. - Hứa Biên thở dài đưa điện thoại bắt máy, thanh âm đầy mệt mỏi.

- Chú Biên, Tiểu Tinh gặp chuyện rồi, tôi hiện tại đã đưa em ấy vào bệnh viện, có lẽ chúng tôi không thể tới dự lễ cưới của chú được.

- Cái gì? Bệnh viện nào? - Hứa Biên vừa nghe sắc mặt lập tức biến sắc trắng bệch, liền đứng bật dậy cầm lấy chìa khóa xe vội vã ly khai.

Từ Nhược Thiên tay cầm bó hoa sốt ruột nhìn ra ngoài cánh cửa lớn, tim không ngừng đập mạnh đầy lo lắng, cậu ngơ ngác nhìn mọi người đang chụm ba chụm bốn bàn tán xôn xao.

- Sao bây giờ Hứa tổng còn chưa đến chứ?

- Hay là gặp phải chuyện gì trên đường rồi?

Cậu cố gắng ổn định lại hô hấp, đưa mắt nhìn sang màn hình phía tay trái, gượng cười nhìn Từ Nhược Lâm.

Từ Nhược Lâm không kiên nhẫn nhìn cậu phải đứng ở bục chờ Hứa Biên, liền tức giận lấy điện thoại gọi điện cho tài xế.

- Như thế nào bây giờ lại chưa đến?

- Ông Lâm, hôm nay tôi đến khách sạn định đón cậu Biên, nhưng mà... nhân viên tiếp tân bảo cậu Biên trước đó đã ra ngoài đi đâu rồi. - Hắn sợ hãi báo cáo sự việc.

- Cái gì?... Ách... Mẹ kiếp. - Từ Nhược Lâm không nói hai lời, hung hăng ném điện thoại xuống đất, thở hồng hộc nhìn thân ảnh của cậu đang sốt ruột trông chờ người kia.

- Hứa Biên, Tiểu Thiên đã vì cậu mà không diện đầm cưới đến buổi lễ, cậu còn dám cả gan không có mặt, thực khốn nạn!

Ông hùng hổ bước tới ngăn tủ lục lọi sổ tay, tìm số điện thoại của ai đó.

================

Hứa Biên vừa lúc chạy tới bệnh viện kịp thời, khẩn trương bước vào phòng bệnh ngồi xuống bên cạnh giường, lo lắng nhìn Hứa Tinh nói.

- Tiểu Tinh! Con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

- Baba... baba như thế nào lại tới đây? Buổi lễ đã bắt đầu rồi kia mà... - Thiếu niên vừa nhìn thấy anh lập tức kinh ngạc ngồi dậy, đáng nhẽ giờ này anh phải có mặt tại nhà thờ rồi chứ, như thế nào lại tới bệnh viện đi.

- Con như thế này ba ba làm sao không lo lắng chứ? Gia Trình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Anh khẩn trương ngẩng đầu hướng Gia Trình hỏi.

Hắn khẽ thở dài, cùng Hứa Biên bước ra ngoài, nghiêm nghị kể lại sự việc. Thời điểm khi thiếu niên bị người kia tẩm thuốc mê, liền lôi sang góc hẻm hung hăng đánh y tới tấp, lại bị Gia Trình hắn kịp thời phát hiện, ngay sau đó đã giao tên kia cho cảnh sát.

- Khốn nạn! Tôi phải đến đồn hỏi rõ sự việc. - Nghe đến đây Hứa Biên lập tức nổi giận đến nắm chặt tay nắm tay, khẩn trương định xoay người bước đi, lại bị Gia Trình vội vã giải thích.

- Hắn ta nói chỉ làm theo lệnh, nhưng không chịu nói tên.

Hứa Biên thừa biết ai đã làm ra chuyện này, đôi mắt lập tức nổi gân đỏ dữ tợn đầy phẫn nộ, trong đầu không ngừng gọi tên người nọ.

- Từ Nhược Lâm!

==============

Khung cảnh một lúc càng thưa thớt, song sau đó vẫn là một thân ảnh lẻ loi của Từ Nhược Thiên một mực thủy chung đứng ngay thanh bục chờ đợi người kia.

Đôi chân cũng bắt đầu mềm nhũn muốn khuỵu xuống đến nơi, nhưng cậu vẫn giữ nét nghiêm trang đó, tay cầm bó hoa ngay trước ngực, chân khép chặt vào nhau.

Khẽ thở dài, Từ Nhược Thiên xoay người hướng vị Chúa đang ngay trước mắt cậu, nước mắt trực rơi xuống, cậu tự cười nhạo bản thân mình, ngay từ đầu đã thừa biết Hứa Biên anh làm vậy chỉ vì có mục đích, không kể đến chính là Từ Nhược Lâm bản thân quá yêu thương cậu, luôn làm mọi cách để cậu có được hạnh phúc.

Cậu không trách anh, cũng không trách ông nội của mình, chỉ trách bản thân quá mù quáng đến ngu ngốc, thứ tình cảm chôn sâu trong lòng quá lâu cũng sẽ bị mục rữa, không bao giờ được đáp lại trọn vẹn.

- Con xin lỗi, ông nội.

Cậu nhẹ nhàng đặt bó hoa trên bàn, từng bước nặng nề chậm rãi bước ra khỏi nhà thờ.

Về đến nhà cũng là lúc chập tối, Từ Nhược Thiên lặng lẽ mở cửa bước vào, vội vã đưa tay lau nước mắt, ổn định hô hấp, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười một cách gượng gạo.

Như thường lệ thẳng đi đến nhà bếp, đặt chảo và nồi lên bếp, bắt đầu nấu ăn.

Thời điểm Từ Nhược Thiên đang bày mâm thức ăn lên bàn cũng là lúc Hứa Biên về đến nhà, bộ dạng không được tỉnh táo mà hung hăng đưa tay đóng sầm cửa lại.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ Hay