Edit: An Yên / Beta: Sam
Ngoại truyện
Sau khi Liên Trầm tốt nghiệp đại học thì trả căn phòng mình thuê, cô dọn tới nhà của Thẩm Quả, hai người cùng nhau chung sống.
Hai năm đầu bên nhau, mỗi lần hai người thân mật Thẩm Quả cứ muốn khóc. Cậu nhiều lần vuốt ve những vết thương đó, tự trách lần này tới lần khác. Bởi vậy, Liên Trầm luôn từ chối thân mật với cậu, cô sợ cậu khóc.
Nhưng lần nào Thẩm Quả cũng làm nũng bảo đảm mình không khóc, Liên Trầm đều nghe theo cậu, mỗi khi làm cậu sẽ khóc lóc khó chịu, mà mỗi lần cô đều phải dỗ cậu. Liên Trầm thật sự chịu không nổi cậu khóc sướt mướt, cũng không thể trông thấy cậu tự trách.
Rốt cuộc cô hạ quyết tâm, lần đầu tiên chủ động xòe tay tìm ba mượn một số tiền.
Mạnh Hoa Nham nằm trên giường bệnh gần một năm mới tỉnh lại, lúc ông nằm đó vẫn có cảm giác, biết đứa con gái thứ hai của mình cuối cùng đã tha thứ cho mình.
Ông cũng không nghĩ tới lúc sống còn có thể nghe được Liên Trầm gọi mình là ba, ông vô cùng vui mừng. Nhưng dáng vẻ vui mừng này nhanh chóng biến mất sau khi Liên Trầm từ chối trở về nhà họ Mạnh, Liên Trầm đã quen tự mình độc lập, lại không muốn về công ty của gia đình, cũng không muốn giúp ông quản lý.
Cũng bởi vì chuyện của những năm trước, chung quy cô vẫn cảm thấy xa lạ với ông, ông muốn thân thiết với đứa con gái này hơn nhưng chẳng biết làm sao.
Vẫn may đứa con gái út thông minh, là người biết làm nũng quấn lấy chị gái mình, dần dần cứ cách một khoảng thời gian Liên Trầm sẽ trở về nhà họ Mạnh ăn một bữa cơm, thỉnh thoảng thắng không nổi Thu Thực làm nũng sẽ ở lại một đêm rồi mới đi.
Lần này con gái vậy mà chịu chủ động mở miệng tìm mình mượn tiền, ông tất nhiên vô cùng vui vẻ, rốt cuộc con gái cũng có lúc ỷ lại vào mình. Ông cũng không hỏi cô muốn dùng số tiền này làm gì, vô cùng vui vẻ đưa tiền cho cô.
Liên Trầm mượn danh nghĩa đi công tác, lén chạy tới nước ngoài làm giải phẫu xóa sẹo, lúc làm phẫu thuật bác sĩ hoàn toàn khiếp sợ, chưa bao giờ gặp người nào có nhiều vết sẹo như vậy, còn là vết roi nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng tóm lại cuộc giải phẫu vẫn thành công, nghỉ ngơi hai tháng, Liên Trầm mới về nước.
Ngày đó về nước cô không nói với Thẩm Quả, định cho cậu một bất ngờ.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới cô em gái ngoan của mình vậy mà là tên phản đồ, cô xuất ngoại đi làm gì cũng chỉ nói cho em gái biết.
Mạnh Thu Thực thật sự cảm thấy mình vô tội mà, rõ ràng là một mình Thẩm Quả đã điều tra ra được, chỉ là tìm cô xác nhận một chút mà thôi, cô không muốn gánh tội này.
Liên Trầm còn đang suy nghĩ trong lòng, rốt cuộc phải làm sao chỉnh cô nhóc này thì người đã bị Thẩm Quả ôm vào lòng. Cậu dùng sức, ôm thật chặt cô, cô cử động đầu, suýt chút nữa không thở nổi.
“Tiểu Quả, anh buông ra trước đã.” Cô đẩy lồng ngực cậu, nhưng chẳng ăn thua.
Cậu ngược lại càng ôm cô chặt hơn, sau đó lên tiếng: “Anh không muốn, anh không buông ra.”
Âm thanh kia có hơi khàn khàn, Liên Trầm hơi ngẩng đầu thì phát hiện đôi mắt cậu đỏ ngầu.
“Chúng ta về nhà trước được không?” Vẫn còn ở trước đám đông đó.
“Chị, anh rất nhớ em.”
Dứt lời Liên Trầm đã bị ngậm lấy bờ môi, hai người hôn nhau trước mọi người, cũng chẳng hề kiềm chế mấy phần.
Trong mắt trong lòng cô đều cảm nhận được, là sự nhớ nhung và tình yêu sâu đậm của cậu.
Thật ra, cô cũng thế.
Sau khi về đến nhà Thẩm Quả ngược lại rất bình tĩnh, biết cô đi đường mệt mỏi cũng cậu không ầm ĩ đến cô, ngoan ngoãn đi mua đồ ăn bên ngoài, lại thay cô cất hành lý.
Lúc Liên Trầm tắm rửa cậu cũng không giống như trước đây ầm ĩ một hai đòi đi theo. Chẳng biết đó là sự mất mát thoáng qua hay là cái gì, dù sao đã hơn hai tháng không gặp. Nhưng cô quả thật rất mỏi mệt, tắm xong liền đi lên giường nằm nghỉ ngơi.
Lúc Liên Trầm mơ mơ màng màng muốn ngủ mới cảm thấy vòng eo bị siết chặt, Thẩm Quả sát lại gần cô, nhưng không có động tác khác, chỉ là ôm cô từ sau lưng.
Liên Trầm liền mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng lại có cảm giác khó chịu khó mà nói rõ. Cũng không biết mơ màng bao lâu, Liên Trầm đột nhiên tỉnh lại.
Đúng rồi, Thẩm Quả rất lạ.
Liên Trầm trở mình.
Thẩm Quả không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên tỉnh lại, lúc bị cô đè cậu còn sững sờ. Cô nhìn thấy viền mắt cậu vẫn đỏ ngầu. Liên Trầm duỗi tay sờ, dưới gối đầu của cậu có một chỗ ươn ướt, sao lại khóc nữa rồi.
“Tiểu Quả.” Cô lại gần sát người cậu, trán kề trán, chóp mũi chạm nhau, môi gần kề.
Cậu đã ôm sát cô, chạm vào môi cô.
Một chữ tình này, sinh ra yêu, yêu đến sâu đậm, là khát khao.
Tình yêu của hai người sớm đã vượt vô số lần, lần này lại giống như lần đầu, thật cẩn thận nhưng lại tăng thêm sự hấp dẫn.
Trán cô, lông mày cô, gương mặt cô, môi cô, tai cô, cổ cô. Bất luận chạm vào nơi nào, cậu đều cẩn thận lại đặc biệt trân quý.
Liên Trầm ươn ướt hơi khó chịu, cô cũng cảm nhận được cậu chịu đựng bị cô đè rất lâu, nhưng cậu cũng không có thêm một động tác nào.
“Tiểu Quả.”
“Hả?” Cậu dừng lại nhìn cô, chóp mũi của hai người kề sát nhau.
“Cho em.” Âm thanh của cô êm dịu.
Sau đó, Thẩm Quả lại khóc, nhưng cậu xoay người đè lên cô.
Nửa đêm, Liên Trầm hơi mệt nhưng cũng cực kỳ tỉnh táo, cô vùi trong lòng Thẩm Quả.
“Sao anh vẫn còn khóc?”
“Quen rồi, không nhịn được.”
“Em không phải không có việc gì sao?”
“Chị……”
“Hửm?”
“Thật ra, mỗi một vết thương đều khắc vào trong đầu anh, anh không quên được.”
“Tiểu Quả.” Cô hơi khó chịu, cậu quá yêu mình, cô không biết nên đáp lại như thế nào.
“Anh biết rồi, anh sẽ sửa.” Cậu lại bắt đầu cam đoan thề thốt, nhưng lần này chắc chắn là thật, cậu thề.
“Hiện tại em rất hạnh phúc.” Em đã có anh rồi.
“Chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc.”
“Em biết.”
Liên Trầm không biết mình ngủ mất lúc nào, chỉ biết sau đó Thẩm Quả vẫn khóc. Nhưng tóm lại là dần dần đã tốt hơn, số lần khóc trở nên ít đi, cũng bởi vậy số lần hai người thân mật dần dần nhiều lên.
Vì thế, khi Thẩm Quả học đại học năm thứ ba, hai người không cẩn thận nên cô có thai. Liên Trầm mang thai bốn tháng, Thẩm Quả theo pháp luật chưa đủ tuổi kết hôn, phải đợi hơn nửa năm Thẩm Quả vừa đủ tuổi hai người liền đi đăng ký kết hôn.
Liên Trầm sinh được một bé gái, dáng vẻ trông giống Thẩm Quả. Lúc Thẩm Quả tốt nghiệp, đứa bé cũng gần sáu tháng.
Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, cậu cười như tên ngốc, một tay bế con gái, một tay ôm vợ, toàn bộ học viện nghệ thuật không có người chiến thắng thứ hai như cậu.
Mới vừa tốt nghiệp, con gái và vợ đều ở trong lòng ~~~ huống chi gia đình có tiền ~~~ huống chi cậu còn là một họa sĩ nhỏ có chút danh tiếng ~~~
Ngoại truyện
Sau khi Mạnh Thu Thực tốt nghiệp cũng không muốn vào làm trong công ty gia đình, cô trốn ba mẹ, ở nhà mới của chị không chịu đi, mỗi ngày chơi đùa với cháu gái hết sức vui vẻ, ước gì mình sinh ngay một đứa bé để chơi cùng.
“Đại tiểu thư ơi, cô nhanh nhanh tìm một người đàn ông rước cô đi đi, mỗi ngày ở lại nhà người ta, chơi cùng con gái của nhà người ta, cô không biết xấu hổ sao?” Thẩm Quả bế con gái của mình từ trên tay cô, vừa chơi đùa với bé con, vừa nói.
“Tôi ở lại nhà của chị gái tôi, chơi cùng con gái của chị tôi, ai cần cậu lo! Aizzz, sao lúc trước tôi lại mù mắt như vậy! Cảm thấy cậu là người tốt chứ!” Còn từng yêu thầm cậu nữa chứ, ánh mắt gì đây, người này cũng thật ấu trĩ, đã làm ba rồi cũng là có chị chịu được cậu ta.
“Tôi là anh rể cậu! Sao mặc kệ cậu được! Lại nói tôi đương nhiên là người tốt.” Bạn học trở thành anh rể, ngẫm nghĩ lại cảm giác rất tốt.
“Cực cưng, mau gọi ba nào, ba ba ba ba ba ba……”
Mạnh Thu Thực trừng mắt, em bé mới sáu tháng tuổi, ý nghĩ kỳ lạ!
“Chị, chị ơi, anh rể lại muốn đuổi em đi nè, hu hu hu.”
Mạnh Thu Thực tìm chị làm nũng.
Không phải, sao chị cô thu dọn hành lý của cô rồi?
“Không phải chị nói em, ba gọi điện thoại rất nhiều, em không thể mỗi ngày trốn ở chỗ chị được.”
“Em tốt xấu gì cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, cũng nên đi tìm công việc đàng hoàng.”
“Trốn lâu như vậy rồi, cần phải trở về thôi.”
“Chị, em có chỗ nào không đứng đắn, mỗi ngày em không đi sớm về muộn mà?”
“Chị, chẳng lẽ chị không ủng hộ em sao?”
“Chị ~ chị ~ thực ra em muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.” Nói xong cô liền ôm cánh tay Liên Trầm không buông tay, bản lĩnh làm nũng đã dày công tôi luyện.
Không biết hồi bé sao lại chẳng đáng yêu, còn ức hiếp chị gái?
“Mọi người đều biết rồi.” Liên Trầm trả lời cô.
“Cái gì, mọi người đều biết, mọi người là ai?” Mạnh Thu Thực sợ tới mức núp ở một bên.
“Mọi người.” Liên Trầm buông tay.
“Vậy các người còn?” Còn không ủng hộ người ta.
“Bản thân em lén chạy đến đây, ba cũng không bắt em trở về, chẳng lẽ em còn không hiểu thái độ của ông?”
“Aizzz, thật vậy hả chị? Mọi người đều ủng hộ em ư?” Mạnh Thu Thực lập tức vui vẻ lên, lại ôm cánh tay của chị gái.
“Về nhà đi.”
Mạnh Thu Thực nhận hành lý của mình, bĩu môi, thôi được, có hơi luyến tiếc cháu gái bé nhỏ.
“Chị, hai người nên cùng về nhà đi, ba đã lâu không gặp cháu gái rồi.”
“Chị và anh rể dù sao vẫn phải áp giải em về nhà.”
“Ngộ nhỡ có người bị đối tác lừa bắt đi thì làm sao?”
“Chị, chị nói bậy gì đó!” Khuôn mặt Mạnh Thu Thực hơi ửng đỏ rồi lan đến lỗ tai.
“Cho là chị không biết gì sao, cái người nào đó lúc trước em nói, em và cậu ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp à?”
“Vẫn còn có đối tác khác.”
Mạnh Thu Thực dậm chân một cái, kéo hành lý chuồn ra khỏi phòng, đúng lúc trừng mắt với Thẩm Quả vừa đi vào phòng.
“Vợ ơi, thu dọn xong hết chưa?”
Liên Trầm gật đầu.
“Aizzz, đưa cục cưng đi gặp ông ngoại nào! Cục cưng gọi ông ngoại nào? Ông ngoại ông ngoại ông ngoại!” Thẩm Quả đặc biệt thích dạy cục cưng gọi người khác, nhất là hy vọng cục cưng có thể lập tức gọi mình là ba.
“Thẩm Quả, con bé mới sáu tháng tuổi thôi!”