Ưng Kỳ định bụng lấy cớ Triều Tiên Cư có việc gấp để tránh đi buổi gặp mặt hôm nay, có thể tưởng tượng ra, nếu ba mẹ tức giận thì anh ta có thể chắn trước mặt Ưng Lê, về nhà từ sáng sớm.
Ở trên xe Ưng Lê nhận được tin nhắn của Ưng Kỳ, nói sắc mặt ba mẹ không tốt lắm, lúc về nhớ phải kiềm chế chút.
Tới cửa nhà mình, Ưng Lê hít một hơi thật sâu rồi cùng Úc Tranh đi vào.
Ưng Kỳ đứng ở huyền quan mở cửa giúp, sau khi anh ta thấy Úc Tranh đi theo đằng sau, khuôn mặt gần như sụp đổ.
“Quản lý tốt biểu cảm của anh.” Ưng Lê nhỏ giọng nhắc nhở lần nữa.
Cũng đã đến thời điểm mấu chốt, nếu bởi vì Ưng Kỳ mà mọi chuyện vỡ lở, cô sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Ưng Thanh Vân và Ngu Uyển Thục ngồi trên sô pha trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh cùng nhìn về chỗ huyền quan.
Ưng Lê nắm tay Úc Tranh đi vào, cô xuất ra toàn bộ kỹ thuật diễn, “Ba mẹ, đây là bạn trai con Úc Tranh.”
“Cháu chào chú, chào dì.” Úc Tranh ngoan ngoãn chào hỏi.
Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân trao đổi nhanh ánh mắt, trong mắt đối phương hiện rõ vẻ khiếp sợ không thể che dấu.
“Úc Tranh là bạn trai con?” Ngu Uyển Thục có phần không tin hỏi.
Ưng Lê gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Cô đã tượng tưởng ra vẻ mặt của ba mẹ sẽ như thế, dẫu sao thì tiếng tăm của Úc Tranh còn nổi hơn cả danh tiếng của Triều Tiên Cư.
Úc Tranh hỗ trợ trả lời: “Con và Ưng Lê yêu nhau được ba tháng, có điều luôn không công khai, xin lỗi dì và chú.”
Ngu Uyển Thục che miệng, sự kinh ngạc trên mặt chưa tiêu tan hết.
Ưng Thanh Vân nhíu chặt lông mày không thôi, ông mở miệng: “Con có biết người ông nội hứa hôn từ bé cho con là ai không?”
“Là ai?” Tự nhiên Ưng Lê bị không khí này làm cho mơ màng, khung cảnh hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô.
Ngu Uyên Thục nhìn Úc Tranh nói: “Chính là nhà họ Úc – tập đoàn Quân Diệu, Úc Tranh trước mặt con.”
????
Ưng Lê: “……..”
Cô trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể quản lý được nét mặt.
Ưng Kỳ đứng ở một bên, không thể đoán trước được sẽ có tình huống xoay chuyển ngược lại này, nhìn cả hai người đang trưng vẻ mặt ngạc nhiên bên kia, bỗng dưng nở nụ cười.
Ưng Lê mờ mịt nhìn Úc Tranh, muốn nhìn xem có phải anh biết từ trước rồi không, kết quả là thấy trên mặt anh lướt qua một chút kinh ngạc, xem ra cũng giống cô, là lần đầu tiên nghe nói đến chuyện này.
Ngu Uyển Thục đi vào thư phòng lấy bức thư và tín vật mang ra, còn Ưng Thanh Vân nói chuyện sâu xa giữa hai nhà.
“Trước kia, ông nội con và ông cụ bên nhà họ Úc là bạn tốt, hai người cùng thành lập Triều Tiên Cư và Cật Đức cùng một lúc. Sau đó ông nội con giữ Triều Tiền Cư, còn ông cụ bên nhà họ theo Cật Đức đến Quân Diệu, việc làm ăn càng ngày càng lớn.” Ưng Thanh Vân thở dài, “Khi đó hai bên có tình cảm rất tốt, hai người quyết định hứa hôn từ nhỏ. Chỉ là vì ông nội con qua đời sớm nên việc này mãi để thế được gác lại.”
Cuối cùng Ưng Lê hiểu rõ mọi chuyện, cô thật không ngờ mình tùy tiện tìm một người về nhà diễn trò mong tránh được việc hứa hôn, kết quả người này là chồng chưa cưới của mình?
“Hai đứa đang yêu nhau thật không?” Ngu Uyển Thục vẫn không tin hỏi một câu.
Đã đến bước này rồi, kiểu gì Ưng Lê cũng không thể phủ nhận, không thì ba mẹ cô sẽ tức chết mất, cô kiên trì nói: “Thật mà, nhưng bọn con không hề biết chuyện này.”
“Nếu yêu nhau thật thì tốt.” Ngu Uyển Thục bắt đầu yên lòng, “Vốn là khi biết chuyện hứa hôn này mẹ và ba con lo lắng con sẽ không thích.”
“Giả dụ nếu con không thích thật thì sao ạ?” Ưng Lê mím môi hỏi, “Hai người có để con cưới một người xa lạ không?”
Ngu Uyển Thục lắc đầu: “Nếu con không thích, ba mẹ sẽ không bắt buộc con, cho dù phải liều mạng lấy danh dự của Triều Tiên Cư ra đi nữa.
Nhưng mà, bà đưa mắt nhìn Úc Tranh ở bên cạnh, mặc kệ là từ nhan sắc khí chất hay đến gia thế, chỉ có thể dùng từ hoàn hảo để nói, người như vậy làm con rể mình, bà không có cách nào cự tuyệt đâu.
“Nếu cháu đã là bạn trai của Tiểu Lê thì chúng tôi cũng yên tâm.” Ngu Uyển Thục cười tủm tỉm nhìn Úc Tranh, “Đã ăn sáng chưa, để dì bảo nhà bếp chuẩn bị cho cháu.”
“Ăn ở chỗ A Lê rồi ạ.” Úc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng trả lời.
Ánh mắt kinh ngạc của Ngu Uyển Thục chuyển qua chuyển lại giữa hai người, sau đó cười cười, chỉ kém mỗi việc viết trên mặt mấy chữ ‘Mẹ hiểu mấy người trẻ tuổi các con’.
Ưng Lê ngồi bên cạnh cười gượng hai tiếng, đang tính nói chuyện.
“Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau ở đâu?” Ngu Uyển Thục tò mò hỏi.
Cả người Ưng Lê chấn động, nhanh chóng xốc lại % tinh thần, quả nhiên sẽ đến phần ‘Đưa ra nghi ngờ’.
Sắc mặt Úc Tranh bình tĩnh cười trả lời: “Trời mưa ạ, cháu thấy A Lê đang chờ xe nên đưa cô ấy về nhà.”
“Oa, gặp nhau lãng mạn quá.” Ngu Uyển Thục dựa vào sô pha, khuôn mặt hoài niệm, “Dì và ba nó cũng gặp nhau vào ngày mưa, sau đấy ba nó mở dù che cho dì, thế là hai người ở bên nhau.”
“Nghe qua đã trăm lần.” Ưng Lê phá vỡ không khí.
Ngu Uyển Thục ưu nhã quay người xem thường, không hề để ý đến Ưng Lê mà nhìn về phía Úc Tranh: “Đứa nhỏ này nhà dì có đôi khi sẽ nghịch ngợm một chút, cháu rộng lượng bỏ qua nhé.”
“Không đâu, cháu thấy cô ấy như thế tốt lắm.” Úc Tranh cười trả lời.
Ưng Lê nghe xong đáp án này không nhịn được muốn vỗ tay cho người ngồi cạnh, rất lợi hại, có thể dỗ mẹ cô vui vẻ.
Ngu Uyển Thục che miệng cười cười, càng nhìn Úc Tranh càng thấy vừa lòng: “Đúng là Tiểu Lê nhà chúng ta có nhiều ưu điểm, bây giờ hai đứa đã biết chuyện hứa hôn từ bé, có ý định gì không?”
Ưng Lê sửng sốt: “Hả?”
Ngược lại, Úc Tranh không chút hoang mang: “Cháu nghe theo ý kiến của A Lê, cho dù là duy trì quan hệ yêu đương hay là tiến thêm một bước phát triển mới, cháu đều chuẩn bị rất tốt.”
“Được.” Ngu Uyển Thục vừa lòng gật đầu, “Vậy việc này để cho người trẻ, hai đứa tự thương lượng với nhau đi, dì và chú sẽ không can thiệp.”
Ưng Thanh Vân ở bên luôn không nói gì giờ mới phát biểu: “Tuy hôn ước là do các bậc trưởng bối bàn chuyện, nhưng ba mẹ sẽ lo lắng và suy nghĩ đến ý kiến của hai đứa, sẽ không thúc giục, yên tâm đi.”
Nghe thế, Ưng Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Bữa trưa do Ưng Kỳ làm, như lời Ngu Uyển Thúc nói, em gái con đưa bạn trai về thì người làm anh đây phải tỏ ý gì đó.
Ưng Kỳ với vẻ mặt u oán đi vào phòng bếp, mà Ưng Lê ở phía sau cười trộm.
Trên bàn cơm, Ngu Uyển Thục không ngừng gắp thức ăn cho Úc Tranh: “Đây là chút đồ ăn nhà, nếu cháu thích thì sau này có thể thường xuyên đến đây, nhà dì giỏi nhất là nấu ăn.”
Ưng Lê thấy đồ ăn trong bát Úc Tranh đắp đống sắp thành cái núi nhỏ, cô vội vàng ngăn cản: “Mẹ, mẹ để cho A Tranh ăn cơm đi, mẹ cứ gắp nhiều đồ ăn thế thì người ta ăn thế nào.”
“Đúng ha.” Ngu Uyển Thục ngừng gắp đồ ăn, “Xin lỗi, dì không làm phiền cháu ăn cơm.”
Ưng Kỳ ở một bên thấy tổn thương tinh thần, anh ta không chỉ phải làm cơm, còn không có người nào gắp thức ăn cho, cố ý nhắc nhỏ: “Hai người cứ bỏ qua con trai mình như thế sao?”
Ngu Uyển Thục gắp miếng rau xanh đặt vào bát con trai như có lệ, còn dùng vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tự mình có tay không.”
Ưng Kỳ: “…….”
Ưng Lê phì cười, cô cười nhạo Ưng Kỳ: “Anh, anh nên biết địa vị của anh trong nhà mình là ở đâu?”
Ngay lập tức Ưng Kỳ liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự uy hiếp rõ ràng.
Ưng Lê rụt rụt người, Úc Tranh che chắn Ưng Lê ở sau lưng, quay sang hướng Ưng Kỳ cười cười, chỉ là nụ cười kia ẩn theo sự áp bức.
Ưng Kỳ nhíu mày, đã là giả mà còn diễn thành thật thế luôn?
Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân thấy ở trong mắt, cho nhau một ánh nhìn, cả hai nhìn thấy được sự hài lòng trong đáy mắt đối phương.
Sau khi ăn xong, Ưng Lê và Ngu Uyển Thục, Ưng Thanh Vân ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm đánh bài, còn Ưng Kỳ viện cớ có chuyện công việc cần bàn để hẹn một mình Úc Tranh lên thư phòng.
Ưng Lê có thể đoán được một ít, dù sao đi nữa nó không quan trọng, cô sẽ không quản, tập trung vào việc kiếm tiền từ Ngu Uyển Thục và Ưng Thanh Vân.
Trong thư phòng, Ưng Kỳ nhìn thẳng Úc Tranh, cục diện mọi chuyện biến thành hiện giờ là do anh ta không nghĩ đến, có lẽ ngay từ đầu anh ta nên nghe xong hết nội dung cuộc nói chuyện, và không để cho Ưng Lê tìm Úc Tranh đến đóng giả làm bạn trai mình.
“Tôi biết anh và Ưng Lê là giả, nhưng hiện giờ chuyện hứa hôn là thật. Qủa thực ba mẹ tôi rất hài lòng về anh, nhưng nếu anh không thích đứa em gái này của tôi, tôi hy vọng có thể giải trừ hôn ước, ai cũng vui mừng.”
Úc Tranh thản nhiên đáp lại: “Việc này tôi tôn trọng ý kiến của Ưng Lê.”
“Tôi không phải là ba mẹ tôi, không cần phải dùng mấy lời nói qua loa đó để tránh cho có lệ.” Ưng Kỳ nhíu mày, “Huống chi giữa hai người là quan hệ yêu đương giả, cần gì phải lấy chuyện đính hôn từ bé để trói buộc đối phương.”
Úc Tranh híp mắt, chậm rãi nói: “Cậu biết làm sao được?”
Ưng Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh…..”
Từ trong nhà đi về, Ưng Lê lại ngồi trên xe Úc Tranh.
Cô mở miệng nói đỡ: “Mẹ tôi có hơi nhiệt tình quá mức, xin lỗi.”
“Người như dì tốt lắm.” Úc Tranh cười nhẹ, “Tôi rất thích bầu không khí trong nhà cô.”
Ưng Lê hơi giật mình, nhưng lập tức nhớ đến chuyện hứa hôn lúc nhỏ. Úc Tranh là chồng chưa cưới của cô, đây là chuyện mà cô chưa từng nghĩ đến, rồi cả những mối quan hệ giữa bọn họ nữa, hơi hỗn loạn.
“A…..Úc tổng.” Ưng Lê ảo não, vừa rồi cô gọi thành quen, suýt chút nữa không sửa lại đúng, “Tôi thấy chúng ta cần bàn bạc về chuyện này.”
Úc Tranh khẽ cong môi, sau đó hỏi: “Cô muốn nói ở đâu? Hôm nay tôi có đủ thời gian đi cùng cô.”
Trái tim Ưng Lê đập loạn trong chốc lát, rõ ràng đối phương nói những lời này rất bình thường, cô luôn không nhịn được suy nghĩ theo hướng khác. Ở trong lòng cô tự lên án bản thân để mình bình tĩnh lại.
Cô thấy phía trước có một cái công viên, vội vàng nói: “Dừng xe ở chỗ này đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nào đó nói chuyện.”
Úc Tranh nghe lời cho xe dừng lại, đi theo Ưng Lê vào công viên ngồi trên ghế dài: “Cô muốn thế nào thì cứ nói?”
“Tuy chúng ta là giả chỉ sắm vai người yêu của nhau nhưng bởi vì có cái hôn ước. Cho nên trước mắt có phải chỉ cần ba mẹ tôi đồng ý là chúng ta có thể giải trừ hôn ước này?” Ưng Lê nghĩ rõ ràng rồi nói.
Úc Tranh suy nghĩ một lát, hỏi luôn: “Cô muốn giải trừ hôn ước?”
“Úc tổng, anh không muốn sao?” Ưng Lê quan sát anh, “Nếu như anh có người mình thích, hôn ước này chính là sợi dây trói buộc.”
Úc Tranh: “Cô có người mình thích?”
Ưng Lê lắc đầu: “Tạm thời không có.”
Úc Tranh khẽ cười: “Tôi cũng không có, cho nên hôn ước này đối với tôi mà nói không phải là trói buộc.”
Ưng Lê giật mình, đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.
“Cô đừng quên giữa chúng ta là giao dịch.” Úc Tranh nhẹ nhàng nhướn mày, “Bên chỗ tôi còn cần cô giúp đỡ, đừng nói cô muốn trở mặt không giữ lời hứa?”
“Sao có thể chứ!” Mặt Ưng Lê đỏ lên, nhanh chóng giải thích, “Tất nhiên tôi đồng ý giúp đỡ rồi.”
Cô không phải loại người không giữ lời hứa, nhưng sau khi giúp xong, mối quan hệ của họ nên duy trì bao lâu và duy trì nó như thế nào, đây mới là vấn đề.
Úc Tranh hiểu rõ mọi ý nghĩ của cô thông qua nét mặt: “Tôi không ngại có cô vợ mới cưới này.”
Hô hấp Ưng Lê bị tắc nghẽn.
Mặt mày Úc Tranh vui vẻ, chậm rãi bổ sung: “Ngược lại, tôi rất hài lòng.”
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chúc mừng cừu nhỏ Lê Lê rơi vào miệng hổ, tự mình đưa đến cửa.
—————
Súp Lơ: Anh không biết thật không?