Chỉ khi mất đi, ta mới nhận ra

chương 11: cảm xúc phải chôn giấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Loli666

================================

Đó là một ngày bình thường như mọi khi.

Bọn họ vẫn coi tôi như thứ mụn nhọt. Ngay khi tôi bước vào, tất cả đều im lặng trong thoáng chốc. Tuy nhiên, tôi chẳng chút bận tâm mà đi thẳng tới chỗ ngồi, ghế thứ hai từ cuối lên, gần cửa sổ. Vừa đi, tôi hướng mắt về phía Hinata đang ngồi ngay đằng sau bàn của tôi.

Mắt cậu dính chặt vào Ichinose đang được bạn bè vây quanh, nhưng dù cậu nhìn ai khác, đôi mắt tôi luôn chỉ có Hinata. Hiện giờ, tôi chỉ có thể làm được vậy bởi tâm trí của cậu có mỗi bạn thuở nhỏ mà thôi. Như mọi khi, tôi ngồi vào chỗ với chút cô đơn trong lòng.

“Chào buổi sáng,” Tôi nhìn ra sau vì giọng nói đó. Hinata đang nhìn tôi.

“…Chào,” Vì căng thẳng, giọng tôi có chút gắt gỏng.

Hinata lúc nào cũng vậy. Khác với mọi người, cậu luôn cất lời chào dù là với đứa bị ghét bỏ như tôi; và đây cũng chẳng phải lần đầu. Ngày nào cậu cũng làm thế nhưng mỗi khi đáp lại, tôi đều thấy hồi hộp.

Khi còn đang giận bản thân vì đã trả lời cụt lủn, tôi nhận ra cậu ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thoả mãn. Tôi bị thu hút mà làm theo. Chỉ thế thôi cũng khiến tôi cảm thấy như vừa xích lại gần cậu hơn dù cho cả hai chẳng hẹn hò hay gì cả. Điều đó làm tôi thấy hạnh phúc.

Cứ thế, ngày trôi qua trong yên bình. Hinata vẫn thân thiết với Ichinose còn tôi là người quan sát. Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi.

“Ichinose-san có ở đây không?” Ai đó bước vào lớp.

Tôi biết anh ta thuộc đội bóng chày và học ở lớp bên cạnh. Chà, tôi chẳng biết gì hơn bởi tôi không có hứng thú, tất cả đều từ tin đồn bởi tên đó nổi tiếng vì đẹp trai thôi.

“Ah, Taginuchi-kun. Có chuyện gì thế?” Ichinose đáp lại.

“Oh, may quá, cậu vẫn chưa về. Nếu được thì cậu có thể đi cùng tớ ra ngoài chút không?”

“Là chuyện không thể nói tại đây à?”

“Phải. Cậu không thấy phiền thì đi với tớ nhé?”

“…Được.” Cô đồng ý. “Xin lỗi nhé, Hinata. Hôm nay tớ bận rồi, cậu cứ đi trước đi.”

“…Không…sao. Tớ về đây.”

Sau đó, Ichinose rời đi với nam sinh lớp bên, và ngay khi họ khuất dạng, mọi người liền bàn tán ầm ĩ. Ai cũng nói hai người đó đẹp đôi, là cặp trời sinh, và thậm chí còn bảo Hinata chỉ là bạn thuở nhỏ, vân vân…

Khi người khác còn xầm xì, tôi vẫn không rời mắt khỏi Hinata. Cậu lặng lẽ rời khỏi chốn ầm ĩ

và bước ra ngoài.

Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy cậu đang thơ thẩn trên đường. Hẳn đó là một cú sốc lớn bởi ánh mắt Hinata thật u tối và yếu ớt, và cậu còn chẳng thể đi vững.

Từ cuộc bàn tán và việc Ichinose được gọi thì rõ ràng đó là một lời tỏ tình. Chỉ cần nhìn qua cũng thấy anh ta có tình ý, đồng thời, Ichinose cũng rất nổi tiếng và từng được tỏ tình không ít lần.

Tuy nhiên, lần này lại khác so với mọi khi nằm ở

biểu cảm của Ichinose. Cô ta không làm vẻ mặt khó chịu mà thay vào đó là chút gì đó hạnh phúc. Tôi đã nghĩ lý do Ichinose từ chối lời tỏ tình là vì Hinata nhưng có vẻ không phải như vậy.

Tạm gạt đi những suy nghĩ đó, tôi vội thu dọn sách vở và rời trường để đi theo. Lỡ có chuyện gì xảy ra với Hinata trong tình cảnh này thì sao? Ừ thì, bởi có nhiều nguy hiểm trên đường về nên tôi phải đảm bảo cậu sẽ tới nơi an toàn.

Tôi không chịu nổi việc nhìn dáng vẻ lo sợ vừa đi vừa cúi rầm mặt của cậu ấy. Trái tim tôi không khỏi thắt lại.

Cậu ấy hẳn đang đau đớn lắm…

Tôi chỉ muốn tới an ủi Hinata ngay lúc này…

Sự lo lắng chiếm lấy tâm trí, nghĩ tới việc cậu đang khổ sở thế nào cũng khiến tôi thấy giày vò.

Tuy nhiên, kể cả như thế, tôi lại đang mỉm cười…tôi quả là tồi tệ mà.

Hôm đó, khi chắc rằng Hinata đã về nhà an toàn, tôi mới rời đi. Trong lúc dạo bước, tâm trí tôi ngập tràn những suy nghĩ. Tất cả sẽ có câu trả lời vào ngày mai thôi.

***

Hôm sau, Hinata đã một mình tới trường, lặng lẽ ngồi vào chỗ và liền hướng mắt ra cửa sổ.

“Hôm nay cậu chỉ một mình à.” Tôi hỏi.

“…Chắc từ giờ là vậy,” Cậu ấy nhìn tôi trong thoáng chốc rồi lại đảo mắt ra ngoài. Khi nhìn theo thì tôi thấy Ichinose đang cười nói, tay trong tay với một chàng trai trong lúc được mọi người vây quanh.

Hinata nhìn một Ichinose đang hạnh phúc còn tôi thì nhìn cậu.

Từ hôm đó, cả trường đều bàn tán về cặp đôi mới. Dường như họ chẳng thèm giấu giếm chuyện hẹn hò và thoải mái công khai. Giờ đây, ai cũng đều coi họ là ‘cặp đôi trời sinh’ cả.

Mọi người chỉ quan tâm tới Ichinose và bạn trai, còn Hinata bị ngó lơ dù cho mang dáng vẻ rệu rã khác thường. Đồng thời, chẳng ai muốn dính tới cá biệt của lớp là tôi đây.

Từ khi có bạn trai, mối quan hệ giữa Ichinose và Hinata xuống dốc không phanh. Cô ta lúc nào cũng chạy sang lớp bên và hiếm khi ở lại.

Một lần, Hinata cố mời ăn trưa chung nhưng đã bị cô ta từ chối thẳng thừng. Ichinose tự tay vứt bỏ điều mà tôi đã phải chờ đợi nhiều năm trời.

Vì Hinata, tôi không thể giấu những cảm xúc đã chôn sâu này được nữa.

Truyện Chữ Hay