Edit: Nấm
Beta: Dollan
Xe của Thẩm Lâm Hoan là một chiếc Maserati màu trắng, làm một thư ký hành chính, nếu như cô ở Thẩm thị, lái chiếc xe này có lẽ sẽ gây sự chú ý, nhưng ở Phong Thần, sẽ không dễ làm người khác chú ý như vậy.
Huống hồ ở một nơi như Phong Thần, mọi người ai nấy cũng đều vội muốn chết, sẽ không có ai chú ý quá nhiều đến một người không liên quan.
Vốn Thẩm Lâm Hoan cho rằng là như vậy, nhưng cô đã xem nhẹ một nhân tố trọng yếu.
— Lục Nghiêu.
Thẩm Lâm Hoan rất hoài nghi, vị trí tổng giám đốc của anh làm sao mà có được.
–
Buổi sáng khi tiến vào văn phòng, đầu tiên cô đem phần tư liệu đi xuống lầu, sau đó nghe thấy mọi người đang bàn tán xôn xao, “Tôi nghe nói tổng trợ lý Trình được điều đi rồi, sáng sớm phòng nhân sự bên kia vừa nhận được thông báo.”
“Hình như là trực tiếp thay thế cho phó tổng giám đốc của Xây dựng Phong Thần.”
“Thực ra tôi cảm thấy, minh thăng ám hàng, đi theo tổng giám đốc rất tốt.”
(Minh thăng ám hàng: Sự thăng chức thật sự chính là sự cắt chức. Đề cập đến việc thực hành cắt bỏ quyền lực thực sự của các quan chức dưới một danh nghĩa nào đó.)
“Cô ngốc sao! Người đi theo tổng giám đốc nhiều nhất chính là vị trí tổng trợ lý này, làm việc ở chỗ của tổng giám đốc, nhìn thì có vẻ hào nhoáng, thật ra lại bận rất nhiều việc, cơ hội thăng chức thì nhỏ, gần như suốt hai mươi tư giờ trợ lý Trình đều đi theo tổng giám đốc, một chút không gian riêng tư cũng không có. Trợ lý Trình đến Xây dựng Phong Thần thì lại khác, trực tiếp phụ trách dự án đảo Hải Châu, nói không chừng ngày nào đó sẽ trực tiếp được điều đến tổng bộ làm phó tổng giám đốc.”
“Nào có dễ dàng như vậy, Hoàng phó tổng lúc trước, không phải là trông trăng trông sao tận tụy làm việc để tìm kiếm công danh, chờ đợi tổng bộ điều đi. Kết quả thì sao! Một lần chờ chính là tám năm. Hai năm nay mắt thấy không có hi vọng gì mới vụng trộm ăn chặn tiền của dự án, trực tiếp bị kéo xuống. Thảm quá thảm!”
“Đó là do ông ta tự làm tự chịu. Dự án đảo Hải Châu biết bao nhiêu người muốn tranh cướp, giao cho ông ta hoàn toàn là để lót đường cho ông ta về sau được điều đi, là do ông ta kiến thức hạn hẹp.”
……
Lúc Thẩm Lâm Hoan quay về tầng , Lục Nghiêu còn chưa tới công ty, người làm việc ở văn phòng tổng giám đốc cũng nói nhiều hơn so với bình thường.
Chu Tịnh- người phụ trách kết nối đảo Hải Châu với dự án cảng biển Sa Hoàng cười nhìn Amanda: “Trợ lý Trình đi rồi, nhất định cô là người đến thay thế cho vị trí của anh ta, chúc mừng trước nha!”
Amanda tốt nghiệp đại học Harvard, nhưng gia cảnh bình thường, cả nhà liều mạng dốc hết vốn liếng cho cô ta đi học, mấy năm nay quả thực cô ta cũng không chịu thua kém, lương một năm tăng rồi lại tăng, thưởng cuối năm cũng nhiều hơn so với người khác, một lòng làm việc chắc chắn, cẩn thận.
Làm phó tổng trợ lý cũng được một năm, cơ hội để cô ta tiếp xúc trực tiếp với tổng giám đốc cũng không nhiều lắm, nhưng chưa bao giờ xảy ra sai lầm, cô ta tự cảm thấy năng lực của mình không kém trợ lý Trình.
Hiện giờ Trình Lẫm đi rồi, cô ta tiếp nhận vị trí của anh là thuận lý thành chương.
Nhưng Amanda cũng không nói quá chắc chắn, cười nói một câu, “Tất cả phải xem Lục tổng sắp xếp.”
Những người khác đều cười rộ lên, trong lòng cũng biết rõ ràng.
Thẩm Lâm Hoan không quan tâm những việc này, cô yên lặng thu thập và sắp xếp tài liệu, gần đây Giải trí Phong Thần xảy ra một chuyện xấu lớn. Hai năm này chương trình tuyển chọn rất thịnh hành, Phong Thần bên kia cũng cử thực tập sinh ra ngoài, thành tích của người họ đều không tầm thường, nhưng trong đó có một cô gái tên Tôn Uyển Nhi bất ngờ lòi ra vụ bê bối bao nuôi, có lẽ là do vợ của đối phương đích thân ra tay.
Nhưng kì lạ ở chỗ, bộ phận quan hệ công chúng khủng hoảng của Phong Thần bên kia không biết là đầu óc có vấn đề hay là căn bản không có đầu óc, không giải thích rõ ràng lập tức nên khi công ty chính thức lên tiếng phủ nhận thì bị nói là bịa đặt, đã thế còn bị vợ của đối phương gõ thêm một cú, phía công ty làm việc lộn xộn, đối phương liền tung một đòn không thể lường trước được.
Vốn chỉ là chuyện của một thực tập sinh nhỏ, lại khiến cho dư luận xôn xao.
Hai năm gần đây chính sách của nền công nghiệp giải trí bị thắt chặt, ngành điện ảnh và truyền hình cũng bị đình trệ, tất cả mọi người đổ xô đi làm chương trình tạp kỹ, nhưng đối với một số công ty nhỏ mà nói, có thể gây ra đả kích lớn, đối với một công ty đứng đầu có thể ném tiền như Phong Thần, thật ra lại có ảnh hưởng không lớn, tính ra thì thực tập sinh thực sự là một bộ phận rất nhỏ của Phong Thần, có thể nâng đỡ liền nâng đỡ, không nâng đỡ được thì sẽ đổi người, có rất nhiều người trẻ tuổi mơ mộng.
Lý lịch của Tôn Uyển Nhi rất đơn giản, mồ côi cha, mẹ là một giáo viên, hoàn cảnh sống bình thường, giá trị nhan sắc ở trong đám người mới cũng xem như xuất sắc, năng lực không cao không thấp, nhưng EQ cao, biết làm việc, cho nên nhân khí trong chương trình vẫn luôn cao. Cũng vì vậy mà công ty dự định dốc sức nâng đỡ cô ta.
Vị kim chủ bị hiềm nghi là tổng thanh tra của IO Triệu Kỳ Nhiên, có rất nhiều ảnh chụp cùng với video bị tung ra, vừa đầy đủ vừa ăn khớp với nhau.
Cho nên trước hết nếu bộ phận quan hệ công chúng phủ nhận thì có vẻ cực kì không chuyên nghiệp.
Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một hồi rồi gọi điện thoại cho người phụ trách của Giải trí Phong Thần.
–
Hôm nay Trình Lẫm vẫn còn ở đây, ít nhất cũng phải một tuần nữa anh ta mới có thể đi nhậm chức, mấy ngày nay anh ta bắt đầu xem xét tổng trợ lý mới.
Vì thế lúc gần tới giữa trưa, Trình Lẫm thông báo với phòng nhân sự, muốn công khai tuyển chọn tổng trợ lý một lần nữa, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, một ít người thì vui mừng, vốn cho rằng Amanda sẽ được bổ nhiệm vào vị trí đó, không ngờ lại tổng tuyển chọn một lần nữa, một số người lại kinh ngạc, không biết tổng giám đốc nghĩ gì, sắc mặt Amanda tái xanh, dường như đang bị làm cho nhục nhã.
Tuyển chọn diễn ra rất nhanh, hai đợt phỏng vấn, người ở bộ phận khác cũng có thể tới tham gia, người Lục Nghiêu muốn rất đơn giản, cần có hiểu biết toàn diện và có hệ thống về công ty, hiểu rõ công tác hành chính, có thể đợi lệnh /, kỹ năng phối hợp phải mạnh mẽ, khả năng chịu áp lực phải tốt, và quan trọng nhất, năng lực tuyệt đối phải xuất sắc.
Lục Nghiêu là người có yêu cầu cao đối với bản thân mình, cho nên yêu cầu đối với người ở bên cạnh cũng cao, theo không kịp tiết tấu của anh, anh cũng không có kiên nhẫn đi dạy dỗ.
Thẩm Lâm Hoan cũng có tên trong danh sách.
Vòng thứ nhất bên nhân sự phỏng vấn, nhanh đến mức một phút đồng hồ phỏng vấn xong một người, tiếng oán hờn của mọi người nổi lên khắp nơi, nói còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nói là không có năng lực, nghiêm trọng hoài nghi phỏng vấn chẳng qua chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi. Thậm chí còn cho rằng kỳ thật trong lòng tổng giám đốc đã sớm chọn được người.
Vòng thứ hai là do Lục Nghiêu phỏng vấn, tổng cộng anh phỏng vấn ba người.
Một người ở bộ phận khác, sau đó là Thẩm Lâm Hoan cùng với Amanda.
Thời điểm công bố danh sách ứng cử viên, Thẩm Lâm Hoan nghe thấy có người nói: “Hẳn là Lục tổng vẫn muốn chọn Amanda!”
Nhưng có điều, điều tương đối bất ngờ là Thẩm Lâm Hoan cũng có tên ở bên trong, một người gần như vô hình, lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Không ít người ở trong tối ngoài sáng đánh giá cô.
Chủ yếu là do ngày thường cô quá yên tĩnh không lên tiếng, lúc này đột nhiên xuất hiện nên có chút dễ thấy.
Lúc phỏng vấn, Lục Nghiêu nhíu mày ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn không có chút độ ấm nào, người ở xung quanh ngay cả thở cũng không dám, dường như người ngồi bên cạnh là một cái tủ lạnh biết chuyển động.
Amanda vào sớm hơn Thẩm Lâm Hoan, vừa mới bị khiển trách xong, lúc đi ra ngoài vẫn còn đang khóc, cho nên khi Thẩm Lâm Hoan đi vào, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Có người còn toát mồ hôi thay cho Thẩm Lâm Hoan.
Mặt Lục Nghiêu lạnh lùng, dù cho tất cả mọi người đều không biết người đang ngồi trước mặt anh chính là vợ của anh, trước đó ai cũng đều đoán rằng có phải Lục tổng sắp xếp người vào hay không, nhưng lúc này vẻ mặt anh lại hệt như bình thường.
“Cô có biết chuyện của Tôn Uyển Nhi ở Giải trí Phong Thần không?” Lục Nghiêu lạnh lùng nói.
Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Biết.”
“Cô thấy sao?”
“Tôi gọi điện hỏi trưởng phòng quan hệ công chúng của Giải trí Phong Thần, anh ta nói cho tôi biết, cha ruột của Tôn Uyển Nhi là Trương đổng của Khai Nguyên, anh ta không ngờ con gái của Trương đổng Khai Nguyên còn cần được tổng thanh tra của IO bao nuôi, hơn nữa gần đây Trương đổng có hợp tác với Phong Thần, nên anh ta nghĩ muốn bán cho đối phương một cái nhân tình.”
Lục Nghiêu nhíu mày, dường như nảy sinh bất mãn đối với việc cô dông dài, “Nói trọng điểm.”
Thẩm Lâm Hoan dừng lại một chút, đoán được rất có thể anh đã nắm rõ hết thảy, chẳng qua chỉ muốn nghe đáp án từ cô chứ không phải là phân tích, vì thế trực tiếp đưa ra kết luận: “Có lẽ Tôn Uyển Nhi muốn trả thù người cha ruột là ông ta, mà phản ứng của bộ phận quan hệ công chúng bên kia vừa khớp với kết quả mà Tôn Uyển Nhi muốn. Tiếp tục mặc kệ không can thiệp, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Tôn Uyển Nhi có thể dồn hết vốn liếng ngay cả danh dự của mình cũng không cần, chính là muốn làm loạn sự việc thật lớn.
Mà nếu làm loạn tiếp, quan hệ hợp tác giữa Khai Nguyên và Phong Thần tất nhiên sẽ tan vỡ, thậm chí là trở mặt thành thù.
Lục Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô trong chốc lát, “Từ đâu cô đưa ra kết luận này?”
Thẩm Lâm Hoan nhìn về phía anh, dường như cảm thấy câu hỏi của anh rất không chuyên nghiệp, “Đoán.”
Tổng hợp những tư liệu phức tạp trong nội bộ sau đó tìm ra mấu chốt quan trọng là công việc mà một thư ký phải rèn luyện, nhưng không có nghĩa là cô thật sự có thể trên thông thiên văn dưới tường địa lý không gì không làm được, mới vừa phát sinh chuyện, cũng không phải do cô phụ trách, làm sao có bản lĩnh điều tra tường tận được, nhưng quả thật chuyện này là do Amanda sơ sẩy, bất luận vụ việc nào lúc đầu có hành động phát triển không phù hợp với lẽ thường lại bị che giấu một cách logic tất nhiên sẽ bị xem nhẹ, nhưng rất có thể nó sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, cô ta xử lý chuyện này nhưng lại lựa chọn không báo cáo, cảm thấy một vấn đề nhỏ nhặt như vậy hoàn toàn không cần phải đi làm phiền tổng giám đốc.
Nhưng vô tình chuyện này lại có quan hệ với Trương đổng của Khai Nguyên, vậy không phải là chuyện nhỏ.
Lục Nghiêu gật đầu, trực tiếp đưa ra kết luận, “Bàn giao công việc với Trình Lẫm một chút đi.”
Đây là có ý tứ trực tiếp ấn định Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm Lâm Hoan mới vừa vào làm việc ở văn phòng tổng giám đốc một tuần, đã bất ngờ yên lặng tiếp nhận vị trí của Trình Lẫm, trở thành tổng trợ lý mới của tổng giám đốc.
Vì thế tình cảnh của Thẩm Lâm Hoan từ không người chú ý lập tức biến thành bị mọi người quan sát kỹ. Lén lút nghị luận không ngừng.
Thời điểm thông báo bổ nhiệm được đưa xuống, Amanda suýt nữa đã không thể duy trì được sự lễ phép ngoài mặt, cô ta lạnh lùng đi đến bàn làm việc phía trước, tay đè lên văn kiện mà cô đang xem, ép cô phải ngẩng đầu nhìn cô ta, “Cô biết chuyện của Giải trí Phong Thần, tại sao trước đó không nói cho tôi biết?” Trái lại còn hại cô ta biến thành trò hề lớn như vậy.
Hành vi của tiểu nhân.
Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, “Sai lầm đã tạo thành, hơn nữa trong bản báo cáo mà cô đề ra không chỉ có một chỗ sơ suất. Tôi không cần phải… chỉ cô đi làm việc chứ.”
Buổi sáng sau khi cô hỏi thăm người phụ trách của Giải trí Phong Thần liền viết tin tức này ở chỗ thông báo với tiêu đề màu đỏ để mọi người theo dõi, nhưng không ai để ý, bao gồm cả Amanda.
Là một người mới, vượt cấp quản chuyện bản thân không nên quản là điều tối kỵ.
Amanda hít sâu vài lần, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Tôi mặc kệ ở sau lưng cô dựa vào ai, nhưng ở chỗ này, không có thực lực thì cũng không là gì cả. Chúc cô về sau không xảy ra chút sơ suất nào.”
Những lời này giống như là uy hiếp. Người ở bên cạnh xem náo nhiệt, dường như Thẩm Lâm Hoan lại hoàn toàn không thèm để ý, im lặng cúi đầu làm việc của mình.
Mặc kệ thế nào, hình như người mới này có tố chất tâm lý rất tốt. Người ở bên cạnh nghĩ.
Sau khi Amada tức tối bỏ đi, Chu Tịnh tiến tới an ủi cô: “Ầy, cô đừng so đo với cô ấy làm gì, cô ấy chỉ là quá kiêu ngạo, cho nên nhất thời mới không có cách chấp nhận việc mình bị tổng giám đốc mắng. Tổng giám đốc cũng thật là, đối với con gái cũng hà khắc như vậy.”
Lúc Lục Nghiêu hỏi Amanda thấy thế nào đối với việc này, cô ta còn nói: “Tôi cảm thấy bộ phận quan hệ công chúng của Giải trí Phong Thần nếu ngay cả một việc nhỏ như thế này cũng không xử lý được, thì không xứng ở lại công ty.”
Lục Nghiêu mắng trong đầu cô ta chỉ nhét toàn bông hay sao?
Chức vụ không phân biệt nam hay nữ, Thẩm Lâm Hoan chưa bao giờ hy vọng bất kỳ ai đặt phụ nữ vào tình thế thiệt thòi cần được quan tâm chăm sóc khắp nơi, có điều cô cũng không nói cái gì, chỉ đáp lại sự quan tâm của đối phương, “Tôi không sao, cảm ơn.”
Nhưng vừa mới quay đầu, Thẩm Lâm Hoan liền nghe thấy Chu Tịnh và người của phòng kế hoạch nói xấu cô: “Cái cô Thẩm Lâm Hoan mới tới kia cũng không biết có lai lịch gì, vẻ mặt kiêu ngạo đến tận trời, tôi chưa bao giờ thấy trên mặt của cô ta ngoại trừ vẻ vô cảm thì có biểu cảm thứ hai.”
Cô gái nhỏ của phòng kế hoạch cầm ly nước ấm nhấp một ngụm nhỏ, “Hôm nay tôi vừa mới bắt gặp, dáng vẻ rất xinh đẹp, nghe nói còn lái Maserati, không phải là do ngủ mà có được chứ?”
Thẩm Lâm Hoan đứng ở cửa phòng trà, Lục Nghiêu đứng ở phía sau cô.
Bên trong văn phòng cũng có phòng trà, phòng trà ở bên ngoài này cơ bản không có người đến, Thẩm Lâm Hoan đến đây vì muốn nghe điện thoại, không ngờ lại đúng lúc nghe thấy hai người đang bàn luận về cô, vốn cô định yên lặng tránh đi, kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lục Nghiêu.
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc.
Hai người ở bên trong vẫn còn đang nhỏ giọng nói những lời như vậy, hoàn toàn không cảm nhận được bên ngoài có người đến.
Thẩm Lâm Hoan nhướng mày, ý bảo: Anh đến đây làm gì?
Lục Nghiêu thì lại tò mò: Chuyện này mà cũng có thể nhịn được à?
Cuối cùng Thẩm Lâm Hoan phải thúc giục anh rời khỏi, Trình Lẫm ở bên cạnh giả vờ không nhìn thấy gì, cúi đầu không nói lời nào.
Cuối cùng hai người ở bên trong cũng nghe được động tĩnh, lúc lặng lẽ đi ra ngoài thăm dò, Thẩm Lâm Hoan đã đi theo Lục Nghiêu vào trong văn phòng của anh, chỉ nhìn thấy bóng của Trình Lẫm đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lục Nghiêu không nói quá nhiều về chuyện lúc nãy, dùng đầu ngón chân cũng biết tại sao lại như vậy.
Chỉ nói một câu, “Tôi chọn cô, không phải bởi vì cô là vợ tôi.”
Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Tôi biết.” Biểu cảm lúc đấy của anh, một chút cô cũng không nghi ngờ nếu cô nói sai, ngay cả cô anh cũng sẽ mắng!
Ánh mắt Lục Nghiêu tĩnh lặng nhìn cô.
Thẩm Lâm Hoan quay sang nhìn anh, lãnh đạm giải thích, “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của mình.”
Lục Nghiêu: “…”
Anh hơi hiểu được vì sao những người đó nhìn cô không quen rồi.
—