Editor: Mèo
Diệp Dịch Lỗi bị tai nạn giao thông, Diệp Thiệu Quân vì bị đả kích quá lớn nên cũng ngã bệnh theo, Lâm Thanh Âm chỉ còn cách chạy qua chạy lại trong bệnh viện chăm sóc cả hai cha con. Mặc dù bận tối tăm mặt mày nhưng bà lại cảm thấy rất thoả mãn, thậm chí cũng chưa từng được hạnh phúc đến như vậy...
Trong phòng bệnh.
Diệp Dịch Lỗi uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi, Băng Ngưng lẳng lặng ngồi bên giường, cô cảm thấy gương mặt đã từng rất quen thuộc này giờ đây thật xa lạ, thậm chí có lúc cô thật không muốn đối mặt, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này, vẫn còn có ngày hôm nay... Cô cứ im lặng ngồi bên giường, nhìn anh.
Thương thế của Diệp Dịch Lỗi rất nghiêm trọng, các bác sĩ cũng nói là anh rất may mắn, đúng là thập tử nhất sinh. Tình trạng bây giờ của anh coi như không tệ, cũng đã dần chuyển biến tốt hơn, nhưng càng có nhiều người an ủi thì cô càng cảm thấy áy náy. Vốn người nằm đây phải là cô mới đúng, nhưng... Nhưng giờ lại biến thành Diệp Dịch Lỗi. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n Đáng lẽ tối hôm đó chiếc xe kia tông thẳng vào chỗ cô đang ngồi, là nhờ Diệp Dịch Lỗi xoay vô lăng thay đổi phương hướng nên anh lại là người hứng chịu cú va chạm đó, mới bị trọng thương như vậy...
“Diệp Dịch Lỗi, cái đồ si tình ngốc nghếch này.” Băng Ngưng ứa nước mắt mắng. “Sao phải làm vậy chứ.” Sao lại xuất hiện để nhiễu loạn lòng cô lần nữa, nếu như không phải nhờ vào sự việc ngoài ý muốn này, nhất định cô sẽ cho là mình đã chết tâm. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, cô đã thành thật thừa nhận rằng mình yêu anh, nhưng bây giờ... Làm sao đây? Thật rối bời...
Nhẹ nhàng nắm tay anh, giữ lại trong lòng bàn tay mình, Băng Ngưng từ từ cúi xuống khẽ hôn lên bàn tay anh. “Thạch Đầu. Sau này đừng như vậy nữa được không.” Nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay Diệp Dịch Lỗi. Diệp Dịch Lỗi đã tỉnh giấc, nhưng không động đậy, anh mở hé mắt nhìn người con gái bé nhỏ ngồi ở mép giường đang cúi mặt đau lòng, bên khoé môi nở một nụ cười. Dù chuyện này có xảy ra thêm lần nữa thì anh cũng sẽ làm y như vậy, cho nên Ngưng nhi àh, chuyện này anh không thể đồng ý với em được.
Lúc xảy ra tai nạn giao thông, anh còn tưởng rằng mình sẽ chết là cái chắc, nhưng bây giờ anh vẫn còn sống. Trải qua thêm một lần dạo quỷ môn quan trở về, anh càng kiên định tín niệm của mình hơn. Đó chính là, bất luận như thế nào cũng sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ nữa...
——— ——————
Nhà họ Lăng
Mấy ngày nay không thấy Mami đâu, Verney liền buồn bã không vui. Bởi vì đột ngột xảy ra chuyện nên Lăng Vĩ Luân vội vàng điều tra, phần lớn thời gian Lạc Tử Úc đều ở lại bệnh viện chăm sóc cho Băng Ngưng. Người giúp viện vốn không quản được cậu nhóc, cậu nhóc liền muốn bùng nổ, xả ra hết tính khí không đáng yêu của mình. Ở trong sân, Verney đang vừa gào khóc vừa la hét muốn đến bệnh viện, chuyện này người giúp việc không thể tự mình quyết định được, nên bà muốn gọi điện thoại xin ý kiến của ông bà chủ, nhưng chỉ mới chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng cậu nhóc đâu nữa...
Biệt thự nhà họ Đường.
Bởi vụ tai nạn lần này mà cảnh sát vẫn luôn theo dõi sát sao không rời, ngay cả thuộc hạ của Lăng Vĩ Luân - đối thủ năm xưa cũng góp phần canh giữ ngày đêm. Đường Sâm vừa cảm thấy tức giận vừa rối trí, không ngờ người đàn bà của Lăng Vĩ Luân còn có mối quan hệ dây mơ rể má như vậy với nhà họ Diệp. Bây giờ ông ta đã biết, thì cũng sẽ không để cho bọn họ được sống thoải mái an ổn, ông ta chịu khổ sở mấy chục năm, thì người khác cũng đừng mơ hưởng được hạnh phúc...
“Tổng giám đốc, kế tiếp chúng ta phải làm gì?” Điền Quân hỏi. “Tôi cảm thấy được Lưu Duệ Hàng của bây giờ rất khác với Lưu Duệ Hàng của trước kia, có phải là nó đã biết được điều gì rồi không.”
“Chuyện này cũng không phải không có khả năng.” Mới đứng có một lát, Đường Sâm đã cảm thấy không chịu nổi, vội vàng ngồi xuống xe lăn, bây giờ... Hình như chân của ông ta càng ngày càng nghiêm trọng. Ông ta nắm chặt tay trầm giọng nói: “Hiện tại quan trọng nhất là tìm ra được tên đó trước khi gã ta hé lộ ra được chuyện gì, diệt trừ trước để trừ hậu hoạn về sau.”
“Vâng! Tôi hiểu rồi.” Điền Quân cung kính nói. Thật ra thì trong lòng ông ta cũng hiểu việc này, tin rằng trong lòng Tổng giám đốc cũng rõ ràng, chỉ là... Ông ta chờ đợi mệnh lệnh mới làm, phải xử lí như thế nào, Đường Sâm ắt sẽ phân phó.
“Bảo bọn người được sắp xếp theo dõi bên nhà họ Lăng chú ý một chút!”
“Dạ, tôi sẽ dặn dò bọn chúng.” Ông ta nói xong cười cười. “Àh, tôi nghe nói đứa nhóc của nhà họ Lăng, rất đáng yêu!”
“Vậy sao?” Đường Sâm nhíu mày hứng thú cười cười...
Verney chạy từ trong nhà ra ngoài, vốn chỉ muốn né tránh ánh mắt canh chừng của người lớn mà thôi, nhưng khi ra ngoài rồi mới nhận ra mình bị lạc đường mất rồi, ở trên đường cậu nhóc vừa đi vừa khóc.
“Oàa.. Hu hu...” Cậu nhóc khóc lóc ỉ ôi. “Mẹ ơi...” Cậu nhóc gọi, nhưng trên đường toàn là xe cộ, nhóc quên mất con đường lúc nãy đi là đường nào, cũng không tìm được nhà của mình, chỉ cảm thấy các toà nhà cảnh vật xung quanh càng lúc càng xa lạ, cậu nhóc cũng không biết được lúc này mình chạy đi càng lúc càng xa rồi...
“Mami...” Verney mím môi khóc, cũng bởi vì tuổi còn quá nhỏ nên không nhận thấy mình chạy lung tung ngoài đường thế này là nguy hiểm cỡ nào, càng không biết ‘chú cừu non’ là mình đây đã bị theo dõi từ lâu.
Cách đó không xa có một chiếc ôtô chậm rãi đến gần, ánh mắt người ngồi bên trong nhìn chằm chằm Verney như con sói núp trong bụi rậm rình mồi.
“Bạn nhỏ àh.” Verney đang lang thang, đột nhiên nghe có người gọi mình, cậu nhóc liền quay đầu lại, dùng đôi mắt đẫm nước mắt nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mặt, đột nhiên cảm thấy gã ta giống như người xấu trong phim hoạt hình cậu từng xem. “Mẹ nhóc nhờ chú tới tìm nhóc, để chú dẫn nhóc đi tìm mẹ nhé, được không?”
Cậu nhóc đang uất ức, thút tha thút thít nhìn người đàn ông kia. Mẹ sao? Lúc này cậu nhóc nhớ đến lời Mami từng dạy lúc trước, đó là không nên nói chuyện với người lạ, càng không nên đi theo họ. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
“Cháu không muốn!” Cậu nhóc lắc đầu lo lắng lui về ohái sau hai bước, nhưng không biết đạp phải thứ gì ngoài sau mà ngã oạch xuống, mông tiếp đất cái bịch. Oá! Không biết là do đau quá hay do cố ý mà trong nháy mắt cậu nhóc khóc oà lên.
“Này, nhóc đừng khóc chứ!” Giọng của nhóc con rất lớn, khóc cũng rất nhiệt tình, người đàn ông kia bị doạ cho hốt hoảng, không biết phải làm sao. Gần đây tâm trạng Tổng giám đốc rất hay cáu gắt bực bội, nếu như một đứa nhóc một mình lang thang ngoài đường mà cũng không bắt được, không biết bọn họ có bị Tổng giám đốc quăng cho chó ăn không nữa.
“Hu... Oa òa..! Mẹ, mẹ ơi!” Cậu nhóc khóc la không ngừng, gã ta vội vàng bước đến, cố gắng bịt miệng Verney lại, nhưng cậu nhóc càng khóc dữ dội hơn. Cho dù bây giờ người đi đường không nhiều lắm, nhưng nếu chú ý một chút thì sẽ nhận thấy điều khác thường ở đây.
“Bé ngoan đừng khóc, chú dẫn cháu đi tìm mẹ, nhé?” Gã ta nói xong ẫm Verney lên.
Lâm Thanh Âm ngồi trong xe, lúc ở nhà bà có nấu cháo gà cho Băng Ngưng, dù mỗi lần bà mang đến, Băng Ngưng đến nhìn cũng không thèm nhìn. Nhìn đồng hồ, bà vô tình nhìn ra ngoài cửa, không nhìn còn đỡ, khi thấy cảnh tượng bên ngoài làm bà sợ suýt nữa kêu lên.
Bên đường có một đứa bé bị một người đàn ông lôi kéo. Đứa bé này bà rất ấn tượng, cho nên vừa nhìn đã nhận ra được. Là Verney, con trai của Lạc Tử Úc.
“Dừng xe!” Đột nhiên bà hô lên, làm tài xế sợ hết hồn, còn chưa đợi xe dừng hẵn Lâm Thanh Âm đã bước xuống xe rồi.
“Oa oaa.. Buông cháu ra!” Verney khóc lóc giãy giụa, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé, sao địch lại với sức người lớn chứ.
“Các người đang làm gì vậy?” Lâm Thanh Âm hầm hừ chạy tới.
Nghe thấy giọng nói, người đàn ông sững sờ, Verney nhìn thấy bà, trong nháy mắt càng gọi lớn tiếng hơn. “Bà ơi, bà ơi...”
Nghe cậu nhóc kêu mình là bà, lòng bà cũng mềm hơn. “Verney, đừng sợ! Đừng sợ!” Bà an ủi cậu nhóc. Đứa bé này rất giống ba của nó, vẻ mặt cũng có nét tương tự với Ngưng nhi, ha ha... Nếu nhìn kỹ, còn có chút giống Dịch Lỗi nữa! Đúng vậy, nó là cháu của Dịch Lỗi cơ mà.
“Bà là ai?” Thấy có người xen ngang, gã ta lạnh mặt xuống.
“Tôi là bà ngoại của đứa bé này!” Lâm Thanh Âm nói xong muốn tiến lên đoạt Verney lại. “Đi nhanh, nếu không tôi báo cảnh sát.” Bà nghĩ những người này cho dù lưu manh ngang ngược cỡ nào cũng sẽ không giành đứa bé ngay trên đường chứ! Nhưng... Hiển nhiên bà đã đánh giá thấp độ gan lì của những người này rồi...
Lâm Thanh Âm tiến lên ôm Verney về, lên tiếng an ủi. Thấy cậu nhóc đã bị cướp đi, gã ta rút trong ngực ra một con dao sáng loáng. Nếu như không bắt được đứa bé này như lời dặn dò của Tổng giám đốc, thì sống chết như thế nào cũng chưa biết được, nên gã ta liều mình xông lên phía trước.
Lâm Thanh Âm ôm Verney thật chặt trong ngực mình. “Cháu cưng đừng sợ, bà dẫn cháu đi tìm Ngưng nhi, được không!”
Nghe thấy tên của Mami, Verney lập tức nín khóc ngay, Lâm Thanh Âm thương yêu khẽ vuốt ve cái đầu nho nhỏ của nhóc. Lúc ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy gã đàn ông kia đang đâm thẳng con dao về phía đứa bé. Bà hoảng hồn ôm chặt lấy Verney, nhanh chóng xoay người, tiếp đó con dao theo đà đâm vào trong người bà.
Xoẹt—! Tiếng dao đâm vào da thịt nghe thật rợn người.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, người tài xế đứng gần đó sợ đến ngây người. Người giúp việc vừa chạy đến thấy cảnh này cũng sợ hết hồn. Lâm Thanh Âm giơ tay lên che mắt nhóc Verney lại, chịu đựng đau đớn cố gắng gượng không để mình ngã quỵ. Khoé miệng bà có một tia máu đang rỉ ra...
Đời này là bà thiếu nợ Ngưng nhi, có lẽ, cũng thiếu nợ nhà họ Lạc. Dù không thể nào bù đắp được tất cả, nhưng trong những ngày còn sống, bà muốn làm nhiều hơn một chút... Ngưng nhi, mẹ sẽ bù đắp cho con.
“Có ai không! Bớ người ta!” Người giúp việc vừa chạy đến vừa kêu to, tình hình bên này cũng gây chú ý với mấy chiếc xe đang lưu thông trên đường. Diễễnđàànlêêquýýđôôn Thấy chuyện không ổn, gã ta liền rút dao ra, vọt lên xe lật đật chạy trốn. Lập tức liền có người đuổi theo sau. Trong nháy mắt cả đoạn đường náo loạn không yên.
“Trời... Phu nhân!” Tài xế lại gần la lên, Lâm Thanh Âm lắc lắc đầu với anh ta, ý bảo đừng lên tiếng, lo anh ta hù Verney sợ, đây là cục cưng của Băng Ngưng, bà nên thay cô bảo vệ đứa bé thật tốt.
Người giúp việc của Verney chạy tới, Lâm Thanh Âm trao trả Verney lại cho bà ấy, như vậy một vùng máu đỏ trên người bà bị Verney nhìn thấy, quả thật là đã doạ sợ thằng bé. Tài xế đỡ Lâm Thanh Âm lên xe, người giúp việc cũng bắt taxi theo sau.
——— ——————
Bệnh viện.
Lạc Tử Úc đang ăn trưa với Băng Ngưng, tiếp xúc mấy ngày nay, ấn tượng của Lạc Tử Úc với Diệp Dịch Lỗi cũng có chút thay đổi, mặc dù ngoài miệng vẫn nói không ưa, nhưng... Máu mủ tình thân này, cũng quá kì diệu. Mỗi lần nhìn anh, cô luôn không kềm được mà quan tâm đến anh, sau đó lại cứng miệng phủ nhận.
“Chị, chị cũng ăn đi!” Diệp Dịch Lỗi ngồi trên giường bệnh, mỉm cười nhìn Lạc Tử Úc.
Chị? Gọi cũng thuận miệng quá nhỉ. Lạc Tử Úc giả vờ ho nhẹ một tiếng. Nói mới để ý, lúc mới đầu cô khó mà chấp nhận được cách xưng hô thân mật này, nhưng dần dần nghe cũng quen tai, thì cứ coi như... Cậu ta bắt chước gọi giống Băng Ngưng vậy!
“Tổng giám đốc, không xong rồi...” Ngoài phòng bệnh truyền đến một giọng la hốt hoảng của ai đó...