BÀI HÁT THỨ MƯỜI SÁU
Một loạt hành động của Hướng Thần Dật từ việc chặn người đến gật đầu chào hỏi đến lái xe đi cũng làm hết sức nhanh gọn lẹ, cả một câu nói nhảm dư thừa cũng không có. Nhanh đến mức Hướng Tình Tình chưa kịp phản ứng thì xe đã đi qua một cái ngã tư.
Nhìn nàng dâu nhà mình bị anh vợ nhét vào xe, một giây cũng không dừng lại mà tuyệt tình đi mất. Môi mỏng của Từ Thanh Viễn khẽ giật giật, giữa răng khẽ bật ra một thanh âm giống như là bất mãn.
Anh vợ ở bên này anh còn phải tiếp tục cố gắng, trước mắt xem ra người anh vợ này thật giống như là không phải rất thích anh.
Bầu trời ở thành phố N xanh một cách kì lạ, màu xanh trải dài vô tận, không có một gợn mây, mênh mông bát ngát.
Từ Thanh Viễn chậm rãi lên xe, anh nhớ em trai của Hướng Tình Tình hình như đang học năm nhất đại học N, nhìn qua có thể ở chỗ em trai Lâm gia mà xuống tay.
Trở lại với Hướng Tình Tình bị anh ruột nhét vào xe, cô tỏ vẻ có áp lực rất lớn.
Thân là một người còn sống, Hướng Tình Tình dùng dư quang trên khóe mắt không ngừng liếc trộm Hướng Thần Dật, thấy anh cô trừ mặt vô cảm ra thì vẫn là mặt vô cảm. Hướng Tình Tình mấy lần muốn nói chuyện để xoa dịu bầu không khí, dò xét dò xét anh trai nhà mình, nhưng là tầm mắt mới vừa nghiêng qua một chút liền chạm đến gương mặt vô cảm của Hướng Thật Dật, cô lại theo bản năng mà lựa chọn im miệng.
Cô cảm thấy cô đang đứng bên rìa mà dò xét đối phương...
Cuối cùng Hướng Tình Tình dứt khoát lựa chọn đưa lưng về phía Hướng Thần Dật, mặt bánh bao nhăn lại áp lên cửa kính xe, ai bảo phong cảnh bên ngoài cửa sổ so với gương mặt đó của Hướng Thần Dật thì sống động hơn nhiều.
Một đường phóng như tên bắn, Cayenne cuối cùng ổn định dừng ở trong một hầm đậu xe.
Hướng Tình Tình không kịp đợi để mở cửa xe, cô chỉ muốn hít một hớp không khí trong lành, quá ngột ngạt.
Bị Hướng Thần Dật dọa sợ.
Từ nhỏ đến lớn Hướng Thần Dật chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt này, mà luôn là dáng vẻ ôn hòa lãnh đạm, bao dung các cuộc chiến nhỏ giữa Hướng Tình Tình cùng Hướng Gia Đệ. Dù cho coi như Hướng Tình Tình hay Hướng Gia Đệ phạm sai lầm, chỉ cần không liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì Hướng Thần Dật đều có thể bao che hai người bọn họ vô điều kiện, yểm trợ sửa đổi lời khai cho hai chị em cô.
Hầm đậu xe có một chút bóng râm, gió lạnh thổi vào người Hướng Tình Tình, kích thích đắc nhân tâm trong lòng trẻ nhỏ.
Hướng Thần Dật xuống xe vẫn như cũ không nói với Hướng Tình Tình một câu. Mắt nhìn thẳng đi về phía trước, ra khỏi hầm đậu xe. Hướng Tình Tình xoa cánh tay nổi lên một lớp da gà, ôm theo ba lô rập khuôn đi theo phía sau Hướng Thần Dật.
Địch không động, ta cũng không động.
Đây là đạo lý từ nhỏ Hướng Thần Dật đã nói cho cô, cho nên cuối cùng Hướng Tình Tình suy nghĩ thông suốt, phải kiên trì bền bỉ.
Ra khỏi hầm đậu xe, Hướng Tình Tình mới phát hiện mình đang đi tới nhà thuê gần đây của Hướng Thần Dật. Hướng Thần Dật quen đường dẫn Hướng Tình Tính quẹo vào một quán ăn Hoài Nam, lại ngựa quen đường cũ mà kêu một bàn lớn đầy thức ăn.
"Đậu hũ đầu cá cay, thịt viên kho tộ, nấm xào lăn với thịt, sườn heo chua ngọt, lại thêm một phần canh thịt bò, cảm ơn." Giọng nói Hướng Thần Dật không nóng không lạnh không nghe ra vui buồn gì.
Hướng Tình Tình cúi đầu cầm lấy dây kéo của ba lô, tiếp tục quán triệt đạo lý địch không động ta cũng không động.
Hướng Thần Dật khép thực đơn lại, ung dung cầm lấy bình nước tự rót cho mình một ly nước ấm, lại ung dung nuốt xuống nửa ngụm, hắng giọng một cái, mới lại ung dung đưa mắt qua nhìn Hướng Tình Tình. Nhướng nửa con mắt lên nhìn cô, nhìn một lúc, móc điện thoại di động ta, ngón tay thon dài mở khóa màn hình, mở nhật kí cuộc gọi đưa cho Hướng Tình Tình xem.
Hướng Tình Tình ngoan ngoãn cúi đầu nhìn nhật kí ghi chép cuộc gọi.
Toàn bộ đều là gọi cho cô, quét mắt qua nhìn một cái có đến chừng gần hai mươi cuộc, từ hơn mười một giờ đến gần hai giờ lúc này...
Thấy những cuộc gọi này xong, vẻ mặt Hướng Tình Tình đầy mù mờ kéo khóa kéo ba lô, lấy điện thoại di động ra.
A a a a a 凸(艹皿艹), không phải lỗi của cô, là điện thoại di động hãm hại cô! Trên điện thoại của cô vẫn còn cắm tai nghe.
Hướng Tình Tình quăng điện thoại đi, chắp hai tay qua đỉnh đầu làm bộ dạng đáng thương với Hướng Thần Dật, nói: "Anh, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, thỉnh cầu bỏ qua thỉnh cầu tha thứ!"
Hướng Thần Dật cụp mắt xuống, đem vẻ mặt khẳng khái hy sinh của Hướng Tình Tình thu hết vào mắt, tiếp đó lại tỉnh bơ khạc ra hai chữ: "Ăn cơm."
Hướng Tình Tình gật đầu như gà mổ thóc: "Ăn ăn ăn!"
Không phải ăn lần hai sao, anh cô vui vẻ là được rồi _(:з" ∠)_
Hướng Tình Tình ở một bên thận trọng đếm cơm trong chén, một bên âm thầm oán Hướng Thần Dật ở trong lòng, hù chết cô, cô còn tưởng rằng là bởi vì chuyện cô đi ăn cơm cùng Từ Thanh Viễn cơ.
Những món ăn này đều là những món ngày thường Hướng Tình Tình cực kì thích ăn, mặc dù đã ăn một nồi lẩu rồi, nhưng gặm thêm mấy miếng xương bò thì dạ dày vẫn chứa được. Gẩy gẩy cơm trong chén, Hướng Tình Tình tiếp tục chân chó: "Anh, những món này đều không ngon bằng em nấu, buổi tối anh có về ăn cơm không, em làm cơm so với ở đây ngon hơn!"
Hướng Thần Dật chống cằm, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn em gái đang bán manh lấy lòng mình cũng không vạch trần. Dù sao, Hướng Tình Tình cũng là nói thật.