Chị Gái Yêu Tôi

quyển 1 chương 9: vương tiểu mạt là công nhân đốn củi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong thân hình nho nhỏ của Vương An vẫn cất dấu dã tâm chưa bao giờ mất đi quá, chỉ là vào lúc này hắn không có năng lực làm bao nhiêu việc, hắn cần làm chính là lẳng lặng chờ đợi cùng nhẫn nại.

Nhưng là hắn thật sự không thể nhẫn nại Vương Tiểu Mạt, lòng nhiệt tình yêu thương của nàng đối với tiếng còi đã muốn siêu việt cực hạn của nhân loại. Hơn nữa sau khi nàng ở nhà trẻ học được một bài hát thiếu nhi, nàng liền ý đồ dùng còi để thổi ra bài hát thiếu nhi kia, khiến tiếng còi vốn có chút đơn điệu chối tai liền trở nên khi thì ngắn ngủi, khi thì ngân nga, huyên náo không hề có quy luật. Lý Tuệ và Vương Trung Thái thật sự chịu không nổi nàng, cảm thấy nàng hẳn là có hứng thú với âm nhạc, vì thế đi mua một chiếc đàn violon, gửi Vương Tiểu Mạt đi học đàn violon.

Quyết định này của Lý Tuệ và Vương Trung Thái hiển nhiên là một cái quyết định càng thêm sai lầm, Vương Tiểu Mạt quả thật thoáng giảm xuống nhiệt tình đối với còi, nhưng lại càng thêm nhiệt tình yêu thương đàn violon. Chỉ là nàng hiển nhiên không có thiên phú gì, người một nhà lại phải bắt đầu chịu đựng những lần diễn tấu violon giống như kéo cưa kia của nàng.

“Vương Tiểu Mạt, ngươi kiếp trước nhất định là công nhân đốn củi!” Vương An nói với Vương Tiểu Mạt như vậy.

Lúc này Lý Tuệ đang ở chỗ nghỉ chân trong tiểu khu tán dóc với vài hàng xóm, thổi phồng thiên phú ngôn ngữ của Vương An, vì trong một năm này, Vương An tiến hành theo chất lượng bày ra thiên phú mình. Toàn bộ tiểu khu đều biết con trai Lý Tuệ chỉ mới hơn ba tuổi, nhưng là đã có thể dùng tiếng Anh lưu loát tiến hành đơn giản đối thoại, hơn nữa còn có trình độ nhất định về tiếng Nhật, tiếng Anh, còn có thể dùng tiếng Quảng Đông hát bài [ Trời Cao Biển Rộng ].

Có thần đồng như vậy vẫn là thứ cha mẹ thích nói chuyện say sưa nhất. Trong lúc Lý Tuệ đang ở đắc ý dào dạt truyền thụ tâm đắc dạy con của nàng, Vương An bên kia cũng đang chơi đùa ở trong hoa viên cùng với Vương Tiểu Mạt. Vương Tiểu Mạt còn thật sự thực sự chăm chú vào đàn violon này, liên tục không ngừng phát ra âm thanh kéo cưa.

Nàng không hề lo lắng tạp âm do mình tạo ra, Vương An lại cảm thấy loại tính cách đặc biệt này của Vương Tiểu Mạt rất là không tệ. Bởi vì nàng mặc kệ chính mình làm thế nào, nhưng chỉ cần là chuyện nàng làm thì nàng sẽ chăm chú thật sự làm. Hơn nữa chưa bao giờ để ý chính mình làm sẽ thất bại cỡ nào, mặc kệ người khác là phê bình hay là khen ngợi, nàng đều kiên trì ngày qua ngày, làm cho Vương An cũng không biết Vương Tiểu Mạt trời sinh thì có một trái tim trì độn hay là một trái tim mạnh mẽ nữa.

“Chị là chị của em, em không được trực tiếp gọi tên chị!” Vương Tiểu Mạt giáo huấn Vương An, tóc đuôi ngựa nhếch lên nhếch lên, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.

“Nếu ngươi không kéo cưa nữa, ta sẽ gọi ngươi bằng chị.” Vương An cũng là không có cách nào, hắn đi tới đâu, Vương Tiểu Mạt liền đi theo tới đó. Nàng và mẹ của nàng vẫn duy trì thói quen giống nhau, luôn không cho Vương An rời đi tầm mắt các nàng, hoặc là Vương Tiểu Mạt sẽ nhìn chằm chằm Vương An, hoặc là Lý Tuệ sẽ nhìn chằm chằm Vương An.

“Không được, tương lai chị sẽ trở thành nhà soạn nhạc vĩ đại giống như Edison, nên chị phải cố găng từ lúc còn nhỏ!” Vương Tiểu Mạt kiêu ngạo mà nói.

“Edison là nhà khoa học!” Vương An vỗ vỗ cái trán của mình.

“Phải không?”

“Đúng vậy!”

“Chẳng lẽ là mình nhớ lầm?” Vương Tiểu Mạt thực hoài nghi nhìn Vương An, một chút cũng không có cảm thấy em trai của mình là thần đồng, cho nên hẳn là mình càng thêm lợi hại, càng thêm chuẩn xác một ít.

“Sai cực kỳ.”

“Nói không chừng còn có một nhà soạn nhạc vĩ đại nào đó tên Edison, chỉ là mọi người cũng không biết mà thôi.” Vương Tiểu Mạt hoàn toàn không có ý nhận sai, cũng không muốn tiếp tục thảo luận đề tài làm cho nàng không có mặt mũi này, lại tiếp tục kéo cưa.

Nhìn nàng banh khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếp tục cố gắng mà không hề tiến bộ, Vương An không biết nên nói cái gì cho phải, đành cầm khối rubik trong tay mình cách xa nàng một chút.

Chỉ cần có thể nhìn thấy Vương An, Vương Tiểu Mạt cũng sẽ không tiến lại đây.

Vương An chơi được một hồi thì một bé trai khoảng bảy tám tuổi đi tới, chợt nhổ nước bọt về hướng Vương An, há mồm mắng to:“Vương Thiếu, ngày mai mày sẽ bị viêm màng não, biến thành một tên ngu ngốc!”

Vương An mở to hai mắt nhìn, tuy rằng hắn quả thật rất dễ dàng đắc tội với người khác, cũng từng gặp phải rất nhiều địch nhân, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ bị một thằng bé bảy tám tuổi nguyền rủa như thế. Đây là xảy ra chuyện gì?

“Triệu Đại Đồng, ngươi mắng em trai của ta?” Vương Tiểu Mạt mang theo đàn violon, mái tóc tung bay tung bay bỏ chạy lại đây.

Vương Tiểu Mạt vô cùng cảnh giác, nàng tựa như một con thú mẹ trong rừng rậm, bất kỳ lúc nào đều lưu ý xem thú con nhà mình có bị những dã thú khác uy hiếp hay không, nên vừa thấy được thằng bé này chạy tới, nàng lập tức sẽ lao tới giằng co.

“Phi, ta muốn mắng nó, mắng chết nó...... Cũng bởi vì em trai của ngươi, mụ mụ ta mỗi ngày đều bắt ta học tiếng Anh, ngay cả Transformers cũng không mua cho ta!” Triệu Đại Đồng tức giận nói.

Trên đường nhân sinh, luôn luôn sẽ có đứa nhỏ của một thân thích hoặc là nhà hàng xóm nào đó. Nó ngoan ngoãn thông minh, nó học tập giỏi giang, nó luôn nhận được khen ngợi, nó luôn nghỉ đông với hơn hai trăm điểm vào kỳ thi cuối, luôn nhận được nhiều tiền lì xì hơn ngươi, sau đó được người lớn lấy làm tấm gương nhắc đi nhắc lại nhiều lần trước mặt ngươi. Vào trường hợp có nó ở đó, ngươi chỉ biết cúi đầu, chịu đựng người lớn mang ngươi và nó ra so sánh với nhau......

Đối với Triệu Đại Đồng thì Vương An chính là đứa nhỏ nhà hàng xóm đó, cho nên Triệu Đại Đồng cực kỳ chán ghét Vương An mới hơn ba tuổi này.

“Ngươi vốn là tên ngu ngốc, chẳng lẽ là bởi vì ngươi bị viêm màng não?” Vương Tiểu Mạt trả lời lại một cách mỉa mai, tuy rằng nàng chỉ mới hơn tuổi, nhưng cũng biết viêm màng não là bệnh gì. Bởi vì từng chích qua vắc xin ngừa bệnh, lúc chích Vương Tiểu Mạt cảm thấy rất là đau đớn, cho nên đối với nguyên nhân bị chích vẫn còn mới mẻ.

“Vương Tiểu Mạt, ngươi đừng xen vào việc của người khác!” Triệu Đại Đồng quơ quơ nắm tay đối với Vương Tiểu Mạt.

“Ngươi tên ngu ngốc này, nó là em trai của ta, ngươi khi dễ nó, ta làm sao là xen vào việc của người khác?” Vương Tiểu Mạt cũng không cam lòng yếu thế vung đàn violon trong tay, sau đó tiếp tục mắng to:“Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc đại ngu ngốc siêu cấp đại ngu ngốc ngu ngốc nhất thế giới!”

Hai má Triệu Đại Đồng trở nên đỏ bừng, “Vậy thì đừng có nói ta khi dễ bé gái!”

Nói xong, Triệu Đại Đồng liền giật lấy khối rubik của Vương Thiếu, ném xuống mặt đất, lại quay về Vương An phun ra một ngụm nước miếng, sau đó đắc ý dào dạt nhìn Vương An.

Vương An lau đi nước miếng trên cánh tay, chỉ nhìn Triệu Đại Đồng, hắn đương nhiên sẽ không vì kiểu trả thù này của một thằng nhóc mà tức giận, thật sự là một đứa nhỏ đáng thương. Những người làm cha mẹ đó làm sao lại không hiểu được nhỉ, luôn lấy đứa nhỏ nhà người khác so sánh với đứa nhỏ nhà mình, kỳ thật một chút tác dụng khích lệ đều không có, đây là một loại một loại phương pháp giáo dục làm cho đứa nhỏ vô cùng phản cảm, thậm chí còn tạo thành đến tác dụng phụ.

Vương An lại nghĩ tới Vương Phi Tử của mình, không lâu về sau, chính mình sẽ có thể nhìn thấy nàng.

Vương An ở đây cố gắng chịu nhục, Vương Tiểu Mạt cũng không nhịn. Nhìn thấy Triệu Đại Đồng cư nhiên khi dễ em trai mình như vậy, nâng lên chân liền đá một cước vào đũng quần Triệu Đại Đồng, bất kể đàn ông ở vào độ tuổi nào, nơi này đều cực kỳ yếu ớt. Triệu Đại Đồng ăn đau, Vương Tiểu Mạt dùng cây vĩ trong tay liền siết lên cổ Triệu Đại Đồng.

“Vương Tiểu Mạt, mau buông tay!” Vương An chấn động, không có dự đoán được Vương Tiểu Mạt lại hung tàn như thế.

Triệu Đại Đồng cảm giác thấy khó thở, ho khan vài tiếng, liền bắt đầu giãy dụa. Nó cuối cùng vẫn lớn hơn Vương Tiểu Mạt ba tuổi, lại là thằng bé mập mạp, bắt lấy Vương Tiểu Mạt liền giãy thoát ra, sau đó quay lại đánh nhau với Vương Tiểu Mạt. Vương Tiểu Mạt mất đi ưu thế lúc đầu, lập tức đã bị Triệu Đại Đồng đẩy mạnh ngã vào vườn hoa.

“Triệu Đại Đồng, dừng tay!” Nhìn đến Triệu Đại Đồng nổi giận đùng đùng, tựa hồ không có định cứ như vậy buông tha Vương Tiểu Mạt. Vương An chạy tới, thoáng một cái liền mang quần của Triệu Đại Đồng kéo xuống.

Đối với các cậu bé tuổi này thì bị người cỡi quần ở trước mặt cô bé, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng xấu hổ, Triệu Đại Đồng vội vàng giữ chặt quần, liền tính tìm Vương An tính sổ.

Vương Tiểu Mạt đã nhân cơ hội đứng lên, không chút do dự chạy chậm lại đây, đạp một cước vào mông Triệu Đại Đồng. Triệu Đại Đồng không thể đứng vững, nhất thời bị ngã thành tư thế chó đớp phân.

Triệu Đại Đồng cảm giác cái mũi đau rát, sờ sờ cái mũi, nhìn thấy có máu tươi chảy ròng, không khỏi bị dọa oa oa khóc lớn lên.

“Dám khi dễ em trai của ta, đều phải chết!” Vương Tiểu Mạt nhớ kỹ lời kịch mới học được từ kịch truyền hình, chỉ cao khí ngang nhặt lên đàn violon của mình, lôi kéo tay Vương An liền chuẩn bị về nhà.

“Vương Tiểu Mạt, ngươi xui xẻo rồi.” Vương An cảm thụ được hơi ấm từ bàn tay của nàng, quả nhiên người với người là không hoàn toàn đều giống nhau. Có chút người luôn đặc biệt lạnh nhạt, bất kể như thế nào cũng khó có thể cùng hắn bồi dưỡng ra cảm tình. Nhưng là cô bé giống như Vương Tiểu Mạt này lại không giống với, đối với nàng thì... đối với thân nhân bảo vệ và chăm sóc, loại ý thức trách nhiệm này đã là từ khi sinh ra đã mang theo.

Truyện Chữ Hay