Editor: Melbournje
Trần Trừng hoàn thành xong bài đánh giá vũ đạo, cô đeo túi vải từ từ bước ra khỏi phòng tập, vừa mới đi ra đến cổng trường liền nhận được điện thoại.
"Alo?" Cô không ngừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu.
"Trần Trừng sao, tôi đã xem ảnh cô gửi cho tôi hôm qua rồi." Giám đốc Phạm nói, "Nhà đầu tư rất hài lòng với ảnh cô chụp, muốn giao cho cô cả việc chụp cảnh ban ngày nữa."
"À, được ạ." Trần Trừng giơ tay lên nhìn giờ, "Hạn chót là khi nào vậy?"
"Hơi gấp một tí, tối nay là phải giao rồi. Cô làm được không?"
"Được, buổi tối chỉnh sửa xong tôi sẽ gửi cho ngài."
Trần Trừng đồng ý xong, cúp điện thoại nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo đi lại trên đường thì thở phào một cái, chờ lấy được tiền lương lần này là có thể gánh được tiền thuê nhà rồi, chắc tháng này sẽ tiết kiệm được chút ít.
Cô còn đang học năm , vốn dĩ có thể ở kỳ túc xá, một học kỳ cũng chỉ khoảng hơn , chẳng qua cái ngành nghề này của các cô đã có nhiều người bắt đầu đi diễn từ năm rồi, có người còn là ngôi sao nhí từ nhỏ, đến năm cũng rất nhiều người trực tiếp dọn khỏi ký túc.
Giống như ký túc xá Trần Trừng từng ở, ba bạn cùng phòng còn lại của cô đều đã dọn đi, chỉ còn lại một mình cô, nếu vậy cô sẽ phải ở chung ký túc xá với sinh viên năm nhất.
Cô nghĩ tới việc mình thường xuyên chỉnh ảnh đến tận rạng sáng, tân sinh viên lại có khí thế cao, tính tình cũng cao, lười không muốn dây vào nên cô cũng dọn ra khỏi ký túc xá.
Trần Trừng mới vừa vào cửa đã bị doạ sợ.
Lạc Hữu Tiềm ngồi ở bên bàn ăn, một chân tùy tiện mà gác trên ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, càng buồn cười hơn chính là trên mũi anh còn nhét hai tờ khăn giấy......
Phất phới theo gió.
Tay cầm bút của anh thả lỏng, xoay hai vòng, trên bàn có để một quyển sách bài tập, nghe được tiếng mở cửa anh cũng chỉ rũ mắt giữ nguyên tư thế liếc Trần Trừng một cái.
Lỗ mũi cũng hơi nghiêng về phía này.
Trần Trừng không thể không thừa nhận, tuy tính tình người này chẳng ra gì nhưng diện mạo lại rất xuất chúng, dù sao thì cái loại giả dạng này còn có thể lừa được không ít người lắm.
Mặt mày mang theo chút cao ngạo, đường nét nhìn qua cực kỳ rắn rỏi, không giống mấy tiểu thịt tươi cô đã từng gặp qua trước đây.
"Phẩm vị này của cậu cũng đủ độc đáo đấy." Trần Trừng buông túi xuống.
"......" Lạc Hữu Tiềm không nói chuyện, lại nhấc mi xuống, viết xuống một chữ C như rồng bay phượng múa ở trong sách.
"Chảy máu mũi sao?" Trần Trừng kéo dây buộc tóc xuống, tóc dài xoã ra.
"Bị cảm." Bởi vì nhét hai tờ giấy vào mũi nên giọng của Lạc Hữu Tiềm hơi ồm ồm.
"Gần đây có một quầy thuốc đấy."
"Ừm."
Trần Trừng đi vào phòng ngủ, tự chuẩn bị một lần nữa, thay áo màu đen bó sát người để chuẩn bị cho buổi kiểm tra vũ đạo hôm nay ra, mặc áo sơmi cùng quần đùi vào.
Chờ khi cô ra ngoài, Lạc Hữu Tiềm mới vừa làm xong bài tập Vậy Lý, vừa nhấc đầu liền thấy tà thuật của phương Đông một lần nữa.
Thật thần con mẹ nó kì!
Tóc dài màu nâu của Trần Trừng rũ ở trước ngực, đuôi mắt nhẹ nhàng có thể khơi mào ra sự đào hoa bất cứ lúc nào, khuyên tai thon dài như ẩn như hiện ở trong làn tóc, một đôi môi mộc mạc giờ đây phiếm hồng, cực kỳ đáng chú ý.
Lạc Hữu Tiềm dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Chị đi đâu?"
"À?" Trần Trừng vừa thay giày vừa hơi nghiêng đầu, "Đi chụp ảnh."
"Nhϊếp ảnh gia sao?"
"Không hẳn, chỉ là kiếm ít tiền mà thôi." Trần Trừng đi đôi Dr. Martens vào, dẫm dẫm trên mặt đất mấy cái.
Lạc Hữu Tiềm híp mắt, tầm mắt dừng ở trên hai chân thẳng tắp của Trần Trừng, sau đó đứng lên ho nhẹ một tiếng: "Tôi với chị ra ngoài cùng nhau đi, tôi đi mua thuốc."
Tiệm thuốc liền ở khu đối diện, Lạc Hữu Tiềm đi vào mua thuốc cảm dạng lỏng, trực tiếp uống cạn, đẩy cửa ra đi ra ngoài, Trần Trừng đang chờ anh ở đó.
"Cậu không đi học sao?" Không biết Trần Trừng đã mua kem từ bao giờ, cắn từng miếng từng miếng một.
"Xin nghỉ rồi."
"À, vậy cậu về đi, tôi đi chụp ảnh."
Lạc Hữu Tiềm nhìn cô, cánh tay dài với qua, đem túi thuốc ném vào trong túi vải của Trần Trừng.
Trần Trừng: "......"
Hiện tại học sinh cấp ba đều không biết xấu hổ như vậy sao?
Sau đó liền nghe anh nói: "Tôi đi với chị."
"Không phải cậu đang bị cảm sao?" Trần Trừng hơi giật mình mà nhấc mắt.
"Căn phòng kia nát quá, càng đợi càng thấy đau đầu hơn."
Trần Trừng nhẹ nhàng mà cười một tiếng: "Được rồi."
Làng du lịch còn chưa chính thức mở cửa nhưng thiết bị ở đây đã đầy đủ hết, bên cạnh cái hồ có một loạt ghế dài, Lạc Hữu Tiềm tùy tiện mà ngồi vào, một chân co lại, khuỷu tay chống vào tay vịn, hơi hơi híp mắt bởi vì ánh nắng mặt trời.
Tầm mắt anh dừng ở trên người Trần Trừng đang quỳ gối chụp ảnh trên mặt đất cách đó không xa.
Ánh mặt trời chiếu ở trên lưng cô, cả người đều như toả sáng.
Lạc Hữu Tiềm cảm thấy dường như mình không có choáng váng như trước nữa, anh dựa vào trên ghế, dần dần bị ánh mặt trời chiếu đến nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên bên tai vang "tách" một tiếng.
Anh đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Trần Trừng, cô xem camera cười đến híp cả mắt.
"Chị làm gì vậy?" Giọng của Lạc Hữu Tiềm còn mang theo chút mất tiếng, một tay nắm lấy cổ tay của Trần Trừng, đoạt lấy camera.
Trần Trừng không trốn đi, trực tiếp đưa camera cho anh.
Trên màn hình là một tấm ảnh chụp Lạc Hữu Tiềm đang ngủ, thật ra cũng không khó coi lắm, ngũ quan lập thể, đĩnh bạt, góc mặt rất sắc nét, chỉ là khi Trần Trừng chụp ảnh thì đưa máy đến cực gần, dẫn tới cả khuôn mặt đều chiếm đầy màn hình.
"Dựa vào trình độ này của chị mà cũng có thể kiếm được tiền sao." Anh cong môi, giọng điệu có chút châm chọc.
"Đúng vậy, khả năng là do giám đốc thấy tôi xinh đẹp đó." Trần Trừng nhún nhún vai, chẳng hề để ý mà đáp một tiếng.
Lạc Hữu Tiềm cười nhạo, dùng tư thế này, nằm ngửa giơ camera lên đối diện Trần Trừng, zoom vào, chờ tới khi mặt Trần Trừng chiếm toàn bộ khung hình thì mới ấn chụp.
Anh ném camera về: "Ừm, xinh đẹp." Trần Trừng cúi đầu nhìn, trực tiếp bị chọc tức tới nỗi buồn cười: "Mẹ nó, có bệnh sao?"
Lạc Hữu Tiềm ngồi dậy, xoa xoa tóc, chống cằm lười biếng mà ngửa đầu nhìn cô, nhíu mày lại theo thói quen, không nói chuyện.
Trần Trừng xem lại ảnh chụp lúc trước, chỉ cần chỉnh lại tí là có thể báo cáo kết quả công việc rồi, nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của cô, cô lại đưa camera cho Lạc Hữu Tiềm: "Chụp giúp tôi mấy tấm đi."
"Được." Lạc Hữu Tiềm rảnh rỗi nhàm chán, cực kỳ sảng khoái mà đáp ứng.
Trần Trừng đi đến bên cạnh hồ, cô đã học qua khoá học hình thể ở đại học, cũng đã từng nhận job làm mẫu ảnh, vậy nên rõ ràng cô cũng rất biết pose dáng.
Dưới ánh mặt trời, cằm của cô nâng lên, cổ mềm mịn, lông mi bị nhuộm thành màu nâu nhàn nhạt, áo sơ mi rộng thùng thình hơi lay động theo làn gió.
Nhàn nhã sau giờ trưa.
Lạc Hữu Tiềm hơi thất thần, thu hồi thái độ cà lơ phất phơ của mình, đứng đứng đắn đắn tìm một góc độ thích hợp, sau đó điều chỉnh ảnh sáng rồi ấn chụp.
Chụp được mười tấm, Trần Trừng lười biếng mà duỗi eo đi tới, nhận camera từ trong tay anh, sợi tóc đảo qua trên cổ Lạc Hữu Tiềm, hơi ngưa ngứa.
"Được đấy!" Mắt Trần Trừng sáng ngời, không bủn xỉn chút nào mà giơ ngón tay cái với anh, "Để tôi mời cậu ăn cơm!"
Lạc Hữu Tiềm nhướng mày.
Bởi vì Trần Trừng còn phải về chỉnh ảnh rồi gửi cho giám đốc Phạm, vậy nên địa điểm của bữa cơm này là nằm ngay gần đó, cũng chính là con đường đối diện với trường cấp ba của anh.
Chờ khi hai người xuống taxi thì đã đến buổi chiều.
Trần Trừng kéo cửa quán bán món cay Tứ Xuyên ra, đi đến trước quầy thu ngân, ngửa đầu nhìn menu dán trên tường.
Lạc Hữu Tiềm đi theo phía sau, vừa đi vào quán liền sửng sốt, bởi vì ở đây gần trường cấp ba, hiện tại lại là lúc tan học, bên trong có ít nhất một nửa là bạn học của anh.
"......"
Người này cao, vừa đi vào liền che hết ánh mặt trời ra sau lưng, mấy người ngồi trong quán đều ngẩng đầu, lập tức náo nhiệt lên.
"A! Lạc gia, tao nghe Hạ béo nói mày xin nghỉ mà! Đang định tìm mày để rủ đi chơi bóng rổ luôn!" Một nam sinh ngồi gần tường đứng lên, nhấc ghế kéo đến bên cạnh, "Ăn cùng không?"
Trần Trừng quay đầu lại, nhìn mấy người kia, hỏi: "Cậu có thể ăn cay không?"
Lúc này mọi người mới phản ứng lại là hai người này tới chung, ngay lập tức ánh mắt trở nên kiểu "không cần nói cũng biết", tầm mắt ái muội đảo qua đảo lại giữa hai người.
"Lạc gia, đây là bạn g......"
Lời nói chưa dứt, Lạc Hữu Tiềm liền cắt ngang: "Không phải."
Anh đi đến bên cạnh Trần Trừng, giọng điệu bình đạm: "Ăn được, nhưng cứ gọi hai bát mì đi, tôi không có hứng ăn uống gì cả." Dù sao thì anh vẫn còn hơi ốm.
"Cho cháu hai bát mì đi." Trần Trừng nói với ông chủ.
"Được rồi!" Ông chủ thét to một tiếng.
Vừa muốn móc tiền ra trả, Lạc Hữu Tiềm đã cầm di động quét mã QR, "Leng keng" một tiếng, là âm thanh nhắc nhở chuyển khoản thành công.
"......" Trần Trừng nói, "Không phải tôi bảo tôi mời sao?"
"Tôi là nam." Lạc Hữu Tiềm bình tĩnh mà nói.
Trần Trừng cười rộ lên, thật ra một buổi trưa ở chung với nhau đã khiến hai người thân hơn chút, cô vỗ vỗ vai anh, giọng điệu ngả ngớn: "Nhìn không ra nha, cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà đã rất có chủ nghĩa đàn ông rồi."
Mì đã chuẩn bị xong, rất nhanh ông chủ đã bê hai bát ra, Lạc Hữu Tiềm nhận lấy.
"Lạc gia, ngồi đây đi!" Bốn nam sinh ngồi trong góc vẫy tay với anh.
Bước chân Trần Trừng hơi ngừng, cũng không thèm để ý, biết đó là bạn học của anh nên liền đĩnh đạc mà đi qua: "Thêm tôi nữa, không ngại chứ?"
"Không ngại! Đương nhiên không ngại!"
"Mau ngồi đi mau ngồi đi!"
"Đều là người một nhà mà khách sáo cái gì! Bạn gái của......"
Những lời này nhanh chóng ngắt lại sau cái trừng mắt cảnh cáo của Lạc Hữu Tiềm, nhanh chóng chuyển đề tài sang hướng khác: "Người đẹp, cậu có quan hệ gì với Lạc gia của chúng tôi vậy?"
Lạc Hữu Tiềm trả lời trước, nhấc chân đá vào cẳng chân người nọ: "Liên quan cái rắm gì tới mày."
Biểu cảm của anh nhạt nhẽo, buông hai bát mì xuống, Trần Trừng ngồi ở bên cạnh, nhận đũa xong đảo mì hai lần.
Trần Trừng đánh giá hẳn là anh không muốn để cho người ngoài biết chuyện anh thuê nhà, vì thế cô rất có ý tốt mà nói: "Tôi là chị của nó."
Lạc Hữu Tiềm: "......"
Mọi người đều là sửng sốt, một nam sinh tóc húi cua hỏi: "Chị? Chị bao nhiêu tuổi vậy?"
"."
"Em còn tưởng rằng chị là sinh viên học trường nghệ thuật bên cạnh ấy chứ!" Nam sinh kia nói, "Trông chị đẹp quá."
Trần Trừng cười cười.
Tay nắm đũa của Lạc Hữu Tiềm hơi ngừng, giương mắt liếc người nọ một cái.
Trần Trừng thuộc kiểu người nhìn già đi khi trang điểm đậm, hôm nay cô chỉ make nhẹ, rất trẻ trung, ngũ quan Lạc Hữu Tiềm ở bên cạnh thì cứng rắn, nhìn thành thục hơn so với bạn cùng lứa nhiều.
Cho nên nếu nghĩ hai người họ là một đôi cũng rất bình thường.
Ăn xong, Trần Trừng bị cay nên đổ cả mồ hôi, vừa uống Coca lạnh vừa chậm rì rì đi về nhà, gió lạnh thổi vào trên người cực kỳ thoải mái.
Lạc Hữu Tiềm đi ở bên cạnh, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Là một nam sinh vừa ngồi ăn chung với bọn họ gửi đến, uỷ viên thể dục lớp bên cạnh: "Lạc gia, chị gái mày có người yêu chưa?"
Cùng với đó là một emoji mắt lấp lánh.
Anh dừng một chút, khuỷu tay chọc chọc Trần Trừng, đưa điện thoại cho cô xem.
"À." Trần Trừng hơi giật mình mà trợn to mắt, cũng không kiêu căng, nói thẳng, "Tình chị em sao? Chưa có bạn trai, nhưng cũng không có hứng thú với mấy em trai nhỏ đâu."
Ánh đèn đường nhu hoà phác hoạ hình dáng của cô, tay cầm coca cũng hiện lên rõ ràng, rất gầy.
Lạc Hữu Tiềm nhìn một lát, thu hồi tầm mắt.
【 Có rồi. 】
Anh trả lời.