Lão Sầm ôm sách đi vào trong phòng học, sửa số “” trên góc bảng đen thành số “”.
Còn ngày nữa là bắt đầu thi đại học.
“Các bạn học! Nhìn thấy số trên bảng chưa! Hả? Các em nhìn lớp khác xem có lớp nào như lớp này không?” Lão Sầm tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, lớn tiếng răn dạy.
Phía dưới vẫn là một mảnh lười nhác.
Trường của bọn họ vốn ít ai có thể thi đỗ vào các trường top, phong cách trường học cũng không ổn lắm, lúc trước Lạc Hữu Tiềm tới đây học cũng chỉ là nhất thời xúc động, muốn rời xa khỏi ngôi nhà kia thôi.
Bây giờ nghĩ lại đúng thật là bốc đồng, hà tất gì phải hành hạ tương lai của chính mình đến vậy chứ.
“Lạc gia, làm bài tập vật lý hôm qua chưa, cho tao mượn chép với.” Hạ Minh xoay người hỏi.
Lạc Hữu Tiềm một tay gối đầu, đang tự nhắm mắt lại, nửa não thì đang học, nửa não thì mơ màng, nghe vậy xoa xoa đôi mắt cố tỉnh táo lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển vở đưa cho Hạ Minh.
“Mày sao thế, hôm qua mấy giờ ngủ vậy?” Hạ Minh hỏi.
Lạc Hữu Tiềm xoa bóp giữa mày, thở ra một hơi: “Một hai giờ gì đấy.”
“Mày làm gì chị Trần Trừng!” Hạ Minh chít chít dựng thẳng ngón trỏ lên, hung hăng chọc chọc vào ngực Lạc Hữu Tiềm, “Trai đơn gái chiếc! Ở chung một phòng! Trời thì tối tăm! Không biết tiết chế!”
Bạn học Lạc dục cầu bất mãn sắp nghẹn muốn chết rồi, anh trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Học đến một hai giờ.”
Gần đây Trần Trừng đi làm việc ở chỗ khác, để anh lại một mình trong “khuê phòng”.
“Không phải chứ? Không phải lần trước kiểm tra mày được hạng nhất sao, lớp trưởng lớp bên cạnh cũng sắp hôn mê luôn rồi đấy! Mày đây là muốn ép chết người ta sao!”
“Sao mày không học đi.” Anh ném bài tập cho Hạ Minh đỡ, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện thể nhẩm lại bài.
Thành tích môn Ngữ Văn của anh không được tốt, cũng may trí nhớ không tồi, trước kia anh cũng lười học thơ cổ, bây giờ phải tận dụng thời gian để học thuộc hết.
Trần Trừng đang nhận một vai diễn khác.
Mấy ngày nay độ hot của cô càng cao, vì thế để rèn sắt khi còn nóng nên các đoàn làm phim liền tìm tới cô, tuy không phải là nhân vật quá xuất sắc gì, nhưng có kịch bản tốt và ê-kíp tốt, Trần Trừng cũng thấy hài lòng không chịu được.
Hôm nay đúng là thời điểm bắt đầu nghi thức trước khi khởi động máy, bọn họ tổ chức tiệc ở trên tầng cao nhất của toà nhà cao tầng.
Đặng Hi cũng được mời tới đó, hai người ngồi ở ghế cao trong góc, trong tay vân vê ly champagne.
Cô nhắm chuẩn thời gian, đoán chừng chắc hẳn Lạc Hữu Tiềm đã tập xong và chuẩn bị về nhà, cô liền gửi tin nhắn qua cho anh.
Trần Trừng: Có nhớ mình không?
Lạc Hữu Tiềm: Nhớ.
Trần Trừng: Bài tập làm xong chưa.
Lạc Hữu Tiềm: Vẫn chưa đâu, em vừa mới tập xong thôi, về nhà rồi mới làm.
Trần Trừng: Đáng thương như vậy hả, nếu chưa xong kịp thì cứ đi nghỉ ngơi một lát rồi làm, em đừng để lớp rồi mà còn bị bệnh.
Lạc Hữu Tiềm: Yên tâm đi, ở nhà đều là em chăm sóc cho chị, chị còn sợ em không chăm sóc được cho bản thân mình sao?
Trần Trừng cười cười, lời này nói quả thật không sai chút nào, Trần Trừng tự xưng là độc lập, từ nhỏ đã tự nuôi sống chính mình, nhưng lại thật sự không biết chăm sóc bản thân.
Thân thể cô rất yếu, bị thiếu máu nghiêm trọng, lúc trước khi đói bụng cô cũng lười đi nấu cơm ăn.
Sau khi dọn vào ở chung với Lạc Hữu Tiềm, mì gói bị anh ném đi hết, thức ăn đều do Lạc Hữu Tiềm phụ trách mua, Trần Trừng cũng xuống bếp, thi thoảng thì có ra bên ngoài ăn, cứ đều đặn như vậy nên cô còn béo lên một chút.
Hai người đang yêu đương cách một màn hình.
Tuy rằng người ngoài không thấy đôi câu ngọt ngào đó, nhưng toàn bộ sự hạnh phúc đều đã lộ hết lên trên khuôn mặt.
Đặng Hi nhìn cô, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến hoảng sợ, cô ấy ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Ở trong giới, danh tiếng của cô ấy không được tốt, người ngoài giới thì chỉ cho là tính tình cô vừa kém lại vừa lạnh nhạt, mà người trong giới thì đều cho rằng lúc trước cô yêu đương với Dương Tử Huy chỉ để leo lên người anh ta kiếm lời thôi.
Trước khi yêu Dương Tử Huy, cô đã có không ít drama, dường như mỗi một bộ phim đều sẽ bị truyền ra tai tiếng tình ái cùng với diễn viên nam.
Mọi người đều nói chắc chắn do chính cô ta tự tung tin đó ra để cọ nhiệt.
Đặng Hi một mực không giải thích, cũng lười phải giải thích.
Lúc Dương Tử Huy theo đuổi cô cũng tốn chút công phu, khi đó Đặng Hi thật sự thích anh ta, cô giống như một cô gái nhỏ vậy, không hy vọng bạn trai mình có tai tiếng với những cô gái khác, vì thế mới làm náo loạn và muốn công khai.
Đó là lần đầu tiên cô ấy công khai tình yêu của mình.
Những tai tiếng lúc trước cô chưa bao giờ thừa nhận nhưng vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng công chúng, tất cả mọi người đều nói là Dương Tử Huy bị mù.
Sau đó chỉ Đặng Hi mới biết được Dương Tử Huy phong lưu đã thành tính, căn bản không phải như cô vẫn tưởng tượng.
Cô dứt khoát kiên quyết, trực tiếp chia tay thì lại bị Dương Tử Huy trả đũa, hoàn toàn trải qua cái được gọi là “nghiện yêu”.
Ở trong mắt công chúng, cô là một kẻ lả lơi ong bướm, nhất định phải nhẫn tâm chia tay Dương Tử Huy, mà Dương Tử Huy thì lại củng cố cho mình hình tượng nam chính si tình.
Chỉ có mình Đặng Hi là biết.
Cô chỉ từng quen một người bạn trai, kẻ đó chính là Dương Tử Huy.
Tất cả những tai tiếng ấy đều chỉ là thủ đoạn của hai bên công ty để xào đề tài, cô cũng không có cách từ chối, chỉ có thể ngó lơ và chấp nhận.
Đặng Hi chớp chớp mắt, giương mắt nhìn về phía đèn trần trong phòng tiệc, lại im lặng không lên tiếng mà thu hồi tầm mắt.
“Sao Hạ Nam Chi này còn chưa có tới?”
Trần Trừng ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, lại nhìn thời gian: “Đã hơn rưỡi rồi, chắc là cô ấy đang đi đường.”
Lúc này Hạ Nam Chi đang đi ô tô tới, bỗng có một chiếc xe tải đang đột ngột rẽ gấp ở phía đối diện, trực tiếp lao thẳng tới, tầm mắt tài xế còn chưa kịp khôi phục, đột nhiên bị ánh đèn pha làm cho chói mắt.
Tài xê vội vàng đánh tay lái, lốp xe cán vào bồn hoa ở một bên, lại bị chiếc xe phía sau hung hăng đụng phải một chút.
Hoàn toàn hỗn độn.
“Shhhh……”
Hạ Nam Chi đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, tất cả chuyện này xảy ra quá bất ngờ, trán cô bị đập rất mạnh vào lưng ghế phía trước, sau đó nhanh chóng sưng vù lên.
“Không có việc gì chứ?!” Thân Viễn bị đai an toàn kéo đến đau cả ngực, vừa ho khan vừa quay đầu hỏi.
“Con mẹ nó…… Tình huống này là như thế nào đây.” Hạ Nam Chi che trán lại, nhăn mày, sắc mặt không tốt.
“Để anh đi xuống xem xem.”
Thân Viễn mở cửa xuống xe, qua nói chuyện cùng tài xế xe tải.
Hạ Nam Chi hơi híp mắt, nhìn vị trí của xe tải, cho dù mới đầu hắn ta không chú ý có xe đang đi tới, nhưng tại sao mà lại phanh xe chứ không thay đổi phương hướng như thế?
Nếu có thể rẽ hướng khác thì bọn họ cũng không đến mức trực tiếp xông lên bồn hoa như thế này.
Cô dừng lại một chút, lấy khẩu trang từ trong túi đeo vào, mở cửa xe đi qua.
Tài xế của ba chiếc xe đều đang bắt đầu can thiệp, tài xế của chiếc xe tải kia nhìn qua thì là một người đàn ông trung niên rất thành thật, trên tay áo còn có mấy vết lấm lem.
Hạ Nam Chi đi tới, nhàn nhạt lên tiếng: “A Viễn, báo cảnh sát đi.”
“Hả?” Thân Viễn sửng sốt, từ trước tới nay Hạ Nam Chi là một người không chủ động trêu chọc loại phiền toái thế này, nếu là ngày thường, không có việc gì thì cô cũng cho qua, anh dừng lại một chút, cũng không làm trò hỏi xem vì sao mà trực tiếp lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Cách đó không xa, bữa tiệc cũng bắt đầu, bởi vì nữ chính chưa tới nên kết thúc cũng qua loa.
“Em có phát hiện gì sao?”
Ở cục cảnh sát, Thân Viễn lặng lẽ hỏi Hạ Nam Chi.
“Cảm giác tài xế kia mang lại không đúng cho lắm.” Hạ Nam Chi cau mày, “Chờ kết quả giám định bánh xe đã.”
Ngày đó từ bữa tiệc trở về, Trần Trừng còn rảnh rỗi vài ngày, phim mới chưa bắt đầu quay, những công việc rải rác trước đó cũng đã xong, cô hoàn toàn không còn gì làm cả.
Trong lúc đó cô cũng nghe nói Hạ Nam Chi dính phải chút rắc rối gì đó, nhưng cũng không biết nhiều.
Từ trước đến nay cô không giỏi trong chuyện xử lý các mối quan hệ.
Lạc Hữu Tiềm đang ngồi ở trên bàn cơm múa bút thành văn, trước mặt là một chồng đề thi và sách bài tập rất cao, tất cả đều là mấy con số cao thâm và mấy ký hiệu thần bí, Trần Trừng là một học sinh khoa xã hội nên mới nhìn qua liền thấy đau đầu.
“Bài tập trường các em cho cũng nhiều quá.” Trần Trừng nhìn anh, “Ngay cả em cũng làm không xong, vậy những bạn khác trong lớp thì sao?”
Lạc Hữu Tiềm cười: “Nếu giống như Hạ béo thì sẽ đi chép bài tập của em.”
“Nhưng bây giờ em đang làm đề nâng cao, đề trường học của bọn em cho quá đơn giản, vẫn ổn để đi thi nhưng đối với đại học F thì hoàn toàn không đủ.”
Trần Trừng mang cảm xúc rất kính nể, nhìn anh viết vào quyển《 đề Vật Lý áp dụng cho kỳ thi đại học 》 đến rung động tâm can, đầy nhịp điệu.
Cô vừa nghĩ xem sao bạn trai của mình lại thông minh như vậy, một bên lại không nhịn nổi mà đau lòng, vừa phải tập quyền anh lại vừa phải chuẩn bị thi đại học, thật sự không để đâu cho hết.
Vì để giữ trạng thái tốt nhất, Lạc Hữu Tiềm vẫn cứ chiếm vị trí Quyền Vương tại phòng tập, một khi có người đưa ra yêu cầu PK thì anh nhất định phải nghênh chiến.
Nhưng mà cũng may những tay quyền ấy trình độ đều chưa bằng anh nên không đánh lại được, anh cũng không đến mức bị thương nặng quá.
Mỗi lần Trần Trừng nhớ lại khoảnh khắc tối hôm đó, lúc cả người anh đầy máu thì lại thấy sợ.
“Thật ra em cũng không nhất định phải thi đỗ đại học F mà, mấy ngày hôm trước chị đi tìm hiểu thử, có vài trường học khác cũng có hạng mục boximg này, cũng rất chuyên nghiệp, hơn nữa điểm cũng thấp hơn so với đại học F.”
Lạc Hữu Tiềm nhướng mày: “Chị còn tìm hiểu cả mấy cái này hả.”
“Ừ, chị muốn xem thử một chút.”
Lạc Hữu Tiềm cười rộ lên: “Ở thành phố chúng ta, trường đại học mà có hạng mục boxing thì chỉ có mỗi đại học F, nếu em không thi đậu thì sẽ phải tới chỗ khác để học, cũng đồng nghĩa với chuyện phải tách khỏi chị, vì thế em nhất định phải thi đậu.”
Trần Trừng rũ mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rì rì mà nói: “Không nghĩ em lại phải mệt như vậy…… Hơn nữa thời gian sau, có khả năng chị sẽ phải đi tới nơi khác để đóng phim, vậy không phải là rất có lỗi với nỗ lực của em sao?”
“Em chỉ là……” Lạc Hữu Tiềm tạm dừng một lát, giương mắt nhìn cô, sau đó một chút ý cười loé lên từ trong mắt, “Chỉ là muốn có một ngôi nhà cùng với chị.”
“Chị phải đóng phim không thể về thường xuyên cũng không sao, nhưng em muốn một khi chị trở về, nơi này chính là nhà của em và chị.”
Trần Trừng ngồi không nói gì.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được khái niệm trừu tượng về “nhà” thế này, lại còn là nhà của cô.
Nhất thời cô không phản ứng lại được.
Chờ lúc phục hồi tinh thần lại, cô mới bị sự cảm động kỳ dị trong lòng quét tới, thậm chí hốc mắt còn nóng lên, có chút muốn khóc.
Trần Trừng hít hít mũi, nghẹn lại.
Cô không muốn chính mình làm ra vẻ quá mức.
Nhưng từ khi ở bên cạnh Lạc Hữu Tiềm, những quy tắc cô tự đặt ra cho chính mình liền càng ngày càng mơ hồ, rất nhiều lần hoàn toàn bị đánh gục.
Một khi đã có điểm tựa thì sẽ trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Trần Trừng xốc lại tinh thần, đứng dậy giang tay với anh, cách một cái bàn, nhẹ giọng nói: “Tới đây, cho chị ôm một cái.”
Lạc Hữu Tiềm cười vừa bất đắc dĩ lại vừa dịu dàng, buông bút ôm lấy Trần Trừng, sau đó hôn xuống trán cô một cái.
“Nếu không phải do Hạ Minh nói đây là lần đầu tiên em yêu đương, chị còn cho rằng em có vô số người yêu cũ rồi đấy.” Trần Trừng cảm khái nói.
“Sao lại thế?” Lạc Hữu Tiềm gãi gãi giữa mày.
Trần Trừng giơ ngón cái lên với anh: “Kĩ năng dỗ chị gái level max.”
Lạc Hữu Tiềm cười khẽ: “Ừm, chỉ biết dỗ chị, sẽ không dỗ những cô gái khác.”
“Việc học bận rộn như vậy, đừng hòng dỗ mấy cô gái khác nhé.” Trần Trừng cười đứng lên, “Em làm bài tập tiếp đi, để chị đi nấu đồ ăn khuya cho.”
Trần Trừng đi vào bếp, lấy mì sợi từ trong tủ ra, đổ thêm nước vào nồi, để mì vào, sau đó lại lấy từ trong tủ lạnh ra hai quả trứng gà.
Lạc Hữu Tiềm rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn, không kén chọn cho lắm.
Trước kia Trần Trừng cảm thấy chuyện nấu ăn khá phiền toái, mỗi ngày đi làm về mệt muốn chết rồi nên việc nấu cơm cũng sẽ trở thành một chuyện cực kỳ phí sức.
Chỉ là khi cô nấu cơm cho Lạc Hữu Tiềm liền không như vậy cảm thấy.
Loại ấm áp nhỏ này cực kỳ có không khí sinh hoạt của một gia đình, Trần Trừng rất hưởng thụ nó.
Nhìn từ phòng bếp ra là có thể thấy Lạc Hữu Tiềm đang làm bài tập, đèn bàn chiếu sáng nửa bên mặt anh, ngũ quan lại sắc bén.
Là thiếu niên của cô đó.