Chị Gái Nhỏ

chương 1: thuê nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Melbournje

"Lạc gia, buổi tối ra ngoài chơi không?"

Một nam sinh mặc áo hoodie đen rộng thùng thình, ngồi xổm ở trên bậc thang, đầu ngón tay châm điếu thuốc.

Giữa làn khói xanh trắng, sườn mặt của thiếu niên bên cạnh mờ mịt tạo ra một chút cảm giác xa cách.

Anh lười biếng mà nâng quai hàm, hai tròng mắt đen nhánh bình tĩnh đảo qua trước mặt cậu béo, lại hít sâu một ngụm, điếu thuốc kẹp trong tay rũ xuống chân.

Giọmg nói của anh lãnh đạm: "Đi."

"Vậy hôm nay mày có phải về nhà không?" Cậu béo ngạc nhiên mà nhướng mày.

"Không về." Lạc Hữu Tiềm đứng lên, diện mạo anh cứng cỏi, đường cong cân xứng, hiện giờ mày hơi chau lại một chút.

Ngón tay thon dài của anh bóp tàn thuốc, dập tắt nó một cách quen thuộc: "Hạ béo, có kẹo không?"

Vóc dáng anh rất cao, duỗi tay phẩy đi chút khói thuốc còn đang vương vấn lại trong không khí.

Nam sinh gọi là "Hạ béo" kia tên Hạ Minh, cậu ta lục tìm, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa có vỏ màu vàng.

"Không còn kẹo cao su đâu, cái này được không?"

Lạc Hữu Tiềm bĩu môi, cảm thấy kẹo sữa hơi nữ tính quá, lấy tay chụm lại che ở bên miệng rồi hà một hơi, nhíu mày.

Mùi khói thuốc quá nồng.

Lát nữa nếu về lớp mà bị lão Sầm bắt được thì sẽ bị dạy dỗ vài phút, phiền đến hoảng.

Tay anh cầm viên kẹo đưa đến bên miệng, dùng răng xé vỏ ra, một tay nhét kẹo vào trong miệng, trực tiếp cắn ra, hương vị ngọt gắt tởm, kẹo sữa mềm ra rồi dính vào trên răng, anh dùng đầu lưỡi đẩy đẩy nó ra, bực bội thở một hơi thật mạnh.

"Mẹ nó."

Hạ Minh nhìn sang sườn mặt của anh liền hiểu anh đang buồn bực cái gì, cậu ta vỗ tay lên vai anh: "Bốn bể là nhà, bốn bể là nhà."

Lạc Hữu Tiềm cười hừ một tiếng, lúc anh cười, đồng tử nhìn có vẻ lạnh nhạt xa cách trở nên sinh động hơn chút, mặt mày nhẹ nhàng hơn, nhìn qua có chút hấp dẫn người khác.

Anh giơ tay kéo cổ áo Hạ Minh ra, ném vỏ kẹo vào: "Cút đi, tao phải đi thuê nhà ở đây."

"Thuê nhà? Được đấy, về sau tao có thể thường xuyên tới tìm mày để chơi rồi." Hạ Minh không biết giận tiếp tục cười, quần áo run run làm vỏ kẹo rơi ra ngoài.

Lạc Hữu Tiềm khom lưng nhặt vỏ kẹo lên ném vào sọt rác, nói: "Chắc là tìm chỗ nào hợp rồi thuê thôi, dù sao cũng không định trở về nữa, tiền trong thẻ cũng không trụ nổi bao lâu."

Hạ Minh nào đã thấy anh tiêu tiền mà còn phải tính toán bao giờ, cậu ta lập tức trừng lớn đôi mắt: "Không thể nào Lạc gia, mày thật sự định không trở về luôn sao?"

Lạc Hữu Tiềm nâng mi, không chút để ý: "Có cái gì tốt mà về."

Vừa nhớ tới...... Tới những chuyện đó, giống như là dẫm phải một vũng bùn tanh tưởi, nó thấm vào làn da, tạo thành những nếp uốn nhăn dúm ghê tởm.

Anh dựa vào ven tường, lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm tin tức cho thuê nhà.

Lướt hơn mười phút, không phải là quá đắt thì chính là cách trường học quá xa, ngón tay anh nhanh chóng lướt ở trên màn hình, đột nhiên ánh mắt vừa động, kéo về lại bên trên.

—— Tìm bạn cùng phòng: Nam Bắc thông suốt, giao thông tiện lợi, không gặp rắc rối khi leo cầu thang, hàng xóm hài hòa......

Ở phía dưới quảng cáo có định vị, là khu ở ngay cạnh trường học, tuy rằng không được tốt lắm nhưng cũng sạch sẽ.

Huống chi với giá cả này thì cũng coi như là hợp lý rồi.

Đầu ngón tay Lạc Hữu Tiềm dừng lại ở trên điện thoại, click mở giao diện nhắn tin.

【 Nhà này có phòng tắm riêng không? Khi nào có thể chuyển vào ở vậy? 】

Hạ Minh treo ở trên người anh, thò lại gần nhìn vào màn hình điện thoại

Lạc Hữu Tiềm đánh giá hẳn là người này sẽ không trả lời tin nhắn ngay, vừa muốn cất điện thoại đi thì điện thoại lại rung lên một tiếng, đối phương trả lời.

【 Có phòng tắm riêng, hôm nay liền có thể vào ở, nhưng mà cậu là nam sao? 】

【 Đúng. 】

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Hạ Minh: "Ấn vào xem avatar của cô ấy đi, hình như là gái xinh đó, có phúc quá nha Lạc gia."

Avatar là bóng lưng của một cô gái, rất gầy, rất chói mắt, ở trên cô mặc một chiếc áo hai dây màu vàng, phía dưới là chân váy dệt kim màu trắng gạo cực kì dịu dàng, mái tóc dài màu nâu nhạt nhẹ nhàng vuốt ra phía sau, cẳng chân tinh tế thẳng tắp, trên cổ tay lộ ra ở bên ngoài có một hình xăm.

Đúng là một bóng lưng có thể gϊếŧ người mà.

Hạ Minh "ối chao" một tiếng: "Xinh quá!"

Lạc Hữu Tiềm không có phản ứng gì, thờ ơ mà tắt ảnh đi: "Ai biết chính diện trông như thế nào chứ."

Lại một tin nhắn được gửi tới ——

【 Bao nhiêu tuổi vậy? 】

Lạc Hữu Tiềm cười nhạo, buồn cười đến nỗi nhíu cả mày, thay đổi một tư thế thoải mái dựa vào ven tường, cũng không nóng nảy mà trả lời ngay, nghiêng đầu nói.

"Hạ béo, cá đi, nếu đây là một người đẹp thì tao mời mày ăn cơm."

"Được thôi!"

Cá cược xong, Lạc Hữu Tiềm mới từ từ mà nâng cằm lên, một tay ôm ngực, một tay khác gõ bàn phím.

【 tuổi, được không? 】

Chắc là đoán được người nhàm chán như vậy cũng không phải là một ông chú nào, bên kia cũng không hỏi lại cái gì khác, trực tiếp trả lời.

【 Được, bao giờ rảnh thì tôi dẫn cậu qua đó. 】

【 giờ chiều nay. 】

Tin nhắn vừa được gửi đi, chuông vào học liền vang lên, vô cùng náo nhiệt mà tràn ngập toàn bộ vườn trường, còn có vài bạn học vẫn chưa về lớp nhưng cũng không vội, đi chậm rì rì ở hành lang.

Mấy nam sinh mới từ sân bóng về, mồ hôi đầm đìa đầy người, đập bóng rổ xuống đất tạo thành mấy tiếng vang rung đến tận trời.

Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh đi theo sau một nhóm người, mấy người đó cũng quen bọn họ nên cũng quay đầu lại tán gẫu mấy câu.

Mọi người đều không hoang mang chút nào, làm như không nghe thấy tiếng chuông vào học.

Còn chưa đi đến lớp - mà đã nghe được tiếng bài nghe Tiếng Anh đang lảnh lót, dưới cái khô nóng của mùa hè khiến người ta càng thấy phiền muộn hơn, mọi người trong phòng học đều héo úa ghé vào trên bàn.

Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh đẩy cửa sau của phòng học ra, cứ nghênh ngang như vậy mà đi vào.

Qua phút, bài nghe kết thúc.

Tư thế ngủ gối lên cánh tay của Lạc Hữu Tiềm giật giật, anh ngồi ở cuối cùng, không ngồi cùng với ai, một mình chiếm hẳn hai cái bàn.

Lúc tan học, hoàng hôn bao phủ lấy cả một vùng chân trời, lôi cuốn cái oi bức và ẩm ướt của mùa hè đi, tùy tiện mà lan ra sau ở những toà nhà cao chót vót.

Lạc Hữu Tiềm cởϊ áσ khoác đồng phục ra, bên dưới mặc một chiếc quần jean, còn đeo một chiếc kính râm màu trà, treo ở trên mũi, trong tay là một chiếc vali.

Tới nơi đã hẹn trước, Lạc Hữu Tiềm nhìn xung quanh một vòng, chú ý tới ở dưới tán cây có một cô gái.

Một chiếc áo T-shirt to rộng đến nỗi ba người cũng có thể chui vào được, khó khăn lắm mới che lại được bắp đùi của cô, bên trong hẳn là một chiếc quần đùi thể thao màu đen, trên chân là đôi dép lào, chiếc mũ màu đen thì được đội trên đầu.

Dáng người thì không nhìn ra được, ngoại trừ đôi chân gầy và thẳng tắp ra, toàn bộ những thứ khác đã bị ẩn dưới lớp áo thun.

Ngoại hình thì...... Cô không trang điểm, môi nhợt nhạt, có vẻ khí sắc không tốt, nhưng hiển nhiên vẫn là một người đẹp.

Chẳng qua hình như không thật sự được chăm chút, có vẻ hơi lôi thôi.

Lạc Hữu Tiềm ôm ngực ở đường đối diện nhìn một lát, thế nhưng lại không phân biệt được cô gái này có tính là gái xinh hay không.

Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì không nghi ngờ gì nữa, với ngũ quan này chắc chắn đây là một người đẹp, hơn nữa khi ném ở trong một đám người thì lập tức có thể nhận ra mặt được ngay, chỉ là chiếc áo này, quần này, dép này, thật sự không có cảm giác gì gọi là đẹp cả.

Lạc Hữu Tiềm không để ý chút nào mà nhướng mày.

Cô gái ở phía đối diện ngẩng đầu lên từ trong điện thoại, nhìn qua hướng của anh.

Trần Trừng quét mắt nhìn Lạc Hữu Tiềm từ trên xuống dưới một cái, hất cằm với anh.

"Đi thôi, tôi dẫn cậu qua."

Lạc Hữu Tiềm đuổi kịp.

Khi đi đường, cô gái này đi cũng giống y như bề ngoài của mình vậy, rất nhẹ nhàng, nhìn qua như không có chút sức lực nào.

Một lát sau Lạc Hữu Tiềm mới bừng tỉnh, tựa như là vào một xóm nghèo, vòng qua khu phía trước, thứ xuất hiện ở trước mắt chính là một toà nhà đổ nát.

Lạc Hữu Tiềm: "...... Ở đây sao?"

Trần Trừng bình tĩnh: "Ừm."

Lạc Hữu Tiềm: "Không phải, đợi chút, chỗ định vị trên điện thoại không phải là khu phố phía trước kia sao?"

Trần Trừng nghiêng đầu nhìn anh một cái, cong cong khóe môi, khóe mắt nhẹ nhàng cong một chút, ở trước mặt anh xoay người đứng thẳng.

"Em trai, tiền thuê khu đó hẳn bảy tám ngàn một tháng, nếu chịu khổ không nổi thì liền về nhà đi thôi, đừng vội vàng trải nghiệm cuộc sống làm gì."

Lạc Hữu Tiềm sửng sốt, hừ lạnh một tiếng, dựa vào ưu thế cao lớn hơn mà nhìn xuống: "Dẫn đường đi."

Cho dù lúc này trông mình giống như đồ ngốc nhưng Lạc Hữu Tiềm tới nhà ở xong vẫn ngây ngẩn cả người —— thế kỷ rồi mà còn có chỗ nát như này sao?

Trần Trừng lấy từ trên kệ ra một cái cốc tráng men đơn giản, rót nước đã đun sôi để nguội sẵn ra, ngửa đầu uống cạn, rồi sau đó tùy ý mà lau miệng.

Cô gỡ một chuỗi chìa khoá từ trên tường xuống ném cho Lạc Hữu Tiềm, anh vững vàng đón được.

"Chìa khoá màu vàng kia chính là chìa khoá cửa chính, chìa khoá màu bạc chính là chìa khoá phòng ngủ của cậu."

Ngón tay Lạc Hữu Tiềm sờ qua chìa khóa, nhíu mày: "Nam Bắc thông suốt?"

"Ừm." Trần Trừng không biết xấu hổ, sắc mặt không thay đổi mà trả lời.

Cái gọi là Nam Bắc thông suốt, chính là chỉ hai cái cửa sổ nhỏ ở hai bên đầu và cuối hành lang, trông như những bóng đèn nhỏ.

"Giao thông tiện lợi?"

Trần Trừng nhìn anh một cái: "Bên ngoài đều là oto."

Lạc Hữu Tiềm cười, sờ tóc thật mạnh, tùy tiện kéo ghế ra mà ngồi xuống, Trần Trừng dựa vào ven tường ôm ngực, đối mặt với anh.

"Vậy không gặp rắc rối khi leo cầu thang thì sao."

"Có sao?"

Giờ đây Lạc Hữu Tiềm mới phản ứng lại được, đúng thật là ở đây không có —— đây là tầng hầm ngầm, chỉ có rắc rối khi xuống cầu thang thôi.

"Hàng xóm hài hòa?"

Trần Trừng đi lên trước, vỗ vỗ đầu vai của Lạc Hữu Tiềm, lúc này anh mới thấy rõ hình xăm trên cổ tay của cô, không biết là vẽ bùa cái quỷ gì, cực kỳ giống ký hiệu bí mật của một tổ chức tà giáo nào đó.

Cô trả lời chậm rì rì: "Cậu trẻ con như vậy sao, hay là nên ăn khổ nhiều thêm một chút."

Lạc Hữu Tiềm thở phào một hơi, áp cơn tức giận đang chuẩn bị dâng lên của mình.

Chân dài chạm vào cái bàn, anh đứng dậy, chân bàn liền phát ra tiếng ma sát chói tai với mặt đất, sau đó anh cũng không quay đầu lại mà đi luôn, đóng sầm cánh cửa vốn đã mang gánh nặng như sắp anh dũng hy sinh.

Anh cúi đầu gửi một tin nhắn, đi ra khỏi toà nhà đổ nát này.

【 Hạ béo, buổi tối ra ngoài đi. 】

【 Sao rồi, lực hấp dẫn của cô gái cùng phòng kia còn không bằng thằng béo này sao? 】

【 Ừm. 】

Đầu bên kia điện thoại Hạ Minh cười như chó, nước miếng đều sắp chảy ra, cười cười một hồi.

【 Xấu lắm hả? Vậy tối nay nhớ mời cơm đấy, tao tắm rửa phát rồi ra ngoài luôn. 】

Buông điện thoại ra, Lạc Hữu Tiềm lại rút một điếu thuốc bỏ vào miệng, bàn tay khép lại châm lửa, giữa lúc chiều đang buông xuống thì có một ánh lửa lập loè lên.

Anh phủi phủi vôi ở phía sau lưng, đút tay túi quần liền rời đi.

Truyện Chữ Hay