Xe buýt chậm rãi chuyển động, mang theo mười người, có mỗi Lục trác là không đi thi, những vị giám khảo khác trên xe đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhìn Lục Trác.
Lục Trác vẻ mặt xám xịt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Không thấy người nhà đi cùng bao giờ à."
Mọi người: "..."
Nhìn thấy xe buýt vừa rời đi, Lý Tử hàng bị đuổi ra khỏi xe, Lục Trác quả thực điên rồi, trường học cách chỗ thi hai tiếng đồng hồ! Ngay cả khi anh ta phải đi vài trăm chiếc taxi, điều cốt yếu là không biết liệu thời gian đã trôi qua chưa và liệu có đến kịp hay không!
"Này! Để tôi lên!" Anh ta điên cuồng gõ cửa kính xe.
Lục Trác ngồi trong xe vẻ mặt âm trầm, ai dám quan tâm đến thằng điên kia?
Hơn nữa, mọi người cũng nhìn thấy tên kia quấy nhiễu Tạ Đường, anh không cho tên đấy lên xe ai dám nói gì.
Kết quả là mọi người hoặc là không dám hé răng, hoặc là giả như không thấy.
Dưới sự cưỡng chế của Lục Trác, không ai dám mở miệng, Lí Tử Hàng bật khóc, điên cuồng chạy một quãng đường cùng xe buýt, suýt chút nữa loạng choạng ngã xuống.
Cuối cùng thở hổn hển như một con chó, vì không đuổi kịp được nữa mới dừng lại.
Không phải anh chỉ đùa giỡn Tạ Đường hai câu thôi sao, nào có chọc giận Lục Trác, cái tên bệnh thần kinh này.
Ngày thường đùa giỡn nữ sinh khác cũng không xảy ra chuyện gì, nào ngờ chọc phải người phụ nữ của Lục Trác?
Lý Tử Hàng bây giờ rất hối hận!
...
Tạ Khinh liếc nhìn từ cửa sổ xe về hướng Lý Tử Hàng đã bị bỏ lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô ta cho rằng Lý Tử Hàng đã dụ dỗ được em gái mình, khiến nó tức giận xuống xe, bỏ lỡ kỳ thi.
Nào ngờ Lục Trác lại xuất hiện.
Cứ như vậy nó vẫn có thể đi thi suôn sẻ, nhưng Lý Tử Hàng lại không thể suôn sẻ như vậy.
Cô ta không khỏi siết chặt tay.
Tại sao? Lục Trác rõ ràng đối với bất cứ ai đều kiêu ngạo, khinh thường, tại sao anh lại xem trọng Tạ Đường?
Không những thế anh ấy bảo vệ hết lần này đến lần khác? Có đúng là Lục Trác thực sự thích nó không?
Cô ta ngước mắt lên nhìn từ gương chiếu hậu của xe buýt, Lục Trác giả vờ lau mồ hôi trên trán lén nhìn Tạ Đường... bộ dáng không khác gì đang yêu thầm!
"..."
Phải thừa nhận rằng vào lúc này,cô ta rất ghen tị với Tạ Đường.
...
Tạ Đường vốn định đọc sách trong xe và ôn lại kiến
thức lý thuyết, nhưng cô hoàn toàn bị phân tâm bởi sự việc này.
Cô đã rất khó chịu khi bị Lý Tử Hàng vô cớ gây rối, bất giác nhìn về phía Lục Trác.
Chóp mũi anh đầy mồ hôi lấp lánh, gần như lăn xuống cổ họng. Thời tiết quá nóng, khi anh lao xuống tòa nhà dạy học, cái nóng dữ dội như thiêu đốt, một mảng áo phía sau lưng ướt đẫm.
Tạ Đường cảm thấy cảm xúc có chút phức tạp.
Dù thế nào đi chăng nữa, lần này cô cũng nên thực sự cảm ơn Lục Trác, mặc dù hành động của Lục Trác có hơi thô bạo nhưng đã khiến Lí Tử Hàng rời đi.
Việc nào ra việc đó, đời này không muốn thích anh nữa, dù cho có là người xa lạ cũng nên nói một lời cảm ơn.
Nghĩ đến điều này, Tạ Đường cúi đầu...
Mà Lục Trác vẫn nhìn Tạ Đường từ nãy đến giờ, hàng lông mày không khỏi nhếch lên tự hào. Anh nghĩ một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" vừa rồi có lẽ làm cô cảm động, cho nên Tạ Đường cuối cùng cũng để ý đến anh.
Nhưng bản thân lúc này toàn mồ hôi, trông rất chật vật.
Nhìn lâu không chừng Tạ Đường sẽ ghét bỏ.
Lục Trác nhất thời trở nên căng thẳng, vội vàng giả bộ không chú ý quay người sang bên cạnh, nhanh chóng vén cổ áo sơ mi, khẽ hớt nhẹ tóc...
Quay đầu lại, cố gắng hết sức để đối mặt với Tạ Đường.
Nhưng hồi lâu không thấy xung quanh có động tĩnh gì, Lục Trác không nhịn được nữa, nhìn về phía bên cạnh...
Không biết tầm mắt của Tạ Đường đã thu hồi từ lúc nào rồi! Đang cúi đầu tìm cái gì trong cặp sách!
Mới nhìn có vài giây. Có thể hay không cô nhìn anh lâu thêm chút nữa?
Thường thì sẽ mất nhiều thời gian để nhìn vào thùng rác hơn là nhìn anh phải không?Mới nhìn anh một chút mà đã không kiên nhẫn vậy à?
Lục Trác nản chí, lòng tự trọng bị tổn thương.
Anh thất thần ngồi xuống, mở điện thoại lên và nhận được WeChat từ Hướng Hoành, hai người điên cuồng giục anh quay lại lớp học.
"Trác ca, anh điên rồi sao? Quên mất hôm nay là ai dạy? Cẩn thận trở lại đầu sắt lại bắt anh chịu phạt!"
Lục Trác bấm ngón tay trên bàn phím trả lời, dừng lại, nhanh chóng xóa đi rồi bỏ điện thoại lại túi quần.
Anh không yên tâm, nghĩ đến việc Lý Tử Hàng và Tạ Đường cùng nhau đi thi, buổi tối nghỉ ngơi ở khách sạn nói không chừng thằng đó lại giở trò, nghĩ đến đây cả người lại bốc hỏa.
Anh thực sự muốn đấm chết thằng đấy.
Đúng lúc này, một túi khăn giấy từ bên cạnh truyền đến, nhìn sang thì thấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái ở trước mặt anh: "Cho anh."
"..."
Lục Trác nhìn chằm chằm mạch máu mỏng manh trên cổ tay trắng nõn này. Sau khi di chuyển, cảm giác bồn chồn từ bả vai biến mất ngay lập tức, như được xoa dịu một cách kỳ lạ.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tạ Đường.
Tạ Đường nhìn lại anh, lại giơ khăn giấy về phía trước: "Lau mồ hôi."
"… Thật sự cho tôi?"
Tạ Đường nhẹ giọng nói: "Ừm."
Lục Trác ngây người nhìn Tạ Đường một lúc rồi mới nhận khăn giấy. Anh cúi đầu, gần như không kiềm chế được khóe miệng đang cong lên.
"… Cảm ơn." Anh cầm chặt túi khăn giấy như bị ai cướp lấy, vành tai hơi đỏ lên.
Ai nói rằng sắt đá không nở hoa? Cô ấy không phải bị anh làm cho cảm động sao?
Lục Trác cảm thấy tự hào, Tạ Đường đây là thích anh sao?
Nếu không, sao cô ấy lại chủ động đưa khăn giấy cho những chàng trai khác chứ?
Lục Trác hai mắt sáng ngời, vui sướng nhìn chằm chằm khăn giấy trong tay, như muốn khắc sâu mẫu khăn giấy trong tâm trí.
Tạ Đường thở phào nhẹ nhõm, thu lại cái nhìn của mình nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh vì vừa nãy đã giúp, nhưng sau khi xe dừng lại, anh nên quay trở lại lớp học.Điều đó không tốt đâu."
Lục Trác được một tấc lại tiến thêm một thước, suy nghĩ: "Em đang quan tâm đến anh sao?"
Anh nhìn chằm chằm Tạ Đường bằng ánh mắt như thiêu đốt.
Tạ Đường không biết Lục Trác nghĩ cái gì, kiếp này cô thật sự không muốn cùng Lục Trác qua lại quá nhiều, nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây dưa.Cô không muốn lặp lại những sai lầm của kiếp trước, cho dù đó chỉ là khả năng nhúng tay của thượng đế.
Về kiếp trước đã quá mệt mỏi nên kiếp này chỉ muốn sống thật tốt cho bản thân.
Tạ Đường cụp mắt xuống, ánh mắt trầm tĩnh, một lúc sau mới nhìn Lục Trác tựa hồ không thấu.
"Lục Trác, anh đừng theo đuổi tôi nữa được không?”
Nụ cười vui mừng của Lục Trác thoáng chốc đông cứng lại, như bị dội gáo nước lạnh vào đầu.
"... Ý em là gì?" Anh hỏi với giọng ngớ người.
"Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh, nhưng cái thích của anh thực sự sẽ gây rắc rối cho tôi. Nếu có thể, tôi hy vọng sẽ trở lại như trước đây, chúng ta chưa từng quen biết."
Ngoài racô cũng không biết sự thích thú đó sẽ kéo dài trong một vài ngày hay vài tuần.
Tạ Đường nghĩ, Lục Trác hẳn là bị sốt đễn hỏng đầu, bởi vì thiếu niên như anh cũng không có thất bại, cho nên mới như vậy.
Kiếp trước đã chứng minh điều này.
Ở kiếp trước, cô cho Lục Trác cả ngàn cái cớ, nhưng cô chưa từng đợi được sự hồi đáp của Lục Trác cho đến lúc chết.
Trái tim con người luôn có giá trị quan trọng đối với mỗi món quà đẹp đẽ, khi thời gian chờ đợi vượt quá giá trị quan trọng đó, món quà dù đẹp đến đâu, dù nó được đặt trước mặt mình như thế nào thì bản thân cũng không còn mong chờ gì nữa.
Tạ Đường là như vậy.
Cô không thể thoát khỏi Lục Trác, khiến Lục Trác phiền chán, nếu đáp ứng yêu đương, như vậy sẽ không công bằng với chính mình.
Cô chỉ có thể từ chối một cách lịch sự.
Nếu không, sẽ chẳng ai được tốt nếu cứ dây dưa.
Lời nói vốn đã rất rõ ràng, nhưng Lục Trác vẫn điên cuồng theo đuổi, nụ cười và nét tươi tắn trên gương mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó như một cái tát không thể phân biệt được đông - bắc.., Và một khoảnh khắc tức giận xen lẫn tổn thương và buồn bã.
Anh nghiến răng nghiến lợi, lại nở nụ cười: "Tạ Đường, ý của em là gì? Em không thích tôi, cả tư cách theo đuổi đều không được?"
Lúc này, Lục Trác nghĩ vừa rồi hắn và Lí Tử Hàng có gì khác nhau?
Điều khác biệt là anh chân thành. Nhưng sự chân thành của anh chỉ là gánh nặng đối với Tạ Đường.
Tạ Đường chán ghét anh đến mức không muốn bị làm phiền? Từ chối dứt khoát như vậy có nghĩa là cô ấy thực sự không có cảm xúc tốt với bản thân, vì vậy cô ấy không quan tâm mình sẽ như thế nào, có buồn hay không.
Trong lòng cô thực sự không có chút tình cảm nào.
Nhận ra điều này, Lục Trác cảm thấy mình giống như tên hề, anh vừa giận vừa đau lòng.
Xe buýt đang phi nước đại trên đường, xe cộ qua lại ồn ào, ồn đến thủng cả màng nhĩ.
Lục Trác không nghe thấy gì nữa, nhìn chằm chằm Tạ Đường, tưởng quay đầu xuống xe theo tính cách của chính mình, nhưng không nghĩ là không thể.
Anh hít một hơi thật sâu, chống lại sự khó chịu trong lồ ng ngực, thậm chí còn lẩm bẩm hỏi nhỏ: "Em không thích tôi, vậy tại sao em lại chắc chắn rằng sau này tôi sẽ không thích em? Nếu sau này em cảm thấy anh cũng không tồi, sẽ thích a...."
Tạ Đường không nhìn anh, cúi đầu, nhanh chóng nói: "Không."
Lục Trác:"..."
Tạ Đường từ chối thẳng không vòng vo.
Lục Trác cảm giác lồ ng ngực như bị ai cứa vào, không biết vết đâm ở đâu, tóm lại là chảy máu, quét sạch kiêu ngạo mà cầu xin buông tha.
Xe buýt "kít" dừng trước cửa phòng thi, người trên xe chạy tán loạn, trên xe không để ý tới chuyện giữa Tạ Đường và Lục Trác, bước ra khỏi xe.
Sau khi Tạ Đường im lặng vài giây, cô cũng cầm cặp sách của mình lên, nhẹ nhàng đi ra trước mặt Lục Trác.
Cô bước ra khỏi xe.
Lục Trác ngồi bất động, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng cô gái đã biến mất trong tòa nhà dưới ánh mặt trời.
Đường nét khuôn mặt anh bị che khuất trong bóng của tòa nhà đang đổ xuống, một lúc sau, anh mới chậm rãi đứng dậy và bước ra khỏi xe với vẻ bàng hoàng.
Lục Trác đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, nhìn theo bóng lưng chậm rãi đi về, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy vô lực, vừa bực bội vừa buồn bã.
Tạ Đường không có chà đạp tình cảm của anh, mà chính anh tự mình đa tình.
Vì vậy, tôi không thể trách người khác.
...
Lục Trác bước đi, ngồi xuống bồn hoa bên đường, xung quanh không có ai, cũng không phải giả bộ, buồn đến mức không biết nhìn cái gì.
Anh thậm chí còn hối hận về việc Tạ Đường có ấn tượng xấu với anh sau lần đầu tiên nhìn thấy anh, rõ ràng là không thích anh, hơn nữa anh vẫn còn tình cảm.
Đúng vậy, anh từ trước đến nay đều thô lỗ với người ta, kiêu căng ngạo mạn, nhưng mà…
"Em có thể dạy tôi."
Lục Trác nghĩ thầm, tại sao cô ấy có thể tuyệt tình như vậy.