Chị em Tier 1 - Bốn chị em không thể sống nếu thiếu tôi

prologue

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuộc đời của tôi không cần cái nút『Like』đâu.

Bằng cớ được ai đó công nhận chỉ là sự dối trá mà thôi.

Rốt cuộc, một cuộc đời được người khác lấp đầy cũng chỉ là một vỏ bọc rỗng tuếch, và cho đến khi tự lo liệu cho bản thân được, hạnh phúc thật sự sẽ không bao giờ tồn tại, điều đó thì tôi đã biết từ lâu rồi.

“Ranka~! Tớ xem video hôm qua rồi! Cậu cực kỳ dễ thương lắm luôn~!”

“Cảm ơn~! Nếu được thì mấy cậu bấm Like cho tớ nhé~!”

“Tớ bấm rồi!”

“Tất nhiên rồi!”

Smartphone đến với nhân loại quá sớm.

Yếu điểm được gọi là sự ham muốn được thừa nhận quá lớn để người ta ảo tưởng rằng thế giới nằm trong lòng bàn tay mình.

Người xưa có câu—Quân tử hòa hợp, không đồng nhất. Tiểu nhân đồng nhất, không hòa hợp.

Có tính hòa đồng khác với chuyện tuân theo mọi thứ xung quanh. Tua phim nhanh rồi xem là chỉ để theo kịp chủ đề, hay nhấn nút Like bằng vẻ mặt nghiêm túc lên mấy cái bài đăng chẳng tí thú vị trên mạng xã hội, liệu mấy chuyện đấy có làm cho đời người phong phú hơn không.

Huống chi là thứ như tình yêu vậy, cực kỳ là phi hiệu quả.

“……Kiminaga-kun ngoài học ra thì đang làm gì vậy nhỉ……?”

“……Nói là trường tư lập đi nữa, như thế thì khác thường quá còn gì......”

“……Không biết cậu ấy có xem phim không ta……?”

“……Không không. Người ta còn nói nó xài tablet do trường cấp, mà trong đó chỉ có sách giáo khoa hay là sách tham khảo mà thôi......”

“……Ư he~. Quả nhiên mấy thằng luôn trong top 1 chữ số của kỳ thi thử toàn quốc khùng khùng vãi......”

Ai đó có nhìn tôi như thế nào đi nữa thì cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì với bản thân tôi cả.

Người đặt ra quy tắc cho bản thân luôn là chính mình.

Hòa hợp nhưng không đồng thuận, chỉ âm thầm trau dồi năng lực của chính mình.

Học.

Lao động.

Nếu như có một trang Wiki hướng dẫn hoàn thành đời người, nó sẽ viết hai cái điều trên là hai điều học sinh nên làm thành thục trong thời kỳ trưởng thành.

Còn tôi――Kiminaga Shikimi, chỉ có duy nhất triết học tuyệt đối.

Này đám bạn cùng lớp ngu ngốc. Cứ đi mà lãng phí cuộc đời mình vào nhà hàng gia đình hay tiệm karaoke này nọ tùy thích đi.

Trong thời gian đó, tôi sẽ tự nâng bản thân lên một tầm cao mà mấy người không thể với tới, và có lẽ sẽ tìm thấy thứ gọi là hạnh phúc thật sự.

Tới lúc đó mấy người có than thở này nọ rằng, phải chi lúc đó mình thế này thế nọ, thì cũng đã quá trễ rồi.

Lúc mà tôi trở thành『Quân Tử』, thì mấy người đã từ bỏ cái quyền lợi đó ra khỏi tay rồi—

“Kiminaga, em đi làm thêm đúng không?”

—đáng lẽ đã là như thế.

“Có người báo tin cho tôi. Trường mình cấm đi làm thêm mà. Vỡ lẽ ra thì tệ nhất là đuổi học. Em cũng biết còn gì?”

Từ cái ngày mà tôi được giáo viên chủ nhiệm gọi đến, cuộc đời tôi đã rẽ hoàn toàn sang một con đường khác.

Phải.

Vào đúng khoảnh khắc tôi được người có quyền lực nhất trường là hiệu trưởng thông báo cái này.

“Kiminaga Shikimi-kun. Tôi sẽ giới thiệu em một việc làm thêm khác.”

Tôi né tránh quý bà đang dắt chó lông xù đi dạo bàng kỹ năng được rèn luyện từ công việc giao báo.

Địa điểm là tại Daikanyama, một khu dân cư đầy sự thanh lịch.

Còn tôi, Kiminaga Shikimi đang phóng như điên bằng xe đạp trên con phố ấy.

Trong khi nhận được ánh mắt như thể mình là kẻ cản đường từ mấy quý bà đang đi dạo với thú cưng mà họ tự hào khoe khoang, tôi đã hãm phanh trước một căn hộ cao cấp.

“Đây là nhà của hiệu trưởng à......”

Tôi vừa ngước mặt lên đến nổi đau cả cổ, vừa bất giác lẩm bẩm.

Căn hộ cao cấp đứng vươn lên như thể nhìn xuống khu phố cao cấp đặc biệt Daikanyama của Tokyo. Tôi không thể nào đoán được tiền thuê bao nhiêu với nguồn tài chính của mình. Dưới bầu trời xanh kia, nó lấp lánh bạc sáng rõ như thể một lâu đài hiện đại của thời đại này vậy.

Làm thay việc nhà trong nhà của hiệu trưởng.

Đó là công việc mà tôi được đề xuất, như là điều kiện để không bị đuổi học.

Lương làm thêm cũng sẽ được trả—chẳng những thế, so với các công việc làm thêm cho đến bây giờ của tôi như làm tại chuỗi cửa hàng gyuudon hay dọn dẹp, mức lương này cao giống độ chênh giữa trời và đất, giữa nhân viên cao cấp và nhân viên bình thường vậy.

Được bảo là tôi nhận mức đãi ngộ thế này là do thành tích học tập của tôi quá tốt......Nhưng liệu có thật có chuyện như thế không chứ.

Dù thế nào đi nữa tôi cũng chẳng hiểu được, nhưng không có gì hơn được tiền bạc cả. Với lại tôi cũng giỏi việc nhà. Có lẽ sẽ không tìm được việc làm thêm khác tốt như thế này đâu.

Tôi chuẩn bị tinh thần xong thì bước vào trong lối vào căn hộ cao cấp, sau đó tôi gọi số phòng đã được cho biết trước cánh cửa tự động khóa.

“――……Vâng.”

Là giọng của con gái. Tôi có nghe bảo có sẽ có người trong nhà ra, nhưng phải chăng là một người giúp việc khác không chừng.

“Xin lỗi, tôi là người đến để làm thay việc nhà.”

“Aa~……Có nghe có nghe. Tôi sẽ mở cửa, cậu cứ tự nhiên vào nhé.”

Cánh cửa tự mở mà không có tiếng nào. Cứ như thể là lạc ở trong thế giới khoa học viễn tưởng vậy.

Tôi vào thang máy rồi lên đến tầng cao nhất. Mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ đến mức khiến tôi cảm thấy bất an, và khi cánh cửa mở ra, tôi cảm giác như mình đã dịch chuyển tức thời vậy.

Đi trên dãy hành lang chỉ có mỗi một tiếng bước chân, rồi tôi đứng lại trước cánh cửa mình cần đến.

Căn phòng số 3001.

Cổ có bảo mình vào tự nhiên nhỉ......

Tôi nhìn cánh cửa to bựa có chút e dè, nhưng dù gì cũng đã được cho phép rồi. Không cần phải lo sợ gì cả.

Tôi xoay tay nắm cửa, vừa nói "Xin lỗi làm phiền" rồi bước vào trong phòng.

Từ lối vào rộng rãi, một không gian giống như phòng khách mở ra bên phải. Nó rộng đến mức có thể tổ chức một buổi tiệc tại nhà, khiến tôi nghĩ có lẽ nên gọi nó là một hội trường hơn là phòng khách.

Nhưng mà có chút......phải lựa lời để nói chỗ này......đang khá là bừa bộn thì phải.

“A~♥Dễ xương quá cơ~♥Nhìn sang đây, nhìn sang đây đi♥」

Tôi nghe được giọng kỳ lạ gì đó từ bóng của cái thùng các-tông rỗng.

Gì thế nhỉ. Rõ là giọng khá khác với lại giọng mà tôi nghe được ở interphone. Ờ mà người ta cũng có nói giọng thật với giọng qua điện thoại hoàn toàn khác nhau mà ha.

Tôi định trước hết là chào hỏi mà cởi giày rồi dòm vào bên trong phòng khách từ lối vào.

Và rồi.

Mắt tôi chạm phải cặp mông.

“A~♥Tuyệt thật sự♥Tại sao cưng lại dễ thương đến thế này chứ~?」

Cặp mông kia đang nói.

Cặp mông được mặc đồ lót của con gái màu hồng nhạt kia—vừa lắc lư sang trái phải, vừa phát ra tiếng mèo nữa.

Thứ sinh vậy này là gì đây......

Mặc dù đã lâu rồi từ khi thời đại của tính đa dạng được nói tới, nhưng liệu những sinh vật chỉ có mông thôi thì có thể được định nghĩa là loài người hay không chứ? Chờ đợi sự phán xét từ các nhà chuyên môn vậy.

“Nya~♥Nya Nya~♥Nya――――ả?”‎

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Lần này là mắt người.

Thứ mà được cho là yêu quái mông dị kia thật ra là cặp mông lộ ra của một đứa con gái đang bò. Đứa con cái ăn mặc luộm thuộm gồm thân trên thì mặc chiếc áo phông, thân dưới thì mặc mỗi chiếc quần lót kia quen mặt hơn là tôi tưởng.

“A, là bạn cùng lớp.”

Là cái nhỏ mà lúc nào cũng được mọi người vây quanh, đúng thật là có làm video gì đó để đăng lên mạng xã hội—Kichijouji......gì ấy nhỉ?

Trong khi Kichijouji gì đó đang đông cứng, tiếng kêu ‘meo’ vọng ra và một con mèo chạy cắt ngang qua phòng khách. Tưởng là đang làm gì, hình như là đang quay phim bằng smartphone con mèo đó.

Gì chứ, là mèo à.

“――Minyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

Tiếng hét chói tai xé toạc tai tôi.

Kichijouji gì đó nhảy dựng thẳng lên với gương mặt đã đỏ rực lên hết cả.

Trong lúc tôi bất giác bịt cả hai tai lại, cổ vừa kéo chiếc áo phông xuống như để che quần lót, vừa tạo khoảng cách đến giới hạn với tôi mà bám víu lấy bức tường.

Thôi chết rồi.

Mình vẫn chưa chào hỏi.

“Như đã giới thiệu—Tôi đến để làm v—"

“Biến tháiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”

Hả!?Biến thái á!?Rốt cuộc ở đâu cơ――

“――Sao thế~!?”

Một thùng cạc-tông đầy đồ đột ngột bay đến và trúng thẳng vào mặt tôi. Những bộ quần áo phụ nữ trong thùng lập tức bay lên không trung, rồi rơi xuống đè lên người tôi đang ngã sõng soài. Gì thế này, tại sao tôi lại bị tấn công hả!? Lẽ nào, tôi bị lầm là kẻ biến thái……!?

Không, làm sao mà có chuyện đó.

“Nè mọi người! Đang có mặt mà đúng chứ! Ra đây mau lên!”

Trong lúc tôi đang bị vùi lấp bởi nào là áo sơ mi, nào là quần lót, tình hình lại tiến triển thêm nữa.

Một cánh cửa trong phòng khách được mở ra cái ‘cạch’.

“……Ranka, ồn ào quá……Tiếng lọt hết vào micro rồi……”

Người lộ mặt đến là một đứa con gái với mái tóc dài đến kỳ lạ, mặc trên người chiếc hoodie rộng thùng thình.

Một cánh cửa ở sau lưng tôi cũng được mở một cái ‘cạch’ ra.

“Em về rồi đây~――Ủa mà sao vậy, Ran-nee~. Bộ dạng của chị đó.”

Người bước vào cánh cửa là một đứa con gái nhỏ nhắn mảnh khảnh, mang một ấn tượng tươi tắn.

“Hắn là tên biến thái bám đuôi đó! Trong lúc mà chị đang quay phim……!”」

3 đứa con gái cùng nhìn xuống nơi tôi ngã sõng soài, bị núi quần áo vùi lấp và bị Kichijouji gì đó chỉ tay đến.

……Gì đấy……!

Tôi chỉ muốn làm thêm thôi……vậy mà tại sao tôi vừa nắm chặt pantsu trong tay, vừa bị 3 đứa con gái mình không quen nhìn xuống như thế này chứ!

‎“Làm thay chuyện nhà~”

Sau khi giải thích sự tình, đứa con gái áo phông quần lót—đúng hơn là Kichijouji gì đó với áo len cao cổ, quần ngắn kết hợp với quần tất đen, đang vừa khoanh hai tay lại vừa nhăn nhó mặt mày.

“Muốn viện lý do thì lấy cái cớ nào hợp lý hơn đi. Báo cảnh sát được chưa?”

“Thật mà! Tôi được hiệu trưởng bảo tới mà......”

“Mẹ tôi? Tại sao cậu lại biết mẹ tôi đang làm hiệu trưởng—”

Kichijoujo hiếu thắng kia nói nói dứt khoát đến như thế, rồi híp mắt lại nhìn trừng trừng cái đứa mà cổ bắt quỳ này.

“……Cậu, tưởng đã gặp ở đâu đấy rồi……Ra là mọt sách Kiminaga lớp tôi đấy hả?”

“Cuối cùng cũng nhớ ra giùm tôi rồi à……Ichijouji gì đó.”

“Là Ranka! Kichijouji Ranka! Cậu cũng có nhớ gì về tôi đâu!”

Phải rồi phải rồi, cổ tên là thế đấy.

Là nhân vật trung tâm phiền phức nhất trong nhóm con gái lớp tôi, kỳ quặc đến nỗi thỉnh thoảng múa may quái lạ ở trong lớp hay hành lang. Ra cổ là con gái của hiệu trưởng à.

Ichijouji Ranka như kiềm nén gì đó mà đôi gò má co giật lên.

“Chẳng thể tin được......Có tôi đây học cùng lớp vậy mà không nhớ nổi tên thế này......”

“Xin lỗi. Tôi dở nhớ mặt người lắm.”

“Dù là gương mặt của của nữ sinh trung học nổi tiếng nhất Nhật Bản là tôi á!?”

“Độ chảnh của cô đáng sợ thật đấy.”

Dám nói mình nhất Nhật Bản luôn. Quả là coi mình như là cái rốn của vũ trụ.

“Aa~~!!”

Kichijouji nghiến răng trông tức tối rồi thì lấy smartphone ra,

“Miệng thì nói như thế, nhưng thật ra là stalker tôi chứ gì! Phải mau chóng báo cảnh sát thôi!”

“……Làm thế nào mà ảnh vào được đây?”

Đứa con gái mặc áo hoodie rộng thùng thình với tóc mái dài đã lên tiếng phản bác bằng một giọng điềm tĩnh. Tóc mái dài đến mức che khuất hoàn toàn con mắt trái của mình.

“Cửa tự động khóa vậy mà. Nếu bọn mình không mở cho ảnh thì đúng là một trò chơi vô lý.”

“Đúng như Meru-nee nói đó, Ran-nee.”

Vả lại đứa con gái nhỏ nhắn cũng phụ một tay nữa.

“Tức ảnh được ai đó trong này mở cửa cho ha? Nhỉ, anh trộm-san?”

Đứa con gái nhỏ nhắn ngồi xổm xuống bên cạnh và nghiêng đầu nói như thế.

Nhìn gần thì thấy gương mặt xinh xắn như thể thần tượng vậy. Với lại giọng nói còn trong trẻo lảnh lót nữa.

“P-, phải rồi……Tôi được mở cửa cho vào. Bởi con gái trong số các cô……」

“Chẳng lẽ là.”

3 người cùng đồng loạt làm cái vẻ mặt như đoán ra gì đó, rồi nhìn về chung một nơi.

Họ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng có treo màn hình cỡ bảng đen trên đó.

“Kiku-nee!”

Khoảnh khắc Kichijouji Ranka hét lên, màn hình phát sáng lên mà như thể đã căn thời gian vậy.

『Gọi chị hả?』

Thứ hiển thị trên màn hình là tranh minh họa.

Chính xác là tranh minh họa chuyển động.

Một bức tranh minh họa của cô gái mặc đồng phục như đồ của nữ sinh cao trung, với đôi mắt chớp chớp và lắc lư sang bên, đang nói bằng một giọng nữ mà tôi thấy quen thuộc.

Kichijouji Ranka hướng về màn hình và nói như thể tranh cãi.

“Chờ đã Kiku-nee~! Chị cho tên nào vào hả......!”

『Ửm~? Ừ, là chị là chị.』

“Bọn em có nghe gì đâu! Con trai đến để làm hay việc nhà gì chứ!”

『À ré? Chị chưa nói hả? Xin lỗi xin lỗi, quên mất tiêu』

Cái gì thế kia……

Bức tranh minh họa chuyển động đang chiếu trên màn hình đang tranh luận với lại con người bằng xương thịt......

“Trông như nên giới thiệu bản thân thì sẽ tốt hơn ha.”

Trong khi tôi đang sững sờ thì đứa con gái nhỏ nhắn đã vòng ra trước tôi, vui vẻ mỉm cười như tỏa sáng vậy.

“Đảm nhiệm sự duyên dáng của nhà Kichijouji!Seiyuu thiên tài của BreakZenya! Em là tứ nữ Kichijouji Chinana☆”

Nhỏ nói ‘rồi, tiếp theo’ để đẩy sang đứa con gái tóc mái dài ở bên cạnh.

“……Tam nữ Rume. Sở thích là game. Công việc cũng là game”

Nói bằng giọng u ám rồi thì tiếp đến, cái micro (không khí) được đưa sang cho Kichijouji Ranka.

“……………………”

Nhưng mà Kichijoujo lại bơ đi, nên nhỏ con gái nhỏ nhắn tự xưng là tứ nữ kia hướng cái tay như nắm micro đến màn hình.

『À~, công việc chính của tôi là họa sĩ minh họa, việc phụ là Vtuber, sở thích là trở thành nữ sinh cao trung, tên đầy đủ là Kuriki Hisoka――à nhầm, là trưởng nữ Kikuri đây. Chiếu cố nhé, bi~』

“Em bổ sung một chút là Kikuri-nee là hikikomori mạnh nhất nhà mình, hiếm khi nào ra khỏi phòng của bản thân lắm. Thế nên như này là bình thường đó.”

『Dễ xương mà haー?』

Đầu của bức minh họa đung đưa sang trái phải.

Nhìn nó rồi tôi lại lần nữa lẩm bẩm.

“Bức ảnh đang chuyển động……”

『Ể, bắt đầu từ đó á?』

“Thời buổi này hiếm người không biết đến Live2D lắm đó, anh trộm-san.”

Cái này là chị? Cái thế giới quan nhà này ra sao đấy.

“Chờ một chút đã. Tại sao lại chấp nhận một cách bình thường thế hả?”

Kichijouji Ranka đảo ngược lông mày dáng đẹp kia.

Tôi thì thở ra một hơi nhẹ nhõm,

“Phải đó. Bức minh họa chuyển động lại làm chị như này thì quá lạ――”

“Không phải chuyện đó!”

Ủa không phải hả!?

Rồi Kichijouji thẳng thừng chỉ tay vào mặt tôi,

“Để cho tên con trai như thế này vào trong nhà như này! Tôi tuyệt đối không chịu! Lỡ tôi bị gạch đá thì cậu tính sao cho tôi đây!?”

Nói thế rồi, cổ lườm đến mặt tôi.

“Với lại cái tên này trong trường chỉ có học với học, chẳng có lấy một người bạn để nói chuyện đàng hoàng nữa đấy? Sao mà cậu ta có thể làm việc nhà chứ!”

Tôi bất giác nổi cáu và lườm lại vào mắt của Kichijouji.

“Câu trước câu sau chẳng ăn nhập gì với nhau gì cả. Chỉ là thành kiến của cô thôi.”

“Trên đời này hầu như chỉ xoay quanh thành kiến thôi. Bộ sách giáo khoa không có viết hả? Mà vốn dĩ nhà tôi chẳng cần ai làm thế việc nhà cả!”

“Hở......Phục cái bản tính cô thật đó. Nhìn cái cảnh tượng thảm khốc của phòng khách này mà nói thế à”

Nhìn cái phòng khách ngỗn ngang cùng với đồ đạc vương vãi tung tóe trong thùng cạc-tông, Kichijouji Ranka rên ‘ư~......’ một cách chán nãn.

Như thế cho thấy cổ vứt đại đồ đã giặt vào mấy cái thùng cạc-tông quanh đó. Ngoài ra phòng khách còn có nào là túi ni-lông từ cửa hàng tiện lợi, nào là bát dĩa đã dùng xong, nào là túi ni-lông, nào là cái hộp rỗng gì đó, nào là túi ni-lông, nào là túi ni-lông, nào là túi ni-lông rất vương vãi khắp nơi.

Góc phòng nơi con mèo vừa ngồi được dọn dẹp gọn gàng một cách bất thường, dường như đó là chỗ để quay video.

Tôi đứng dậy rồi nói.

“Mấy cô đi ra ngoài khoảng 1 tiếng đi. Tôi sẽ cho mấy cô biết liệu căn nhà này có cần đến người làm thay việc nhà hay không.”

Và rồi 1 tiếng sau.

Bốn chị em đứng sững người, choáng ngợp trước phòng khách đã hoàn toàn thay đổi.

“Nhìn thấy thảm luôn này!”

“……Không hề bụi luôn……”

『Chị thấy sàn nhà sáng bóng kìa!』

“Biết được chỗ để đồ luôn……”

Tôi vừa đặt tô súp misô lên bàn, vừa nói,

“Tôi cũng chuẩn bị sẵn bữa cơm rồi, vì thực phẩm trong tủ lạnh sắp hư tới nơi.”

“Ồồ~!”

Tam nữ Rume và tứ nữ Chinana nhanh chân đến bàn, không nói ‘itadakimasu’ mà cầm đũa lên. Mấy cổ ăn một miếng rồi thì nói ‘ngon quá!’ ‘ngon quá......!’ và bắt đầu sàn phẳng chúng.

“Đây mới là cuộc sống đàng hoàng của con người nhé.”

Tôi nhìn đến Kichijouji vẫn đang đứng chết trân ở cửa ra vào phòng khách rồi nhếch môi lên.

“Việc nhà thì tôi đã làm từ hồi còn là học sinh tiểu học rồi. Với lại cũng rèn luyện nấu ăn, dọn dẹp đến muốn chết từ các việc làm thêm nữa. Dù là mọt sách đi nữa, tôi cũng tự hào mình làm được kha khá ra trò đấy.”

“Tuyển! Em tuyển!”

“Em đã luôn ngưỡng mộ......một cuộc sống mà cơm tự động xuất hiện......」

Kichijouji loạng choạng băng qua căng phong khách mà vẫn cúi gằm, rồi sau đó cổ chỉ húp lấy một ngụm súp misô mà tôi nấu.

Sau đó thì cổ run rẩy lên—đập thẳng cái chén xuống bàn một cách thô lỗ.

“Không tuyển!”

Cái-!?

“Tại sao hả! Tôi làm việc hoàn hảo lắm mà――」

“Nói chung là không tuyển! Tuyệt đối không được! Cậu mau rời khỏi đây ngay~~!!”

Và rồi tôi bị đuổi một cách miễn cưỡng khỏi căn hộ cao cấp, mất luôn công việc làm thêm.

Tuy đã làm thêm rất nhiều việc rồi, nhưng đây chắc chắn là kỷ lục ngắn nhất luôn ấy.

Truyện Chữ Hay