Thượng Linh hoàn toàn không hề biết rằng, cô sẽ nghe được cuộc nói chuyện của Augus. Nhưng sau đó, cô lại thấy vui mừng khi có được bất ngờ ấy.
Vườn hoa trên không là địa điểm Thượng Linh yêu thích nhất trong cả khách sạn, nơi này rất yên tĩnh. Khách khứa thường thích đến bar, sân golf hoặc đi uống cà phê, nên rất hiếm khi đến đây. Vì vậy những góc cây cỏ che khuất trong vườn thỉnh thoảng cũng trở thành nơi Thượng Linh trốn ra ngủ trưa.
Nhưng hôm nay, những tiếng bước chân bất chợt làm cô tỉnh giấc. Qua những bóng cây xanh rì rậm rạp, cô lờ mờ thấy một bóng người rắn rỏi cao lớn. Màu đen quen thuộc, giọng nói trầm thấp quen thuộc, chính là ông chủ “mỹ nhân” của cô. Hình như anh đang gọi điện. Thượng Linh chẳng có hứng thú gì với chuyện này, tiếp tục hít thở đều đều, nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng một phút sau, cô lại phải mở mắt ra. Vì tên cô đã xuất hiện trong cuộc nói chuyện của anh.
“… Con không có ý đó! Bố, bố cứ từ từ nghe con nói đã, con không cần biết Huệ Nhi đã nói gì với bố… Đúng vậy! Thượng Linh đang làm ở khách sạn, đúng là cô ấy đang qua lại với con… Nếu là thật lòng, con đã không phải trả tiền rồi!… Không thì bố cứ coi như đây là trò chơi của con trai bố… Vâng, con vẫn nhớ chứ, con sẽ chẳng bao giờ quên. Đấy là do bố cứ nghĩ ngợi nhiều quá, con chỉ chơi bời trai gái thôi, chỉ có vậy thôi...” Giọng nói đó dần xa theo tiếng bước chân chậm rãi của Augus, cho đến khi biến mất hẳn.
Nhưng lúc này Thượng Linh không tài nào ngủ tiếp được nữa. Ngọn lửa tức giận bừng cháy trong cô. Trò chơi ư? Chỉ là chơi bời trai gái thôi ư? Tuy ngay từ lúc bắt đầu, mục đích của Thượng Linh cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng sau khi biết Augus không phải gay, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ toàn tâm toàn ý qua lại với anh. Dù những điều như tương lai, ước hẹn còn quá xa vời với cả hai, nhưng ít nhất khi nhắc đến anh trước mặt người khác, cô cũng tuyệt đối không nói với giọng điệu xúc phạm như vậy, đặc biệt khi người nghe lại là người thân của mình.
Muốn chơi ư? Đôi môi trái tim nhạt màu khẽ cong lên. Vậy thì chơi! Cô cũng chẳng phải là dạng hiền lành gì, cho đến ngày hôm nay “ăn miếng trả miếng” là tôn chỉ duy nhất trong cuộc sống của cô.
Thượng Linh vẫn còn chưa tìm Huệ Nhi tính sổ vậy mà cô nàng đã tự động tìm đến cô. Thượng Linh nghĩ, việc này có lẽ liên quan đến việc Augus đưa cô cùng đi dự tiệc mấy lần vừa rồi.
Theo tin tức từ “thông tấn xã vỉa hè” của phòng đối ngoại, hè năm nào Huệ Nhi cũng đến VIVS, đương nhiên mục đích là để gặp ông anh đẹp trai Augus. Tuy ông chủ đối xử lạnh nhạt với những người phụ nữ khác, nhưng Huệ Nhị lại là một ngoại lệ, ít nhất trong thời gian Huệ Nhi ở VIVS, Augus đều đưa cô ta cùng đi dự tiệc. Năm nay Huệ Nhi tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý khách sạn, mọi người đoán Huệ Nhi sẽ đến làm tại VIVS. Mục đích ở gần cũng là để quản chặt ông anh Augus.
Thượng Linh biết giờ đây trong mắt Huệ Nhi, mình trăm phần trăm là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người họ. Huệ Nhi đi ton hót với bố Augus cũng là để nhờ ông anh ép anh đối xử lạnh nhạt với Thượng Linh. Nhưng cô nàng không ngờ “mỹ nhân” vẫn chưa chán trò chơi này, không những liên tục đưa cô đi dự tiệc, lại còn giới thiệu với tất cả bạn bè trước mặt Huệ Nhi, cô chính là bạn đồng hành với anh. Cứ như vậy, nên cũng chẳng có gì là lạ khi cô trở thành kẻ thù số một trong mắt Huệ Nhi.
Nếu nói về địa vị, có lẽ Huệ Nhi biết Augus trước cô, nhìn cách ăn mặc thì gia đình chắc cũng có điều kiện. Thông thường các tiểu thư được nuông chiều sẽ đối phó với tình địch như thế nào? Chỉ có bốn chữ: Thị uy trực diện. Thượng Linh cúi đầu nhìn xuống, từ từ đút từng thìa kem vào miệng, ở phía bên kia bàn, Huệ Nhi đã thao thao bất tuyệt được gần nửa tiếng đồng hồ.
Một câu anh Diệp, hai câu anh Diệp, kể lể hết từ lúc cô nàng học cấp ba cho đến khi học xong đại học, tất cả chỉ tập trung vào một vấn đề duy nhất: Huệ Nhi và anh Diệp của cô ta, là bạn thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, một cặp trời sinh.
Đương nhiên “anh Diệp” mà Huệ Nhi nhắc đến chính là Augus. Cũng may nhờ có Huệ Nhi, cuối cùng Thượng Linh cũng biết “mỹ nhân” mang họ gì.
“… Có thể là chị không biết. Dù anh Diệp có quen bao nhiêu cô gái đi nữa, người cuối cùng sẽ là vợ anh ấy cũng chỉ có mình em!” Nói xong câu này, màn kể lể của Huệ Nhi cũng chấm dứt. May quá, đôi tai ù ù của Thượng Linh đã trở lại bình thường, cô chỉ muốn vỗ tay hoan hô khi nghe xong màn kể lể của cô nàng. Chỉ có điều, “vai” của Thượng Linh là loại đàn bà ham tiền đầy thủ đoạn, mưu mô nhưng không có hy vọng được leo cao.
Để diễn thật tròn vai, khi ra khỏi nhà hôm nay, Thượng Linh cố tình mặc quần sooc siêu ngắn và áo hở vai, để lộ đôi chân thon dài và phần xương quai xanh gợi cảm. Thường ngày cô chỉ trang điểm nhạt, nhưng hôm nay lại cố tình trang điểm mắt màu khói thật đậm, đeo thêm nhiều trang sức và xịt nước hoa ngào ngạt, tạo hình ảnh nổi bật, sắc sảo.
“Vợ ư? Bây giờ mà nói đến chuyện này hình như vẫn còn sớm quá! Tôi chỉ cần biết, bây giờ anh ấy chỉ coi cô như em gái, còn tôi mới là người tình của anh ấy! Có cần tôi nói cho cô biết…” Thượng Linh cúi người và nói giọng thật nhỏ: “Điểm nhạy cảm của anh ấy ở đâu không?”
Huệ Nhi trở mặt luôn: “Chị, chị là đồ vô liêm sỉ!”
“Cũng đành chịu vậy thôi! Ai bảo anh Diệp của cô lại thích như vậy!” Thượng Linh chống cằm, chớp mi cười nhạt.
“Chị nói xem, rốt cuộc cần bao nhiêu tiền chị mới chịu buông anh ấy ra?”
Thượng Linh giơ ngón trỏ ra, đong đưa trước mặt Huệ Nhi: “Đừng nhắc đến tiền, nhắc đến nó là hỏng hết tình cảm đấy!”
“Chị đừng tưởng là tôi không biết gì! Tháng nào anh ấy cũng trả tiền cho chị, còn mua cho bao nhiêu là hàng hiệu, chị còn nói là không phải vì tiền ư? Có mà lừa ma nhé!” Huệ Nhi quyết định giở tuyệt chiêu: “Tôi cảnh cáo chị, nếu không buông anh ấy ra, tôi sẽ đem chuyện của chị nói khắp khách sạn, xem chị còn mặt mũi nào mà đến phòng đối ngoại làm nữa hay không!”
“Cô…” Mặt Thượng Linh bỗng trắng bệch, bắt đầu kiểu run rẩy đã thành thương hiệu.
“Đến lúc ấy, chị không có việc làm, anh ấy cũng sẽ chán chị thôi! Mất cả chì lẫn chài xem chị sống thế nào?”
Thượng Linh tiếp tục run rẩy, cố gắng và kiên quyết run rẩy mãi không ngừng.
“Giờ biết đường hối hận vẫn chưa muộn. Chỉ cần chị chủ động chia tay anh ấy, tôi sẽ không đem chuyện của chị nói lung tung!” Huệ Nhi dương dương tự đắc.
“Chia tay ư? Cô đừng tưởng tôi là con ngốc! Bây giờ anh ấy đang hào phóng với tôi lắm!”
“Nói đi nói lại cũng đều là vì tiền cả! Cần tiền sao, quá dễ dàng! Tôi trả!”
“Cô trả được cho tôi bao nhiêu? Một triệu có chịu không?”
“Đừng có mà quá đáng quá thể như vậy! Không nhiều lời, ba trăm ngàn tệ! Nhưng một khi đã cầm tiền rồi, chị phải rời khỏi khách sạn ngay lập tức, từ nay về sau không được phép xuất hiện trước mặt anh ấy!”
“Nếu cô chịu trả cho tôi ba trăm ngàn tệ tôi sẽ làm ngay! Nhưng có điều, tôi cần tiền mặt, không cần sec!”
“Được, chiều nay tôi sẽ đi rút tiền!” Huệ Nhi hớn hở trả lời. Cô ta cũng không ngu ngốc lắm, yêu cầu Thượng Linh kí một bản cam kết giấy trắng mực đen. Trên bản cam kết có ghi rõ, sau khi nhận tiền, Thượng Linh sẽ không tiếp tục làm ở khách sạn, cũng không được phép qua lại với Augus nữa.
“Bản cam kết để tôi cầm, đợi đến tối lấy được tiền rồi tôi sẽ đưa cho cô.” Thượng Linh cầm tờ giấy, hẹn Huệ Nhi thời gian và địa điểm, trước khi đi còn nhìn Huệ Nhi với ánh mắt đầy thận trọng: “Cô đừng có mà lừa tôi đấy nhé! Tối nay, không gặp không về!”
“Được, không gặp không về!” Huệ Nhi nhếch mép cười.
Không gặp không về cái con khỉ ấy!
Tối đó, Thượng Linh vẫn cùng Mễ Mễ đọc tạp chí thời trang, đắp mặt nạ như mọi khi. Đắp mặt nạ xong thấy cũng đã đến lúc, Thượng Linh liền bảo Mễ Mễ gọi điện cho một vệ tinh đang theo đuổi Mễ Mễ, anh chàng này chuyên làm đường ống thủy lợi tưới tiêu.
“Anh ấy hỏi cậu muốn nghịch bao lâu?” Mễ Mễ che điện thoại hỏi Thượng Linh.
“Trời đang nóng thế này, ít nhất cũng phải nửa tiếng!”
“Có nửa tiếng đồng hồ bọ, người ta phải chạy vội chạy vàng đến đó đấy!”
“Nói chung đừng dưới nửa tiếng là được, những việc khác xem tình hình rồi tính!”
“OK!”
Tối đó, trên tầng thượng một tòa cao ốc, một “cơn mưa lớn” bất thường và cực kỳ hiếm gặp đã xảy ra. Cơn mưa này vô cùng kì lạ, chỉ rơi đúng tầng thượng, mưa rất lớn, đổ xuống như lũ bão, mãi mà chẳng ngừng. Huệ Nhi mang theo ba trăm ngàn tiền mặt đứng đợi tại tầng thượng tòa cao ốc, dính ngay trận mưa khủng khiếp nhất trong đời. Trận mưa đó rất kinh hoàng, cứ mưa mãi đúng khu vực ấy, mà lại cứ di chuyển theo hướng Huệ Nhi chạy tìm chỗ trú.
Ngày hôm sau, người quản lý toà nhà phát hiện ra cánh cửa thông lên tầng thượng không biết đã bị khóa lại từ bao giờ. Khi anh ta mở được cánh cửa ra mới đưa được người đang ướt như chuột lột, lạnh băng như chỉ còn một hơi thở trên tầng thượng xuống.
Sau này theo MC chuyên mục chuyện lạ trong đời sống của đài truyền hình phân tích, tuy đương sự trước sau đều trong bệnh viện đóng kín cửa từ chối tất cả mọi lời phỏng vấn, nhưng vẫn có thể biết được một số cảnh tượng kì lạ đêm ấy từ phía những y tá trong bệnh viện. Ví dụ như: Rõ ràng trước khi cô ta lên tầng thượng, cửa vẫn chưa khóa. Ví dụ như: Cơn mưa đó cứ đuổi theo, vậy mà cô ta lại không hề gọi được bất kỳ cuộc điện thoại cầu cứu nào. Hoặc: Cô ta mang theo những ba trăm ngàn nhân dân tệ tiền mặt, hoặc có thể đây là tiền âm phủ…
Hơn một tháng sau, Huệ Nhi bị hàng loạt những nhà báo chen chúc tới làm phiền, đến nỗi sốt cao mãi không khỏi, cuối cùng bệnh nặng hơn chuyển thành sưng phổi.
Thượng Linh là một trong số những người biết tin này sớm nhất, cô nhận ra dường như mọi việc có phần hơi quá so với những gì đã dự tính. Tưởng tượng cảnh tiểu thư Huệ Nhi túm áo “mỹ nhân” CEO khóc lóc sụt sùi, yếu ớt kể lại tất cả mọi việc, Thượng Linh nghĩ mình cũng nên chuẩn bị sẵn cho màn tra hỏi sắp tới thôi. Dù sao đi nữa, lần này cô gây họa lớn rồi. Thượng Linh vội đặt mục tiêu vào A Ảnh. Nhân lúc Augus vẫn chưa biết tin này, Thượng Linh vội tìm A Ảnh, kiếm cớ gọi riêng anh ra ngoài khách sạn.
“A Ảnh, em gây họa lớn với cô em gái yêu quý của ông chủ anh rồi! Hay là hai chúng ta chạy trốn thôi!” Thượng Linh nói vừa nhanh lại vừa nhỏ. A Ảnh nghe không rõ, vì tất nhiên Thượng Linh cũng không đời nào muốn A Ảnh nghe rõ cả. Kể xong sự thật, tiếp theo là…