Có người vừa chạm vào tay Thượng Linh, quay đầu lại cô bắt gặp ngay nụ cười tươi tắn rất đẹp của Hoa Ninh. Hoa Ninh hướng về phía cô làm một động tác giả, kéo cô ra hiệu cho cô đi theo cậu ta. Sao Hoa Ninh lại chạy đến đây khi chương trình biểu diễn thời trang còn chưa kết thúc?
Hoa Ninh không thèm quan tâm đến bộ dạng kinh ngạc đang cố gắng vùng vẫy của cô, cũng không thèm quan tâm đến tất cả khách khứa có mặt, cứ ra sức kéo cô đi.
Trước lúc bị kéo đi, Thượng Linh vô tình thoáng liếc thấy ánh mắt Hoa tiểu thư chiếu từ sàn diễn xuống… rất kinh ngạc, rất mạnh mẽ. Thượng Linh nghĩ thầm trong lòng, chẳng qua chỉ phát hiện ra “tuyệt thế giai nhân” cô nàng vẫn nhắc đến thôi, có cần phải xúc động đến nỗi bước nhầm đến thế không?
Cô vội vàng chạy đi, không để ý đến ánh mắt chiếu thẳng vào hai người từ vị trí Vip trong đám quan khách. Một ánh mắt lạnh lùng quét đến không còn chút ấm áp nào sót lại.
Không thể không thừa nhận, anh chàng Hoa Ninh này càng ngày càng giỏi tán gái hơn. Biết cô không vui, anh cũng không giám sát các hoạt động sau khi trình diễn thời trang, tự ý lôi cô ra ngoài sân quần vợt.
Mễ Mễ đã thay quần áo đợi ngoài sân quần vợt từ sớm, vô cùng phấn khích vẫy tay khi thấy hai người đến. Nghe nói lần này chơi quần vợt có đặt cược, người nào thua tối nay sẽ phải làm theo lời người thắng nói. Vì là hai đấu một, lại thêm quy định không hạn chế việc phải làm, nên Thượng Linh không hề phản đối việc đặt cọc.
Kết quả, Mễ Mễ hảng ngày vẫn được mệnh danh là “người đẹp quần vợt” giờ lại thất bại từ khi lâm trận, hai người thua tan nát trước Hoa Ninh. Lúc sau quay về phòng, thấy bộ váy dạ hội và mảnh giấy đã chuẩn bị từ trước, cô mới biết mình đã bị Mễ Mễ bán đứng.
“Mười tấm thẻ giảm giá % tiền phòng, giá của mình rẻ thế thôi sao?”
“Mình chỉ đang nghĩ cho cậu thôi! Cậu không nghĩ sang năm là ba mươi rồi! Không phải hàng ế mà sắp thành hàng hỏng rồi!”
“Vậy cũng không cần phải vô lý thế này chứ! Khiêu vũ ba lượt với cậu ta trong buổi tiệc, chơi một bản đàn cho cậu ta nghe, lại còn một nụ hôn nữa chứ!” Thượng Linh run rẩy vẫy mảnh giấy “Khiêu vũ với hôn thôi còn cho qua, nhưng còn phải chơi đàn nữa sao? Có phải là cậu không biết mình chơi đàn dở đến mức nào đâu! Còn bắt mình tối nay chơi đàn trước tất cả cặp mắt đổ dồn vào thì thà cậu xé xác mình ra còn hơn!...”
Oán trách thì cứ oán trách, Mễ Mễ kiểu gì cũng không cho thoát. Trước khi trời tối cô đã ép Thượng Linh thay xong váy dạ hội, trang điểm, kéo Thượng Linh đến phòng tiệc.
Trước khi bước vào đó, Mễ Mễ nói thầm vào tai cô: “Mình biết tối nay anh họ Hoa Ninh cũng mời anh ấy đến tham dự, nếu lát nữa cậu thấy không thoải mái…”
Thượng Linh ngắt lời Mễ Mễ: “Mình không yếu đuối đến mức ấy!”
Hoa Ninh đang đợi trước cửa, mỉm cười khi thấy cô, dường như vô cùng hài lòng về con mắt lựa chọn y phục của mình. Đó là một bộ váy dạ hội hở vai màu tím đậm, tôn lên đôi chân thon dài và xương quai xanh gợi cảm. Dưới chân cô là đôi sandal cao gần mười phân, đã rất lâu rồi cô không đi giày cao gót nên đi lại không đuợc tự nhiên cho lắm.
Tuy rất nhiều người, nhưng chẳng khó để tìm ra anh trong đám đông.
Anh luôn có khả năng đánh cắp ánh mắt của tất cả mọi người, xung quanh như đang đắm chìm trong vầng hào quang mờ ảo. quả nhiên người ngồi cạnh anh là Hoa tiểu thư, thấy cô và Hoa Ninh xuất hiện cùng nhau, tuy rất kinh ngạc, nhưng đang ngồi cạnh mĩ nhân nên cô nàng không có thời gian để ý việc khác, chỉ liếc nhìn qua, rồi lại tiếp tục nói chuyện với người ngồi cạnh.
Ánh mắt anh khẽ lướt qua cô, rồi lại hờ hững lướt đi nơi khác, chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc nào. Trong lòng Thượng Linh vẫn hơi chờ mong, nên chán nản khi thấy ánh mắt lạnh lùng ấy.
Đành vậy thôi! Có người bên cạnh anh, cũng có người bên cạnh cô, cứ thế đi!
Thượng Linh vẫn chưa kịp tĩnh tâm, Hoa Ninh đã quay người đứng ngay trước mặt, ngoắc tay kéo cô lên sàn nhảy.
Thượng Linh ngất ngưởng trên đôi sandal mỏng manh cao tận mười phân, bắt đầu cảm thấy Hoa Ninh đang cố tình chọc tức mình. Cô rất giỏi khiêu vũ, đây chính là sở trường của cô khi là một thiên kim tiểu thư chuẩn mục, không hề giống như lúc chơi đàn.
Nhưng vì đôi giày cao, chưa nhảy xong một lượt cô đã bị trẹo chân, còn nhân tiện tức giận đạp cho Hoa Ninh một nhát. Anh vội dìu cô, vừa đỡ vừa ôm cô bước xuống sàn nhảy.
Thượng Linh dựa người vào tường cởi dép đưa cho Hoa Ninh: “Cậu cố ý làm thế có phải không?”
“Có bị trẹo chân không?”
“Không!”
“Sao phải tức giận thế chứ, cùng lắm là không nhảy nữa, chơi đàn thôi!” Hoa Ninh kiên quyết lôi Thượng Linh đến trước cây đàn piano đặt trên bục kính trong suốt tại phòng tiệc khi cô ra sức vùng vẫy phản đối.
Dàn nhạc công đang biểu diễn nhanh chóng ngừng lại, tiếng nhạc vừa ngừng thì tất cả các con mắt đều đổ dồn về phía cây đàn, dưới chùm đèn pha lê rực rỡ, Thượng Linh đang não cả ruột.
“Bắt tôi… phải chơi đàn thật sao?” Thượng Linh hy vọng anh sẽ nhìn rõ khóe miệng đang co rúm lại của mình.
Hoa Ninh mỉm cười, vô cùng rạng rỡ, ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp hộp piano, đặt tay lên phía đàn. Giai điệu nhẹ nhàng êm ái vang lên dưới những ngón tay anh, Thượng Linh sững sờ. Anh chàng này biết chơi đàn từ lúc nào vậy?
Hoa Ninh đang chơi bản “Walking with you” của Day dream. Anh gần như tập trung hoàn toàn vào bản nhạc. Bản nhạc không quá lưu loát, những ngón tay cũng không thật linh hoạt, nhưng khiến Thượng Linh vô cùng xúc động.
Bản nhạc vừa kết thúc, anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó quay đầu lại trong tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh. Thượng Linh cũng vô thức vỗ tay theo mọi người, thấy cô ngẩn người, anh liền ôm lấy vai, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Một nụ hôn thoáng qua nhưng khiến cả phòng tiệc vỗ tay rầm rầm.
Thượng Linh bụm chặt miệng, cô vẫn tưởng nụ hôn anh nói là nụ hôn trên má, lỗ to rồi!
“Thượng Linh, anh thực sự rất thích em, hãy là bạn gái của anh nhé!”
Tiếng vỗ tay lại nổ ra trong phòng tiệc, người vừa tỏ tình là thiếu gia nhà họ Hoa, nên hành động lãng mạn này trở thành sự kiện vô cùng quý giá. Quá đông người xung quanh, Thượng Linh hơi đỏ mặt, vừa tức giận vừa ngán ngẩm kéo anh ra theo lối cửa bên.
Vừa thoát khỏi đám đông, Hoa Ninh đã hứng đủ cả trận đấm đá lôi đình của Thượng Linh. Dám lừa gạt cô, đúng là không muốn sống nữa rồi! Hơn một năm giả bộ trong sáng ở cạnh cô, cuối cùng lại giở ngay bài này.
Sua một hồi để cô tha hồ đánh chửi, Hoa Ninh nắm chặt tay cô: “Đừng đánh nữa, anh thực sự thích em!”
“Không cho phép!” Cô vùng tay ra, tức giận bỏ đi.
Đến cô cũng thấy mình tức giận vô cớ, hoặc có thể không phải vì hành động vừa rồi của anh mà là vì câu “Anh thích em” Hoa Ninh nói ra vô cùng tự nhiên. Thích một người, đương nhiên sẽ muốn tỏ tình với đối phương. Nhưng bất kể trước hay sau khi kết hôn, người đó đều chưa bao giờ nói với cô câu ấy.
Đi chân đất qua hành lang xuống đại sảnh, cô bước đến sân khấu bằng kính bên hồ. Tối nay ở đây không có tiệc tùng, vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy rất rõ tiếng gió khẽ lướt trên mặt hồ.
Phải một lúc lâu sau, Thượng Linh mới nhận ra những trận gió đêm thật lạnh giá. Cô khẽ co vai, định quay về phòng. Dù sao cũng là tối cuối cùng, ngày mai khi quay về thành phố Z, tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc.
Phía cuối con đường rải đá bên bờ hồ là một ngõ nhỏ thông đến phòng khách sạn, vì đây không phải là đường chính, với lại phần lớn khách khứa đều đã đi dự tiệc nên vô cùng yên tĩnh.
Mặt sàn đá granit màu sữa rất lạnh, xung quanh không một bóng người, cô ngán ngẩm đứng đợi thang máy, cúi đầu nghiên cứu những hoa văn khắc trên mặt đá. Cửa thang máy vừa mở, hình như có người vừa bước ra, cô không để ý, đi thẳng vào trong. Vừa bước chân vào, có người đã nắm chặt cánh tay cô. Người vừa lướt qua vai bất ngờ chặn bước chân cô lại.
Thượng Linh nhíu mày quay đầu, bắt gặp ngay gương mặt hoàn hảo không chút cảm xúc. Cô không đi dép nên càng bé nhỏ hơn khi đứng trước mặt anh. Thấy không thoải mái khi cứ phải ngẩng đầu lên nhìn, cô vặn cánh tay đang định vùng ra, nhưng anh đã buông tay trước.
“Em rất cô đơn sao?” Giọng nói đàn ông lạnh lùng đầy mỉa mai vang lên từ phía sau khi cô đang chuẩn bị bước vào thang máy, xuyên thẳng vào người cô: “Hay nên nói là, quá trống trải?”
Thượng Linh bỗng quay đầu lại, dường như không dám tin vào những lời vừa thốt lên từ miệng anh.
“Thử nhìn vẻ mặt em lúc này xem, chẳng qua chỉ được người khác tỏ tình thôi mà, có cần phải nặn ra vẻ mặt này không?” Giọng nói lạnh lùng, từng tiếng từng tiếng một thốt lên thật rõ ràng: “Quả nhiên vẫn giống hệt như trước đây! Một buổi tiệc, một bộ váy đẹp cộng với một anh chàng giàu có, là có thể mua được cả lòng tự trọng của em.”
Cô trở lại bình thường sau lúc ngẩn người, cúi đầu cười buồn bã: “Thì ra trong mắt anh, em là loại người ấy?”
“Vậy em tưởng mình là ai? Là công chúa? Nên cần những thứ có bề ngoài thật cao quý tô điểm cho mình? Chỉ một bản nhạc thôi mà, em muốn nghe đến thế sao?”
“Dù thế nào đi nữa, bây giờ anh không có tư cách gì nói những điều này với tôi!” Cô biết giọng mình hơi mất bình tĩnh, vì cô đang quá tức giận: “Chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không cần phải nghe những lời đó của anh! Tôi và người khác như thế nào, không đến lượt anh bình luận.” Cô ấn cửa thang máy một lượt nữa, vội bước vào trong.
Cánh tay Thượng Linh bỗng đau đến nghẹt thở, khi cô kịp phản ứng lại, cả người đã bị kéo ra ngoài thang máy. Người cô nghiêng ngả khi bị đẩy lên tường, lưng áp vào mặt tường lạnh ngắt, trước mắt bỗng tăm tối vô cùng, gương mặt đàn ông lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô ngay phía trên.
Sự cách biệt về chiều cao khiến cô không dám động đậy, cô cảm thấy cơn thịnh nộ đang lan tỏa từ anh. Giây phút ấy, anh xa lạ đến đáng sợ.
“Vội vàng đi đâu vậy? Đi nịnh bợ người tình mới của em?”
“Diệp Thố, anh đừng có quá đáng như thế!” Cô không muốn cãi nhau với anh, dù hai người không còn bên nhau nhưng cô cũng không muốn quan hệ cả hai quá tồi tệ.
“Anh quá đáng ư? Có quá đáng bằng em không?”
Những ngón tay đang nắm trên vai Thượng Linh dường như đang cố siết chặt hơn, cô gần như không đứng vững. Nhưng tất cả đau đớn đều không khủng khiếp bằng vẻ đáng sợ đến tăm tối trong mắt Diệp Thố, hơi thở nóng rực quét qua mặt cô, xa cách bao lâu vậy mà, lần đầu tiên đối mặt với anh ở khoảng cách gần lại là trong trường hợp này.
Cuối cùng cô không chịu đựng được nữa thốt lên: “Rốt cuộc anh muốn thế nào chứ?”
“Câu hỏi này đáng lẽ em phải tự hỏi mình ấy!”
“Tôi làm sao mà biết được! Tôi có đi guốc trong bụng anh đâu! Bao nhiêu việc của anh tôi đều không biết gì cả, lúc nào cũng sáng nắng chiều mưa chẳng đâu vào đâu. Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh nhưng anh từ chối đấy thôi! Diệp thố, tôi biết trước đây mình đỏng đảnh, nhưng đã bao lâu như vậy rồi… Tôi thực sự muốn sống một cuộc sống yên bình lặng lẽ, có lẽ tìm một người đàn ông nào tử tế để kết hôn… như vậy có gì là sai không? Hà cớ gì mà một việc đơn giản như vậy với anh lại trở thành một sự việc khủng khiếp đến thế cơ chứ!”
“Sống một cuộc sống yên bình lặng lẽ ư?” Anh khẽ nhếch môi, nhưng không hề có chút vui vẻ nào trong đôi mắt ấy. Anh nhìn cô rất lâu: “Em muốn nói chuyện phải không? Được! Anh cho em cơ hội đấy!”
“Đi đâu chứ?” Thượng linh bị kéo vào trong thang máy, các con số vụt qua rất nhanh, họ đi thẳng đến tầng trên cùng. Anh kéo cô vào phòng, đẩy cô lên ghế sô pha, tháo nơ trên cổ áo, ngồi xuống tràng kỷ.
Ánh đèn trong phòng rực sáng, nột thất rất trang nhã sang trọng, đến cả tràng kỷ bằng kính trong suốt cũng phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Cả hai người đều không lên tiếng, im lặng một hồi, Thượng Linh bỗng phát hiện ra một vấn đề: “Chẳng phải anh nên có mặt trong buổi tiệc hay sao?”
Không biết tại sao câu này lại làm anh tức giận, cơn thịnh nộ vừa nguôi đi lại bừng lên.
“Thì ra em cũng biết anh có mặt kia đấy!” Giọng nói anh hơi u ám lạnh lùng.
Thượng Linh thầm nghĩ anh nói câu này chẳng phải là thừa hay sao? Vừa rồi trong bữa tiệc, rõ ràng anh thấy cô, không những thấy mà còn không thèm để ý, vì bên cạnh còn có một người đẹp đang ra sức lấy lòng anh. Xa cách hơn một năm qua, có lẽ danh sách những cô gái si mê anh đã đủ tập hợp thành một doanh trại.
Thượng Linh khó chịu quay đi, đang định cùng ngồi xuống nói chuyện thật rõ ràng với anh, nhưng đột nhiên lại bị anh kéo đến đây. Lúc này cô thực sự không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đang đắn đo, dạ dày cô lại kêu ầm ĩ.
Thượng Linh không hề đỏ mặt, chỉ khẽ vỗ bụng: “Có thể ăn gì đó trước rồi nói chuyện sau không?”
Đúng như Thượng Linh suy đoán, Mễ Mễ vô cùng kinh ngạc khi nghe điện thoại, sau đó vài phút đã vội lao đến.
Trong gian phòng rộng lớn, chỉ có mình Thượng Linh ngồi bên cạnh bàn ăn, nhưng lại không thấy chủ nhân của căn phòng đâu cả.
“Có lẽ anh ấy có việc gì bận, vừa mới ra ngoài thôi!” Thượng Linh uống một ngụm trà sữa, gọi Mễ Mễ lại ngồi, ra hiệu cho Mễ Mễ ăn một ít cho khỏi lãng phí.
Mễ Mễ hơi thảng thốt, cả một bàn đầy ụ thức ăn, từ đồ Tây, đồ Tàu rồi cả đồ Nhật đủ cả: “Cậu đói thế sao?”
“Không phải mình gọi đâu!” Thượng Linh giải thích: “Lúc đầu mình định đến đây bình tĩnh nói chuyện với anh ấy, nhưng sau đó mình đói, nên anh ấy gọi phục vụ phòng. Nhưng đồ ăn vừa mang lên, anh ấy nghe điện thoại xong rồi đi mất!”
“Bọn cậu tái hợp rồi sao?” Mễ Mễ hỏi một câu làm cô phun cả miếng thức ăn trong miệng, lạnh lùng lườm Mễ Mễ một cái.
“Cậu ít nói những câu kích động người khác có được không?”
Mễ Mễ biết mình đã lỡ lời, im lặng ngồi xuống ăn cùng Thượng Linh. Hai người buôn dưa lê không để ý thời gian, thấm thoát đã hai tiếng đồng hồ rồi mà Diệp Thố vẫn chưa quay lại. Thượng Linh nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy nói: “Đi thôi!”
“Cậu không đợi nữa sao?”
“Bỗng nhiên mình thấy thật vô nghĩa.” Cô uể oải đứng dây: “Mình cũng chẳng biết ở đây đợi cái gì nữa. Thôi, đi thôi, đi cùng mình về phòng thu dọn đồ đạc.”
“Cậu về luôn bây giờ sao? Bảo Hoa Ninh đến tiễn cậu đi!”
“Không cần, giờ cậu ta đã nói rõ ràng thế rồi, nhưng mình không có tình cảm gì với cậu ta, không cần phải nhiều chuyện thêm. Mình đi tàu đêm về.”
Mễ Mễ đi sau cô, định lên tiếng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài lặng lẽ.
Hoa Ninh gọi điện khi Thượng Linh đang trên tàu hỏa, cô chỉ hờ hững nói một câu khi nghe giọng nói nôn nóng trong đó: “Dù cậu đối với tôi thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ coi cậu như bạn bè.” Cô tắt điện thoại thật dứt khoát, nhưng trong lòng lại vô cùng chán nản.
Khi điện thoại vừa đổ chuông, Thượng Linh vẫn tưởng người gọi đến là anh. Nhưng cô biết điều đó là không thể bởi sau khi chuyển về thành phố Z, cô đã thay số điện thoại.
Trở về thành phố Z, tất cả mọi việc lại như cũ. Căn chung cư nhỏ bé, công việc bận rộn, cố định mỗi tuần một lần vào viện an dưỡng thăm cha.
Thấm thoát đã nửa tháng trôi qua, chuyện xảy ra trong khách sạn nghĩ dưỡng ở thành phố S giờ như một giấc mơ. Sự lạnh lùng khinh thường của anh, cơn thịnh nộ bất chợt và những lời nói mỉa mai như chưa từng tồn tại.
Những điều bất ngờ luôn xảy ra, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Trường quay nơi cô làm việc nhận làm cho mấy Tạp chí cùng một lúc, ngoài việc chăm lo cho người mẫu thời trang, thình thoảng cô cũng phải trang điểm cho khách mời đến Tạp chí phỏng vấn.
Thượng Linh đã nghỉ hết số ngày cho phép trong tháng khi đến thành phố S. Bây giờ công việc đang dồn lại, ngày nào cũng bận rộn đến tận nửa đêm. Cô thường xuyên không kịp ăn tối, thỉnh thoảng sau khi tan tầm cũng đi ăn đêm với mấy đồng nghiệp. Nhưng phần lớn thời gian cô thường mua bữa ăn nhanh trong các cửa hàng tiện lợi h. Dù sao thu nhập của cô cũng có hạn, vừa phải lo cho cuộc sống vừa gánh vác chi phí trong viện an dưỡng cho cha.
Hôm đó, cũng như thường lệ, cô làm đến tận chín, mười giờ đêm mới nghỉ. Mấy ngày liền làm tăng ca, giờ đây cô mệt lử cả người. Vẫy tay chào mọi người, cô đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài khu chung cư mua một hộp cơm nắm rồi đi thẳng về nhà.
Khu vực này giao thông không được thuận lợi lắm, nên nhà ở cũng hơi cũ. Không có cửa chống trộm ở cầu thang, mỗi đơn nguyên có năm tầng, cô thuê nhà ở tầng trên cùng. Mỗi tối cô đều sợ hãi run rẩy khi leo lên cầu thang tối đen như mực, cảm giác ấy tối nay lại càng khủng khiếp hơn.
Thượng Linh đi thẳng một mạch đến cửa nhà, rút chìa khóa ra vội vàng mở cửa. Nhưng khi vừa quay người định đóng cửa, cô bỗng phát hiện ra dường như cánh cửa bị cái gì đó chặn lại. Cô vô cùng hoảng sợ, không còn nghĩ nổi đến việc bật đèn lên, vơ vội cây chổi ở cửa ra vào ra sức nện thật mạnh ra ngoài.
Đầu chổi vừa chạm vào vật gì đó, tiếng rên khó chịu vọng lên trong bóng tối, tiếp đó cô cảm thấy tay mình trống không, có người vừa lấy mất cây chổi của cô.
Thượng Linh vừa rít lên vừa quay người định chạy nhưng lại bị vật gì đó ấn lên tường, đèn bật sáng phía sau cô, đồng thời có người bịt miệng cô lại.
“Đừng kêu!” Gương mặt người vừa đẩy cô vào tường u ám, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Thượng Linh vô cùng kinh ngạc, người đó là Diệp Thố.
Trong căn chung cư nhỏ của Thượng Linh, phòng khách đồng thời là phòng ăn, cô nằm bò trên bàn gặm cơm nắm, tiếng nước rào rào vọng ra từ phòng tắm vì cách âm không tốt. Nếu có thể, cô chẳng hề muốn tiếp đón vị khách này chút nào cả. Vừa rồi cô không đánh anh bị thương bằng chổi, nhưng người anh toàn là bụi bẩn, mặt anh u ám đáng sợ, chẳng thèm để ý khi bị cô hằm hằm đuổi, đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, tiếng anh vọng ra, bảo cô đưa cho một bộ áo choàng tắm cho anh thay.
“Chỗ tôi làm gì có quần áo đàn ông.” Thượng Linh tức giận mà không làm được gì cả.
“Vậy lấy quần áo của em.” Anh ngừng lại rồi nói: “Hoặc em có thể lựa chọn để anh không mặc gì.”
Nghe xong Thượng Linh lấy áo choàng tắm của mình ra ngay lập tức. Cửa chưa khóa, cô thò tay vào đưa quần áo cho anh, mùi hương sữa tắm và hơi nước nhẹ nhàng lan tỏa trước mặt.
Vẫn là loại sữa tắm cô thường dùng nhưng lúc này lại có một mùi hương thật đặc biệt. Thượng Linh đóng cửa lại ngay lập tức, bò về bàn ăn tiếp cơm nắm.
Một lát sau anh mặc áo choàng của cô bước ra ngoài. Mái tóc và đôi môi ẩm ướt, làn da trắng như sứ trước ngực thoáng một màu hồng. Nhìn bộ dạng anh lúc này, Thượng Linh đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Anh ăn mặc thế này làm sao mà ra đường được?”
”Sao anh lại phải ra đường?”
“Không ra đường làm sao anh về nhà được?”
“Sao anh lại phải về nhà?”
“…” Thượng Linh sa sầm mặt mày: “Anh đang bị líu lưỡi hay sao hả?”
Anh lướt qua chung cư một lượt: “Chỉ có một phòng thôi sao?”
“Còn phải hỏi nữa sao?”
“Vậy được rồi, em ngủ ngoài sô pha.”
“…” Cô tức tối đánh rơi nắm cơm: “Anh có bị làm sao không đấy? Giữa đêm hôm xuất hiện trước cửa nhà tôi như quỷ ám, chiếm mất nhà tắm của tôi, dùng sữa tắm của tôi, còn mặc cả áo choàng của tôi, giờ lại còn đòi chiếm mất phòng tôi. Tôi cho anh nội trong mười phút, thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Diệp Thố lạnh lùng nhếch mép nói: “Hình như chúng ta vẫn còn có chuyện cần nói với nhau.”
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện.”
Anh nhíu mày: “Vậy sao hôm đó em lại tự ý bỏ đi?”
“Chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi!” Cô đứng phắt dậy: “Anh nên về đi!”
“Chân anh không mọc trên người em.” Anh lạnh lùng đáp lại một câu, đi vào phòng, đóng cửa lại.
Thượng Linh ngẩn tò te, vội lao lên vặn tay nắm cửa, lúc này mới nhận ra anh đã khóa cửa trong mất rồi.
Cô cuống cuồng cả lên: “Anh có thần kinh không hả? Đây là phòng tôi, ra ngoài ngay cho tôi!”
Diệp Thố chẳng thèm để ý đến lời Thượng Linh, cô ra sức gõ cửa, người bên trong chẳng có chút phản ứng nào. Hai mươi phút sau, cô buồn ngủ rũ rượi đành phải bất lực thỏa hiệp: “Dù sao anh cũng cho tôi vào lấy bộ quần áo ra thay chứ!”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, quần áo cùng chăn, gối được ném ra ngoài, anh hờ hững nói một câu đừng làm phiền anh nữa rồi vào phòng khóa cửa lại, gọn gàng xong xuôi. Thượng Linh tức run người ôm đống đồ.