Tuy giờ đã là cuối hè, nhưng mặt trời vẫn chói chang. Dường như có xe vừa đi ngang qua bờ ruộng, nhưng Thượng Linh lại ngồi chỗ khuất, người khác không thấy cô, cô cũng chẳng thấy người ta. Cô xuống xe nhanh quá, không kịp mang cả điện thoại, ví tiền. Mọi khi ra đường cùng Diệp Thố, chẳng bao giờ Thượng Linh lại mang theo ví cả.
Lần này cô tha hồ mà khốn khổ rồi! Cả tay và chân bò một hồi, cuối cùng cũng leo lên mặt đất, nhìn quanh bốn bề đều chỉ thấy ruộng đồng. Lúc này cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: cô muốn ly hôn.
Người đâu mà sáng nắng chiều mưa. Vừa chửi rủa vừa lê bước thất thểu về phía trước, đi khoảng mười mấy phút, cô thấy một con dốc thoai thoải, vội vàng leo từ đó lên đường cái.
Tiếng xe phanh chói tai vang lên, Thượng Linh đối diện với chiếc xe màu đen, chỉ cần tiến lên một chút nữa là cô đã dính cả người vào xe rồi.
Đang chửi rủa không biết thằng cha nào lái xe mà mắt mũi để đâu, không ngờ cô bị mắng ngay lập tức: “Em chạy lung tung đi đâu đấy hả?”
Giọng nói này? Thượng Linh tức giận ngẩn đầu lên, Diệp Thố hằm hằm đứng trước mặt trong ánh nắng chói chang, hai bàn tay nắm chặt lại nổi gân xanh. Thấy bộ dạng lôi thôi đó của cô, gương mặt tuyệt đẹp ấy lạnh lùng đến đáng sợ.
“Làm sao vậy hả?”
“Anh không biết nhìn hay sao hả?” Thượng Linh tức giận nói: “Rõ là lạ, không phải anh vừa hào hứng chạy xe đi rồi cơ mà, còn quay lại làm gì?”
Anh đã xách cô lên trong lúc cô vẫn đang nói. Anh nắm cổ tay cô xem kĩ những vết trầy xước trên cánh tay, lông mày nhíu chặt lại: “Đã nói bao nhiều lần rồi, đừng có làm anh tức giận.”
“Em không biết vì sao mà em lại làm anh tức giận. Rõ ràng là anh mặt nặng mày nhẹ với em. Em cũng biết là cỡ D rất quyến rũ, người ta lại vừa dịu dàng ân cần…” Cô vừa nói được nửa chừng đã bị anh ngắt quãng. Gương mặt anh khó đăm đăm, ném thẳng cô lên xe rồi đạp ga vút đi.
Tốc độ phóng xe của anh khiến Thượng Linh tái mét, không dám nói gì trên quãng đường về.
Đến thành phố, anh không về nhà mà lái xe đến khách sạn. Khi anh kéo cô ngang qua đại sảnh đến quầy lễ tân, mấy nhân viên nữ ở đó đều giật nảy mình: “Tổng, Tổng giám đốc Diệp!”
“Đưa cho tôi thẻ phòng tổng thống!” Anh lạnh lùng ra lệnh.
Mấy nhân viên nữ ngẩn người ra. Dù bề ngoài Thượng Linh lôi thôi nhếch nhác nhưng họ vẫn nhận ra cô, gương mặt mấy người đều kinh hoàng, giống như vừa thấy quỷ. Không phải chứ, người phụ nữ này quen CEO của họ thật sao?
Thượng Linh gắng đẩy bàn tay đang kẹp chặt hai bên sườn cô, nhưng lại bị “mỹ nhân” tức giận quát một câu: “Thử động đậy nữa xem! Em có tin anh lột sạch em ngay ở đây không?”
“…” Tất cả các nhân viên nữ đều mắt chữ A mồm chữ O. Thì ra CEO thích dạng phụ nữ này…
Thượng Linh khẽ cười mỉa. Với tính cách hẹp hòi và sở hữu như anh, khả năng anh lột sạch cô ngay tại trận hoàn toàn không thể. Mấy cô nhân viên đứng sau quầy bar vẫn đang liếc nhìn, Thượng Linh hất cằm lên, khẽ lườm lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy cảnh cưỡng bức thuê phòng khách sạn sao? Không phải nhìn đâu, CEO của các cô là người như thế đấy, chỉ biết dùng bạo lực thôi!”
“Im ngay!” Diệp Thố nhận thẻ phòng xong, kéo cô vào thang máy.
Trong sảnh đường, các người đẹp quầy lễ tân lặng lẽ thở dài. Với sở thích riêng biệt của CEO, hàng loạt các nhân viên như họ nếu muốn leo cao hơn chẳng phải đều nên đi phẫu thuật thu nhỏ ngực?
Trong nhà tắm phòng tổng thống, ngọn lửa của cuộc chiến giằng co rực cháy hừng hực. Bồn tắm màu trắng cỡ lớn sang trọng đã đầy ắp, hơi nước mịt mù, mùi hương sữa tắm thoang thoảng, Thượng Linh tựa người vào thành bồn, túm chặt lấy cổ áo không chịu nghe theo anh. Cô không muốn bị cưỡng hiếp, đặc biệt là khi đang ở trong bồn tắm. Nào ngờ hành động đề phòng này chỉ khiến một người thêm tổn thương.
Mắt anh như sắp tóe lửa: “Em che cái gì hả?”
“Anh đi ra đi, em tự làm lấy!”
“Em có bỏ ra không?” Giọng nói vừa trầm vừa lạnh lùng như sự tĩnh lặng trước cơn giông.
“Anh có đi ra không hả?” Cô hỏi vặn lại.
Anh tức giận bước lên nắm lấy hai cổ tay cô bằng một tay, sột soạt mấy tiếng đã xé tan chiếc áo mỏng manh.
“Ôi, cái áo Chanel mới của em!” Thượng Linh hốt hoảng kêu, bị lột sạch từ trên xuống dưới. Lát sau, Diệp Thố quăng Thượng Linh vào bồn tắm làm cô sặc mấy ngụm nước, những vết trầy xước trên cánh tay lại càng đau hơn.
“A Thố khốn kiếp! Anh định giết người à?” Thượng Linh bám vào bồn tắm ho sặc sụa, anh kéo cánh tay cô lên, lấy khắn ướt mềm mại, nhẹ lau cát trên vết thương.
Anh chỉ tập trung lau vết trầy xước, hoàn toàn không làm gì khác nữa. Thượng Linh ngoan ngoãn ngồi im, để anh giúp cô lau rửa, đưa cô ra khỏi bồn tắm sau khi đã sạch sẽ, cuối cùng lấy áo choàng cho cô mặc, bế cô ra ghế ngồi bôi thuốc.
Chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình phủ lên người Thượng Linh. Anh đặt cô ngồi lên chân anh rồi bôi thuốc cho cô, mỗi lần đều cúi xuống khẽ thổi cho thuốc mau khô. Làn da mới tắm nhạy cảm với hơi thở mát lạnh ấy, cô hơi co người lại khiến anh trừng mắt nhìn.
“Trừng mắt nhìn em làm gì? Tất cả đều là anh hại em, lại còn không biết xấu hổ lườm em nữa?”
“Anh có bảo em chạy lung tung đâu?”
“Anh để em một mình trên đường.”
“Em tự rước họa vào thân.” Anh lạnh lùng nói.
“Em tự rước họa vào thân á? Em đã làm gì, em…”
“Đúng rồi, em thử nói xem em đã làm gì?” Anh bỗng ngừng bôi thuốc, ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt tuyệt đẹp trước mặt chất chứa bao điều, Thượng Linh đã đọc được sự kỳ lạ trong ánh mắt ấy: “Việc đó… anh biết rồi sao?”
Diệp Thố không nói gì, chỉ lặng yên nhìn Thượng Linh.
“Lẽ nào anh đã biết ngay từ đầu?” Cô nói tiếp: “Anh đã biết rồi sao còn không hỏi?... Thảo nào dạo này cư xử lạ thế! Hôm nay còn bỏ mặc em trên đường nữa. Đúng là em không trách nhầm anh, đồ lòng dạ hẹp hòi, không có phong độ…”
Ánh mắt lạnh lùng của anh quét tới khiến cô không dám nói tiếp nữa.
“Anh không phong độ ư?”
Thượng Linh gật đầu.
“Vậy ai mới phong độ?”
Cô chớp chớp mắt, chẳng phải sờ sờ ra đấy sao? Trên đời này làm gì có ai phong độ hơn hoàng tử Phong Duy Nặc nữa.
“Em đang nghĩ đến ai đấy hả?” Anh hỏi lạnh lùng.
“Dù sao cũng không nghĩ đến anh…” Những tiếng cuối cùng đã bị đôi môi mềm mại ngậm lại.
Những nụ hôn tới tấp không hề báo trước, cướp đoạt hơi thở cô. Lọ thuốc nước đổ nhào xuống tấm thảm trước ghế sô pha, thế là đi đời tấm thảm trắng tinh. Cô ngồi lên đùi anh, chẳng có cơ hội nào phản kháng lại.
Thượng Linh có việc chưa nói xong, vẫn còn muốn mắng anh nữa, anh đúng là… Cô tức giận mím chặt môi, chống lại nụ hôn của anh.
Anh càng hôn Thượng Linh mạnh hơn khi thấy cô kháng cự lại, cô ngã nhào ra ghế, đầu ngón tay lạnh dò tìm dưới chiếc áo choàng rộng lớn. Cô co rúm người khó chịu, hơi thở anh càng gấp gáp hơn.
Mở to mắt nhìn, Thượng Linh thấy vầng trán rộng ngay trước mắt, hàng mi dài khẽ rung theo từng hơi thở. Nhiều ngày nay hai người chiến tranh lạnh, cô đã rất lâu không ở gần anh, trái tim phản trắc không chịu nghe lời cứ đập liên hồi.
Nụ hôn của anh thật dữ dội, thậm chí cón có phần hơi ác độc, giống như đang trừng phạt, lại giống như đang tuyên bố quyền sở hữu của mình. Anh buông cô ra trong giây lát, cất tiếng nói qua hơi thở nặng nề: “Anh đã nói không cho phép bất kì người đàn ông nào khác ôm em. Nhưng xem ra, em chẳng bao giờ thèm để tâm đến những lời anh nói!”
“Anh ấy khỏe hơn em, lại nhanh như vậy, em làm sao mà chống lại được.”
“Em còn có lí do nữa không?” Một tay anh giam cầm cơ thể cô, một tay mở vạt áo choàng tắm của cô.
Làn da trần phơi bày ra ngoài, Thượng Linh hơi run rẩy:
“Anh chỉ biết nói em, còn anh thì sao chứ? Ngày nào cũng làm thêm giờ, ai biết làm gì ở khách sạn? Chỗ nào cũng là phòng ngủ, chỗ nào cũng toàn là giường, toàn là cup D…” Thượng Linh không cam lòng bị mắng như vậy, ra sức vung vẫy, nhưng đã bị anh chặn lại ngay sau đó.
…
Lúc đầu anh cử động vội vàng khiến cô không nói được gì, lại bị anh hôn mạnh, không thở nỗi, suýt chút nữa thì hụt hơi. Hơi thở gấp gáp dần, một lúc lâu sau cả hai đều không thể cất tiếng nói mà chỉ có thể thở gấp… Sau lúc đầu mãnh liệt, anh dần chậm lại, nhưng lại hôn cô nồng nàn, triền miên hơn, không chịu buông ra dù chỉ một giây, như sợ nếu không giữ chặt cô sẽ biến mất.
Anh đã xem tấm ảnh trên tờ tạp chí từ lâu và cũng đứng ngoài hành lang nghe được cuộc điện thoại hôm đó. Gần đây anh rất bận, nhưng cũng không bận đến nỗi phải đi sớm về muộn đến vậy. Vì người trong ảnh là anh ta nên anh không muốn lên tiếng hỏi mà thôi. Anh giữ thái độ lạnh lùng, vốn định đợi qua đợt này, tự nhiên sẽ dần quên hết. Nhưng rốt cuộc cô vẫn gây sự với anh.
Những lời cô nói trên xe làm anh vô cùng tức giận. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh thực sự đang ghen.
“Đồ tồi…” Cô vẫn không quên trách mắng khi đang khẽ rên dưới thân anh.
“… Ai là đồ tồi?” Anh khàn giọng hỏi cô.
“Anh… Hôm nay cố tình bỏ em lại một mình…”
Anh không lên tiếng.
“Lúc ấy đúng là em thực sự muốn li…”
Anh nhíu mày, cúi đầu xuống cướp mất hơi thở cô…
…
Sau những phút giây mặn nồng, Thượng Linh nằm trong lòng anh, tuy phòng có điều hòa nhưng cả hai người nằm trên sô pha vẫn toát hết mồ hồi, làn da dấp dính áp vào nhau không dễ chịu lắm. Cô muốn đi tắm, nhưng bị anh ôm chặt lại.
“Lần sau không được nhắc đến ưu điểm của người đàn ông nào khác trước mặt anh…”
“Nếu em lại nói thì làm sao? Anh lại bỏ mặc em một mình nữa hả?”
Diệp Thố thở dài rất nhẹ gần như Thượng Linh không nghe được. Anh không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn nữa. Giây phút không thấy cô khi quay lại, anh gần như phát điên. Thực ra đã có lúc anh nghĩ nếu thực sự có thể bỏ lại thì tốt biết bao. Không còn bị hành hạ, nhưng anh lại luôn sợ cô sẽ chạy mất, lúc nào cũng muốn đem theo bên mình. Có lẽ anh đã mắc bệnh thật rồi! Bắt đầu từ khi cô lên năm, cho đến tận lúc này đây.
Gần đây cô Phương giúp việc nhà họ Diệp lại phiền muộn. Nguyên nhân là dạo này tính tình ông chủ Diệp bắt đầu khó chịu trở lại. Dù làm sai có chút việc vặt vãnh cũng bị mắng chửi thậm tệ, và đặc biệt còn kinh khủng hơn những lần giận trước đây.
Điều duy nhất khiến cô được an ủi là dạo này thiếu gia không bận lắm. Ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm, có khi cả buổi trưa cũng về, lúc nào cũng quấn lấy vợ. Hai người cứ ríu rít như vậy khiến nhiều lúc người già như cô cũng thấy đỏ cả mặt.
Lại nói đến thiếu phu nhân, dạo này cũng có những hành động rất kỳ quặc. Bình thường thiếu phu nhân hay có thói quen ăn cơm xong là ngủ trưa, nhưng lần này không biết kiếm đâu được một loạt đĩa CD, ngày nào cũng đứng trước vô tuyến làm rất nhiều động tác kì quái.
Có lần cô Phương tò mò hỏi thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân chỉ lướt qua ngực cô nhíu mày cười đáp: “Cô Phương, cô không phải tập đâu, của cô thế là quá đủ dùng rồi!”