Chỉ Được Yêu Mình Anh

chương 32: em có nhờ anh giúp đâu!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

An Huệ Nhi buồn nôn lúc thấy Thượng Linh làm vậy, chề môi, đặt khăn ăn lên bàn chạy ngay vào nhà vệ sinh.

“Cô Thượng vui tính quá!” Bà An vẫn mỉm cười. Đúng lúc đó điện thoại của Thượng Linh đổ chuông, cô nói mấy câu xã giao rồi đứng lên ra ngoài nghe máy.

Bàn ăn chỉ còn lại Diệp Thố và bà An.

“Từ trước đến nay cô luôn tán đồng quan điểm, bên cạnh một người đàn ông tài giỏi không bao giờ chỉ có duy nhất một người phụ nữ.” Bà An đặt dao nĩa xuống, bắt đầu vào chủ đề chính ngày hôm nay: “Chỉ có điều, nếu chủ thứ không phân biệt rõ ràng, sẽ không tránh khỏi việc tham bát bỏ mâm. Diệp Thố, cô luôn rất yêu quý cháu, cháu có tài năng, lại rất quyết đoán, nhưng dường như không được rõ ràng lắm trong vấn đề phụ nữ. Chỉ là chơi bời trong chốc lát, việc gì phải thành thật, lúc nào cũng đem theo bên mình thế? Cũng may Huệ Nhi của chúng ta không coi là thật, nếu giờ làm to chuyện, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cả hai nhà, có phải không?”

Hai nhà Diệp, An đều gánh vác một nửa giang sơn VIVS. Hiện nay người đứng ra điều hành là Diệp Thố, nhưng năm xưa cổ đông đầu tư chính lại là nhà họ An. Sau khi tập đoàn xâm nhập vào thị trường, Diệp Thố vẫn đứng vững được ở vị trí này, một mặt do anh được các thành viên thứ yếu ủng hộ, mặt khác cũng vì anh thực sự có năng lực. Lại thêm việc bố anh từ lâu đã có ý kết tình thông gia với nhà họ An, nên nhà họ An mới chấp nhận làm một cổ đông không tham gia quản lý đứng sau tất cả mọi việc.

Ý tứ những lời bà An nói vô cùng rõ ràng, anh cứ chơi bời gái gú thì được, nhưng không được phép trắng trợn như vậy, nhất là trước mặt Huệ Nhi. Huệ Nhi mới chính là vị hôn thê đích thực của anh, phải quan tâm đến cảm xúc của Huệ Nhi. Nếu không, vị trí anh đang có hiện giờ có lẽ sẽ không được vững chắc như vậy nữa đâu.

“Bác gái, cháu nghĩ có lẽ bác đã hiểu nhầm rồi!” Thái độ của Diệp Thố vô cùng lễ phép: “Những chuyện bác lo lắng thực ra không hề tồn tại, nên không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”

“Tốt lắm! Cháu phân biệt rõ ràng được chủ thứ như vậy là tốt nhất, bữa tối hôm nay ngon thật, bác hài lòng lắm! Đúng rồi, Huệ Nhi nói lâu lắm rồi chưa đi chơi golf, cháu cũng biết, từ xưa đến nay bác chẳng biết gì về thể thao…”

“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ lo liệu đâu ra đấy!” Gương mặt tuyệt đẹp điềm đạm nho nhã.

Bà An gật đầu mỉm cười.

Cách đó không xa, Thượng Linh đã nghe xong điện thoại, cô nhìn đôi mắt không chút hoảng sợ của anh, cười mỉa mai. Tối đó, cô từ chối không ngồi xe của Diệp Thố về nhà.

“Sao vậy?”

Thấy anh nhíu mày, Thượng Linh chỉ hơi nhếch miệng cười nhạt: “Không sao cả! Tự nhiên không còn hứng thú chơi bời gì nữa, đưa vị hôn thê và mẹ vợ tương lại của anh về khách sạn đi!”

Nói xong cô liền quay người bước đi.

Thực ra cô biết Diệp Thố bây giờ đã không còn là A Thố ngây thơ của ngày xưa. Anh đã biết cách khoác tấm mặt nạ giả tạo, nói những lời hoàn toàn trái ngược với trái tim mình. Cô cũng chẳng khác gì, cũng thường xuyên nói những lời giả dối vì mưu sinh.

Chỉ có điều, tối nay cô không nhận ra đâu là Diệp Thố thật sự. Là người vô cùng chiều chuộng cô hay là người chấp thuận hôn nhân trước mặt mẹ một người con gái khác? Những gì con người ấy nói, những gì người ấy làm, cô thực sự hiểu được bao nhiêu?

Sau khi đưa hai mẹ con về, trong màn đêm có một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại.

“Đẩy nhanh tiến độ… Đúng vậy, tôi không muốn đợi thêm nữa!”

Đến giờ nghỉ trưa, Thượng Linh đang định đi ăn cơm bỗng bị trưởng phòng đối ngoại gọi vào. Trưởng phòng đưa cho cô một tập tài liệu, bảo cô mang đến cho Tiểu Trương ở phòng kế hoạch.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng kế hoạch đều đã đi ăn, chỉ có bác lao công đứng dọn dẹp trước cửa. Nghe cô nói xong, liền chỉ giúp cô chỗ ngồi của Tiểu Trương. Bác lao công không nói rõ ràng, Thượng Linh vào phòng tìm mãi mới thấy chỗ Tiểu Trương ngồi, đặt tài liệu xuống rồi đi ra.

Cô vội vàng cũng vì có lý do, trưa nay có vị công tử Bạc Liêu mời cô đi ăn cùng.

Mấy ngày nay vì Âu Lực Tư bị Mễ Mễ cho vào diện “chiến tranh lạnh” nên cô liên tục bị anh ta làm phiền, nhân cơ hội này kiếm bữa cơm cũng chẳng sao cả.

Nghe nói cô đã gặp mặt hai mẹ con An Huệ Nhi, Âu Lực Tư vô cùng khâm phục vì giờ này cô vẫn còn bình thản như vậy: “Nói thật là, với khả năng của em, An Huệ Nhi không thể nào là đối thủ được, cùng lắm chỉ đau đầu tí thôi. Nhưng mẹ cô ta không dễ chơi như vậy, bà già đó nham hiểm, miệng thơn thớt dạ ớt ngâm đấy!”

“Thế thì sao chứ? Em chỉ là người làm thuê, có liên quan gì đến em?”

“Làm thuê cái gì chứ? Anh nghe Mễ Mễ nói từ lâu rồi, em được vào VIVS làm là nhờ mối quan hệ với Diệp Thố, có anh ta thì mới có em. Thân thế của em nhạy cảm, không bám chặt lấy anh ta, trong nháy mắt là mất cả chì lẫn chài đấy!”

Hình như mọi người đều nghĩ cô là người chủ động đeo bám Diệp Thố thì phải, Thượng Linh cười mỉa: “Thực ra anh ấy mới là người bám lấy em, tại sao mọi người đều nghĩ là em bám lấy anh ấy vậy nhỉ?”

Âu Lực Tư thở dài nhún vai: “Bất luận là về ngoại hình, tính cách hay là thân phận, địa vị đều đã quyết định sự thật là em bám riết anh ta!”

Thượng Linh nổi nóng: “Được rồi! Tối nay em sẽ đưa Mễ Mễ qua nhà A Ảnh ngủ vậy!”

“Thượng công chúa, thần nói sai rồi! Sao có thể là Người bám lấy anh ta chứ, chắc chắn là anh ta bám riết lấy Người rồi!”

“…” Anh chàng này đúng là không biết xấu hổ, chẳng giống với hình tượng ngôi sao chút nào.Hai ngày liền, Thượng Linh đều coi Diệp Thố như vô hình. Không nghe điện thoại, cũng không gặp mặt, ngay cả khi thấy anh từ xa xa trong khách sạn cũng tránh ngay lập tức.

Dù sao cô cũng không lắm mưu nhiều kế như anh, thôi thì cứ tránh mặt đi cho lành, bắt đầu làm việc vô cùng chăm chỉ.

Làm lâu trong phòng đối ngoại, cô cũng có được mấy cô bạn chuyên buôn dưa lê. Ngày hôm ấy, khi Thượng Linh đang đánh máy, mấy người kia ngồi tán gẫu mấy tin vịt mới nhất trong khách sạn. Nghe nói trong lễ công bố mời thầu ngày hôm qua, VIVS vừa để thua Munster. Từ trước đến giờ Munster luôn là đối thủ cạnh tranh của VIVS trong lĩnh vực khách sạn, tuy không phải là kình địch nhưng cũng là một đối thủ rất khó nhằn.

Khu đất mời thầu lần này nằm tại thành phố C, tựa lưng vào núi lại gần hồ, VIVS có ý định xây dựng khu phức hợp nghỉ dưỡng vui chơi đầu tiên của thành phố C tại đây. Giá mời thầu lần này đã thấp vô cùng, nhưng không ngờ Munster lại giành chiến thắng với giá gần suýt soát. Nói chung, có khu đất này hay không cũng không gây thiệt hại cho VIVS nhiều lắm! Nhưng dù sao đây cũng là dự án cả tập đoàn đã vất vả chuẩn bị bao lâu, đến cả kế hoạch sau này cũng đã lập xong, giờ đây lại bị cướp mất, người bực tức nhất chính là các nhân viên làm việc quên ngày đêm bên phòng kế hoạch.

Lần này, đúng lúc thành viên chủ chốt còn lại đang có mặt tại trụ sở VIVS, cấp trên liền ra lệnh phải tra xét triệt để.

“Tra xét cái gì nữa? Đằng nào cũng thua thầu rồi, giờ còn làm được gì chứ?”

“Vậy là cậu không hiểu rồi, thua với giá suýt soát! Chuyện này chỉ cần lướt qua đã biết là do người trong nội bộ công ty tiết lộ.”

Nghe đến đây, Thượng Linh nghe tim mình bỗng đập thình thịch, cô hơi mơ hồ khi nghe thấy ba tiếng “phòng kế hoạch”.

Đúng như dự đoán, hai ngày sau, tại cuộc họp cấp cao lãnh đạo khách sạn, Thượng Linh đã bị triệu đến phòng hội nghị.

Diệp Thố ngồi ở vị trí đầu tiên, vị trí thứ hai là thành viên hội đồng quản trị An phu nhân và An Huệ Nhi, các vị trí còn lại là các giám đốc bộ phận, cuối cùng đến cả bác lao công cũng có mặt.

Rõ ràng Thượng Linh bị nghi ngờ. Hôm trước ngày mở thầu cô có đến phòng kế hoạch, hơn nữa lại đúng lúc nghỉ trưa, trong phòng không còn ai. Bác lao công là nhân chứng, còn những tấm ảnh trên bàn là vật chứng.

Thượng Linh cầm ảnh lên xem, mặt mũi sa sầm. Vật chứng là những tấm ảnh chụp mấy lần cô đi ăn với Âu Lực Tư. Khi nghe mấy lời chỉ trích xung quanh, cô mới biết, thì ra Âu Lực Tư là công tử thứ ba của Munster.

Bà An nhìn chằm chằm vào Thượng Linh, thái độ vẫn lịch sự như thường, nhưng lời lẽ lại vô cùng sắc sảo, không có bất kì khe hở nào để cô có thể phản bác lại.

Thượng Linh ném bức ảnh xuống: “Thế này liệu có đánh giá tôi quá cao không vậy?”

“Đứng trên góc độ tình cảm, tôi có thể hiểu được hành động liều lĩnh vì người mình yêu của cô Thượng. Nhưng trên góc độ lập trường, tôi là thành viên hội đồng quản trị VIVS, đây là hình động làm lộ bí mật kinh doanh. Tôi biết cô Thượng là bạn của Tổng giám đốc Diệp, nên giờ sẽ cho cô một cơ hội… chủ động nghỉ việc, rời khỏi VIVS.” Bà An nói.

“Cứ coi như là tôi quen biết Âu Lực Tư, cứ coi như tôi đến phòng kế hoạch lúc không có người một ngày trước khi mở thầu, nhưng cũng không thể khẳng định tôi làm chuyện này. Bất cứ việc gì cũng phải có chứng cứ, vậy chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ ư?” An Huệ Nhi không chịu nổi liền xen vào: “Thượng Linh, rốt cuộc cô có hiểu hay không hả? Mẹ tôi đang nhân nhượng cho cô, không muốn mời cảnh sát hình sự đến điều tra. Nếu mời cảnh sát đến đây, lúc đó cô có muốn tự nhận lỗi và xin nghỉ làm cũng không được. Tôi biết cô và Âu Lực Tư rất thân thiết với nhau, lần này cô giúp anh ta, anh ta không đến nỗi bỏ rơi cô đâu, cứ yên tâm mà nghỉ việc.”

Tuy lúc này An Huệ Nhi đang vô cùng nóng giận, nhưng Thượng Linh biết đây không phải là thủ đoạn của cô ta. Với đầu óc ngây thơ non nớt, sao có thể sắp đặt mọi việc hoàn hảo thế này?

Thượng Linh nghĩ lại, hôm trước trưởng phòng sai cô mang tập tài liệu xuống phòng kế hoạch, chắc chắn người có thể sai khiến được trưởng phòng đối ngoại thân thế không hề thấp kém.

Cô nhìn chằm chằm bà An. Bà ta cũng nhìn cô, vẻ mặt rất nhã nhặn nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc sảo.

Đúng vậy, chắc chắn tất cả mọi việc đều là mánh khóe của bà ta. Không ngờ vì con gái mà bà ta sẵn sàng tiết lộ bí mật công ty cho người ngoài, đây đúng là thủ đoạn các mệnh phụ phu nhân mới dám làm.

An Huệ Nhi tức sôi người khi thấy Thượng Linh vẫn bình thản, lại thêm Diệp Thố đứng bên cạnh chẳng nói gì, cô ta càng tức giận hơn, ra lệnh cho Thượng Linh nghỉ việc, nếu không sẽ mời cảnh sát đến điều tra.

“Được thôi, vậy cứ mời cảnh sát đến điều tra. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi, các người thích làm thế nào thì cứ việc làm!” Cô khoanh tay, nói tỉnh bơ.

“Cô có thái độ gì vậy hả? Cô chỉ là nhân viên quèn của phòng đối ngoại, còn mẹ tôi là thành viên hội đồng quản trị.”

“Đúng vậy, ít nhất tôi còn là nhân viên quèn, còn cô có tư cách gì mà ở đây tra hỏi? An tiểu thư, đây không phải là nơi thiên kim tiểu thư trút giận đâu.”

“Cô… Khách sạn này là của nhà chúng tôi, tại sao tôi lại không được phép truy hỏi chứ? Cô mà còn vô lễ, tôi gọi người đến đuổi việc cô ngay lập tức.”

“Được thôi, vậy cứ đuổi việc tôi đi! Nhưng đuổi việc trong trường hợp không có chứng cứ xác thực, phải bồi thường cho nhân viên ba tháng tiền lương, nhận tiền xong tôi sẽ đi ngay!” Thượng Linh cười uể oải nói.

“Chỉ ba tháng tiền lương chứ gì? Xì, tôi ăn một bữa cơm còn tốn hơn nhiều!” Cô ta quay đầu nhìn trưởng phòng nhân sự: “Anh nghe thấy rồi đấy! Bây giờ đuổi việc cô ta ngay lập tức!”

Trưởng phòng nhân sự đứng ngẩn người, trong nháy mắt bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm nên anh ta hơi hoảng sợ.

Thượng Linh là nhân viên do chính CEO đích thân tuyển dụng, nhưng lại không thể đắc tội với An Huệ Nhi, giờ thì gay to rồi.

Bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, bà An chậm rãi nói: “Cô Thượng, con gái tôi còn thơ dại không hiểu việc thương trường, cô đừng nghe nó nói bừa. Bây giờ cô nên tự giác nghỉ việc, nếu vẫn cứ khăng khăng không chịu làm, tôi đành phải làm theo ý cô, giao việc này cho cảnh sát đến điều tra.”

Bà già này đến ba tháng lương cũng tiếc rẻ, đúng là độc ác. Hai hàng lông mày trên gương mặt thanh tú của Thượng Linh càng lúc càng nhíu chặt lại.

“Được rồi!” Người đàn ông vẫn im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, thấy CEO đang từ từ đứng dậy: “Việc này không liên quan đến cô ấy, mọi việc kết thúc ở đây, mọi người giải tán.”

“Diệp…” Câu nói tức giận của Huệ Nhi bị mẹ cô ta chặn lại.

“Chỉ một câu nói nhẹ bẫng của Tổng giám đốc Diệp thôi là xong chuyện thì hình như không được thỏa đáng lắm thì phải. Dù gì tôi cũng là thành viên chủ chốt trong tập đoàn, ít nhất cũng phải có câu trả lời thuyết phục tôi.”

Anh quay sang, thấy Thượng Linh vội quay đi khi chạm ánh mắt anh. Anh biết mấy ngày nay cô đang lẩn trốn anh. Anh cũng hiểu được phần nào nguyên nhân, có một vài điều đáng lẽ không nên thay đổi sớm như vậy. Nhưng anh không muốn cô hiểu lầm, càng không chịu đựng nổi khi thấy cô phải ấm ức.

Suy nghĩ trong giây lát, Diệp Thố xua tay, ra hiệu cho những người khác đi ra, trong phòng giờ chỉ còn lại bốn người.

“Cô An, chuyện này không phải là do cô ấy làm!” Anh cố gắng cho đối phương một cơ hội cuối cùng.

“Làm sao mà cháu biết được chứ! Ảnh chụp rõ như vậy, cháu nhìn họ xem, trông tình cảm thế cơ mà! Đàn bà lúc yêu rồi ai mà chả mù quáng, không gì là không dám làm…”

“Đủ rồi!” Đôi mắt tuyệt đẹp bỗng lạnh băng làm Huệ Nhi giật bắn, ngây người nhìn anh.

“Cô hãy nghe cho kĩ. Việc này, đừng nói là cô ấy không làm, dù cho đúng là cô ấy làm thật, tôi cũng sẽ bao che cho cô ấy!” Ánh mắt anh nhìn Huệ Nhi sắc như lưỡi dao.

“Diệp Thố!” Bà An tức giận quát: “Cháu vừa nói cái gì vậy?”

“An phu nhân!” Cách xưng hô thay đổi rất rõ ràng, anh khẽ nhếch môi: “Đừng coi tôi là kẻ ngớ ngẩn. Sự tình ra sao, bà là người biết rõ nhất!”

“Cô chẳng biết gì cả!” Ánh mắt bà An cảnh giác: “Người không biết gì chính là cháu, cháu đừng quên vị trí của mình. Huệ Nhi là vợ tương lai của cháu, làm gì có người đàn ông nào nói vì người đàn bà khác mà lại nói với vợ mình những lời như thế không?”

Nghe những lời bà An nói, nụ cười mỉa mai trên gương mặt Diệp Thố càng hiện rõ hơn, ánh mắt tuyệt đẹp lướt qua, làm cả hai mẹ con Huệ Nhi giật mình.

“An phu nhân, bà nói rất đúng, chẳng có người đàn ông nào nói với vợ mình những lời như vậy cả. Chỉ có điều, người sẽ trở thành vợ tương lại của tôi, là cô ấy.” Anh đưa tay ra ôm Thượng Linh vào lòng. Cô khẽ cựa quậy, anh lại kéo cô lại gần, cô lại cựa quậy thì anh càng ôm chặt hơn.

A Ảnh vừa chạy đến lúc trước, đứng ngoài phòng hội nghị ngao ngán lắc đầu. Cuối cùng Augus cũng đã chơi bài ngửa, đúng là cứ việc gì dính dáng đến Thượng Linh là hỏng bét cả. Trở mặt nhanh như vậy, còn chẳng chừa cho mình một đường để quay đầu lại.

Bà An ném lại cho Diệp Thố một câu trước khi bỏ đi. VIVS không phải của riêng nhà họ Diệp, nếu tính cổ phần, nhà họ An mới là cổ đông lớn nhất. Ba ngày nữa bà ta sẽ tổ chức cuộc họp các thành viên hội đồng quản trị. Lúc đó nếu anh ta không thành khẩn xin lỗi Huệ Nhi vì chuyện hôm nay và đưa ra quyết định chính thức, thì hãy quên ngay vị trí hiện tại đi.

Lúc này Thượng Linh mới hiểu ra vị trí đích thực của Diệp Thố chỉ là vương gia, hoàng đế thực sự đứng đằng sau là nhà họ An.

Bước ra khỏi phòng hội nghị, thấy gương mặt nặng nề của A Ảnh, Thượng Linh hiểu được tầm nghiêm trọng của sự việc lần này. Không thể không trách người đang đứng cạnh mình: “Đã biết vị trí phò mã của anh quan trọng như vậy, thì đừng có ra vẻ anh hùng nữa! Hôm trước lúc ăn cơm còn nói với người ta những chuyện đáng lo lắng không hề có thật, vậy mà hôm nay lại nói lung tung gì thế?”

“Đúng là không hề có thật!” Diệp Thố bình thản nhìn cô: “Anh chưa bao giờ coi An Huệ Nhi là vị hôn thê của mình, nên đương nhiên không hề có những chuyện bà An lo lắng.”

“Diễn giỏi vậy cơ mà, hôm nay cứ diễn tiếp có phải là tốt không, việc gì phải lắm chuyện thế!”

Những ngón tay thon dài tuyệt đẹp từ từ nắm lấy tay cô: “Lúc ở Maldives anh đã nói với em, anh sẽ không bao giờ để những chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Thượng Linh ngẩn người nhìn anh, thốt lên một câu: “Em cũng có nhờ anh giúp đâu!” Cô không hề mở miệng nhờ anh giúp đỡ, hà cớ gì anh phải tỏ ra anh hùng chứ?

Thượng Linh bỗng nhớ lại chuyện ngày thơ ấu, có lần cô bị mấy nam sinh lớp mười lẵng nhẵng bám đuôi, anh liền lao lên đánh nhau với mấy tên đó. Vừa béo vừa ngớ ngẩn như vậy, đương nhiên không đánh nổi mấy tên kia, cô cũng chẳng hề nhờ anh giúp đỡ, vậy mà anh vẫn muốn tỏ vẻ anh hùng. Cuối cùng anh bị đánh cho tơi tả, nằm liệt giường mấy ngày liền, tình nguyện chịu đựng như một tên ngốc.

Cô nhìn anh nói: “Thực ra, có làm việc ở đây hay không đối với em không quan trọng.”

“Anh biết!” Anh nhìn cô chăm chú, cười nói: “Nhưng anh quan tâm!”

… “Sao anh lại đánh nhau với chúng làm gì? Bọn chúng bám theo cũng chỉ vì thích em thôi mà, cùng lắm bị bám theo mấy hôm, chẳng gầy đi cân thịt nào đâu! Em còn chẳng hề gì, anh sao phải làm vậy chứ?”

… “Nhưng anh quan tâm…”

Lần đó cô đã đứng ngẩn cả người. Nhiều năm trôi qua, không ngờ anh vẫn trả lời cô như vậy. Con người này, đúng là một tên ngốc.

Truyện Chữ Hay