Tối đó, Thượng Linh nghe cha mình nói, Phong Duy Nặc sắp rời khỏi nhà họ Thượng đến Vienna du học.
Dù lúc đó, cô biết rất rõ Phong Duy Nặc luôn vô cùng điềm đạm ân cần trước mặt người khác, bản chất anh lại là con người vô cùng liều lĩnh bất kham, nhưng cô không muốn để chàng trai duy nhất có thể sánh được với cô vào năm mười sáu tuổi ra đi như vậy. Thế là, trong đêm tối gió mát, cô đã mượn rượu hành động. Cứ đánh dấu trước, anh sẽ không chạy đi đâu được.
Giờ đây nhớ lại, Thượng Linh thấy mình đúng là nàng công chúa ngây thơ kiêu ngạo. Chẳng trách mà sau sinh nhật không lâu, hoàng tử Phong đã ra đi không một lời từ biệt, dường như bị cô làm cho sợ hãi mà hốt hoảng bỏ chạy.
Trên đường về thành phố, Phong Duy Nặc thấy hơi lạ khi cô bỗng nhiên hơi e dè.
“Em vẫn còn tức vì nụ hôn vừa rồi sao?” Phong Duy Nặc chống tay lên trán, nghiêng mặt nhìn cô: “Ghét anh hôn em?”
Thượng Linh lúng túng: “Vấn đề không phải là ghét hay không ghét.”
“Vậy là thích sao?” Anh cười đen tối. Những ngón tay thon dài trắng muốt chòng ghẹo đặt trên môi cô, chạm vào bờ môi bé nhỏ hồng hào, anh từ từ xích người lại gần cô hơn.
Anh nắm chặt gáy Thượng Linh đồng thời hơi thở nóng ẩm thoảng ngay bên tai cô, anh dám cắn tai cô, hơn nữa còn liếm nhẹ ở đó.
“Anh làm gì vậy?” Thượng Linh cứng cổ, vội tránh những hành động phóng đãng của anh, trong lúc đó, cô thấy đôi mắt xảo quyệt sâu xa của Phong Duy Nặc.
“Xem phản ứng của em vừa rồi, chắc Diệp Thố vẫn chưa “làm thịt” em phải không?”
Nụ cười rạng rỡ vậy mà lại hỏi ngay một vấn đề mờ ám, cô lườm anh một cái, bình tĩnh đáp: “Có muốn thử cảm giác lăn xuống đường từ trên một chiếc xe đang có tốc độ km/h không?”
“Tiểu Linh ác độc quá!” Anh véo má cô.
Cô đang định véo lại anh thì điện thoại trên ghế bỗng đổ chuông. Thượng Linh tưởng Mễ Mễ gọi đến hỏi cô đi đâu rồi, đang định mắng Mễ Mễ một trận vì tội thấy chết mà không cứu, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nữ xa lạ.
Một phút sau, gương mặt Thượng Linh lặng lẽ, cô gác máy, tăng tốc độ chạy thẳng theo hướng đường cao tốc.
Xe dừng lại tại viện an dưỡng ngoại ô thành phố Z.
Vừa rồi y tá ở viện gọi điện cho Thượng Linh. Cha cô – người đã từng đứng ở đỉnh cao nhất của đế quốc doanh nghiệp nhà họ Thượng, đang ở đây. Y tá nói, hình như cha cô đột nhiên đổ bệnh, bây giờ tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng tâm lý không tốt, bất kì ai đến gần cũng đều bị ông ném đồ vào người. Bước vào phòng bệnh cuối cùng phía nam, căn phòng bừa bộn khiến Thượng Linh không khỏi thở dài.
Không bao lâu sau khi nhà xảy ra biến cố, cha suy sụp đến nỗi bị trúng gió phải nhập viện. Sau khi tỉnh lại ông bị liệt một nửa người, từ đó kết thúc phần đời oanh liệt trước đây. Thầy bại thì tớ cụp đuôi, ngoài cô là con gái độc nhất ra, tất cả những người thân thích khác đều chạy hết, như thể sợ chậm một bước sẽ bị liên lụy.
Người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh tóc đã hoa râm, gương mặt gầy gò, rõ ràng đang mùa hè nhưng dưới chân vẫn đắp một tấm chăn dày. Bại liệt đã nhiều năm nên hai chân ông teo quắt lại, không muốn để lộ ra trước mặt người khác.
Kỳ thực Thượng Linh hiểu rất rõ, đến chính cô cũng không tài nào thích ứng được với sự thay đổi long trời lở đất như vậy, huống hồ là người cha đã liệt cả nửa người.
Giờ phút này khi nhìn cha tiều tụy héo mòn, cô bỗng nhận ra thế gian này thật công bằng. Ông làm mẹ đau khổ nửa cuộc đời, giờ đây đã bị báo ứng. Bị giam cầm ở nơi này, không còn có khả năng đi lại, tiền chi tiêu hàng tháng đều phải trông cậy cả vào tiền cô đi làm, thậm chí là những đồng tiền mà cô phải nịnh bợ đàn ông mới có được.
Cha không nhận ra người đàn ông đứng sau Thượng Linh, người lạ xuất hiện khiến ông hơi bị kích động.
Phong Duy Nặc định tiến lên chào ông nhưng bị Thượng Linh ngăn lại. Người quen trước kia còn khiến ông khó chịu hơn cả người lạ.
Sau khi rời phòng bệnh, Phong Duy Nặc nhẹ nhàng ôm Thượng Linh vào lòng.
“Anh xin lỗi!” Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô.
“Sao đột nhiên anh lại nói những lời này?” Cô khẽ cười.
“Khi em cần anh nhất, anh lại không thể ở bên cạnh em.”
Thượng Linh cười tươi hơn: “Anh không có nghĩa vụ gì trong việc này, không cần phải xin lỗi.”
“Nhưng…” Anh ngừng lại, cúi đầu xuống phát hiện ra ánh mắt cô đang nhìn về phía cổng viện an dưỡng: “Sao vậy?”
“Hình như… em thấy một người quen.” Chiếc xe trong tầm mắt cô chầm chậm lăn bánh, đó là loại xe đắt tiền nhưng sao người đàn ông trung tuổi ngồi ở ghế sau, sao lại giống người …
Thượng Linh nói Phong Duy Nặc đợi một lát, cô lại chạy về phía bệnh viện. Mấy phút sau đi ra, gương mặt cô càng lặng lẽ hơn.
“Em không sao chứ?” Anh nắm chặt tay cô.
“Không sao!” Cô định thần lại, rút chìa khóa ra: “Chúng ta về thành phố S thôi!”
Hôm đó, khi về đến thành phố S trời đã tối đen, cô vẫn chưa kịp đưa Phong Duy Nặc về, điện thoại của Diệp Thố đã gọi đến. Anh vô cùng khó chịu hỏi cô đang ở đâu. Anh về nhà sớm hơn dự định.
Quả nhiên hình ảnh thiên kim tiểu thư gặp nạn u sầu buồn bã không hợp với Thượng Linh, số kiếp của cô bây giờ là cô nàng được bao bọc, răm rắp nghe lời, gọi là đến ngay. Trả lời qua loa mấy câu, cô gác máy và lái xe nhanh hơn hẳn.
“Sao rồi, anh ta lại giục về rồi ư?” Giọng nói của Phong Duy Nặc hơi khiêu khích: “Tổng giám đốc Diệp sao cứ bám riết em thế? Mới có một ngày không gặp thôi mà, sợ anh ăn thịt em sao?”
“Anh ấy không biết anh đi với em!”
“Vậy em thử nói xem, có cần phải cho anh ta biết không? Hoặc tiện thể báo luôn cho anh ta việc em đến công viên hôm nay?”
Thượng Linh sa sầm mặt mày: “Đừng nói nhảm nữa, bao năm không gặp, lẽ nào anh lại muốn vừa gặp lại bị em liệt vào danh sách từ chối gặp gỡ sao?”
Màu mắt anh càng đậm hơn, thật thà hỏi: “Nếu anh nói với anh ta, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa sao?”
Câu hỏi này thật khó trả lời. Lẽ nào cô phải nói với anh, thực ra ngay ngày đầu tiên hai người gặp lại nhau, cô đã định không bao giờ gặp lại anh nữa? Nếu nói như vậy, sẽ tạo ra hiềm khích mất.
Vì vậy, cô tỏ vẻ rất thành thật, mặt không biến sắc nói dối anh “Đương nhiên là không rồi! Em biết anh sẽ không nói đâu, A Nặc là người tốt, người thương em nhất mà!”
Sau này khi cô nói lại nguyên văn không thiếu một chữ nào cho Mễ Mễ nghe, Mễ Mễ mắc ói đến độ run rẩy. Nhưng hình như Phong Duy Nặc nghe xong rất vừa lòng, không chỉ tặng cô nụ cười tươi rói như ánh mặt trời mà còn hôn mạnh lên má cô. Thượng Linh lại ngửi thấy vị ngọt kì diệu ấy.
Rất lâu sau Thượng Linh mới biết, thì ra vị ngọt kì diệu ấy không phải là ảo giác, mà là vị ngọt của một loại kẹo hoa quả anh luôn mang theo bên mình. Loại kẹo màu sắc sặc sỡ, nhiều mùi vị mà cô thích ăn nhất khi còn thiếu nữ.
Tối đó khi vừa về đến chung cư, Thượng Linh đã nhận ngay được cái ôm nồng nhiệt của Diệp “mỹ nhân”.
“Đi đâu vậy?” Anh ôm cô vào lòng, hơi thở thoảng trên tóc cô, cánh tay ôm chặt khiến cô hụt hơi.
“Chỉ đi quanh quanh đây!” Cô thấy anh hôm nay hơi khác, liền thử hỏi anh: “Sao vậy?”
Anh hơi buông Thượng Linh ra, đôi mắt đẹp đen như ngọc chăm chú nhìn cô, dưới ánh đèn trong suốt dịu nhẹ, hàng mi anh hơi rủ xuống, để lại hình bóng tuyệt đẹp hai bên cánh mũi. Đúng là “yêu tinh”! Thượng Linh thấy mình không tài nào dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Anh không vừa lòng khi cô lảng tránh, đưa tay ra nắm lấy cằm cô. Cô hơi đau, trong lòng lại đang buồn phiền, khó chịu gạt tay anh ra, quay người bước về phòng.
Chưa đi được mấy bước Thượng Linh đã bị anh kéo lại. Cô có thể cảm nhận rất rõ hơi thở anh ở khoảng cách gần đến thế này. Hơi thở ấy luôn sạch sẽ, có lẽ vì anh không hút thuốc.
“Mấy ngày tới có lẽ anh hơi bận.”
“Ừm!” Có cảm giác như ngày nào anh cũng rất bận.
“Sẽ không có thời gian bên cạnh em.”
“Ừm!”
“Có muốn đi du lịch không?”
“Em ư?”
“Ừ! Em có thể tự chọn nơi em muốn đi, anh sẽ lo chi phí.”
Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Nếu em muốn đưa Mễ Mễ đi cùng, anh cũng sẽ lo hết chi phí chứ?”
Anh lướt qua gương mặt cô, nói với cô rằng anh đồng ý.
Một tuần sau, Thượng Linh và Mễ Mễ vui vẻ bắt đầu hành trình đến Sabah. Trong cả chuyến đi này, hai người chỉ lo chọn địa điểm du lịch và chuẩn bị hành lý, tất cả những nhiệm vụ khác Diệp Thố đều đã cho người lo liệu xong xuôi.
Đến Mễ Mễ cũng phải khen ngợi khi thấy anh chu đáo đến như vậy. Chỉ có điều niềm vui ấy lại vô cùng ngắn ngủi.
Sự xuất hiện của Huệ Nhi tại sân bay đã phá tan nỗi hân hoan của hai người. Cô ta nói với Thượng Linh, chuyến du lịch của hai người chỉ là cách để Diệp Thố làm cô phân tán. Ngay trong tối nay sẽ có một sự kiện xảy ra tại khách sạn VIVS. Nếu cô ở lại, cô ta sẽ sắp xếp cho cô biết rõ tất cả mọi sự thật.
“Tôi chẳng cần phải biết sự thật gì cả.”
“Sự thật ấy bao gồm cả lý do thực sự việc anh ấy tìm cô và bao cô. Lẽ nào cô không tò mò chút nào sao?”
Huệ Nhi chỉ dùng kế khích tướng rất đơn giản nhưng lại đánh trúng tâm đen Thượng Linh. Cô thừa nhận cô là người đàn bà lòng dạ hẹp hòi, trong lòng cô vẫn luôn ghi nhớ mãi cuộc điện thoại ở vườn hoa trên không. Vì vậy cô đồng ý với Huệ Nhi.