Xe lái vào ga ra tầng ngầm, hai người lần lượt xuống xe, Mạc Phong đi đằng trước, Tô Tranh im lặng theo sau.
Vào thang máy, không tiếng động lên tầng , hai người đều nhìn về Đi vào thang máy, thang máy không tiếng động đi tới lầu , hai người đều nhìn về thang máy trên màn hình vậy không đoạn đập màu đỏ Tiễn Đầu, cũng không có nhìn về phía đối phương một cái.
Chỉ là không sao, bọn họ có thời gian một đêm để nhìn nhau mà, không phải sao?
Thang máy "Đinh" một tiếng dừng lại ở lầu , nhà trọ này là một loại khách sạn một cầu thang , đi ra thang máy lên đến cửa phòng, Mạc Phong lấy thẻ mở cửa ra, hai người đi vào.
Tô Tranh nhìn quanh, nhìn ra được, đây là khách sạn thuộc quản lý của Mạc Phong, nên có rất ít những người khác .
Mạc Phong là người có ham muốn chiếm hữu rất mạnh mẽ, hay chính là anh thích sự sạch sẽ.
Vật của anh, ví dụ như xe, anh không thích người khác đụng vào. Loại ham muốn này phối hợp với khả năng khống chế, liền biến thành, anh có thể một mình giữ một phòng. Trong phòng kia không cho bất luận kẻ nào đi vào. Không gian kia hoàn toàn thuộc về anh.
Tô Tranh chỉ nhìn thoáng qua là, nhà trọ này, tất nhiên là không gian tư nhân riêng tư nhất của Mạc Phong, riêng tư đến nỗi có lẽ ngay cả anh em hay mẹ của anh cũng không được vào.
Tô Tranh rũ mắt, thực sự cô có chút kinh ngạc, mình lại được vào nơi này sao? Nhiều năm trước, cô đã từng là ngoại lệ của anh, có thể ngồi vào xe của anh, có thể vào phòng của anh, cơ hồ có thể thưởng thức mọi thứ của anh. Nhưng hôm nay cô, vẫn được đi vào không giang riêng tư thuộc về anh sao?
Chỉ là sau khi kinh ngạc và kì quái, trong lòng cô lại thầm cười, như vậy không phải rất tốt sao? Ít ra ở trong lòng Mạc Phong, Tô Tranh vẫn có một chút địa vị đặc biệt. Như vậy, cô cũng có thể có được điều mình muốn dễ dàng hơn.
Cô ngẩng đầu lên, lạnh nhạt cười hỏi: "Mạc tiên sinh, tối nay anh muốn làm sao cũng được. Tôi thì vẫn nghĩ là nên đi tắm rửa trước?”
Một Mạc Phong sạch sẽ, duy nhất một lần không tắm rửa cùng phụ nữ lên giường, chắc là lần đó. Đêm hôm đó, là lần đầu tiên của cô, ở trong một chiếc xe con đậu trên đường cái.
Mạc Phong từ từ đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, mở miệng nói: "Cô đi tắm đi."
Tô Tranh tuân mệnh, nhấc chân định vào toilet.
Mạc Phong âm trầm mở miệng: “Khoan đã, trước khi cô đi tắm, tôi có chuyện muốn nói.”
Tô Tranh nhíu mày: "Mời Mạc tiên sinh nói."
Mạc Phong từ từ nói: "Khi chỉ có hai người chúng ta, tôi không thích em gọi tôi là Mạc tiên sinh."
Tô Tranh nhẹ nhàng "Nha" một tiếng, tò mò hỏi: "Vậy tôi nên gọi thế nào?"
Mạc Phong ngực vi trất, nhưng lại quay mặt nhìn về tượng gỗ trên bàn, lơ đãng nói: “Gọi tôi Mạc Phong thôi."
Tô Tranh nhìn về phía bàn, có một tượng gỗ, nhưng hiển nhiên Tô Tranh biết đó không phải tượng gỗ đơn thuần. Tượng gỗ trên bàn, phải là rất danh giá. Tượng gỗ này là một người phụ nữ ngửa cổ lên nhìn trời.
Tô Tranh nhìn tượng gỗ này một lúc lâu, cuối cùng mở miệng: "Vậy cũng tốt, Mạc Phong, tôi có thể đi tắm chưa?"
PhẦN mười năm sau cả đêm phong lưu