Bởi vì hoạt động bất tiện, luôn ở nhà cũng có chút nhàm chán, mấy ngày gần đây Tô Tranh lại làm lại công việc yêu thích ngày trước, đó là điêu khắc. Cô thích nhất là dựa theo thần thái của Mạc Yên Nhiên mà điêu khắc ra những cô búp bê phong phú. Lúc mới nhìn thấy Mạc Yên Nhiên hết sức ngạc nhiên, cầm mấy con búp bê lên soi gương đối chiếu nhìn hồi lâu, cuối cùng hưng phấn chạy vội ra chỗ Tô Tranh nói: “Mẹ, giống con như đúc !”
Tô Tranh không thể nín được cười: “Vốn là dựa vào con làm ra mà, không giống sao được.”
Mạc Yên Nhiên cầm búp bê trong tay yêu thích không buông, ngắm ngắm nghía nghía, nhìn một chút chợt “A” một tiếng kêu sợ hãi nhảy lên.
Tô Tranh bị cô bé dọa sợ hết hồn: “Yên Nhiên, sao thế?”
Mạc Yên Nhiên ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, chợt nhào vào trong ngực Tô Tranh, mở mắt to hỏi: “Mẹ, con nhớ mẹ từng tặng chúng con một cặp búp bế, đó cũng là mẹ tự tay điêu khắc ra sao?”
Tô Tranh yêu thương khẽ vuốt tóc cô bé, dịu dàng gật đầu một cái: “Đúng vậy .”
Mạc Yên Nhiên nghe mẹ nói như thế, cố gắng nhớ lại xem con búp bê kia đang ở đâu, trong ấn tượng hình như là tiện tay ném cho bảo mẫu cất đi? Bé chán nản nhướng mày lên, áy náy nói: “Mẹ, thật xin lỗi , búp bê mẹ tặng con con không nhớ là đã để đâu, con đã không biết quý trọng chúng.”
Trong lòng Tô Tranh không nhịn được thở dài một tiếng, kiếp trước cặp búp bê đó còn chưa được tặng, khi cô bị tai nạn đã bị máu nhuộm đỏ rồi, không biết kết quả của chúng ra sao, có khi đã bị ném vào thùng rác rồi cũng nên, kiếp này ít nhất cô còn có thể đưa đến tận tay các con.
Cô nhớ tới những chuyện này, lại cảm thấy buồn cười, thật ra những chuyện này có quan trọng gì đâu, mấu chốt là con gái đã ở bên cạnh cô, nụng nịu gọi cô là mẹ, như thế này cô đã thỏa mãn lắm rồi!
Đời này kiếp này, có con gái như vậy, dù có phải chịu khổ hơn nữa cô cũng nhận.
Tô Tranh nhìn Yên Nhiên lại nghĩ đến Cách Ly, vì vậy trong lòng không khỏi buồn bã, đứa bé này, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng nó sợ là rất khó tiếp nhận cô?
Mạc Yên Nhiên cẩn thận nhìn sắc mặt mẹ, thấy trong đôi mắt của mẹ thoáng qua một tia ảm đạm, lại tưởng rằng ngoài miệng mẹ nói không sao nhưng trong lòng vẫn rất để ý. Lúc này Mạc Yên Nhiên không khỏi nhớ đến mẹ điêu khắc bằng dao, không biết để làm xong hai con búp bê ấy trên tay đã bị không biết bao nhiêu vết thương, vậy mà bé lại xa lánh không chịu nhận, sau đó lại tùy tiện vứt lung tung, thật là quá quá đáng!
Lúc này Mạc Yên Nhiên hạ quyết tâm, nhất định phải trở về nhà họ Mạc để tìm lại búp bê!
Buổi trưa, Tô Tranh thuận tay day con gái cách điêu khắc, chuông cửa vang lên, cô ra mở cửa lại là A Rượu.
Kể từ sau khi trở lại A Rượu rất bận rộn, đến hôm nay mới có thời gian tới thăm Tô Tranh, vừa vào cửa anh lập tức lớn tiếng tuyên bố: “Tô Tranh, tôi rất lo lắng cho cô, tôi đến chăm sóc cô!”
Mạc Yên Nhiên nhìn thấy A Rượu đến thì khinh kỉnh nói: “Cuối cùng anh cũng đến thắm mẹ con chúng tôi rồi ấy hả ? Hừ hừ, nếu chúng tôi vẫn chờ anh đến chăm sóc, chúng tôi đã sớm chết lâu rồi.”
A Rượu thấy Mạc Yên Nhiên chế nhạo mình cũng không giận, vẫn cười hì hì cãi lại với cô bé, vì vậy hai người anh một lời tôi một câu càng đấu cực kỳ vui vẻ.
Buổi chiều A Rượu hầu hạ hai mẹ con một đĩa trái cây cùng ngồi xem phim, không có ý định muốn rời đi. Một lúc sau A Rượu ý tứ ra hiệu bằng mắt với Tô Tranh, Tô Tranh rất nhanh hiểu được, gọi Yên Nhiên đi làm bài tập đi. Gần đây mặc dù Mạc Yên Nhiên mải chơi, nhưng vẫn không quên việc học, nghe mẹ nhắc nhanh chóng nhấc mông lên.
Dĩ nhiên trước khi đi cô bé vui vẻ chạy đến trước mặt Tô Tranh, hung hăng hôn vào má Tô Tranh một cái.
Tô Tranh cười hạnh phúc ngọt ngào: “Được rồi, bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Mạc Yên Nhiên cũng không nói gì, đưa khuôn mặt xinh đẹp lên trước còn đôi mắt to xinh đẹp nhắm lại.
Tô Tranh hiểu ý của cô bé, học dáng vẻ của bé hôn chụt lên một bên má của bé: “Yên Nhiên ngoan, đi làm bài tập đi.”
Ai ngở lần này Mạc Yên Nhiên vẫn bất động, Tô Tranh vừa buồn cười lại không biết làm thế nào: “Tiểu công chúa thân ái của mẹ, con còn có chuyện gì sao?”
Mạc Yên Nhiên lại mở trừng hai mắt, ngón tay nhỏ bé chỉ chỉ về phía má còn lại, Tô Tranh dở khóc dở cười, vội vàng hôn vào má còn lại.
Mạc Yên Nhiên thỏa mãn, quay đầu lại hả hê liếc nhìn A Rượu đang vùi đầu vào ghế sofa, lúc này mới hừ hả hê đi trở về phòng.
Lúc này A Rượu đã ngây người, kết luận nói: “Cô bé này, rốt cuộc giống ai? Tôi thấy Mạc Phong cũng không phải ngọt ngấy như vậy!”
Tô Tranh lười trả lời anh: “Con gái của tôi rốt cuộc giống ai anh cũng không cần quan tâm, nói chuyện anh định nói đi.” A Rượu đến đây, chắc chắn là có chuyện quan trọng? Tô Tranh nhớ mấy ngày trước trên mạng A Rượu nói anh và Tiểu Đinh Đương đã vướng phải vụ rắc rối gì đó.
Tiểu Đinh Đương và A Rượu giống nháu, đều xuất thân từ Cô Nhi Viện, từ nhỏ đã rất quan tâm đến nhau, giống như người thân. Nhưng khi Tô Tranh gặp chuyện không may thì Tiểu Đinh Đương mới chỉ bảy tám tuổi thôi, bây giờ Đinh Đương đã trưởng thành, là một thiếu nữ xinh đẹp trong sang tuyệt trần .
Ai ngờ vài ngày trước Tiểu Đinh Đương vào quá bar chơi, bị một gã đàn ông đùa giỡn, A Rượu nhìn thấy rất tức giận, tiến lên đánh hắn mấy đòn. Đánh xong mới biết đụng phải người không nên đụng, người kia là một công tử có tiếng ở ngoài tỉnh, bị bạn bè rủ rê đi đến thành phố S tìm thú vui. Hôm nay công tử nhà lý tỉnh ủy bị đánh, người ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho. Lúc ấy A Rượu chạy trốn, mặc dù không bị bắt được, nhưng bọn họ đang tìm anh ta khắp nơi, gã kia còn tuyên bố bắt buộn phải bắt được A Rượu làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn.
Lúc ấy Tô Tranh cũng hỏi có muốn cô giúp một tay hay không, nhưng A Rượu lại nói anh có thể nghĩ biện pháp giải quyết, hôm nay xem ra chuyện này vẫn còn chưa giải quyết xong?
A Rượu “Khụ”, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ tôi chỉ định lên đây thăm cô, nhưng khi vào đây tôi phát hiện ra một chuyện sợ là có liên quan đến vụ lần trước.”
Thấy dáng nghiêm túc của A Rượu, trong lòng Tô Tranh trầm xuống, đã xảy ra chuyện gì sao?
A Rượu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới sân cỏ, lúc này mới lên tiếng nói: “Xung quanh đây có một số người, hình như họ đang theo dõi cô.”
Bị theo dõi? Tô Tranh nhướng mày, bây giờ cô cũng không có cái gì phải sợ, lo lắng duy nhất chính là Yên Nhiên.
Con gái của cô, con gái vừa mới nhận của cô, cô không muốn con bé xảy ra chuyện gì!
A Rượu thấy sự lo lắng của Tô Tranh, biết anh đã dọa cô, vội vàng giải thích nói: “Đừng hiểu lầm, tôi đã xem qua họ, có lẽ là có người phái đến để bảo vệ mẹ con cô.”
Bảo vệ tôi? Tô Tranh không khỏi cười lạnh, ai lại có lòng tốt như vậy? Mạc Phong sao?
A Rượu không nói tiếp, anh vốn đang lo lắng chuyện của mình liên lụy đến Tô Tranh nhưng xem ra cô vẫn luôn được bảo vệ an toàn. Đối với Mạc Phong A Rượu vốn không hề có chút cảm tình gì, nhưng hôm nay anh bắt đầu cảm thấy, có lẽ người này cũng không phải máu lạnh như người ta vẫn đồn thổi, ít nhất đối với Tô Tranh anh ta vẫn luôn ấp áp.
Nhưng bây giờ Tô Tranh đã không còn muốn để ý đến Mạc Phong, anh nên làm như thế nào mới có thể làm cho Tô Tranh thể hạnh phúc đây?
Chuyện này A Rượu luôn luôn để ở trong lòng, anh thật sự mong Tô Tranh được hạnh phúc .
A Rượu kéo rèm cửa sổ ra, chợt có chủ ý, anh chỉ ra bên ngoài nói: “Cô xem, nơi có một cái xe, hình như đang theo dõi bên này.”
Tô Tranh ngồi ở trên ghế sa lon, không thể nhìn thấy.
A Rượu lại nói: “Đến đây, tôi ôm cô nhìn.”
Tô Tranh không nói đẩy anh ra: “Thôi đi, cũng không phải là việc ghê gớm gì, theo dõi thì theo dõi, dù sao binh đến tướng chặn.”
A Rượu cũng rất kiên trì: “Đến đây đi, tôi ôm cô cũng được.” Nói xong không để Tô Tranh từ chối vội ôm lấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ nhỏ Tô Tranh và A Rượu đã rất thân thiết với nhau. Nhưng lúc này khi A Rượu ôm cô lên, cô lại nhột lại cảm thấy không tự nhiên, cười đấm bả vai A Rượu muốn anh để cô xuống, A Rượu lại kiên trì không buông, Tô Tranh nghĩ không biết hôm nay A Rượu bị làm sao, nhưng anh ôm cô mãi vẫn không thấy chiếc xe kia, thất vọng nói: “Chiếc xe đã lái đi rồi, cô xem đi, đều tại cô mè nheo.”
Tô Tranh lắc đầu một cái, một tay đỡ bả vai A Rượu bất đắc dĩ nói: “Mau ôm tôi xuống.”
A Rượu thở dài, thừa dịp hôn gò má của Tô Tranh, giả bộ thương yêu cưng chiều nói: “Ngoan, sẽ đặt em xuống thôi.”
Tô Tranh sờ sờ gò má, dở khóc dở cười nghĩ, hôm nay A Rượu có chút giống Yên Nhiên rất không bình thường.
Ánh mắt A Rượu lóe lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hài lòng thấy trong bụi cây cách đó không xa có người động , cười thầm ôm Tô Tranh trở về sô pha.
Tối hôm đó, Tô Tranh và Yên Nhiên ở trên ban công uống nước trái cây, nhìn lên những ngôi sao sáng ở trên trời.
Mạc Yên Nhiên nhìn có người ở tản bộ trong vườn hoa dưới chung cư, nhìn xuống chân mẹ một chút, chờ đợi nói: “Mẹ, đợi chân mẹ khỏi, con sẽ cùng mẹ đi dạo dưới kia có được không?”
Tô Tranh thấy sự mong đợi trong mắt có cô bé, không muốn bé phải nhẫn nhịn, vì vậy dứt khoát đề nghị nói: “Không bằng bây giờ chúng ta xuống đi dạo luôn?”
Mạc Yên Nhiên liền vội vàng lắc đầu: “Không được không được, chân của mẹ vẫn còn chưa khỏi.”
Tô Tranh cười: “Bác sĩ cũng nói, mẹ cũng cần một chút rèn luyện, xuống lầu đi một chút không có gì đáng ngại.”
Mạc Yên Nhiên thấy mẹ khẳng định như vậy, suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý.
Hai mẹ con người nói xong cũng xuống ngay, Tô Tranh cầm chân dỡ, Mạc Yên Nhiên cẩn thận đỡ cô vào thang máy, thang máy từ từ xuống phía dưới nhanh chóng xuống đến nơi.
Hai người đi đến sân cỏ xanh mơn mởn, hít lấy không khí trong lành, cảm thấy thật sáng khoái, sung sướng, Tô Tranh cũng cảm thấy không khí ở đây thật không tệ, vì vậy dứt khoát đề nghị sau này mỗi đêm cô đều sẽ xuống đây đi dao, Mạc Yên Nhiên đương nhiên là hớn hở đồng ý.
Hai người đang đi về phía trước , chợt trong bóng cây bên cạnh sân cỏ có một chiếc xe con màu đen khởi động, nhanh chóng từ phía sau các cô phóng ra. Lúc đầu Tô Tranh bị giật mình, ngay sau đó chợt nhớ đến cái gì, nhớ tới những câu nói của A Rượu lúc ban ngày, vội vàng quay đầu lại nhìn theo hướng chạy của chiếc xe kia.
Chiếc xe kia chạy cực nhanh, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Tô Tranh, nhưng mắt của Tô Tranh cực tốt, ở nơi này chỉ trong chốc lát kia cô cảm thấy người lái xe nhìn rất quen mắt.
Nhìn quen đến mức làm người run sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Tranh không dám xác nhận, chỉ cúi đầu xuống.
Mạc Yên Nhiên vẫn nhìn chằm chằm theo hướng xe chạy, nhíu mày suy tư: “Chiếc xe kia hình như con đã từng nhìn thấy !”
Trong lòng Tô Tranh vốn cũng đã hoài nghi, lại nghe thấy Mạc Yên Nhiên nói vậy, càng chắc chắn ý nghĩ của mình. Mạc Yên Nhiên vốn là đại tiểu thư không bước chân ra khỏi nhà, cô bé có thể thấy được mấy chiếc xe, có ấn tượng thì chắc sẽ là xe của nhà họ Mạc thôi.
Quả nhiên, Mạc Yên Nhiên nghĩ một lát nói: ” Bảng số của chiếc xe kia, con nhìn quen lắm, chẳng lẽ là xe nhà con?” Bé càng không hiểu”Nhưng sao xe nhà lại xuất hiện ở nơi này?”
Trong khoảng thời gian sống chung cùng với con gái, Tô Tranh đã phát hiện cô bé này tính tình hay bất thường nhứng rất nhạy cảm với những con số một khi đã xem qua là nhớ rất lâu. Vậy biển số kia chắc chắn là biển xe của nhà họ Mạc rồi?
Cô nhìn sân cỏ dưới đèn đường, không khỏi nghĩ, bên trong chiếc xe kia là Mạc Phong sao? Chẳng lẽ khi cô và Yên Nhiên ở trên ban công nhin xuống, Mạc Phong đang ở trong bóng cây nhìn cô và Yên Nhiên?
Đúng vào lúc Tô Tranh đang cúi đầu nghi ngờ, Mạc Yên Nhiên chợt kêu một tiếng: “A, con nhớ ra rồi, chiếc xe kia ba đã từng lái! Đó là xe của ba.”
Tô Tranh nghe Yên Nhiên nói vậy, trong lòng chua chua, quả nhiên là anh, một mình anh chạy đến nơi đây vào buổi tối làm gì, chẳng lẽ còn không yên lòng mình, sợ cô lừa Yên Nhiên chạy trốn sao? Hay là anh đang lo lắng cho cô và Yên Nhiên, cho nên đã phái người đến bảo vệ và chính anh cũng đến luôn?