Đó là câu chuyện cũ lúc tiên đế còn tại thế. Lúc ấy Huyền Trăn là Thái Tử, huyết mạch đế vương trời sinh cùng quyền thế được định trước sẽ ở trong tay đã hun đúc nên một Huyền Trăn đầy tự tin cuồng ngạo, bị vây bọc giữa những lời nịnh hót bợ đỡ, khúm núm dạ thưa đủ kiểu nhằm lấy lòng như trăng được bọc trong mớ sao, bản thân được đưa lên tới trời, Huyền Trăn thoải mái hưởng thụ sự sung sướng ương ngạnh từ quyền phái.
Lần sơ ngộ cuối thu năm ấy, phảng phất như một cơn sóng dữ đổ ập, khiến Huyền Trăn đến cơ hội kháng cự cũng tuyệt nhiên không hề có, lập tức trầm chìm trong vực sâu thăm thẳm không đáy không bến bờ…
Giữa một mảnh âm lãnh phía bắc hoàng cung, nơi mọi người đều biết, là chốn hoàng cung cấm địa – lãnh cung. Nơi đó đã giam giữ không biết bao nhiêu những tơ dải phương hồn, với những loại lý do ám muội mà bị cường cố, sau đó dần dần mày nhạt má phai, thân hãm đến ngày tóc bạc, từng chút từng chút một đi đến hồi hương tiêu ngọc vẫn, rồi chết đi trong lặng lẽ không một kẻ hỏi han, một mảnh thân hình mãi tận đến khi đã khô héo già nua như bị gió rút cùng kiệt, mới có thể có cơ hội rời khỏi chốn địa ngục trần gian này.
Trên thế gian, hình phạt tàn nhẫn nhất không phải là đau đớn thể xác, mà là sự bi ai khi không thể nắm trong tay vận mệnh của chính bản thân mình, sau đó là bị người ta coi khinh như u hồn trôi nổi vô mục đích, không có lấy một chút ý nghĩa sinh tồn, khiến một mảnh tâm linh chết lặng từng chút từng chút một làm đông kết hết thảy ý chí …
Cho nên, người tại nơi này chỉ có thể có hai loại biểu tình, trống rỗng đến tê liệt hoặc điên dại tâm thần, đó là sự trừng phạt tối lãnh khốc mà bậc Đế Vương tại vị ban tặng cho những nữ nhân này, còn có sự trả thù nào thống khoái hơn là khiến cho các nàng chậm rãi đem chính bản thân mình giày vò cho đến hồi điên dại? Không hổ là đế vương, ngay cả phương thức trừng phạt hương ngọc bên gối cũng ngưng tụ những tâm kế sâu sắc nhất cùng âm mưu ngoan độc nhất …
Vốn chỉ là tò mò nơi cấm địa kia rốt cuộc là có thứ hình dạng gì, Huyền Trăn trẻ tuổi một mình lén thâm nhập nơi ấy. Đẩy ra cung môn sứt mẻ đầy những vết tích loang lổ, nước sơn son cũng đã bong tróc, lại nhìn khối thạch sư phủ đầy bụi bặm trước cửa điện cùng những cánh cửa khép chặt không một bóng người, Huyền Trăn nhất thời tò mò tại sao cái nơi “địa ngục đáng sợ trong truyền thuyết” dùng “giam lỏng” hậu cung phi tần này lại không có người trông coi? Vì cái gì đã như vậy lại chưa hề nghe qua có một ai đó chạy trốn?
Cố gắng đấy đại môn nặng nề, vang lên tiếng kêu kèn kẹt, đại môn chậm rãi mở ra, nhất thời có một cỗ âm phong như thốc vào mặt, lại thêm bụi đất lá khô bay tung vướng đầy đầu cổ, Huyền Trăn lập tức nhắm mắt che miệng theo phản xạ nhưng vẫn hít phải một mũi đầy bụi đất, lá héo khô quắt đập vào mặt lại có chút đau đớn, luồng gió này tựa như xuất phát từ chỗ sâu nhất của chốn âm ti, hơi lạnh thấu xương, khiến lông tơ toàn thân đều dựng thẳng.
“Phi! Cái nơi quái quỷ!”
Huyền Trăn buồn bực nhổ qua một ngụm đất cát, vỗ vỗ bụi trên người, chậm rãi đi vào cấm địa …
Chốn này giống như một tòa phế thành, nơi nơi đều là vết nứt bụi bặm tiêu điều cũ nát, trong viện lá khô rụng tích đầy, hình như đã rất nhiều năm rồi không có người quét tước. Hoa viên lẽ ra phải là chỗ tùng xanh liễu biếc, lại chỉ có một gốc cây khô khốc, thân vươn theo một tư thế rất dị kỳ.
Hết thảy ở đây đều giống như bị phủ một bụi dày mờ mịt, nếu không phải bầu trời phía trên chốn địa phủ này vẫn thẳm xanh như cũ, Huyền Trăn có lẽ trong một thoáng sẽ thực sự nghĩ rằng trên thế gian đều là thứ sắc thái tối tăm như thế, cái loại này, giống như một kiểu không khí đậm màu bi ai thê lương vô tận.
“Có ai không?”
Thanh âm to rõ từ từ chuyển quanh, Huyền Trăn rùng mình, chẳng nhẽ người ở đây đều đã chết hết?
Bỗng nhiên, một lão thái thái tóc trắng xóa gầy như củi, gù lưng, dáng đi run rẩy chầm chậm bước tới, Huyền Trăn nhìn gương mặt trống rỗng kia, ốm gầy tựa chỉ còn một túi da bọc lấy hộp sọ, thật kinh khủng …
“Này, ngươi cũng là người của lãnh cung sao? Là tỳ nữ a?” Huyền Trăn lớn tiếng hỏi.
Lão thái thái cúi đầu, không nói một câu nào, chậm rãi đi qua, trong miệng dường như đang thì thào, không biết nói gì, nhưng mắt lại chưa từng đặt vào thân ảnh Huyền Trăn.
“Này!” Huyền Trăn bị kẻ khác coi như không thấy liền không khỏi sinh bực: “Thấy bản Thái Tử còn không mau quỳ xuống?!”
Lão thái thái vẫn tiếp tục rì rầm gì trong miệng, tập tễnh bước xa.
Huyền Trăn buồn cười lắc lắc đầu: “Chắc là một lão bà bị điên rồi.”
Lúc đó, hai viên thái giám tuổi độ trung niên cầm thiện hạp() trong tay từ phía cửa hoa viên không xa đó lắm đi đến, hai người cúi đầu im lặng mà bước, không nói chuyện, lại càng không ngẩng đầu.
“Này …”
Huyền Trăn còn chưa kịp hỏi, hai người đã vội vã bước ngang qua, ngay cả đầu cũng không nâng lên một chút.
“Càn rỡ!” Huyền Trăn giận dữ: “Các ngươi coi bản Thái Tử là không khí hay sao?”
Nhưng hai thái giám trung niên kia căn bản một bước cũng không dừng, vẫn rất nhanh đi qua, Huyền Trăn tức đến nỗi hận không thể chửi ầm lên!
“Chỗ này các ngươi mù hết rồi à?”
Một cơn hàn phong thổi tới, bay tung đám lá khô và đất bụi, Huyền Trăn lại không nhịn được rùng mình một cái, lại quay trở lại với ý niệm cũ.
“Cái nơi quỷ quái! Âm khí ngút trời, người thì quỷ dị! Quả nhiên bọn người ở đây đều không bình thường!”
Huyền Trăn vuốt vuốt cánh tay, quyết định rời đi. Đúng lúc đó, bỗng nhiên ở phía sau xuất hiện một cái bóng trắng, Huyền Trăn ma xui quỷ khiến quay đầu lại …
Lần quay đầu này, lòng ta vĩnh viễn đã bị đem đi mất …
Một nữ tử áo trắng tóc dài chấm đất chậm rãi đi đến, dải tóc mềm đen mượt chạm trên mặt đất, dính lấy một ít bụi nhuyễn, trường bào lụa mỏng trắng tinh như tuyết bay trong gió, tựa một đóa trần ngoại tiên liên, trong một chốn bụi giăng mờ mịt, sự xuất hiện của nàng lại chói mắt đột ngột, khuấy động điều gì trong mắt Huyền Trăn …
Nữ tử chậm rãi quay đầu, Huyền Trăn liền nuốt ngay một ngụm khí lạnh, kiều nhược xuân hoa, mị như thu nguyệt, trong phong nhã tuyệt đại lại hàm chứa vô tận phong tình, đôi mắt trong sáng tú mĩ kia có thể câu hồn kẻ khác dẫn thất hồn lạc phách, đôi môi anh đào với nụ cười như có như không phấn nhuận động lòng người, khiến có kẻ phải kiềm lòng không đặng mà muốn ngắt lấy nhấm nháp một phen. Mỗi cử chỉ là đầy tiên phong tiên khí, khiến mắt Huyền Trăn không thể nào rời. Một thứ thần tiên như thế này như thế nào lại ở đây? Thật đường đột, thật thiếu hài hòa! Nàng lẽ ra phải ở trong chốn di nhân mĩ cảnh đầy điểu ngữ hoa hương, phong phi điệp vũ, chứ không phải là ở chốn cằn cỗi hoang vu, quỷ khí ngút trời này!
Trừ phi … Nàng là yêu tinh? Bằng không, làm sao có một ai có thể vừa mĩ diễm tuyệt luân, mê đảo thiên hạ lại đồng thời có cả thứ linh tính tiên phong thoát trần như vậy?
“Ngươi … là ai?” Huyền Trăn không nhận ra thanh âm của mình đang run rẩy …
Nữ tử si ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên giương lên tiếu ý thanh nhã tựa cúc hoa, nhịp tim Huyền Trăn bắt đầu thoát khỏi sự cưỡng chế của lý trí, đập theo một tốc độ kinh người.
“Ngươi … Ngươi tên là gì? Ngươi vì sao lại ở đây …? Ngươi là tần phi của phụ hoàng ư …? Ngươi … Rốt cuộc là người hay là yêu quái …?”
Nữ tử bỗng nhiên nở nụ cười quyến rũ mị nhân, nàng vươn ngón tay dài nhỏ nhắn, chỉ vào một đóa hoa đã sớm bị gió hong thành khô quắt, dùng thanh âm tựa hoàng oanh nhẹ giọng nói: “Dực, ta muốn đóa hoa kia.”
Thế gian sao lại có thứ thanh âm êm ái đến như thế? Tựa như tiếng ca uyển chuyển, thanh vận ôn nhu, âm giọng say lòng người, như tiếng sáo trời.
Chỉ là, cũng nhờ vậy mà đã biết thân phận của nàng. Dực, đúng là tục danh của phụ hoàng, như vậy, nàng là tần phi của phụ hoàng?
Trong lòng dâng lên một cơn phiền muộn đậm đặc, buồn bực đến mức g ngực cơ hồ như không thở được, vì cái gì?
“Dực?”
Huyền Trăn nhìn về phía đôi mắt như một đứa trẻ háo hức mong chờ kia, không nói gì khẽ cúi người, nhẹ nhàng ngắt lấy đóa hoa khô, nhẹ như thể nếu chạm mạnh đóa hoa ấy sẽ lậy tức vỡ vụn, cẩn thận dùng tay nâng niu, đưa đến trước mặt nữ tử.
Nữ tử đang vui vẻ định nhận lấy, lại trong nháy mắt lúc ngón tay vừa sắp chạm vào đóa hoa, gió bạt …
Nhìn những mảnh hoa vụn bị gió phá tung, ánh mắt nữ tử bỗng nhiên trở nên đờ đẫn, trong lòng Huyền Trăn chợt căng thẳng: “Ta sẽ hái cho ngươi! Ta đi hái hoa tươi cho ngươi!”
Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu, si ngốc nhìn vụn hoa chậm rãi rơi xuống, vươn cánh tay trắng ngần nhẹ nhàng đón lấy.
“Quân ân như nước … Tình đã từ trần … Thân tựa hoa khô … Thề bay theo gió …()”
Lòng Huyền Trăn chợt trở nên căng thẳng, bởi vì, trong đôi mắt mờ mịt kia, chậm rãi ứa ra đôi dòng lệ … Đau thương sâu xa trong con ngươi mênh mông tựa biển ấy, là vì ai mà có?
Nữ tử chậm rãi xoay người đi, vạt áo thật dài nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt đất, vương vài mảnh lá khô, chậm rãi bước xa dần …bg-ssp-{height:px}
Mà Huyền Trăn, một mực si ngốc đứng nhìn, si ngốc thật lâu thật lâu …
Từ sau đó, Huyền Trăn càng ngày càng ít xuất hiện ở những yến hội oanh ngữ sênh ca, càng ngày càng ít người gặp hắn, thường ngày khi đã hạ triều khóa, liền biến mất không tung ảnh. Không ai biết hắn đi đâu, càng không ai nghĩ trăm nơi vạn chốn hắn lại chạy đến chỗ lãnh cung hoang vu không một cành cây ngọn cỏ, cũng không ai nghĩ vị Thái Tử trước mặt kẻ khác luôn uy nghiêm hoặc bất kham hoặc thích du hí nhân gian, lại sẽ dùng ánh mắt thâm tình lẳng lặng ngưng thần nhìn một nữ tử sắc thần lẩn thẩn, mà hắn, thậm chí ngay cả tên gọi của nàng cũng không hề biết.
Nhưng Huyền Trăn đã thực sự mê luyến thân ảnh bạch y đẹp đẽ kia quá sâu sắc, hắn suốt ngày lặng yên canh giữ bên cạnh nàng, chỉ là vì một nụ cười khi người kia ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, hoặc là một thoáng ngắn ngủi đối diện trong mê võng hoang mang, tuy rằng đa phần nàng đều ngơ ngác vọng trông về một nơi nào đó vô định, nhưng nhìn mấy canh giờ, Huyền Trăn rất yêu bộ dáng lúc im lặng của nàng, bởi vì nàng sẽ thật ngoan ngoãn tùy ý hắn ôm vào lòng, cũng không kháng cự lúc hắn kiềm chế không được mà động chạm, tuy rằng nàng lặng yên như một con rối gỗ khiến Huyền Trăn sinh chột dạ, nhưng hắn lại càng sợ phải đôi lúc nhìn thấy đau thương nồng đậm từ đôi mắt ấy trào ra …
Nàng sẽ gọi hắn là “Dực”, sẽ giống như một thiếu nữ đang trong mối tình đầu ngượng ngùng chờ mong “Dực” đi thực hiện những nguyện vọng nho nhỏ của nàng, hái một đóa hoa xinh, nhặt một ngọn cỏ, cài vào búi tóc nàng, chỉ là những nguyện vọng rất nhỏ rất nhỏ …
Mà hắn, cũng yên lặng đóng vai “Dực”, hái một đóa hoa xinh vô hình, cầm không khí nhẹ nhàng cài lên búi tóc nàng, sau đó nhìn nụ cười vừa lòng thỏa ý của nàng, dùng thứ biểu tình có chút bi thương chua xót mà cười theo.
Nàng có một thế giới của riêng nàng, trong thế giới ấy, có đóa hoa tiên diễm mĩ lệ, có khoảng trời xanh nắng ấm thoáng đãng, có Dực yêu nàng sủng nàng … Nàng nhìn Dực vì nàng mà ngắt hoa, vì nàng mà cài tóc, thầm nghĩ rằng mãi mãi về sau này, cũng không còn bất cứ một tham vọng gì hơn nữa …
Bỗng nhiên, có một ngày, Dực của nàng dùng thanh âm thống khổ hỏi: “Vì cái gì nàng cứ muốn sống trong ảo tưởng, mà không chịu thanh tỉnh nhìn rõ lấy ta?”
Nàng nghe không hiểu, cho nên thực rất hoang mang ôm đấy đôi má của Dực nàng yêu thương, muốn vuốt khẽ lên đôi mày đang cau chặt.
Huyền Trăn thống khổ nhìn sự lo lắng trong mắt nàng, cầm lấy đôi tay đang vuốt trên mặt mình. Trong mắt nàng, nàng coi đây là thứ hành động gì? Vuốt ve an ủi “Dực” yêu thương sao? Bỗng nhiên oán hận, vì sao bản thân mình không sinh ra sớm vài năm, vì sao nàng yêu phụ hoàng? Vì sao phụ hoàng đang hưởng phúc lại nhẫn tâm từ bỏ nàng? Chịu đủ rồi! Đã chịu đủ việc phải vì nàng mà dệt nên thứ biểu hiện giả dối! Chịu đủ ánh mắt nàng nhìn là Dực mà không phải là Trăn! Chịu đủ nàng ôn nhu mà không biết chính mình ôn nhu với ai! Chịu đủ nàng hồn nhiên không hề biết có một người khác vì nàng mà mà đau lòng thương tổn!
Huyền Trăn bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi đã vô số lần nhấm nháp qua trong giấc mộng! Mê túy trong mộng kia sánh không được với sự động chạm chân thật khiến con người phải trầm luân này, tư vị ngọt lành ôn nhuận, giống như hơi men thơm ngọt của tuyệt thế mỹ tửu, thật sẽ say … Thì ra, chỉ là một nụ hôn nhàn nhạt, cũng sẽ khiến người ta trầm túy …
Chậm rãi buông đôi môi anh đào bắt đầu phiếm hồng kia, Huyền Trăn nhìn giai nhân trong lòng không ngừng thở gấp, khóe miệng còn giương thứ tiếu ý yếu ớt ngượng ngùng, còn đôi mi kia lại nhẹ nhàng buông thấp, đôi má kia hồng nhuận mị kiều, Huyền Trăn bỗng nhiên nghĩ đến một ý trước nay chưa từng dám nghĩ!
Hắn đưa tay ôm lấy nữ tử say lòng người này, vô cùng kiên định trầm giọng nói: “Ta muốn đưa nàng đến nơi này! Ta mặc kệ nàng là vì loại lý do gì mà bị phụ hoàng nhốt ở đây, ta chỉ biết ta muốn nàng!”
“Dực …”
“Ta không phải là Dực! Nàng nhìn rõ đi! Ta là Huyền Trăn!!”
Huyền Trăn cơ hồ phải điên cuồng thét lên, không thể tiếp tục lẳng lặng đợi chờ mà vô pháp được thỏa mãn, cũng không thể tiếp tục chịu đựng đem chính mình làm một thế thân!
“Dực …?”
Nữ tử có chút sợ hãi bắt đầu run nhè nhẹ, Huyền Trăn vừa thương tiếc vừa bi ai nhìn nàng, cuối cùng không nói gì mà khép miệng, xoay người ôm nàng rời khỏi khu cấm địa hoang vắng.
Có thể nghĩ ra ngay, việc Huyền Trăn đem nàng mang về Thái Tử cung gây ra rất nhiều phản ứng, không nói đến Huyền Trăn chưa từng mang nữ nhân về, mà lần này rõ ràng nhân dạng nữ tử trong lòng hắn, đã khiến cho đám lão thái giám nhiều năm sống trong cung sợ đến một thân toát mồ hôi lạnh! Liền khôn ngoan lập tức ngăn chặn phong thanh, bởi vì người mà chủ tử của bọn họ, Thái Tử Huyền Trăn, mang về chính là nữ nhân của Hoàng Thượng! Hơn nữa lại là tần phi bị biếm đến lãnh cung chung thân không được rời đi! Loại sự tình này nếu truyền ra nhất định sẽ gây sóng to gió lớn!
Mà trong lúc trong cung thái tử một mảnh sợ hãi hoang mang, Huyền Trăn lại đem nữ tử là nguyên nhân gây loạn kia đặt lên nha sàng của hắn …
Từng chút từng chút một nhấm nháp thân thể thơm ngát, Huyền Trăn từ đầu đến cuối đều phát run, trải nghiệm sự kích động đến không thở nổi. Âm thanh rên rỉ rất nhỏ của nữ tử cùng thân thể vô ý thức mà dây dưa, khiến Huyền Trăn lần đầu tiên nếm trái cấm không thể nào kiềm chế …
Nữ tử kia nguyên danh là Trần Uyển Nhi, vốn từng là Thục Phi nương nương của hoàng đế, dùng kiều nhu trời sinh cùng tư thế đạm đạm không tranh giành đấu đá để đạt lấy sự sủng ái thâm sâu từ Hoàng Thượng, địa vị có thể bức cả Hoàng Hậu. Nhưng mà, một đêm sáu năm về trước, Thục Phi ám sát Hoàng Thượng bất thành, bị biếm vĩnh viễn vào lãnh cung …
Ám sát?
Huyền Trăn buồn cười nhìn lão thái giám đang đứng trước mắt mình kể chuyện cũ, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Nàng yêu phụ hoàng như thế, có thể nào lại đi ám sát? Nhất định là bị người hãm hại! Đáng thương nàng thiện lương vô tội bị người khi dễ, chỉ sợ rằng lời biện giải cũng chưa kịp nói ra tới miệng đã bị nhốt vào lãnh cung rồi. Nếu lúc ấy ta ở đó, tất sẽ không khiến nàng ủy khuất như vậy! Uyển Nhi? Thì ra, tên của nàng là Uyển Nhi? Người cũng như tên, ôn uyển động lòng người …
Bỗng nhiên một tiểu cung nữ chạy vào, vội vàng thưa: “Thái Tử điện hạ! Không hay rồi!”
Huyền Trăn mãnh nhiên đứng lên, bởi vì đó là tì nữ hắn rất cẩn thận lựa chọn cho Uyển Nhi, chẳng lẽ Uyển Nhi xảy ra chuyện?
Chạy về đến tẩm cung, đã thấy ngự y vẻ mặt lúng túng đứng ở bên giường, nhìn thấy Huyền Trăn liền định quỳ xuống: “Cựu thần tham kiến …”
“Bớt nói mấy lời vô dụng đi! Nàng làm sao?”
Ngự y khổ não nửa ngày, ngắc ngứ nửa ngày: “Thái tử phi … A … Thục phi …”
Chần chờ hồi lâu cũng không biết phải xưng hô thế nào, ánh mắt hận không thể giết người của Huyền Trăn liền phóng tới, lão thái y sợ đến mức quỳ sụp xuống: “Nàng … Nàng có hỉ!”
Giống như sấm dậy đất bằng, Huyền Trăn đờ đẫn nửa ngày không tỉnh nổi …
Có hỉ? Có hỉ … Có hỉ! Hài tử của ta?!
Nhìn mặt Huyền Trăn một trận xanh một trận hồng, lão thái y liều mạng lau mồ hôi, nói chung có hỉ là chuyện tốt, nhưng người này thân phận đặc thù … Nếu không phải bản thân ông là ngự y chẩn bệnh tâm phúc của thái tử, chỉ sợ lúc nói ra lời này xong đã bị người diệt khẩu.
“Ha ha ha!” Huyền Trăn một trận cuồng tiếu, dọa thái y lại toát đầy thân mồ hôi lạnh.
“Là hài tử của ta? Hài tử của ta?” Huyền Trăn kinh hỉ nâng Uyển Nhi sắc mặt đang trắng bệch ngồi dậy, cơ hồ kích động đến nói không nên lời: “Uyển Nhi! Nàng có nghe không? Nàng có hỉ! Là hài tử của chúng ta!”
Nữ tử có chút đờ đẫn khi nghe đến cái tên đã nhiều năm không được người ta gọi tới, bỗng nhiên thân người run lên, kinh ngạc nhìn về phía Huyền Trăn.
“Sao vậy, Uyển Nhi?”
Huyền Trăn mới vừa biết được tên người tâm ái, hận không thể gọi thật nhiều mới thỏa mãn. Ai ngờ sau khi Uyển Nhi nghe thấy cái tên, lại run rẩy càng thêm lợi hại, bỗng nhiên bật lên một tiếng thét chói tai, phát cơn điên dại đánh liên hồi về phía Huyền Trăn, nhất thời khiến trong phòng loạn thành một đoàn!
“Uyển Nhi!!”
“Nương nương!”
Lại càng loạn, mà ngay sau đó, một lão thái giám sắc mặt tái nhợt chạy vội vào: “Điện hạ … Hoàng … Hoàng Thượng …”
Lời còn chưa dứt, mười mấy tên ngự lâm quân xông vào, ngay phía sau, một nam tử cao lớn toàn thân long bào đầy khí thế khiến người ta phải sợ hãi liền đi đến.
—
Chú giải
() Thiện hạp: hộp đức thức ăn.
() Nguyên văn: 「君恩如水……此情已逝……形同枯花……逝于风中……」- “Quân ân như thủy … Thử tình dữ thệ … Hình đồng khô hoa … Thệ vu phong trung …”
——————————————