Sau khi từ Thạch Cồ sơn trở về mật cốc và an táng Trần Nhứt Sơn cùng với năm tên cô nhi xong. Hoắc Vũ Hoàn hầu như chưa bước chân ra khỏi phòng một lần nào. Suốt ngày Vũ Hoàn cứ ở trong phòng đăm chiêu nhìn bức Bách Lý Đồ, không biết Hoắc Vũ Hoàn đã xem qua bức bách lý đồ đến mấy trăm lần rồi. Nói về bút pháp thì bức này không có gì là hay ho hùng hồn cả, còn bố cục thì càng lộn xộn hơn. Thật sự mà nói, đây chỉ là một bức hoa. tầm thường mà thôi.
Nhưng mà ai có thể ngờ rằng trong bức hoa. tầm thường kia, lại có giấu một thứ ám khí giết người lợi hại chứ ?
Những bức hoa. lấy cá làm chủ đề ở trong thiên hạ phải nói là nhiều vô số kể không hết. Nhưng tại sao Kim Đao Hứa Vũ vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay nó là một bức hoa. có dịệu dụng khác ?
Hoắc Vũ Hoàn cho rằng đây chính là mấu chốt cực kỳ quan trọng. Hay nói cách khác, trong bức hoa. nhất định có ký hiệu hay biểu tượng đặc biệt nào đó...
Chính lẽ đó mà Hoắc Vũ Hoàn đã tự nhốt mình trong phòng để suy nghĩ. Nhưng trước sau Hoắc Vũ Hoàn vẫn không tìm ra bức hoa. có gì đặc sắc cả.
Cộc ! Cộc ! Bên ngoài có người gõ cửa.
Hoắc Vũ Hoàn liền nói lớn:
- Vào đi
Cánh cửa từ từ được hé mở. Người bước vào chính là Thiết Liên Cô, trên tay nàng đang bưng một bát canh hạt sen mộc nhĩ.
Hoắc Vũ Hoàn cau mày nói:
- Không phải ta đã từng căn dặn muội rồi hay sao ? Những thức ăn bổ dưỡng hãy để cho những đứa trẻ dùng.
Thiết Liên Cô đáp:
- Những đứa trẻ đã ăn hết rồi. Đây chỉ là phần còn thừa lại mà thôi. Tam ca thấy huynh mấy hôm nay bận lo suy nghĩ không ăn ngủ gì được, nên mới sai muội đem một bát đến cho đại ca dùng...
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
- Ta đâu phải là một lão già bẩy tám chục tuổi mà các người phải làm vậy chứ.
- Một bát canh thì có gì đâu, chẳng qua đây chỉ là sự quan tâm của các huynh đệ mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn đưa tay lên trời:
- Thôi được ! Đa tạ các người. Vậy hãy đặt nó lên bàn cho ta đi.
Thiết Liên Cô đặt bát canh xuống bàn xong, nàng vẫn chưa chịu rời khỏi phòng.
Hoắc Vũ Hoàn thấy vậy liền hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không ?
Thiết Liên Cô đáp:
- Vừa rồi có tin tức từ Lan Châu báo về nói rằng Yến Sơn Tam Thập Lục trại đã hợp với tiêu cục Song Long quyết tâm tiêu diệt chúng ta. Hiện giờ chúng đã phái thám tử đi dò hành tung của chúng ta.
Hoắc Vũ Hoàn cười nhạt:
- Ta đã đoán trước sớm muộn gì cũng có ngày này.
Thiết Liên Cô lại nói:
- Ngoài ra có một tin khác là hiệu thuốc ở Lan Châu, Đồng Nhơn đường đã đóng cửa giải nghệ. Vị Tào đại phu kia đã ngã bệnh nằm liệt giường, nghe đâu bệnh tình rất là nghiêm trọng.
Hoắc Vũ Hoàn "ồ" một tiếng lẩm bẩm:
- Trùng hợp như vậy sao? Quỉ Nhãn Kim Xung vừa mới chết thì lão ta liền ngã bệnh.
Trầm ngâm một hồi, Hoắc Vũ Hoàn lại nói:
- Có từng phát hiện người của Song Long tiêu cục hoặc là Yến Sơn Tam Thập Lục trại ngầm tiếp xúc với gã họ Tào kia không ?
- Không có. Người của Song Long tiêu cục và YênSớn đều đã rời khỏi thành Lan Châu.
- Tốt, muội hãy đi thông báo cho tam đệ biết và gọi tam đệ lập tức đến đây.
Thiết Liên Cô vừa nghe nói vậy, thần sắc nàng liền hơi có vẻ khó xử.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Bộ còn có chuyện gì nữa hay sao ?
Thiết Liên Cô ấp úng:
- Không có. Nhưng mà ... tam cạ.. tam ca đã đi ra khỏi cốc.
- Tam đệ đi đâu chứ ?
- Muội cũng không biết. Hình như là chỉ gần đâu đây mà thôi.
- Tam đệ ra ngoài cốc có việc gì ?
Thiết Liên Cô xoa xoa hai tay lại với nhau, còn sắc mặt thì hết đỏ lại trắng, dường như không biết phải trả lời cho Hoắc Vũ Hoàn như thế nào.
Hoắc Vũ Hoàn thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ các người có việc gì đấu ta chăng ?
Thiết Liên Cô vội phân bua:
- Đâu có ! Làm gì có ! Không đâu, bọn muội làm gì dám giấu giếm đại cạ..
- Thế tại sao lại úp úp mở mở không chiu. nói thẳng ra chứ ?
Thiết Liên Cô đành phải nói thật ra:
- Tam ca và Lâm cô nương cùng đi ra khỏi cốc. Bọn họ chỉ là... chỉ là đi dạo gần đây, ngắm phong cảnh, nhìn gió thổi mây bay tan tác thôi mà ! Không có chuyện gì đâu.
Hoắc Vũ Hoàn hơi chột dạ, liền hỏi:
- Mạnh thiếu hiệp có cùng đi với họ hay không ?
- Không có.
Hoắc Vũ Hoàn phất tay áo một cái nói:
- Ta sẽ đi tìm bọn ho.
Thuận tay Hoắc Vũ Hoàn vớ lấy cái áo choàng mầu tối khoác lên người, rồi bước nhanh về phiá cửa.
Thiết Liên Cô vói theo:
- Đại ca. Muội sẽ cùng đi với huynh.
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Không cần đâu. Muội ở đây lo treo lại bức bách lý đồ lên trên tường giùm cho ta.
Nói xong Hoắc Vũ Hoàn đẩy cưa? bước ra khỏi phòng.
Lối ra cưa? miệng cốc là một con sông cạn. Vì thế phải cưỡi ngưa. mới có thể vượt ra bên ngoài được.
Ngoài ra trên vách núi còn có một con đường tắt do con người tạo nên. Con đường này có thể thông đến Liêu Vọng đình ở trên đỉnh núi. Nhưng mà đường đi rất nguy hiểm và khó đi.
Hoắc Vũ Hoàn đoán rằng La Vĩnh Tường và Lâm Tuyết Trinh sẽ không ra bên ngoài bằng ngưa. mà họ sẽ đi theo con đường tắt leo qua đỉnh núi.
Liêu vọng đình thật ra chỉ là một hang động thiên nhiên bí mật. Bên ngoài miệng hang chính là vách núi cao sừng sững gần mười trượng. Nếu như muốn từ đây đi ra bên ngoài mất cốc thì phải dùng đến thang dây. Trên thực tế, trừ phi tuyệt đối cần thiết mới đi ra khỏi cốc bằng con đường này. Còn ít có ai ra bằng lối này.
Khi leo lên đến đỉnh núi, Hoắc Vũ Hoàn liền phát hiện cái thang dây vẫn còn được treo ở bên ngoài miệng hang, mà chưa có thâu lại.
Hai tên đại hán có trách nhiệm canh giữ Liêu Vọng đình đang ngồi nói chuyện ở tại miệng hang. Vừa trông thấy Hoắc Vũ Hoàn, cả hai lập tức đứng dậy.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu hỏi:
- Các ngươi có thấy tam đương gia và Lâm cô nương không ?
Một trong hai tên đại hán liền đáp:
- Tam đương gia và Lâm cô nương đã ra ngoài mật cốc rồi. Người còn dặn bọn tiểu nhân ở đây canh giữ cái thang, một lát người sẽ quay trở lại.
- Tam đương gia đã ra khoi? mật cốc được bao nhiêu rồi ?
Gã đại hán kia đáp:
- Thời gian chừng một bữa ăn.
Bỗng nhiên tên đại hán thứ hai đưa tay chỉ về phiá xa nói:
- Đại đương gia hãy nhìn xem, hai người họ đang ngồi nói chuyện ở kia kìa.Từ đây nhìn xuống bên dưới có thể nhìn thấy bao quát được cảnh vật trong vòng mười dặm.
Hoắc Vũ Hoàn chỉ đảo mắt một vòng thì đã thấy hai người đang ngồi ở dưới một gốc đào bên cạnh bờ sông
Lâm Tuyết Trinh đầu hơi cuối xuống, trong tay nàng đang cầm một cành cây và đập liên tục xuống mặt nước. Còn La Vĩnh Tường ngồi thẳng người nói thao thao bất tuyệt, không biết là đang nói gì.
Tất nhiên là họ đang bàn luận về một sự việc nào đó.
Nhưng một người thì nói liên tục không dứt, còn người kia có vẻ lơ đễnh không muốn nghe.
Hoắc Vũ Hoàn nhiú hai mày lại, bây giờ mà đi gặp mặt hai người họ, Vũ Hoàn cảm thấy có chút e ngại.
Hai tên đại hán nhìn thấy Hoắc Vũ Hoàn cứ đứng chết trân ở miệng hang hồi lâu, mà vẫn không nhúc nhích gì. Một trong hai tên liền lên tiếng hỏi:
- Đại đương gia đến đây là muốn gọi tam đương gia quay trở về ?
Hoắc Vũ Hoàn từ từ đáp:
- Ừ !
Gã đại hán kia liền tiếp:
- Vậy để tiểu nhân dùng kèn phát lệnh, để gọi tam đương gia lập tức quay trở về...
Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên xua tay:
- Không cần. Để ta tự đi đến đó vậy.
Nói xong Hoắc Vũ Hoàn liền bước xuống thang dây
Cái thang dây treo lơ lững trên không, bây giờ có người nên khó tránh khỏi bị giao động.
Nhưng mà thứ Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy lắc lư, dao động không phải là thân thể mình mà chính là con tim cuả mình. Hoắc Vũ Hoàn đã đoán lờ mờ rằng việc La Vĩnh Tường và Lâm Tuyết Trinh đang nói không ngoài việc liên quan đến mình.
Leo xuống được nửa chừng, Hoắc Vũ Hoàn lại quay đầu nhìn về phiá bờ sông. Lúc này La Vĩnh Tường và Lâm Tuyết Trinh vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ. Chỉ có điều cả hai đều cúi đầu ngồi im lặng, dường như câu chuyện của họ đã kết thúc.
Hoắc Vũ Hoàn băng qua cánh rừng mà trong lòng không khỏi thấy buồn bực. Chẳng bao lâu, Hoắc Vũ Hoàn đã đến bên bờ sông. Vừa định lên tiếng gọi thì đột nhiên Lâm Tuyết Trinh ném cành cây xuống sông, đứng phắt dậy nói:
- Thời gian ũng không còn sớm, chúng ta về thôi tam ca.
Tiếp theo là nghe tiếng La Vĩnh Tường:
- Những lời vừa rồi tại hạ nói, Lâm cô nương cảm thấy có lý hay không ?
Lâm Tuyết Trinhđưa tay vuốt mái tóc dài, mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có lý nhưng mà...
La Vĩnh Tường liền hỏi:
- Nhưng mà cái gì ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
- Muội mà nói ra, tam ca đừng có để bụng nha.
- Đương nhiên rồi. Chúng ta chỉ là nói chơi, có ý kiến gì, cô nương cứ việc nói ra.
Lâm Tuyết Trinh trầm ngâm một hồi:
- Muội cho rằng mhững gì tam ca vừa nói, chỉ là cái nhìn thường tình của thế tục. Việc này không thể dùng cái nhìn bình thường của thế tục mà nhận định và phán đoán được. Con người vẫn là con người, có khi ngay cả chính mình cũng không thể khống chế được mình, huống chi là người thứ bạ..
Hoắc Vũ Hoàn nghe đến đây, bất giác trong lòng liền bị chấn động. Vũ Hoàn lặng im đứng nghe, nhưng La Vĩnh Tường không có nói tiếng gì.
Ngược lại, Lâm Tuyết Trinh lại nói tiếp:
- Tam ca không phải là nữ mhi, tất nhiên không dễ gì biết được cách nhìn của nữ nhân đối với vần đề tình cảm. Nếu như tam ca một ngày gặp được một thiếu nữ mà mình yêu thích, lúc ấy tam ca sẽ hiểu được ý của muội
La vĩnh Tường ngơ ngác một hồi, mới buông tiếng thở dài:
- Nếu vậy tại hạ nghĩ sai hay sao ?
- Cũng không thể nói là ai đúng ai sai được. Tình cảm giữa nam nữ vốn rất là vi diệu. Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, đương nhiên cách nhìn cũng sẽ khác nhau...
Nhưng mà tấm lòng tốt của tam ca muội xin nhận lãnh. Việc của muội hãy để cho muội tự giải quyết lấy, không dám làm phiền đến tam ca phải bận tâm.
Dứt lời, Lâm Tuyết Trinh liền quay phắt người lại. Bỗng nhiên nàng phát hiện ra Hoắc Vũ Hoàn đang đứng ở phía sau, bất giác ngạc nhiên kêu lên:
- A ! Đại ca ở đây à ?
La Vĩnh Tường nghe nói đến Hoắc Vũ Hoàn, liền lập tức đúng dậy.
Hoắc Vũ Hoàn không sao tránh kịp, nên đành phải mỉm cười bước đến:
- Hai người đang trò chuyện gì vậy ? Có thể nói cho đại ca này được không ?
La Vĩnh Tường chợt lộ vẻ hoảng hốt nói:
- Không có chuyện gì cả. Tiểu đệ chỉ là tình cờ dẫn Lâm cô nương ra ngoài này dạo chơi mà thôi. Đi một hồi cảm thấy mệt nên bọn đệ ngồi xuống tán gẫu.
Hoắc Vũ Hoàn cười:
- Thật vậy sao ? Ta đang có việc cần tìm hai người, nhưng tìm mãi trong cốc vẫn không gặp. Vì vậy ta ra ngoài này tìm thử thì tình cờ gặp được hai người đang ở đây.
Tuy Hoắc Vũ Hoàn bảo là tình cờ, nhưng ngược lại mặt của La Vĩnh Tường đỏ bừng lên.
Lâm Tuyết Trinh trách móc nói:
- Đại ca thật là đáng ghét. Đứng ở ngoài mà cũng không chịu lên tiếng. Làm cho người ta sợ chết đi được.
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Tại hạ cũng vừa đến mà thôi. Định lên tiếng gọi thì đúng lúc Lâm cô nương đã nhìn thấy.
- Muội không tin. Nhất định đại ca đã đến từ sớm và cố ý nấp ở phía sau nghe trộm bọn muội nói chuyện.
Hoắc Vũ Hoàn cười ha hả:
- Hai người chỉ là tùy tiện nói chơi, như vậy có gì đâu mà phải sợ bị người nghe lén chứ ?
La Vĩnh Tường dường như đã hiểu được sự tình nên liền vội lái câu chuyện sang hướng khác:
- Đại ca tìm đệ có việc hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Không sai. Có tin từ Lan châu đưa đến rằng: Vị Tào đại phu chủ hiệu thuốc Đồng Nhơn đường đột nhiên lâm trọng bệnh. Hiệu thuốc cũng đã đóng cửa dẹp nghề rồi. Về việc này, ta cảm thấy rất hoài nghi, cho nên định tìm tam đệ để bàn bạc.
La Vĩnh Tường nói:
- Việc này tiểu đệ đã biết, hơn nữa tiểu đệ cũng đã bố trí...
Lâm Tuyết Trinh chợt lên tiếng cắt ngang:
- Các huynh cứ từ từ bàn bạc tiếp, muội phải đi trước đây. Hiện giờ trong nhà bếp chắc đang cần đến muội.
Hoắc Vũ Hoàn không hề giữ Lâm Tuyết Trinh lại.
Sau khi Lâm Tuyết Trinh đi khỏi, Hoắc Vũ Hoàn cũng không nói tiếp về việc ngã bệnh của Tào đại phu ở Lan Châu thành, ngượ lại Vũ Hoàn im lặng ngồi xuống bên bờ sông.
La Vĩnh Tường hơi do dự hỏi:
- Đại ca ! Chúng ta cũng trở về chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
- Không ! Ở đây rất yên tĩnh, chúng ta ngồi ở đây nói chuyện cũng được
La Vĩnh Tường bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vũ Hoàn.
Hai người ngồi im lặng nhìn mặt sông rất lâu, nhưng cuối cùng chẳng ai chịu lên tiếng trước cả.
Sau cùng, La Vĩnh Tường không thể chiu. đựng được nữa, thấp giọng nói:
- Đại ca ! Huynh hãy tin đệ, đệ hẹn cô ta ra đây hoàn toàn không hề có ác ý.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn nhìn mặt nước sông, hạ giọng trả lời:
- Ta biết.
La Vĩnh Tường lại nói:
- Chắc đại ca cũng biết, tiểu đệ không muốn chỉ rõ ra việc đó để tránh cho cô ta khỏi phải ngượng ngùng.
- Ta cũng biết.
La Vĩnh Tường chợt buông tiếng thở dài:
- Đệ làm như vậy không phải là chủ ý riêng của mình đệ, mà là ý kiến chung của các huynh đê....
Hoắc Vũ Hoàn vội cướp lời:
- Nói vậy là sao ? Chẳng lẽ ta làm điều gì có lỗi với các huynh đệ hay sao ?
- Xin đại ca bớt giận. Các huynh đệ cũng hiểu việc này nguyên nhân không phải là do đại ca. Chỉ vì các huynh đệ chung sống với nhau nhiều năm, cho nên bọn họ không nỡ thấy cửu muội phải chịu đau khổ...
Vả lại bao lâu nay, các huynh đệ gần như đã công nhận về việc của đại ca và cửu muội rồi. Có điều chỉ tùy thời gian sớm hay muộn mà thôi, nhưng ai ngờ...
Hoắc Vũ Hoàn nghe đến đây lắc đầu nói:
- Các ngươi nghĩ quá xa rồi đấy. Ta đối xử với Liên Cô và các vị huynh đệ có gì khác biệt. Chỉ vì cửu muội là nữ cho nên quan tâm đến ta một chút. Về việc này các huynh đệ có lẽ không hiểu, nhưng tại sao ngay cả đệ cũng hồ đồ như vậy chứ.
- Ý cùa đại ca tất nhiên là đệ đã hiểu rõ. Nhưng các huynh đệ cũng có hảo ý, hy vọng đại ca có thể sớm thành gia thất, để bọn họ được hưởng không khí ngày vui và được cùng uống ly rượu mừng.
Hoắc Vũ Hoàn ngửa mặt lên cười:
- Nếu các ngươi thật sự nghĩ như vậy thì chỉ sợ rằng mọi người sẽ thất vọng mà thôi. Ta từ nhỏ đã mồ côi, bây giờ tuổi đã gần về chiều, còn cần có gia đình để làm gì chứ ? Hơn nữa, có thêm một người thì không phải mình sẽ càng già thêm hay sao ?
- Đại ca nói vậy sao được, làm như vậy giống một người bị bệnh hoạn quá. Con người tới tuổi trung niên, lại càng phải lập gia thất, cho dù không phải vì mình cũng phải nghĩ tới tổ tiên họ Hoắc chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn hứ một tiếng:
- Ngươi lại giở giọng tư tưởng đạo nho cổ hủ nữa rồi. Từ nhỏ ta đã là cô nhi không nơi nương tựa và có khả năng sẽ tử vong bất cứ lúc nào. Nếu như lúc ấy ta đã chết, thì bây giờ lấy ai nối dõi tông đường cho họ Hoắc ? Vả lại, tuy bây giờ ta có một mình, nhưng còn những đứa trẻ mồ côi kia không phải là con của ta hay sao ? Và nơi đây lẽ nào không phải là nhà của ta hay sao ?
La Vĩnh Tường xưa nay vốn là người lanh lợi. Thế mà nghe những lời này lại không sao mở miệng trả lời được.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Ta chỉ nói bấy nhiêu thôi, còn tâm ý của ta chắc đệ hoàn toàn hiểu rõ lắm rồi. Đệ hãy thay ta mà đi nói lại với các huynh đệ, bảo họ đừng cho rằng mình là thông minh mà đi làm những chuyện dại dột đáng chê trách như vậy...
Lâm cô nương là khách, vì vậy phải hết sức tôn trọng người ta. Những việc như thế này, từ nay về sau ta không muốn tiếp tục xảy ra nữa.
La Vĩnh Tường tuy ngoài miệng vâng dạ, nhưng trong lòng thì nặng trĩu như bị đá đè. Những lời nói dứt khoát của Hoắc Vũ Hoàn mặc dù có thể phá giải được mối nghi kỵ của các huynh đệ đối với Lâm Tuyết Trinh. Nhưng ngược lại đồng thời cũng bóp chết niềm hy vọng của Thiết Liên Cô, Nếu như thật sự Vũ Hoàn quyết tâm không lập gia thất, như vậy sự cố gắng bấy lâu nay của Liên Cô chẳng phải là trôi sông đổ biển cả hay sao...
Nghĩ đến đây bất giác La Vĩnh Tường buông ra một tiếng thở dài. Hoắc Vũ Hoàn nhún vai một cái nói:
- Tam đệ ! Đừng có mãi lo nghĩ đến những chuyện nhi nữ tư tình. Bây giờ chúng ta nói tiếp về vấn đề chính đi ! Vừa rồi đệ nói đã có bố trí ở Lan Châu, vậy việc đó như thế nào ?
La Vĩnh Tường đáp:
- Về việc này, trước sau tiểu đệ vẫn không dám lơ là. Vị Tào đại phu kia là người duy nhất biết được diễn biến của sự việc về bức bách lý đồ, mà cho đến nay vẫn còn sống. Trước khi rời khỏi Lan Châu, đệ đã cho người ở lại thay phiên nhau ngày đêm giám sát hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường...
Hơn nữa đệ cũng đã phái người đột nhập vào tận phòng ngủ của vị Tào đại phu kia. và bất kể nhất cử nhất động gì của lão ta cũng phải lập tức báo tin về ngay.
- Nếu như thế thì việc lão ta bị bệnh nặng là thật hay giả ?
- Việc lão ta bị bệnh là thật, nhưng không hề nghiêm trọng. Còn về việc lão ta đột nhiên đóng cửa hiệu thuốc giải nghệ thì rất đáng để nghi ngờ.
La Vĩnh Tường gật đầu nói:
- Rất có thể là như vậy. Tiểu đệ vốn đã có ý muốn đích thân đi đến Lan Châu một chuyến nữa, nhưng vì mấy hôm nay về việc bách lý đồ vẫn chưa có kết quả. Hơn nữa trong lòng đại ca và cửu muội cũng không được vui, cho nên tiểu đệ vẫn còn chưa dám mở miệng nói với đại ca.
Hoắc Vũ Hoàn hơi nhíu mày lại nói:
- Vì việc bức bách lý đồ mà mấy ngày nay ta đã đau đầu nhức óc, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện được ra điều gì mới cả...
Nếu như bây giờ đệ lại đi, như vậy ngay cả người để ta thương lượng cũng không có. Theo ta thấy như vầy, hãy để lão nhị đi đến đó bắt vị Tào đại phu kia mang về mật cốc là hay hơn hết.
La Vĩnh Tường liền xua tay nói:
- Việc này không thể được. Lão họ Tào kia ở lại Lan Châu chính là miếng mồi ngon để nhử cá. Nếu như bắt lão đem về mật cốc thì chẳng còn giá trị gì nữa.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao chứ ?
- Bởi vì từ khi bức bách lý đồ xuất hiện, những người có mặt lúc bấy giờ, trước sau đều đã bị giết chết. Trong đó có Quỉ Nhãn Kim Xung và nhà họ Đơn kia là chổ thân với vị Tào đại phụ..
Hay nói cách khác, vị Tào đại phu kia tất nhiên biết rõ việc mua bán bức bách lý đồ hôm đó tại Tiểu Nguyệt sơn trang. Nếu như hung thủ muốn giết người diệt khẩu thì tại sao lại bỏ qua lão chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu nói:
- Không sai ! Lão họ Tào này rất có khả năng là đồng bọn của hung thủ.
- Lão ta không chỉ là đồng bọn, hơn nữa còn có thể là người chủ mưu giết chết Quỉ Nhãn Kim Xubg.
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
- Chứ không phải Quỉ Nhãn Kim Xung bị Lý Thuận hạ độc hay sao ?
- Đung vậy. Nhưng Lý Thuận sau khi chạy khỏi Tiểu Nguyệt sơn trang đến nay vẫn còn ẩn náu ở phía sau hậu viện của nhà họ Tào mà chưa có rời khỏi...
Hoắc Vũ Hoàn lộ vẻ khẩn trương nói:
- Thế tại sao việc này đệ không nói sớm ra chứ ?
- Bởi vì lúc đó chúng ta đang bận lo ứng phó với Song Long tiêu cục và Yến Sơn tam thập lục trại, nên không có cách chi để ý đến nhà họ Tào được.
Sau đó đệ được tin tức là ở hậu viện của nhà họ Tào kia có giấu một người rất là khả nghi. Đệ cũng không ngờ rằng người đó lại chính là Lý Thuận. Cho nên đệ cũng chỉ mới suy đoán ra được sự thật gần đây mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn ngc nhiên:
- Nếu thật là như vậy thì rõ ràng lão họ Tào kia chính là đồng bọn của hung thủ. Thâm chí còn có thể chính là hung thủ thật sự nữa là khác.
- Tiểu đệ cũng hoài nghi hắn ta chính là hung thủ...
Nhưng mà vào khoảng thời gian chúng ta gặp hung thủ ở Nguyệt Quậc sơn trang, thì hắn chưa từng rời khỏi Lan Châu.
- Cũng vào thời điểm này bỗng nhiên hắn ngã trọng bệnh. Chẳng lẽ hắn bầy trò như vậy là cố ý để che mắt mọi người ?
La zVĩnh Tường gật đầu nói:
- Đương nhiên cũng có thể chính là vậy. Bởi thế nên đệ mới định chuẩn bị đích thân đi điều tra một chuyến xem sao.
Hoắc Vũ Hoàn liền bảo:
- Được ! ta với đệ cùng đi đến đó.
- Vậy đại ca không tiếp tục tham cứu bí mật của bức bách lý đồ nữa sao ?
- Về bí mật của bức bácj lý đồ theo ta nghĩ trong khoảng thời gian ngắn, không thể nào lãnh hội được đâu. Vả lại bây giờ có manh mối này, hay là đi Lan Châu trước cần thiết hơn.
Cả hai không chần chừ, lập tức trở về mật cốc ngay.
° ° °
Trên đời có nhiều việc thiệt là ngộ. Trong khi ta điên đầu nhức óc để tìm cách khám phá một điều bí mật, thì nó lại không chịu xuất hiện.
Nhưng mà đến khi ta chán nản chuẩn bị bỏ mặc nó đi thì ngược lại nó lập tức xuất hiện ra trước mắt ta.
Hoắc Vũ Hoàn cũng rơi đúng vào cảnh ngộ này.
Trong lúc Hoắc Vũ Hoàn dẫn La Vĩnh Tường trở về phòng ngủ của mình, thì vừa bước vào trong, cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên.
Bức bách lý đồ kia được treo cao ở trên tường.
Tất cả cảnh vật ở trong bức hoa. vẫn y như cũ. Nhưng có điều vừa nhìn vào là đã thấy ngay trên bức hoa. có hiện rõ bốn chữ "Phượng Hoàng Vu Phi"
Hoắc Vũ Hoàn nghi ngờ là mình đã bị hoa mắt, nên vội vàng đi đến gần định thần nhìn kỹ lại. Nhưng bức hoa. vẫn là bức hoạ, không có chữ trong đó.
Hoắc Vũ Hoàn lập tức lùi ra phía cửa, nhìn từ xa vào. Bồn chữ "Phượng Hoàng Vu Phi" đột nhiên lại xuất hiện trên bức hoạ.
Cả hai người thử đi thử lại như vậy đến bốn năm lần, cuối cùng thì họ cũng hiểu ra.
Vị trí của những nét chữ xuất hiện đúng ngay vào những chỗ có vẽ cá.
Bây giờ cá đã bay xa, chỉ để lại những khoảng trống dài dài vì vậy xem ra rất lộn xộn và không có thứ tự. Nhưng thật tế thì mỗi vị trí của một con cá đều có sự sắp xếp và an bày cả.
Một trăm con cá được xếp đúng thành bốn chữ, nhưng vì trong bức hoa. có chen lẫn cỏ và nước, cho nên không đứng từ xa mà nhìn thì không dễ gì phát hiện ra được.
Điều kỳ diệu là khi còn có cá ở trên bức hoa. thì những chữ này không hiện ra rõ ràng. Tất nhiên, sau khi không có cá thì để xa bức hoa. ra, bốn chữ kia sẽ hiện ra rất rõ.
Tác giả của bức Hàn Đường Bách lý ngư này phí nhiều công sức như vậy, mục đích là để làm gì ?
Bốn chữ Phượng Hoàng Vu Phi có ẩn ý gì chứ ?
° ° °
Hoắc Vũ Hoàn vừa đứng nhìn bức bách lý đồ đang treo trên tường, miệng vừa lẩm bẩm đọc:
- Phượng Hoàng Vu Phị.. Phượng Hoàng Vu Phị.. Kim Phụng hiện... Bách ngư phị..
Đột nhiên Hoắc Vũ Hoàn như chợt nghĩ ra điều gì, vội vàng nói:
- Hãy mau đi tìm Lâm cô nương đến đây !
Thiết Liên Cô nãy giờ cũng ở trong phòng nhìn Hoắc Vũ Hoàn và La Vĩnh Tường khám phá được một phần bí ẩn của bức bách lý đồ, nàng cũng vui mừng nhưng không lên tiếng vì sợ khuấy phá sự tập trung của hai người.
Giờ nghe Hoắc Vũ Hoàn bảo đi tìm Lâm Tuyết Trinh. Nàng dường như không muốn đi.
Nhưng khi nhìn thấy La Vĩnh Tường đứng kế bên nháy mắt ra hiệu, nên cực chẳng đã nàng mới bước ra ngoài.
Không bao lâu thì Lâm Tuyết Trinh đã có mặt. Vừa bước vào thì nàng đã ngạc nhiên hỏi liền:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Hoắc Vũ Hoàn vừa nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh, liền vội vàng lên tiếng hỏi:
- Cặp vòng kim phụng mà lệnh sư để lại. Lâm cô nương có mang theo bên người không ?
Lâm Tuyết Trinh gật đầu đáp:
- Có chứ ! Không phải nó đây sao ?
Nói đoạn, Lâm Tuyết Trinh liền kéo tay áo lên.
Quả nhiên trên tay nàng là cặp vòng Kim Phụng bằng vàng lóng lánh
- Hãy mau tháo nó ra, Chúng ta đã có thể tìm thấy tác dụng của nó rồi đầy.
Lâm Tuyết Trinh liền tháo cặp vòng ra. Một cái đưa cho Hoắc Vũ Hoàn, một cái nàng trao cho La Vĩnh Tường.
Sau khi cầm lấy cái vòng trong tay, cả hai người bắt đầu quan sát tỉ mỉ.
Cặp vòng này được chế tạo cực kỳ tinh xảo. Đừng nói đến chân và cánh mà thậm chí ngay cả con mắt trên đầu của con Phượng Hoàng , cũng được người ta dùng trân chây màu đen cực nhỏ khảm vào. Quả là một bảo vật qúy giá vô cùng.
La Vĩnh Tường ngắm nghiá quan sát cái vòng rất lâu. Bỗng nhiên phát hiện ra hai mắt cuả Phượng Hoàng động đậy.
La Vĩnh Tường đưa tay ấn nhẹ một con mắt. Chỉ nghe một cái "tách". cái vòng đeo tay đột nhiên biến dạng
Phần đuôi của con Phượng Hoàng vốn cong thì bây giờ đã thẳng ra.
Đôi cánh trước đó còn khép lại thì lúc này lại giang rộng. Trong nháy mắt, cái vòng đeo ta đã biến thành một con phượng hoàng giang cánh như sắp sửa muốn bay.
La Vĩnh Tường lại thử ấn nhẹ lên con mắt còn lại, lập tức con phượng Hoàng xếp cánh. cong đuôi lại trở thành cái vòng đeo tay như cũ.
Hoắc Vũ Hoàn cũng làm thử với cái vòng trong tay, quả nhiên nó cũng giống hoàn toàn như cái vòng La Vĩnh Tường đang cầm. Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên reo lên:
- Thật là tuyệt ! Vậy mà lâu nay muội không hề phát hiện ra điều kỳ diệu cuả nó.
Thiết Liên Cô tuy không lên tiếng, nhưng trong mắt nàng đã nói lên sự ngạc nhiên đến cao độ.
Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng hỏi:
- Tam đệ, đệ nói thử xem vật này có tác dụng gì ?
La Vĩnh Tường liền đáp:
- Theo đệ nghĩ, cánh và đuôi của nó đều có thể làm ám khí được cả.
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu:
- Không sai ! Hơn nữa, còn là một thứ ám khí loại đặc biệt, khi phát ra còn có thể thâu lại được.
Lâm Tuyết Trinh vội chen vào:
- Vậy thì chúng ta ra bên ngoài thử xem, được không ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Cần gì phải ra ngoài, ở đây thử cũng được vậy.
Dứt lời, cánh tay của Hoắc Vũ Hoàn liền vung lên. Con phượng hoàng trong tay Vũ Hoàn liền nhằm vào vách tường bên trái bắn ra.
Hai cánh phượng hoàng lướt gió, kèm theo một tiếng vút bay nhanh qua. Từ bên trái, con phượng hoàng lượn một vòng sát tường tuyệt đẹp. Sau đó quay trở về bên phải của Hoắc Vũ Hoàn.
La Vĩnh Tường đang đứng ở phía bên phải, lập tức đưa tay ra bắt lấy. Rồi phóng con phượng hoàng của mình về phía bên phải. Một làn ánh sáng màu vàng vẽ một vòng tròn trên không rồi rơi xuống tay trái của Hoắc Vũ Hoàn.
Lâm Tuyết Trinh vỗ tay reo lên:
- Hay quá ! Giống y như là con phượng thật đã được huấn luyện thuần thục vậy ! Đại ca mau cho muội chơi với.
Tất nhiên Lâm Tuyết Trinh tuổi vẫn còn nhỏ, vì vậy tính khí vẫn còn rất trẻ con.
Nàng cầm hai con phượng hoàng trong tay. Một con nàng ném về phía bên trái thì nó bay trở lại phía bên phải, một con nàng ném về phía bên phải ngược lại thì nó bay trở lại bên trái.
Hoắc Vũ Hoàn thở dài một tiếng:
- Những ám khí kỳ lạ trên đời này ta đã thấy qua không ít. Nhưng mà loại ám khí tinh xảo như thế này, quả thật đây là lần đầu tiên.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Đại ca ! Chúng ta hãy đặt cho nó một cái tên được không ?
Hoắc Vũ Hoàn suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vật này khi thu lại thì giống cái vòng, còn khi mở ra lại giống kim phượng. Vậy chúng ta gọi nó là "Kim Phụng song hoàn" đi.
Lâm Tuyết Trinh vui mừng nói:
- Đựợc ! Cái tên này rất thích hợp với nó. Đại ca xem, hai con Kim Phượng chơi thật là vui.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Cô nương không thể lấy nó làm đồ chơi được. Đây là loại ám khí kỳ diệu, có thể bảo rằng: có một không hai trong thiên hạ. Từ nay về sau, cô nương phải chuyên tâm luyện tập, mới có thể lãnh hội về thủ pháp của nó.
Như vậy trong tương lai nhất định sẽ có cơ hội báo thù cho lệnh sư
Lâm Tuyết Trinh gật đầu mỉm cười nói:
- Muội biết rồi !
Bỗng nhiên nàng ngưng cười, "í" lên một tiếng rồi nói:
- Nhưng mà không được !
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao không được ?
- Ám khí là vật có thể đả thương người. Còn Kim phượng song hoàn này chỉ có thể bay lượn mà không thể đả thương người. Như thế cũng xem là ám khí sao ?
Chỉ một câu của Lâm Tuyết Trinh mà đã khiến cho Hoắc Vũ Hoàn và La Vĩnh Tường đều phải sửng sốt.
Không sai, ám khí đượng nhiên là dùng để gây sát thương cho địch. Kim phượng song hoàn tuy có thể phóng ra và thâu trở lại được, nhưng không hề gây tổn thương cho người.
Đây là một kẻ hỡ quan trọng mà mọi người không nghĩ đến.
Hoắc Vũ Hoàn im lặng hồi lâu, mới lên tiếng:
- Lệnh sư đã có nhắc nhở "Kim phụng hiện Bách ngư phi". Tại hạ nghĩ, vật này nhất định sẽ có liên quan đến bức bách lý đồ kia. Mà cũng có thể là thứ chuyên dùng để khắc chế một trăm cái ám khí hình cá chép kia.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Kim phương chỉ có hai con, làm thế nào có thể khắc chế được một trăm cái ám khí kia chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn ngập ngừng nói:
- Việc này...
Vũ Hoàn đưa tay gãi đầu, gượng cười:
- Việc này tại hạ cũng không rõ. Tam đệ ! đệ có ý kiến gì không ?
- Tiểu đệ cho rằng Kim phượng song hoàn tất nhiên còn có diệu dụng khác, chỉ là nhất thời chúng ta chưa khám phá ra mà thôi.
La Vĩnh Tường trả lời.
Lâm Tuyết Trinh tiếp:
- Chúng ta đã không biết được diệu dụng của nó ở chỗ nào, vậy làm sao có thể dùng nó đối phó với kẻ địch đây ?
Hoắc Vũ Hoàn trầm ngâm hồi lâu:
- Nói rất đúng ! Chúng ta không thể chỉ dựa vào phán đoán, mà nhất định phải nghĩ ra cách chứng minh xem cuối cùng nó có diệu dụng gì mới được.
La Vĩnh Tường liền đáp:
- Cách thì đã có, chỉ là hơi mạo hiểm...
Hoắc Vũ Hoàn vội nói:
- Đệ hãy nói ra thử xem
- Nếu muốn chứng thực diệu dụng của Kim Phụng song hoàn, trừ phi tìm cách lấy được một cái ám khí cá chép hoàn chỉnh. Biện pháp duy nhất để lấy được ám khí kia là phải giao đấu chánh diện với tên hung thủ giả danh một lần...
Không đượi cho La Vĩnh Tường nói hết câu, Lâm Tuyết Trinh đã lắc đầu liên tục, lanh chanh lướt nói:
- Biện pháp này e rằng sẽ không thực hiện được. Về lai lịch và hành tung của hung thủ chúng ta không biết. Như vậy phải tìm hắn bằng cách nào đây ? Vả lại, sau khi phát sinh ra sự việc ở Nguyệt Quậc sơn trang, tên hung thủ nhất định tìm chỗ ẩn nấp rồi.
La Vĩnh Tường mỉm cười nói:
- Nếu muốn tìm hắn thì không khó. Nhưng cái khó là ở chỗ võ công của hắn vô cùng thâm hậu. Hơn thế, trong tay của hắn còn có ám khí lợi hại, khó mà đề phòng. Lỡ như tính toán của chúng ta mà sai, Kim Phụng song hoàn không có cách khắc chế ám khí hình cá, như vậy hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi.
Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng :
- Trước hết, đệ hãy nói xem làm cách nào mới có thể tìm được tên hung đồ ? Kế đến chúng ta sẽ bàn tính phải làm sao để phá ám khí của hắn.
- Việc này tiểu đệ đã có kế hoạch từ trước, tuy chỉ mới khám phá ra Kim Phụng song hoàn thôi, bây giờ đang có một cơ hội...
Ngừng lại một lát, La Vĩnh Tường bắt đầu nói tiếp:
- Căn cứ vào những việc đệ đã gặp được ở nông trang nhà họ Đơn lần trước và tình hình hiệu thuốc Đồng Nhơn đường mới phát sinh gần đây, chúng ta có thể rút ra được hai kết luận:
"Thứ nhất, đối với bí mật ẩn tàng trong bức "Hàn Đường Bách lý đồ", hung thủ đã có dã tâm từ trước. Vì vậy hắn mới an bày cho Lý Thuận và Tảo đại phu kia phục sẵn để chờ sự xuất hiện của bức Bách lý đồ. Không ngờ bức Bách lý đồ lại bị Kim Đao Hứa lão tiền bối lấy được trước. Bởi thế hung thủ mới truy đuổi theo đến tận Hà Giang phủ giết chết Hứa lão tiền bối và đoạt đi những ám khí hình cá trong bức họa. Sau đó hắn giết Quỉ Nhãn Kim Xung và những người khác để hòng diệt khẩu.
Hoắc Vũ Hoàn tán thành:
- Ừ ! Rất có lý. Còn điều thứ hai ?
La Vĩnh Tường đáp:
- Thứ hai, khi hung thủ giết chết cả họ Đơn mới phát hiện ra ở đấy địa hình thuận lợi, hơn nữa còn có con đường thông qua núi cực kỳ bí mật...
Quả nhiên đây là một nơi lý tưởng khó mà có được, cho nên hắn mới chiếm dụng làm của riêng mình. Điều này chứng minh hung thủ không chỉ muốn đoạt lấy bức bách lý đồ mà còn muốn xây dựng một thế lực hùng mạnh, để chuẩn bị cho mưu đồ bá nghiệp. Từ đây có thể thấy sào huyệt của chúng tất nhiên không ngoài phạm vi tỉnh Cam Túc.
Hoắc Vũ Hoàn ái ngại hỏi:
- Nhưng tỉnh Cam Túc rất lớn, làm sao biết chúng trốn ở đâu ?
La Vĩnh Tường mỉm cười nói:
- Việc này rất đơn giản. Chỉ cần chúng ta dùng một kế nhỏ là tự động bọn chúng hiện thân ngay.
Hoắc Vũ Hoàn nôn nóng:
- Đệ đã có diệu kế gì ?
La Vĩnh Tường trả lời:
- Tên hung thủ kia lâu nay không phải vẫn giả danh của đại ca hay sao ? Về việc này, ngoài chúng ta ra chỉ có một mình hung thủ biết rõ lòng dạ của hắn mà thôi...
Bây giờ, chúng ta tương kế tựu kế, cố ý truyền tin tức ra bên ngoài, nói là có người giả mạo Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn ở bên ngoài hành hung sát nhân. Hơn nữa, hai Hoắc Vũ Hoàn giả và thật cũng đã hẹn nhau quyết chiến một trận sinh tử...
Nếu như tin này lọt được vào tay hung thủ, đại ca thử nghĩ hắn sẽ có phản ứng gì ?
- Đương nhiên là hắn sẽ cảm thấy kỳ quái. Chẳng lẽ còn có người thứ hai giả mạo Hoắc Vũ Hoàn hay sao ?
Lâm Tuyết Trinh vội xen vào:
- Hung thủ cũng có thể nghĩ ra đây là cạm bẫy của chúng ta cố ý bày ra để dụ hắn.
La Vĩnh Tường gật đầu:
- Đúng vậy. Tất nhiên hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng bất luận hắn nghĩ thế nào đi chăng nữa, tại hạ cũng dám chắc hắn nhất định sẽ đến nơi giao hẹn quyết đấu đúng giờ.
- Tại sao ?
- Bởi vì hắn cũng rất muốn thấy được mặt thật của Chỉ Đao Hoắc Vũ Hoàn.
Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:
- Ý của tam ca muốn nói là hung thủ cũng không hề biết đến đại ca ?
- Đúng như vậy !
Lâm Tuyết Trinh càng ngạc nhiên hơn:
- Nếu như ngay cả đại ca hắn cũng không biết mặt, vậy hắn giả danh hiệu của đại ca để làm gì ?
La Vĩnh Tường nói:
- Hung thủ giả mạo đại ca không ngoài hai mục đích. Một là hắn có thù với đại ca nên mới dùng thủ đoạn giá hoạ, để ép đại ca phải lộ diện.
Thứ hai là hắn muốn lợi dụng ưu thế là mọi người cũng không ai biết qua mặt thật của đại ca để dễ dàng hành sư....
Nhưng bất luận là mục đích nào đi nữa, cũng đều chứng minh là hung thủ chưa từng gặp qua đại ca. Nếu không, lúc ở trên đỉnh núi của Nguyệt Quậc, hắn không cần phải khoác áo choàng và đội nón che mặt để làm ra vẻ thần bí như vậy.
Hoắc Vũ Hoàn liền lên tiếng:
- Nhưng ta tự hỏi bình sanh chưa có hiếp đáp hay là giết một ai, thì làm gì có kẻ thù. Còn nếu nói hắn mượn danh ta để hành sự, thì trên đời này có rất nhiều nhân vật lừng danh trong thiên ha....
Vậy tại sao hắn không giả mạo danh hiệu của những người khác, mà lại chọn ngay tên Hoắc Vũ Hoàn của ta chứ ?
La Vĩnh Tường mỉm cười nói:
- Đây mới chính là chỗ thông minh của hắn. Hoàn Phong Thập Bát Kỳ hành tung vô cùng thần bí. Cho dù có bị đối phương hoài nghi, hắn cũng không bao giờ bị bại lộ chân tướng... Nhưng có điều hắn không nghĩ tới Mạnh thiếu hiệp và Lâm cô nương đã nghĩ ra tuyệt kế "Giấu người trong rương", nên cuối cùng cũng gặp được đại ca.
Hoắc Vũ Hoàn không khỏi căm phẫn:
- Tên thất phu này thật là đáng ghét. Nếu hắn không giả mạo danh hiệu của ta, ta cũng không tha cho hắn.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Tam ca đã có cách bắt hắn hiện thân, vậy chúng ta hãy mau y theo kế hoạch mà hành sự đi !
La Vĩnh Tường đáp:
- Bắt hắn hiện thân tuyệt đối không khó. Nhưng điều khiến cho mọi người lo lắng là hắn ở trong bóng tối, còn ta ở ngoài sáng.
Không may hắn đột nhiên phóng ra ám khí hình cá, lúc ấy chúng ta sẽ khó bề ứng phó.
Hoắc Vũ Hoàn lên tiếng:
- Chúng ta có mang theo binh khí, chỉ cần lưu ý một chút thì sợ gì ám khí của hắn ?
- Đại ca đừng xem thường hung thủ. Ở phủ Bảo Định và trên đỉnh Nguyệt Quậc sơn, hắn đã hai lần phóng ra ám khí hình cá. Lúc ấy hai bên đều là mặt đối mặt, vậy mà hắn chưa hề thất thủ.
Hoắc Vũ Hoàn hừ một tiếng:
- Đó là hắn nhân lúc đối phương không đề phòng mà ra tay. Đây chỉ là sự may mắn thôi.
La Vĩnh Tường nghiêm túc nói:
- Nhưng mà Toán Thiên Điều Tử, Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ và Bát quái đao Nguỵ Thanh Tùng võ công không phải tầm thường.
Hoắc Vũ Hoàn có vẻ hơi cao giọng:
- Cứ cho là ám khí của hắn lợi hại đi, chẳng lẽ chúng ta lại sợ hắn sao ?
- Đây không phải là sợ mà là...
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười nói:
- Được rồi ! Được rồi ! Kẻ địch còn chưa gặp mà huynh đệ đã lo chống đối nhau rồi. Hai vị đừng có tranh cãi nữa, mà hãy nghe vài lời công bằng được không ?
Hoắc Vũ Hoàn cũng tự cảm thấy mình hơi quá kích động, mỉm cười nói:
- Được ! Nếu như cô nương nói có lý, bọn tại hạ đâu thể không đồng ý.
Thiết Liên Cô nãy giờ vẫn đứng ngoài bàng quang không lên tiếng.
Lúc ấy đột nhiên nàng cười nhạt nói:
- Các vị cứ từ từ tiếp tục bình luận. Thiết Liên Cô này còn phải đi lo hối thúc nhà bếp nấu cơm.
Nói xong nàng liền quay lưng bước đi, và sau đó là tiếng đóng cửa cái rầm.
La Vĩnh Tường hơi cau mày lại nhưng vẫn im lặng không nói gì.
Lâm Tuyết Trinh hình như không hề hay biết, tươi cười nói:
- Đại ca vì nóng lóng muốm tìm hung thủ, nên đó cũng là chuyện thường tình của con người, đương nhiên không có sai.
Còn tam ca thì lo lắng về ám khí lợi hại của đối phương, nên không thể nói là không đúng. Cho nên muội nói một câu công bằng là hai người đều đúng. Nhưng mà đồng thời cả hai người cùng sai.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:
- Như vậy là sao chứ ?
Lâm Tuyết Trinh đáp:
- Trong hai huynh, một người thì không hề suy nghĩ, còn một người thì lo lắng thái quá. Vì vậy ý của hai người không phải là cách hay. Mà phải nghĩ ra một phương cách dự phòng khi hung thủ phóng ra ám khí, như vậy mới là việc chánh.
- Nghe giọng nói của cô nương thì hình như cô nương đã nghĩ ra một phương pháp hoàn hảo rồi thì phải ?
Lâm Tuyết Trinh nhướng mắt:
- Dương nhiên không chỉ là một mà hai cách nữa là khác.
Hoắc Vũ Hoàn nói :
- Cô mương nói ra xem thư?
Lâm Tuyết Trinh quay sang La Vĩnh Tường:
- Tam ca ! Trước tiên muội muốn thỉnh vấn tam ca một vài vấn đề. Giả sử bây giờ ta đã tung tin có hai vị Hoắc Vũ Hoàn giả và thật giao hẹn quyết đấu...
Đến lúc ấy chúng ta an bày một trận giả để nhử hung thủ vào tròng, đúng vậy không ?
- Đúng vậy.
Lâm Tuyết Trinh lại tiếp:
- Nơi giao chiến phải là một hoang sơn, hay là một cổ miếu nào đó, mà ít có người lui tới. Còn thời gian thì càng khuya càng tốt đúng không ?
- Không sai. Đương nhiên địa điểm càng hoang vắng và thời gian càng khuya thì việc hành sự lại càng dễ dàng hơn.
- Vậy tam ca thử đoán xemm sau khi hung thu? đến địa điểm giao đấu thì đầu tiên phải làm gì ?
La Vĩnh Tường nói ngay mà không cần suy nghỉ:
- Không cần đoán cũng biết hắn sẽ tìm một nơi kín đáo để ẩn nấp, và quan sát tình hình trận quyết đấu
Lâm Tuyết trinh cười nói:
- Nếu đã như vậy, thế tại sao chúng ta không chuẩn bị cho hắn một chỗ nấp lý tường trước, rồi ngầm bầy thiên la địa võng ở đó để hắn tự chui vào...
Hai mắt La Vĩnh Tường chớp chớp, buột miệng nói:
- Diệu kế ! Không ngờ kế sách của Lâm Tuyết Trinh cô nương huyền diệu chẳng khác gì của Gia Cát Lượng ngày xưa.
Lâm Tuyết Trinh hơi cúi người mỉm cười nói:
- Không dám ! Không dám ! Tam ca quá lời như vậy, chẳng khác nào là mắng muội.
Hoắc Vũ Hoàn phấn khởi nói:
- Đây quả thật là một hảo kế, còn cách thứ hai như thế nào ?
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Vừa ềoi là kế dụ địch, nếu như các vị cho rằng có thể sử dụng được thì muội nói tiếp kế thứ hai là phòng địch. Còn nếu như không sử dụng được, vậy kế sách thứ hai đâu cần phải nói ra.
La Vĩnh Tường đáp:
- Kế sách thì rất hay và đương nhiên có thể sử dụng được. Nhưng mà, còn có vài chi tiết nhỏ chúng ta cần thương lượng...
Thí dụ như muốn dụ địch thành công, đại ca phải đích thân ra mắt. Lỡ như trong lúc đối phương khẩn trương, thi triền ám khí hình cá...
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười tiếp lời:
- Kế phòng địch mà muội muốn nói chính là cách đối phó với ám khí hình cá của hung thủ...
Mỗi lần hung thủ giết người đều không phải nhắm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của đối phương hay sao ?
Chúng ta chỉ cần dấu một vật trên đỉnh đầu của đại ca, như vậy còn sợ gì ám khí hình cá của hung thủ ?
La Vĩnh Tường liền đáp:
- Vật gì vậy ?
- Chính là cái nghiêng mực bằng đá của Lãnh Diện Hoa Đà.
Hoắc Vũ Hoàn bất giác bật cười, gật đầu nói:
- Kế sách thứ nhất vừa rồi của cô nương rất cao minh. Ngược lại kế sách thứ hai thì quá ư bình thường.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Đại ca ! Huynh đừng cho rằng đây là biện pháp không hay, kỳ thực nó rất là hữu hiệu. Nếu như tên hung đồ kia ngầm ra tay hạ độc thủ, không những không đả thương được đại ca. Ngược lại hắn còn tặng cho chúng ta một cái ám khí hình cá hoàn chỉnh.
Hoắc Vũ Hoàn cười nói:
- Nói như cô nương, từ nay về sau, phàm mỗi khi chúng ta găp hắn đều phải đội một cái lu nhỏ lên đầu thì có thể an toàn hay sao ?
Cô nương nên nhớ, ám khí hình cá của hung đồ có tất cả tới một trăm cái. Hơn nữa, không nhất định hắn chỉ tập kích trên đỉnh đầu, mà các bộ phận khác hắn vẫn có thể hạ thủ giống như vậy.
- Các bộ phận khác không phải là chỗ hiểm yếu. Dù cho có thọ thương, cũng cứu chữa được.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Cho dù viên đá kia có thể phòng thân, nhưng cũng chỉ sử dụng cho một người mà thôi. Lẽ nào tánh mạng của Hoắc mỗ này quí báu, còn tính mạng của người khác không đáng giá hay sao ?
- Nếu hung đồ có muốn ra tay, tất nhiên là nhắm vào đại ca trước. Hắn đâu có thể ngờ răng chúng ta đã có phòng bị và vô hiệu hoá ám khí của hắn...
Lúc ấy tâm trí hắn sẽ hoang mang, còn cơ hội đâu mà đả thương người khác...
La vĩnh tường mỉm cười xen vào:
- Hai vị đừng tranh luận nữa. Lần này hai vị cũng phải nghe lời công bằng của tại hạ.
Kiến giải của đại ca rất là chính xác. Biện pháp của Lâm cô nương cũng không thể nói là không sử dụng được. Vế việc đề phòng hung đồ phóng ám khí hình cá, tại hạ đã nghĩ đến một phương pháp vô cùng vẹn toàn. Về việc này hãy giao cho tại hạ phụ trách.
Hoắc Vũ Hoàn hỏi:
- Đệ có biện pháp vẹn toàn gì ?
- Đệ sẽ tìm cách đả thương đôi tay hắn trước, khiến cho hắn không thể phóng ám khí được.
La Vĩnh Tường ngừng lại mỉm cười, rồi nói tiếp:
- Nếu như muốn thực hành kế hoạch này, phải bắt đầu từ hiệu thuốc Đồng nhơn đường của vị Tào đại phu kia trước. Đặc biệt tin tức về thời gian của trận quyết đấu không thể để cho người của Song Long tiêu cục và yến Sơn tam thập lục trại biết được...
Nếu không e rằng sợ việc sẽ lại xảy ra giống như ở Tiểu Nguyệt sơn trang lần trước.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Nhắc đến Song Long tiêu cục và Yến Sơn tam thập lục trại, quả thật không thể không đề phòng. Hai bọn người này cứ quấy phá chúng ta mãi thật đáng ghét
Lâm Tuyết Trinh cũng nói:
- Bọn tay chân của Miêu Phi Hổ rất nhiều, phủ Lan Châu lại nằm trong phạm vi của Long Thuyền bang. Thêm vào còn có Song Long tiêu cục và Thần Toán Tử Liễu Nguyên. Việc này muốn giấu bọn chúng e rằng không phải dễ.
La Vĩnh Tường gật đầu nói:
- Trên thực tế tại hạ cũng biết rất khó giấu được bọn họ. Cho nên, tại hạ quyết định chọn một nơi cách biệt thật xa, và an toàn để dẫn dụ bọn chúng vào, rồi tạm thời nhốt bọn chúng lại, đợi sau khi xong việc lại thả bọn họ ra. Làm vậy chúng ta không cần phải lo lắng về bọn chúng nữa.
Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:
- Vậy nơi đó ở đâu ?
- Chính là nông trang của nhà họ Đơn ở Tây Khuynh sơn. Nơi đó có một con đường bí mật. Nếu như có thể dụ bọn chúng vào bên trong và nhốt lại thì dù cho có bản lãnh thông thiên đi nữa cũng không có cách chi thoát ra được...
Kế tiếp, La Vĩnh Tường đem những kế sách của mình chuẩn bị, làm thế nào đề truyền tin tức ra ngoài, lám cách chi để nhốt bọn người của Song Long tiêu cục và Yến Sơn, làm thế nào để an bày chỗ ẩn nấp cho hung thủ... mỗi việc đều nói cho hai người nghe qua.
Hoắc Vũ Hoàn nghe xong liền tán đồng:
- Mọi việc không thê chần chừ được. Chúng ta ăn cơm xong lập tức chuẩn bị lên đường đi Lan Châu ngay. Còn các huynh đệ khác sẽ khở hành sau. Mọi người cứ y theo kế hoạch mà chia ra hành sự. Có thể vạch được mặt thật của hung đồ hay không, đều toàn là nhờ vào lần này cà.
Đồng Nhơn đường được xem là hiệu thuốc lớn nhất nhì trong thành Lan Châu. Chủ nhân của nó là Tào Dung, hiệu Lạc Sơn, là một đại phu danh tiếng mà tất cả mọi người gần xa đều biết đến.
Tục ngữ thường nói:
"Phật chỉ độ được người có duyên, y thuật không thể chữa được bệnh chết". Cho dù y thuật của Tào đại phu rất là cao siêu và những dược thảo quý hiếm chất trong Đồng Nhơn đường cao như núi. Nhưng đến khi Tào đại phu lâm trọng bệnh, thì y thuật và được thảo cũng trị không khỏi bịnh tình của lão.
Tào Lạc Sơn năm nay đã bẩy mươi bẩy tuổi. Sau khi phu nhân của lão qua đời sớm, lão vẫn ở vậy cho đến bây giờ. Bởi cũng vì lẽ đó, lão chẳng có một người để nối dõi.
Cho nên bây giờ lão chợt ngã bệnh thì những kẻ muốn mưu đoạt tài sản của lão như là họ hàng xa, thân thích gần, liền lũ lượt kéo về.
Vì không chịu được sự Ồn ào của đám bà con thân thích, nên Tào Lạc Sơn bèn cho đóng cửa hiệu thuốc, còn mình âm thầm dời đến toà trang viện ở bên ngoài thành để tịnh tâm dưỡng bệnh.
Toà trang viện của Tào gia nằm dưới chân một ngọn núi nhỏ, gần con sông A Can bên ngoài Tịnh An môn. Tuy nó không hùng vĩ và khí phái như Tiểu Nguyệt sơn trang của cố Quỉ Nhãn Kim Xung, nhưng cũng có tường cao bao bọc chung quanh. Phía trước cũng có nước, sau lưng cũng có núi. Cũng có đình viện và những cây đại thọ toa? bóng mát chung quanh.
Ngoài mấy đứa tớ gái hầu hạ cho Tào Lạc Sơn ra, lão còn nuôi bảy tám gã đại hán và mười mấy con chó cực kỳ hung tợn.
Cánh cửa lớn của toàn trang viện suốt ngày cứ đóng chặt.
Những gia nhân muốn ra vào, đều đi bằng lối cửa vườn ở phía sau hậu viện. Bên ngoài cửa vườn có một con sông nhỏ, có thể thông với thị trấn ở cửa sông A Can.
Cứ mỗi ngày sớm chiều hai lần, đều có những chiếc ghe nhỏ buôn bán rau cải va thịt cá ghé lại trước cửa vườn. Buổi sáng họ bán thức ăn, rau quả cho trang viện, buổi chiều thì ghé lại lấy rác rưởi mang đi.
Người giữ cửa ở phía sau hậu viên là một lão già tuổi ngoài ngũ tuần.
Mọi người trong trang viện đều gọi là Lý Thất gia.
Đừng thấy Lý Thất gia bị câm điếc và lưng gù mà xem thường. Tất cả mười mấy con chó dữ trong nhà đều do một tay lão nuôi dưỡng. Bày tám tên đại hán cũng do một mình lão quản lý.
Nghe nói một tay của lão có thể khống chế mười mấy con chó. Còn tay kia có thể đối phó một hơi với bẩy, tám tên đại hán to xác. Bởi vậy cho nên bọn đại hán trong trang viện đều gọi lão là "Thất Gia"
Từ lúc Tào Lạc Sơn đến toà trang viện này dưỡng bệnh, những kẻ họ hàng thân thích xa cũng không còn bước được chân vào nhà họ Tào nữa.
Lý Thất gia ngoài việc hai buổi sáng chiều ngồi trấn giữ trước cửa phía sau hậu viện, lão còn đích thân giám sát bọn gia nhân mua thức ăn và cả trao đổi dồ cũ nữa. Ngay cả con ruồi cũng đứng hòng lọt được vào bên trong nếu không có phép của lão.
Vào buổi chiều hôm nay, vẫn như thường lệ, trên khúc sông nhỏ từ từ tiến đến một chiếc ghe nhỏ được phủ kín bít bùng.
Sau đó nó dừng lại bên ngoài cửa hậu của toà trang viện. Trên đầu chiếc ghe có cắm một lá cờ nhỏ mầu vàng hình tam giác. Còn sau đuôi ghe có một gã hán tử đầu đội nón cỏ, đang ngồi thong thả hút thuốc.
Hôm nay chiếc ghe này có vẻ đến sớm hơn mọi khi, nên cánh cửa phía sau hậu viện của Tào gia vẫn chưa được mở.
Sau khi hút hết thuốc trong ống điếu, gã hán tử đưa tay lên kéo vành nón rồi đứng dậy. Kế đó gã châm lửa mồi đèn và treo nó lên mui ghe.
Mới đó mà trời đã sắp tối rồi.
Trong khoang ghe đột nhiên có người thấp giọng hỏi:
- Đến giờ chưa ?
Gã hán tử cũng đáp khẽ lại:
- Gần đến rồi. Đại ca phải cẩn thận. Lão Lý Thất giữ cửa vườn xem ra không phải là nhân vật đơn giản đâu.
Người trong khoang đáp:
- Ta sẽ đề phòng lão. Nhưng mà đợi đến khi đánh tráo, đệ phải quan sát kỹ để đừng lộn người.
Gã hán tử nói:
- Nhất định sẽ không có lầm đâu. Chỉ là... Lâm cô nương phải nhớ kỹ. Tên a hoàn đó gọi là Nghênh Xuân, khi đi chân trái hơi có chút khập khiễng. Mặt tên a hoàn này xem ra không được khôn cho lắm, nhưng kỳ thật lại là kẻ thân tín nhất và lúc nào cũng ở sát bên mình Tào Lạc Sơn.
Từ trong khoang ghe có một giọng nữ truyền ra:
- Tam ca cứ yên tâm đi. Muội đã nhớ rõ rồi mà.
Tuy chiếc ghe này không lớn, nhưng ngược lại có tới ba người. "Đại ca" đương nhiên là Hoắc Vũ Hoàn, "Lâm cô nương" chính là Lâm Tuyết Trinh, còn gã hán tử đội nón không ai khác hơn là Bách biến thư sinh La Vĩnh Tường.
Nhưng không hiểu bọn họ đang định "đánh tráo" cái gì ? Chẳng lẽ họ đang muốn đối phó với một ả a hoàn ngu đần hay sao ?
Ba người đang thấp giọng nói chuyện, phía sau hậu viện Tào gia bỗng nhiên có ánh đèn xuất hiện và tiếng bước chân vang lên.
La Vĩnh Tường vội vàng nói:
- Đến rồi ! Hãy mau chuẩn bị.
Trong khoang ghe liền trở lại im lặng như trước.
Chỉ một lát sau, cánh cửa vườn ở phía sau hậu viện của Tào gia từ từ được mở ra. Người xuất hiện đầu tiên chính là lão Lý Thất gia lưng gù, vừa câm lại vừa điếc.
La Vĩnh Tường đã đứng sẵn trên ghe, cúi người xuống hành lễ, lớn tiếng chào:
- Thất gia ! Người vẫn khoẻ ?
Lý Thất làm như không trông thấy. Trước tiên lão đưa cao cây đèn lồng lên soi bên phải và bên trái bức tường, sau đó mới cắm cán cây đèn lồng vào khung cửa.
Một đứa tớ trai chừng mười lăm tuổi đi sát phía sau lão liền đặt một cái ghế tre xuống bên cạnh cửa. Sau đó hắn cung kính giơ tay nói:
- Thất gia mời ngồi.
Lý Thất liền ngồi xuống ghế, từ từ giơ ngón tay cái ra
Đứa tớ trai liền cao giọng la:
- Thất gia căn dặn thời gian vẫn là một cây hương. Các vị đại thúc, đại nương và tỉ tỉ nếu có việc xin mời hãy nhanh nhanh lên.
Nói xong, quả nhiên hắn đốt một cây hương cắm bên cạnh cây đèn lồng.
Cây hương vừa được đốt lền, ở trong vườn lập tức ùa ra một nhóm nam nữ, vú già và a hoàn. Có người thì xách những cái rương, có kẻ ôm quần áo cũ mang ra đổi hàng hoá.
La Vĩnh Tường cũng đã chuẩn bị sẵn, liền khiêng một cái rương gỗ lớn lên bờ. Bên trong cái rương đều là những thứ rẻ tiền như son phấn, đồ trang sức, kim chỉ tạp hoá...
Bọn a hoàn và vú già đều vây chặt lấy La Vĩnh Tường. Bọn họ muốn đổi y phục cũ để lấy đồ trang sức và kim chỉ.
Bọn nam nhân đa phần mang những cái ly và bình rượu đã cũ hoặc đã mẻ một chút để đổi lấy một ít tiền lẽ hay là một đôi vớ mới.
Một mình La Vĩnh Tường phải ứng phó với nhiều người như vậy, nên đã khiến cho tay chân luống cuống cả lên. Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết Trinh vẫn nấp ở trong khoang ghe không hề ra mặt.
Sau khi đã đổi được những thứ vừa ý, bọn a hoàn và vú già cũng dần dần rút lui. Nhưng trong số bọn họ trước sau vẫn không thấy có bóng dáng của Nghênh Xuân.
Mới đó mà cây hương đã cháy hơn phân nửa rồi.
Lúc này trong lòng La Vĩnh Tường không khỏi nôn nóng. Nhìn thấy tất cả mọi người ở Tào gia đều đã tản ra hết, La Vĩnh Tường liền vội vã đến bên cửa vườn. Một mặt lấy từ trong người ra một cái bao giấy nhỏ nhét vào tay tên tớ trai, mặt khác cười thân thiện nói:
- Tiểu ca ! Vật mọn này là do tiện nữ của tại hạ căn dặn mang đến đặc biệt tặng cho tiểu ca.
Tên tớ trai nhìn La Vĩnh Tường từ đầu đến chân một lượt, rồi lên tiếng hỏi:
- Lão là...
La Vĩnh Tường cười cười:
- Ngay cả tại hạ tiểu ca cũng không nhận ra sao ? Tại hạ họ Từ, tiện nữ của tại hạ chính là Thúy Hoa, thường hay mang đồ đến đây trao đổi.
Tên tớ trai "à" lên một tiếng rồi nói:
- Hoá ra lão là thân phụ của Thúy Hoa sao ? Hèn chi nhìn lão thấy là lạ ,mà cũng có quen quen. Sao lâu nay không thấy lão tới vậy ?
- Đúng thế ! Trước giờ sức khoẻ tại hạ không được tốt lắm, thường hay bị đau ốm luôn. Những việc kiếm sống trên ghe đều giao cho tiện nữ và mẫu thân của nó cả...
Thường ngày họ cứ bảo rằng, may mắn lắm nên cứ gặp được sự quan tâm chiếu cố của tiểu ca đây.
Tên tớ trai cười:
- Có gì đâu mà gọi là quan tâm chiếu cố. Chỉ là tất cả mọi người trong trang trước nay đều hay trao đổi hàng hoá với hai người họ. Vì thế hai bên đã quen mặt.
Nói xong, hắn liền mở cái bao giấy ra. Bên trong là một cái túi thơm được thêu rất tinh xảo.
Tên tớ trai vô cùng mừng rỡ, hắn lấy cái túi thơm đưa cho La Vĩnh Tường xem rồi nói:
- Thất gia ! Vị Từ đại thúc đây chính là thân phụ của Thúy Hoa cô nương. Thất gia xem cái túi thơm này, tiểu nhân có thể nhận được không ?
Lý Thất gia dường như không nghe thấy, mà dường như cũng nghe thấy. Lão ta chỉ lạnh lùng nhìn La Vĩnh Tường mà trên mặt không hề có biểu hiệu gì. Chả biết lão có câm và điếc thật hay không
La Vĩnh Tường vội lấy từ trong người ra một bao giấy khác, hai tay dâng lên trước mặt Lý Thất cười nói:
- Đây là vật mọn cuả tiện nữ tiểu nhân tỏ lòng thành kính với Thất gia, xin Thất gia nhận cho.
Lý Thất không đưa tay ra lấy, ngược lại tên tớ trai liền đón nhận cái bao giấy. Vừa mới mở ra xem, hắn đã vội kêu lên:
- A ! Là một hộp thuốc còn mới tinh. Sợ rằng nó không dưới mười lạng bạc ?
La Vĩnh Tường nói:
- Hộp thuốc này là do một vị bằng hữu của tiểu nhân để lại, chỉ tính có năm lượng bạc mà thôi. Nếu mua tại chợ thì e rằng có mười lăm lượng bạc cũng chưa chắc mua được. Tuy chẳng phải là bảo vật vô giá gì, nhưng cũng đáng cho Thất gia dùng tạm.
Trên mặt Lý Thất vẫn không hề có biểu hiệu gì. Nhưng lão gật đầu, rồi lấy hộp thuốc cất vào trong tay áo.
Tên tớ trai cũng cất cái túi thơm vào trong người, tươi cười nói:
- Thất gia của ta trước giờ không nhận qua lễ vật của một ai, đây là lần đầu tiên người phá lệ.
La Vĩnh Tường vội cung tay cúi người:
- Đa tạ thất gia đã nể mặt.
Tên tớ trai xua tay:
- Đã trao đổi xong hết chưa ? Ngày mai hãy trở lại tiếp. Lão nhớ nói với Thúy Hoa cô nương cho tại hạ gửi lời cảm tạ.
La Vĩnh Tường không trả lời hắn. Ngược lại vẫn đứng nhìn vào trong vườn mà chưa chịu đi.
Tên tớ trai thấy thế liền hỏi:
- Lão còn có việc gì hay không ?
- Xin hỏi tại sao hôm nay không thấy Nghênh Xuân cô nương ?
- Lão muốn gặp cô ấy ?
- Không phải, chuyện là vầy, mấy hôm trước Nghênh Xuân cô nương có nói là muốn mua một cái áo bông, nhưng tất cả những cái áo có ngày hôm đó cô ta không vừa ý cái nào hết. Bởi vậy hôm nay tại hạ đặc biệt mang đến cho cô ấy vài cái áo mới, vừa được chở từ thành đô về...
La Vĩnh Tường chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng gọi lớn:
- Tiểu Tường từ, ngươi hãy khoan đóng cửa, ta còn muốn mua một chút đồ.
Tiếng gọi vừa dứt thì một a hoàn mình mặc y phục màu xanh chạy khập khiễng từ trong vườn ra.
A hoàn này tuổi chừng hai ba, hai bốn, mắt to mày rậm. Đích thật nét mặt có hơi ngu đần. Tuy một chân bị khập khiễng, nhưng ả chạy rất nhanh. Tiếng gọi vừa dứt thì người cũng đã ra đến cửa.
Nghênh Xuân vừa nhìn thấy La Vĩnh Tường liền ngạc nhiên hỏi tên tớ trai:
- Tại sao hôm nay không thấy Thúy Hoa đến mà đổi người khác chứ ?
Tên tớ trai cười đáp:
- Vị Từ đại thúc này chính là phụ thân của Thúy Hoa cô nương đấy.
Nghênh Xuân lấy làm lạ nói:
- Thật vậy sao ? Vậy tại sao ta chưa có gặp qua lão ?
La Vĩnh Tường liền lên tiếng:
- Cô nương thật là mau quên. Tháng trước, Nghênh Xuân cô nương muốn mua một cây kéo cắt vải, lần đó chính tại hạ mang tới, bộ cô nương quên rồi hay sao ?
Nghênh Xuân chớp chớp hai mắt rồi bảo:
- Ồ ! Ta nhớ ra rồi. Thật sự là có việc này. Lần đó lão mập mạp hơn bây giờ một chút có đúng không ?
La Vĩnh Tường vỗ tay một cái reo lên:
- Nghênh Xuân cô nương không hổ là một người có trí nhớ tuyệt vời. Bởi vì gần đây lão mắc một con bệnh nặng, cho nên mới ốm như vậy.
Nghênh Xuân liền hỏi:
- Tại sao hôm nay Thúy Hoa không đến ?
- Ai da ! Đừng nhắc tới nó nữa. Trẻ con làm việc thường không bao giờ cẩn thận. Sáng sớm hôm nay nó đun nước sôi, vì sơ ý nên đẽ bị bỏng. Bởi vậy lão mới thay nó đi kiếm miêng ăn.
- Chiếc áo bông mà ta cần, cô ấy có dạn lão mang đến hay không ?
La Vĩnh Tường liền vội vàng đáp:
- Có mang đến ! Có mang đến ! Không chỉ có áo, phấn son mà còn có cả mấy hộp chỉ màu các loại. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn cho cô nương hết rồi.
Nghênh Xuân lại hỏi tiếp:
- Vậy chứ là màu gì ?
La Vĩnh Tường liền kể:
- Tất cả đều màu xanh như là: màu xanh táo, màu xanh nước biển, màu xanh cỏ non...
Bởi vì La Vĩnh Tường nhìn thấy y phục của Nghênh Xuân mặc toàn là màu xanh, thắt lưng màu xanh và ngay cả trang sức trên người cũng lại là màu xanh. La Vĩnh Tường đoán rằng tất nhiên ả a hoàn này đặc biệt yêu thích màu xanh, vì vậy mà La Vĩnh Tường mới kể một hơi bẩy, tám loại màu tương tự như vậy.
Quả nhiên La Vĩnh Tường đã đánh trúng vào những màu mà Nghênh Xuân đều thích cả.
Chỉ thấy ả reo lên như trẻ nít:
- Hay quá ! Tất cả lão để đâu ? Hãy mau dẫn ta đi xem thử ?
- Toàn bộ lão đều để ở trong ghe. Để lão xuống ghe lấy lên cho cô nương tùy ý lựa chọn.
Nghênh Xuân nôn nóng nói:
- Không cần. Để ta tự lên ghe lựa chọn được rồi.
Dứt lời, ả liền khập khiễng xuống ghe.
La Vĩnh Tường vội vàng bước xuống ghe trước để dìu ả, đồng thời lão lớn tiếng nói:
- Nghênh Xuân cô nương hãy thận trọng. Ván ghe rất trơn... hơi cúi thấp đầu xuống, lưu ý đừng để va vào mui ghe.
La Vĩnh Tường nói rất lớn như vậy là để ra hiệu cho Hoắc Vũ Hoàn ở trong khoang chuẩn bị hành động. Ngoài ra còn có tác dụng khác là làm giảm bớt đi sự tập trung của Lý Thất và tên tớ trai.
Khi Nghênh Xuân vừa cúi đầu xuống chui vào trong khoang. Lập tức một bàn tay to lớn từ trong góc cửa, nhanh như chớp bịt lấy miệng của ả lại. Đồng thời một tay khác điểm nhanh vào "á huyệt" sau gáy của ả.
Cho nên Nghênh Xuân muốn la lên cũng không được. Liền đó ả bị Hoắc Vũ Hoàn lôi vào trong giữa khoang ghe.
Cùng lúc Lâm Tuyết Trinh phát ra âm thanh vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói:
- Ồ ! Nhiều đến như vậy sao ? Tất cả cái nào cũng đều đẹp, vậy ta biết chọn cái nào đây ? Ta muốn mua vài cái thì phải tốn bao nhiêu lượng bạc ?
La Vĩng Tường lúc ấy cũng chui vào trong khoang cười lớn:
- Nếu như cô nương thích thì cứ mỗi loại mua một cái, để bốn mùa mỗi mùa mặc một kiểu.
Tuy hai người dùng miện đối đáp, nhưng tay của họ không rảnh rang chút nào.
Lâm Tuyết Trinh thì đang cấp tốc đổi bộ y phục của Nghênh Xuân đang mặc, còn La Vĩnh Tường vừa nhìn Nghênh Xuân vừa hoá trang cho nàng thật giống với ả. Từ kiểu tóc, những trang sức ở trên đầu, cách trang điểm.
Chỉ trong một thời gian ngắn, công việc hoá trang đã hoàn tất, Lâm Tuyết Trinh tay ôm mấy cái áo bông khập khiễng bước lên bờ. Nàng vừa đi vừa nói:
- Ta sẽ lấy mấy cái áo này trước. Tất cả bao nhiêu tiền, một hai ngày nữa tính giá cho ta biết. Nhưng mà lần sau nhớ mang hai hộp phấn Bách hoa và dầu hoa Quế cho ta nhé.
Nàng vừa nói vừa lấy một cái áo khoác lên người. Thỉnh thoảng nàng cúi đầu nhìn thử lại người mình với cái áo khoác, ra chiều rất đắc ý.
Lý Thất và tên tớ trai có nằm mơ cũng không nghĩ đến Nghênh Xuân đã bị người ta tráo đổi.
Đợi đến khi Lâm Tuyết Trinh đã khuất sau cửa vườn, bọn họ mới đứng lên lấy cái đèn lồng xuống và đóng cửa khoá lại.
La Vĩnh Tường thở dài nhẹ nhõm, rồi cũng lập tức bơi ghe đi.
Trong một gian nhà gỗ nhỏ bên cạnh bờ sông, bên trong được bày ba cái án. Trên mỗi cái án đều có đặt một cái bàn Khổng Minh. Cả ba mặt của chụp đèn đều được giấy đen dán lại. Chỉ còn một mặt chánh diện là vẫn còn hắt ánh sáng ra bên ngoài mà thôi.
Ánh sáng của ba ngọn đèn đều được tập trung chiếu vào một cái ghế gỗ được đặt ở giẵu gian phòng. Vì lẽ đó, xung quanh căn phòng dường như chỉ toàn là một màu đen cả.
Phía trước ba cái án có bày một số hình cụ như lò lửa, roi da, những thanh sắt, ghế hùm...
Phía sau án có Hoắc Vũ Hoàn, La Vĩnh Tường và Thiết Liên Cô đang ngồi đó. Hai bên cái ghế gỗ có bốn tên đại hán đang khoanh tay đứng im lặng chờ lệnh.
Trên cái ghế gỗ giờ đã có một người đang bị trói. Đó chính là a hoàn Nghênh Xuân của Tào Lạc Sơn.
Bỗng nhiên La Vĩnh Tường đập mạnh tay xuống bàn hét lớn:
- A đầu ! Nguoi có biết bọn ta là ai hay không ?
Nghênh Xuân toàn thân run lẩy bẩy, vội vàng lắc đầu nói:
- Nô tỳ... nô tỳ không biết:
La Vĩnh Tường lại quát lớn:
- Bây giờ ta nói cho ngươi biết, chúng ta chính là Hoàng Phong Thập Bát Kỳ lừng danh khắp thiên hạ. Đồng thời cũng là những cường đạo giết người trong nháy mắt. Bây giờ ngươi phải khai thật cho ta biết. Nếu không, ngươi sẽ được nếm thử hình phạt của bọn ta.
Nghênh Xuân lập cập nói:
- Nhưng ... các vị muốn nô tỳ phải nói cái gì ?
La Vĩnh Tường cười nhạt:
- Trước tiên ta hỏi ngươi. Sự việc xảy ra ở Tiểu Nguyệt sơn trang xảy ra trước đây không lâu, ngươi có biết hay không ?
- Là việc Kim tam gia vừa qua đời ?
- Không sai.
- Về việc này tất cả mọi người ở thành Lan Châu đều biết. Khi Kim tam gia lâm bệnh, người còn mời lão gia của nô tỳ đến xem mạch.
La Vĩnh Tường vội cướp lời:
- Ta muốn hỏi về việc Kim Xung bị người ha độc, chứ không phải quỷ kế mắc bệnh giả chết của hăn.
Nghênh Xuân vô cùng ngạc nhiên:
- Kim lão gia quả thật là bị bệnh nặng mà chết. Ai nói là lão bị mưu hại hạ độc qua đời chứ ?
La Vĩnh Tường thấp gịong:
- Ngươi không chịu nói ra sự thật ?
- Có trời đất chứng giám, lời của nô tỳ nói ra đều là sự thật.
La Vĩnh Tường vậy tay một cái nói:
- Người đâu. Hãy nướng những cây sắt lên và chuẩn bị. Nếu như ả còn nói dối một câu nào nữa, các ngươi đóng dấu lên trên mặt ả cho ta.
Bốn tên liền đáp một tiếng. Một tên lập tức thổi lửa cho cháy bùng lên, còn một tên lấy mấy cây sắt cắm vào lò lửa.
Hai tên còn lại nắm tóc Nghênh Xuân kéo ra phía sau, để cho mặt ả ngẩng cao lên chuẩn bị hành hình.
Lử trong lò cháy phừng phừng, chỉ một chút sau thì mấy cây sắt đã đỏ rực lên.
Tên đại hán lấy một cây ra nhúng vào trong chậu nước để thử độ nóng. Chỉ nghe một cái "xèo", từ trong chậu nước có một luồng khói xanh bốc lên.
La Vĩnh Tường cười khanh khách nói:
- Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, Kim Xung bị bệnh mà chết hay là bị hạ độc mà chết ?
Bốn tên đại hán cùng đồng thanh quát lớn:
- Nói !
Nghênh Xuân lắp bắp:
- Nô tỳ xin nói... nô tỳ xin nói. Kim tam gia bị người ta hạ độc mà chết... Nhưng mà người hạ độc không phải là lão gia của nô tỳ.
La Vĩnh Tường gật đầu:
- Việc này bọn ta đã biết rồi. Người hạ độc chính là quản gia của Tiểu Nguyệt sơn trang Lý Thuận đúng không ?
- Dạ phải, chính hắn ta...