Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phải đến rất muộn, Ngô Thế Huân cuối cùng mới quay về khách sạn. Lúc này, Tiểu Bàn vẫn ở trong phòng Lộc Hàm cùng cậu tập diễn, Ngô Thế Huân không hề câu nệ mà dùng thẻ phòng mở cửa, tháo cà vạt, đem áo khoác cởi bỏ treo lên giá treo quần áo. Một loạt hành động thản nhiên như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có cảm giác “không phải phòng của mình”.

Tiểu Bàn mặt đầy ghét bỏ, đây là phòng của Lộc Hàm nhé! Nếu như không phải sợ gian tình nhà chồng chồng các người bị người ta moi ra, Lâm Tranh mới không thèm bỏ thêm kinh phí mà bao trọn lấy căn phòng VIP cuối cùng của tầng này cho cậu đâu!

Nếu như không lại để cho các nghệ sĩ khác cũng thấy được Ngô Thế Huân phòng mình thì không ở, mà lại chạy đến đây, đôi cẩu chồng chồng các người cùng ra vào một căn phòng thì có mà chết toi!

Lúc này, Tiểu Bàn cũng tự cảm thấy bản thân mình là người chiếm tiện nghi mà lại còn lắm điều.

Lộc Hàm ngẩng đầu lên, nhìn qua, không kiềm được

mà hỏi: “Sao muộn thế này mới về? Không phải chỉ là đi thử đồ cho đại ngôn nhãn hàng thời trang sắp tới thôi sao?”

Ngô Thế Huân cầm cốc nước cam từ dưới bàn lên, một hơi uống cạn, sau đó mới trả lời: “Ừ, tại tắc đường quá, nên bị đến muộn một chút!”

“Đang tập thoại?” Ngô Thế Huân dựa vào ghế sô pha bên cạnh Lộc Hàm, cúi đầu nhìn vào trang kịch bản đã dùng bút mầu chi chít ghi lại những ghi chú trên lời thoại.

Lộc Hàm gật gật đầu.

Ngô Thế Huân tiếp tục hỏi đã tập đến cảnh nào.

Lúc nghe Tiểu Bàn nói đã tập đến cảnh , một nụ cười rất tự nhiên khẽ như sương gió từ khoé miệng Ngô Thế Huân nhếch lên, anh không hề nể tình mà dành cho cậu một ánh mắt trêu chọc.

Tiểu Bàn: “…”

Có phải là lẽ ra không nên mở miệng nói để chứng minh cảm giác tồn tại không?

Tiểu Bàn chỉ mong sớm được đi về, trực giác nói với cậu dựa theo tính cách của Ngô Thế Huân, câu tiếp theo nhất định là…

“Để Tiểu Bàn cùng em tập sao? Bảo bối thích gây chuyện của anh!”

Tiểu Bàn: “…” có một câu shit không biết là nên nói hay không nên nói.

Ngô Thế Huân quả là không hề cố kỵ gì, trước mặt Lộc Hàm mà lại để lộ ra miệng lưỡi độc ác như vậy!

Trong căn phòng, mùi dấm chua nồng nặc từ khí tức nam thần toả ra khiến cho đại thẳng nam Tiểu Bàn một câu cũng không nói thêm, lập tức rời khỏi. Hiếm khi Lộc Hàm dành cho cậu ánh mắt đồng tình thương tiếc, tỏ ý an ủi.

Vì trời cũng đã muộn, nên sau khi Ngô Thế Huân tắm xong, Lộc Hàm cũng đặt kịch bản xuống rồi đi tắm.

Đang bận đọc tin tức, đột nhiên Ngô Thế Huân nhận được một lời mời từ cuộc gọi video call của mẫu hậu đại nhân. Ngô Thế Huân không kiềm được nụ cười, rồi cũng nhanh chóng nhấn nút nghe máy.

Trong màn hình là một người phụ nữ đang cười rất tươi, tóc xoăn ngắn thập phần có khí chất. Hiện tại bà cũng không đeo trang sức gì, có thể nhìn ra là đang ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ.

“Thế Huân dạo này con có bận không?” Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng hỏi.

Ngô Thế Huân chẳng biết làm sao đành cười: “Con trai của mẹ có lúc nào không bận sao?”

Nghĩ lại cũng đúng, mẹ Ngô tiện tay lấy hộp kem dưỡng da ở bên cạnh, vừa thoa lên tay vừa hỏi: “Đừng để mệt mỏi quá, nhớ chú ý nghỉ ngơi. Năm nay kế hoạch quay phim của con còn phải quay đến lúc nào?”

Ngô Thế Huân tự giác hiểu được đây là muốn hỏi anh là lúc nào có thể về nhà nghỉ Tết, nhưng mà đến cuối năm vẫn còn một khoảng thời gian rất dài, dù sao bây giờ mới là đầu mùa đông.

Nhưng mà suy nghĩ một lát, anh hơi khẽ mỉm cười.

Cho nên trả lời: “Năm nay chắc sẽ về sớm hơn ba, bốn ngày, mẹ yên tâm năm nay sẽ không giống năm ngoái mồng một đầu năm mới về nhà đâu!”

Câu trả lời này quả là rất hợp ý mẹ Ngô, trong nháy mắt bà liền trở nên vui vẻ hẳn. Sau đó lại bắt đầu lải nhải với Ngô Thế Huân, những chuyện vui vẻ gần đây mà bà thấy.

Ví dụ như chuyện đi ăn cùng Cố phu nhân ở một nhà hàng rất ngon, hay chuyện hôm qua anh rể bà nhờ người mang đến một hộp nghiên mực tặng cho bố Ngô vì ông thích, cùng các chuyện linh tinh khác giữa các quý phu nhân với nhau.

Ngô Thế Huân rất kiên nhẫn ngồi nghe, bởi vì bận bịu chuyện công việc, cho nên vào những lúc rảnh rỗi anh rất hy vọng có thời gian dành cho mẹ, để nghe bà uyển chuyển kể lại những câu chuyện trong cuộc sống thường ngày.

Nói chuyện một lúc, Ngô Thế Huân vẫn luôn cảm thấy mẫu hậu đại nhân hôm nay hơi kỳ lạ, cho nên không nhịn được nữa mà hỏi thẳng: “Mẹ, có phải mẹ có việc tìm con?”

Mẹ Ngô giật mình, rồi trêu chọc nói: “À? Gì cơ?”

Ngô Thế Huân bỏ đi sự hoài nghi của mình, cho nên lại cười cười trả lời: “Vậy thì tốt, con cứ cảm thấy lạ lạ thế nào, cứ cảm thấy mẹ còn có chuyện gì muốn hỏi con, con vẫn là…”

Mẹ Ngô: “Con và cái cậu nghệ sĩ Lộc Hàm mới ra mắt đó ở bên nhau rồi à?”

Hoá ra…

Ngô Thế Huân: “…”

Trực tiếp như thế có phải không vậy?

Tuy là tính hướng của anh bố mẹ cũng hiểu được đôi chút, nhưng mà bao nhiêu năm qua Ngô Thế Huân trong mắt công chúng không có tin đồn với phái nữ, nhưng mà cũng không phải có thể chứng minh là hoàn toàn không có tin đồn, chỉ là cha mẹ bảo vệ lo lắng cho con cái là chuyện hết sức bình thường, hai người họ mới là những người thực sự biết được Ngô Thế Huân thật sự không có tin đồn nào với phái nữ. Lại cộng thêm chuyện những năm tuổi Ngô Thế Huân mới ra mắt đã nói rõ tính hướng, vợ chồng hai người cũng có thể hiểu được.

Nhưng mà có thế nào, chuyện yêu đương của đàn ông đã trưởng thành bị mẹ hỏi thẳng như vậy, cũng có chút xấu hổ. Nhất là cái kiểu người thích làm bộ làm tịch giả vờ nghiêm túc như Ngô Thế Huân, loại cảm giác này giống như nhớ lại những năm anh còn nhỏ trần truồng được mẹ tắm, xấu hổ vô cùng.

Mẹ Ngô nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Thế Huân tràn đầy ý tứ không còn gì để nói, cho nên lại mạnh dạn bổ sung: “Không cần phải giấu diếm, tính hướng của con mẹ hiểu mà!”

Ngô Thế Huân trong lòng thầm nghĩ trọng điểm không phải là cái này mà!

Mẹ Ngô: “Nếu như con thật lòng thích, thì dẫn về nhà cho bố mẹ xem!”

Ngô Thế Huân: “…”

Lộc Hàm nhát gan lại nóng nảy, mẹ cứ mơ đi, đúng là ngây thơ!

Mẹ Ngô: “Mẹ cũng rất thích cậu bé đó từ lúc xem《Trường An Sơn Hành》,ngoại hình rất là xứng với con trai của mẹ!”

Ngô Thế Huân thực sự không biết nên nói tiếp thế nào.

Làm sao anh có thể nói thẳng với mẹ mình lúc này, một bộ dáng quý phu nhân đoan trang đang dùng thân phận mẹ chồng mà chọn con dâu, nói hoài không ngừng. Hơn nữa mẹ của anh còn dường như bỏ quên vấn đề giới tính, anh còn tưởng ít nhất mẹ anh phải do dự một tý, dù sao bố anh lúc nào cũng lải nhải chuyện “thế hệ sau”, con dâu là đàn ông thì sinh ra quả bóng à?

Đang trong lúc nói chuyện, Lộc Hàm ở bên kia đã tắm rửa xong, tâm trạng tối nay không tệ lúc tắm còn ngân nga hát.

Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ kia của cậu cũng thấy an tâm, xem ra Lộc Hàm một chút cũng không hoài nghi chuyện của Khang Tụng.

Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân đang nói chuyện điện thoại, cho nên tự giác không nói chuyện cùng anh, chỉ vừa lau tóc vừa nhẹ nhàng bước qua.

Ở bên cạnh giường, tò mò nhìn tai nghe đang đeo trên tai Ngô Thế Huân, dù sao bình thường khi anh nói chuyện điện thoại cũng không đeo tai nghe bao giờ.

Lộc Hàm quỳ một chân lên giường, chân còn lại vẫn ở dưới đất, sau đó nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại xem Ngô Thế Huân đang nói chuyện với ai.

Sau đó một màn ngại ngùng cuối cùng cũng xuất hiện!

Mẹ Ngô ở bên kia còn đang nói: “Con đang ở đâu đấy, cậu bé Lộc Hàm kia đâu?”

Thì đột nhiên có một cái đầu thập thò xuất hiện trên màn hình, hơn nữa khuôn mặt còn đang đầy vẻ hoài nghi, đôi mắt to tròn nhìn trừng trừng vào camera.

Ngô Thế Huân: “…”

Sao đột nhiên em lại nhìn vào màn hình của anh?

Mẹ Ngô: “…”

Đúng là một đứa trẻ không biết sợ…

Lộc Hàm: “…”

???!

Tại sao lại là video call chứ???

Trong màn hình khuôn mặt của vị thanh niên tóc đen, nhanh chóng chuyển từ trạng thái tò mò sang sợ hãi, sau đó liền dùng tốc độ nhanh nhất rụt cái đầu của mình về, nhảy bật khỏi giường đứng dựa vào tủ quần áo.

Ngô Thế Huân cảm thấy buồn cười, vì vậy bỏ đi tai nghe không dây quan sát khuôn mặt như bay mất hồn vía không thể trấn định của Lộc Hàm.

Rồi nhìn cậu ấp a ấp úng nói: “Phụ nữ? Là ngôi sao nữ nào sao?”

Ngô Thế Huân: “Không phải!”

Lộc Hàm: “Sẽ không để lộ chuyện gì chứ?”

Ngô Thế Huân: “Sẽ không!”

Nhất thời thở phào, Lộc Hàm ổn định lại tâm trạng đứng thẳng người dậy, cúi xuống nhặt cái khăn trong lúc hốt hoảng mà làm rơi đồng thời nhỏ giọng nói: “May quá, làm em giật mình!”

Ngô Thế Huân âm thầm chém thêm một đao: “Đó là mẹ anh!”

Lộc Hàm: “…”

——————————————————

Cái loại chuyện như quay phim, công tác bảo mật thật không dễ dàng.

Hành động ngu xuẩn tối qua của Lộc Hàm khiến cậu âu sầu, nhưng mà còn chưa kịp buồn phiền lại phải đón nhận thêm một trận bàn luận sôi nổi ở trên mạng.

Sự tình phát sinh bởi một nữ nhân viên trong đoàn, ở vòng bạn bè của mình gửi nhầm ảnh, đem bức ảnh cô chụp trộm Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cùng đọc kịch bản gửi đi, nhưng mà lúc xoá được thì cũng đã bị người khác lưu lại.

Cho nên ngày hôm sau, Huân Lộc vô cùng kỳ diệu lọt vào top bảng chủ đề, trên hot search cũng xuất hiện Ngô Thế Huân Lộc Hàm nghi ngờ hợp tác và các loại chủ đề khác.

Bức ảnh kia cũng bị xử lý làm mờ, cho nên không thể nhìn rõ đây là đang đọc kịch bản nhưng mà hậu trường phía sau thì đúng là phim trường.

Lại cộng thêm phong ba từ tin đồn lần trước, đợt này giới giải trí không có chuyện bát quái nào hot cho nên chuyện này vừa lộ ra liền nổ tung. Mấy vị hot blogger đã ngủ say ít lâu, cũng có thêm sự kiện mà thêm mắm dặm muối.

Lâm Tranh mặt mũi dài thượt nhìn hai người “sắp được lên đầu bảng” mà trong lòng cũng âm thầm đau khổ.

Loại đề tài quay phim bí mật như này, một là ngay từ đầu phải công khai làm to đưa lên làm chủ đề nóng, nếu không phải giữ bí mật đến phút chót, nửa đường bị người ta đào ra như thế này mới là làm ảnh hưởng đến nhân khí.

Bởi vì việc này, đạo diễn Vương tức giận vô cùng, đương nhiên ở đây không có lỗi của Ngô Lộc hai người, nhưng mà khởi điểm lại bắt nguồn từ người trong đoàn phim, cho nên ông đã nghiêm túc cảnh cáo tất cả mọi người, không được tiết lộ về bộ phim, một tấm ảnh cũng không được. Xung quanh lại càng được bảo vệ cẩn mật, người qua đường gì đó, muốn tham quan chụp ảnh, thật đúng là nằm mơ.

Không khí của phim trường trong nháy mắt lại trở nên nghiêm túc, làm cho Ngô Thế Huân và Lộc Hàm có hơi chút ngượng ngùng lúng túng.

Hứa Lộ Lộ đang trang điểm cho Lộc Hàm hôm qua vừa nghỉ phép, bởi vì chuyện gửi nhầm tin nhắn weixin mà cô về nhà trốn nguyên một ngày. Phải đến lần thứ tám cùng Tiểu Bàn xác định Lộc Hàm thật sự chưa có đọc mấy tin đó, đồng thời chính tay Tiểu Bàn đã xoá đi nhân lúc Lộc Hàm bị bệnh, cô mới dám trở về.

Lộc Hàm nhìn cô ấy, nhất thời lại nghĩ đến đoạn đoản văn quỷ quái mà mình đọc được, sau đó “…”

Hứa Lộ Lộ nhìn khuôn mặt Lộc Hàm đột nhiên đỏ lên, cùng với sự lo lắng của bản thân cho nên không dám giống như bình thường hùng hùng hổ hổ mà trêu cậu, hai người cứ như thế duy trì không khí sặc mùi xấu hổ.

Cho đến tận khi trang điểm xong, Hứa Lộ Lộ đi rồi, Lộc Hàm mới lôi điện thoại ra, thầm lặng mở weibo lên tìm ID @Ngô Lộc Lộc.

Sau đó liền nhìn thấy động thái gần nhất.

@Ngô Lộc Lộc: Chỉ cần nghĩ đến Lộc của tôi đỏ mặt, thì không còn nghi ngờ gì việc Huân công nữa rồi, kích động quá tôi muốn viết fic (một phút trước).

Lộc Hàm: “…”

——————————————————

【Tiểu kịch trường】

Lộc trong suốt: Anh đang nói chuyện video call với mẹ anh tại sao không nói! (khóc huhu)

Ngô ảnh đế: … (ai mà biết được em học ở đâu cái trò lén nhìn người khác nói chuyện điện thoại chứ!)

Lộc trong suốt: Tóc em còn chưa khô, quần áo cũng không chỉnh tề! Hoàn toàn không đẹp mắt lại còn mặt ngơ!

Ngô ảnh đế: … (chẳng lẽ trọng điểm lại không phải nằm ở chỗ, chúng ta ở chung bị mẹ nhìn thấy hả?)

Lộc trong suốt: Hứ hứ, em tức chết mất!

Ngô ảnh đế: … (chứ không phải là buổi đêm pa pa pa sướng quá mà khóc hả?)

Truyện Chữ Hay