Than trên bếp nướng dường như đã muốn tắt, đồ nướng cũng đã sắp ăn hết, Lộc Hàm cũng uống một chút sâm panh, vẫn là có thể chống đỡ.
Sau đó không biết là tại sao, Tống Thanh Thủy lại nháo lên muốn uống bia, tạm thời không tính đến sao lại có sự phối hợp quỷ dị như thế, nhưng tóm lại bọn họ thật sự đều uống rồi! Bình thường pha trộn như thế rất dễ say, Lộc Hàm chỉ uống một cốc bia nhỏ mà đã cảm thấy ngà ngà, nhưng mà cũng không đến mức mất đi nhận thức.
Ngô Thế Huân vốn dĩ còn đang muốn cùng Lộc Hàm nói chuyện phiếm, giữa lúc đó lại đột nhiên bị Lâm Tranh gọi qua, đợi đến khi anh quay lại, cậu đang ngây ngốc ngồi trên xích đu giữa bãi cỏ.
Ngô Thế Huân đi qua, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt Lộc Hàm, hỏi: “Em say rồi sao?”
Lộc Hàm giương mắt lên nhìn anh, vì buồn ngủ mà ngáp một cái, sau đó bàn tay che lấy miệng buông xuống xoa xoa hốc mắt, trả lời: “Có hơi say, đau đầu!”
“Vậy lên tầng đi ngủ thôi, tối nay chúng ta ở lại nhà của Thanh Sơn đi, ngày mai trực tiếp lên máy bay đi đến khu nghỉ dưỡng.”
Ngô Thế Huân ghé sát người đến, từ bên cạnh Lộc Hàm giúp cậu cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình là giao diện của weibo, tay còn lại thì đỡ Lộc Hàm dậy, hỏi cậu: “Ngày nào cũng lướt weibo, có nhiều thứ hay lo lắm sao?”
Lộc Hàm đứng dậy cố gắng đứng vững một chút, lại liếm liếm môi vẫn còn cảm thấy vị cay. Cậu nghĩ một lúc mới trả lời: “Em muốn xem em có bao nhiêu fans thôi mà, anh thì chẳng quan tâm rồi, anh có bao nhiêu con số còn chẳng đếm được!”
Câu nói này nghe thế nào cũng có cảm giác chua chua, Ngô Thế Huân đâu có ngờ rằng tên tiểu quỷ này trên phương diện này lại có thể ghen với anh, thật không biết phải làm sao đành xoa xoa đầu cậu, nói: “Yên tâm đi, em sẽ còn nổi tiếng hơn anh!”
“Xì!!!” Lộc Hàm trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, sau đó lại hướng cửa lớn đi đến.
Ngô Thế Huân vốn dĩ còn định bụng đi qua chào hỏi Tống Thanh Sơn, nói anh và Lộc Hàm sẽ đi ngủ trước dù sao cũng đã hơn h rồi, nhưng mà sau đó lại nhìn thấy hai người kia đang ngồi trên bãi cỏ nói chuyện, trên khuôn mặt của Tống Thanh Sơn còn đeo theo một nụ cười xán lạn, Hà Tử Mặc cũng đang khẽ mỉm cười, cách xa như thế mà vẫn nghe thấy lúc được lúc chăng tiếng Tống Thanh Sơn nói.
Ngô Thế Huân cảm thấy nhất thời không nên đi qua làm phiền người ta, sau đó liền xoay người đi đến chỗ cửa lớn có Lộc Hàm đang chờ anh. Giữa đường đi, Ngô Thế Huân còn nhìn thấy Lâm Tranh mặt đen xì khi phải xử lý đống đồ sợi cay được Tống Thanh Thủy nướng. Đối với khẩu vị của Tống Thanh Thủy tỏ ý ghét bỏ, đồng thời Ngô Thế Huân còn vỗ vai Lâm Tranh, lúc anh quay đầu lại thì thấy Ngô Thế Huân chỉ về phía Tống Thanh Sơn, nói: “Anh nhìn xem cậu ta kìa, vừa nói chuyện yêu đương là cứ như biến thành tên ngốc! Anh nhìn cái nụ cười si tình ngốc nghếch kia mà xem!”
Lâm Tranh nhìn Tống Thanh Sơn, lại nhìn qua khuôn mặt ghét bỏ của Ngô Thế Huân, thật cảm thấy hai người này về cơ bản nào có gì khác biệt.
Vì vậy chỉ “ừ” qua loa lấy lệ cho xong, rồi đuổi Ngô Thế Huân đi, lại tiếp tục dùng đũa sắt gỡ các sợi cay bám trên giá nướng xuống.
“Anh đi đâu thế?” Lộc Hàm dựa vào cửa hỏi.
Cậu cảm thấy khó chịu, chỉ muốn tìm một cái giường mà nằm xuống thôi nhưng mà cậu lại không biết cậu nên đi vào phòng nào.
Ngô Thế Huân mở cửa lớn ra, rồi kéo theo Lộc Hàm, nói: “Qua nói với Lâm Tranh nên nghỉ sớm đi!”
Lộc Hàm ừ một tiếng, lại hỏi Ngô Thế Huân bây giờ ở phòng nào, rồi rảo nhanh cước bộ bước đi.
Ngô Thế Huân đi theo cậu, cánh tay tự nhiên bị ai níu lấy, quay đầu lại mới phát hiện ra là Tống Thanh Thủy.
Ngô Thế Huân nhìn cậu ấy: “???”
Tống Thanh Thủy khóe miệng cong lên, đôi mắt híp lại hình trăng khuyết, biểu tình trên khuôn mặt vừa có hơi dung tục lại có chút ngạo kiều, cậu giơ ngón cái tay phải lên, biểu tình cực kỳ có ý tứ nói: “Trong ngăn thứ hai ở tủ đầu giường!”
Ngô Thế Huân ngay lập tức đã hiểu, đối với đầu óc của tên nhóc này biểu thị coi thường, vô cùng nghiêm túc nói: “Tự mình chơi đi!”
Tống Thanh Thủy nhún nhún vai “ừ hứ”một tiếng, sau đó đánh mông đi mất.
Lúc Ngô Thế Huân đi vào phòng, Lộc Hàm đã nằm giang rộng chân tay trên giường, nhắm mắt lại dường như đã ngủ rồi, điều hòa trong phòng còn chưa được mở lên có chút nóng nực.
Ngô Thế Huân từ trên tủ đầu giường cầm lên điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ ở mức thích hợp xong, đang định đi đến bên cạnh mép giường ngồi đột nhiên lại nhớ đến những lời quỷ dị kia, anh liền nhìn xuống ngăn thứ hai.
Lại nhìn Lộc Hàm một cái, người đang ngủ không có động tĩnh.
Rồi lại lần nữa nhìn ngăn thứ hai của tủ đầu giường, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, mở ra, mở đến cuối cùng.
Trống rỗng.
Anh thật không hiểu bản thân đang muốn làm gì, tự mình khổ não một lúc sau đó lại đứng dậy.
Biểu tình vô cùng nghiêm túc mà sờ đến ngăn tủ còn lại, nội tâm tranh đấu mất mấy phút, cuối cùng vẫn là quyết tâm mở ra.
Sau đó nhìn thấy các thể loại chai chai lọ lọ, cùng các loại bao nhỏ không biết miêu tả làm sao, chết cứng tại chỗ.
Lâm Tranh và Tống Thanh Thủy kia, rốt cục cuộc sống phu phu có bao nhiêu phong phú chứ???
Ngô Thế Huân yên lặng đóng ngăn tủ lại, sau đó đứng dậy hít một hơi thật sâu. Anh nhìn thấy Lộc Hàm vẫn đang ngủ, cuối cùng do dự một chút vẫn là quyết định gọi người dậy.
Anh đi đến lắc lắc cánh tay của cậu, nói: “Đi tắm đã rồi ngủ!”
Lông mày Lộc Hàm động đậy một chút nhưng cũng không mở mắt ra.
Ngô Thế Huân biết lúc này cậu không có ngủ say, chỉ là có hơi phê phê. Cho nên anh lại tiếp tục nói: “Bên ngoài nóng, toàn mùi đồ nướng ám với mồ hôi thôi, em mau dậy đi, tắm đã rồi ngủ nào!”
Lộc Hàm cuối cùng cũng không nguyện ý lắm mà mở mắt ra, rồi mơ mơ hồ hồ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Thế Huân liền nói: “Em hết sức rồi!”
Ngô Thế Huân cười cười, rồi bắt đầu cởi quần áo cho Lộc Hàm một cách đầy thuần thục, từ rốn vén áo lên đến đỉnh đầu rồi lại cởi ra.
Lộc Hàm lúc này đúng là không muốn động, cho nên cũng không có ý phản kháng, chỉ là vẫn không muốn đi tắm.
Ngô Thế Huân tiếp tục khuyên nhủ: “Em vừa lười vừa bẩn như thế, anh sẽ ghét bỏ em đấy!”
Lộc Hàm thật sự là quá buồn ngủ cho nên cũng không động đậy.
Ngô Thế Huân: “Tắm trong bồn thôi, cái này cũng đâu mệt, em chỉ nằm đó là được!”
Ngô Thế Huân nói xong liền đứng dậy đi xả nước vào bồn, sau đó khi quay lại đã nhìn thấy Lộc Hàm cởi hết đồ chỉ còn lại quần trong nhưng vẫn lười biếng nằm trên giường.
Anh do dự một chút, sau đó lại đem quần trong của Lộc Hàm cởi nốt ra, nhìn thấy Lộc Hàm không có quá nhiều phản ứng mới bế cậu lên trực tiếp đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy thân thể cậu được nằm ngập trong nước, đầu Lộc Hàm còn dựa lên thành bồn, Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm vào cậu mãi một lúc.
Cuối cùng Ngô Thế Huân hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi phòng tắm, khi quay lại thì toàn thân xích lõa, một bước chân dài đã trực tiếp bước vào trong bồn tắm.
Toàn thân Lộc Hàm đột nhiên bị một cỗ nhiệt khí ôm lấy mà giật mình, còn chưa kịp mở mắt nhìn lên đã cảm thấy có nụ hôn dịu dàng rơi xuống đôi mắt và cánh môi của mình.
Tối nay có ăn mấy xiên thịt dê, quả là thân thể có chút khô nóng, rõ ràng cảm nhận được khí huyết hạ trào, hạ thân hơi có phản ứng.
Loại thân mật hôn môi này làm Lộc Hàm rất có cảm giác hưởng thụ.
Quả nhiên Ngô Thế Huân đè người ta trong nước hôn không được bao lâu, Lộc Hàm đã bắt đầu đáp lại, tay nhẹ nhàng bám lấy bả vai của Ngô Thế Huân, tìm nơi chống đỡ.
Trong phòng tắm bầu không khí hết sức mập mờ, Lộc Hàm thân trên hơi ưỡn lên ngón tay len lỏi vào mái tóc của Ngô Thế Huân. Hai khỏa hồng trước ngực liên tục bị anh kích thích, Lộc Hàm hơi cáu muốn dùng sức đem người đẩy ra.
Lộc Hàm không chịu nổi kích thích, tiếng thở dốc từ trong cổ họng phát ra ngoài, truyền tới tai Ngô Thế Huân, làm cho người nghe càng kích động nhiệt tình.
Bởi vì có hơi say rượu, Lộc Hàm đầu óc mơ hồ, biết là hai người đang thân mật, lại có một loại cảm giác hư ảo, trên thân thể những nơi tiếp xúc càng lúc càng lớn, kích thích sự ngứa ngáy trong lòng cậu.
Xương cốt tê dại, ngón tay khẽ run, khi dục vọng nguyên thủy nhất bị kích thích cũng chỉ muốn vứt bỏ đi hết thảy những vướng bận trong lòng đi để tận tình hưởng thụ mà thôi.
Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Lộc Hàm, khuôn mặt cậu ửng đỏ, anh liền cảm thấy người mình yêu thương được mình khiêu khích thành ra như vậy, dường như là một chuyện vô cùng tự hào.
Bàn tay Ngô Thế Huân gia tăng luật động, lúc cúi xuống hôn môi Lộc Hàm lại cảm thấy hình như mình bị cậu cắn, sau đó nơi bắp đùi cũng cũng cảm giác được một cỗ nhiệt lưu vừa được phóng thích.
Cao trào qua đi, Lộc Hàm có chút thất thần, trên người một chút sức lực cũng không còn, cậu được Ngô Thế Huân bế lên đặt lại vào giường, được nằm trên gối thoải mái liền không ngừng cọ tới cọ lui.
Khi Ngô Thế Huân cũng vào nằm trong chăn, từ đằng sau dùng tay lướt trên da thịt mới tắm xong của Lộc Hàm, ngứa ngứa ngáy ngáy nhưng Lộc Hàm cũng không phản kháng.
Nhưng khi hậu huyệt cảm nhận được có thứ chất lỏng mát mẻ nào đó tiếp xúc, Lộc Hàm mới giật mình mở mắt, cậu biết Ngô Thế Huân muốn làm gì, cậu muốn xoay người lại cùng Ngô Thế Huân đối mặt nhằm ngăn cản anh.
Nhưng mà thân thể vừa mới muốn động đậy, Ngô Thế Huân đã vòng tay qua kéo lấy cậu ôm vào lòng, ngực anh dán vào lưng cậu.
Sau đó thì thầm bên tai cậu nói: “Đừng kích động!”
Nói xong, ở đôi tai mẫn cảm của Lộc Hàm còn liếm một cái, ngón tay đằng sau hậu huyệt êm ái ấn ấn da thịt chung quanh, Lộc Hàm khẩn trương đến mức cả người cứng ngắc, bên lỗ tai được kích thích khi nãy lại như mềm nhũn ra.
Khó chịu vô cùng, Lộc Hàm cảm thấy mình sắp không chịu nổi mất.
“Ngô Thế Huân…em mệt lắm…a…”
Cậu có chút ngại ngùng mà mở lời từ chối, nhưng lời từ chối đã bị ngón tay Ngô Thế Huân chặn nơi cổ họng.
“Em không…ưm…”
Ngô Thế Huân hôn má Lộc Hàm, nói: “Ngoan, đừng sợ, thả lỏng nào!”
Lộc Hàm khẩn trương đến mức hai tay nắm thật chặt cánh tay của Ngô Thế Huân, hai bờ vai co lại đầu cũng cúi xuống thật sâu.
Trong miệng thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ khả ái, làm Lộc Hàm càng nỗ lực ngậm chặt miệng lại.
Khi một điểm nào đó của cơ thể bị Ngô Thế Huân kích thích, Lộc Hàm tận lực run rẩy, đôi mắt mở to, động cũng không dám động khuôn mặt ửng đỏ đến nóng rát.
Ngô Thế Huân khẽ cười, chậm rãi khiêu khích, nhìn Lộc Hàm khổ sở nhẫn nhịn liền nghiêng đầu qua hôn cậu, khi mở mắt ra mới phát hiện đôi mắt của Lộc Hàm đã ươn ướt.
Một chút ủy khuất lại thêm một chút khẩn trương, hơn nữa đôi mắt lại còn đầy ngại ngùng càng làm Ngô Thế Huân cứng đến phát đau. Vì vậy anh càng đẩy nhanh tốc độ giúp cậu khuếch trương, sau đó từ từ từng chút từng chút tiến vào cơ thể Lộc Hàm.
“Ưm…” Lộc Hàm thở dốc, thân thể đau đến run cả người.
Đã đi đến mức này, tên đã lên dây, không thể không bắn, chỉ đành nhẫn nại vậy.
Ngô Thế Huân lại cảm thấy hai tay trên vai mình mỗi lúc một níu chặt, trong hưng phấn còn mang hương vị thương xót, liền cúi đầu hôn lên đôi mắt Lộc Hàm hòng an ủi.
Cảm nhận được vị mặn của nước mắt, anh cũng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lộc Hàm nức nở.
Hẳn là không có người đàn ông nào, có thể nhìn người yêu bị mình làm tới khóc mà không kích động. Cho nên anh dùng ngữ khí vô cùng ôn nhu nói: “Nhịn một chút là được mà!”
Lộc Hàm không đáp lại, đầu chôn chặt ở trước ngực Ngô Thế Huân, ngón tay dùng sức mà cấu lên tấm lưng trần nóng bỏng của anh.
【Tiểu kịch trường】
Ngô ảnh đế: AAAA!!! Tôi tôi tôi tôi tôi tôi!!!Cuối cùng!!!Hahahahaha!
Chính cung nương nương (hết sức mệt mỏi)…
Tống Thanh Thủy: Ai u, fuck!
Ngô ảnh đế: Làm sao? Chú ngưỡng mộ anh à? Quỳ lạy anh đi!!!
Tống Thanh Thủy: Hách…thực ra em không có muốn nói đâu…
Ngô ảnh đế: Có cái rắm gì mà không nói! Giọng đầy gato kìa! Hahahahaha (←Người này đã bị điên)
Tống Thanh Thủy: Cậu ấy buổi tối ăn nhiều đồ nướng lại còn nhiều ớt, anh thượng cậu ấy như thế thì tốt với cậu ấy sao?
Ngô ảnh đế: …
Tống Thanh Thủy: Lần đầu tiên vốn dĩ đã đau, anh lại còn vừa khéo chọn ngày người ta ăn đồ cay nóng…
Ngô ảnh đế: …
Chấm nước mắt mừng Ngô ảnh đế cuối cùng cũng thịt được người ta!:”)