Ngày hôm sau tỉnh lại, Lộc Hàm thật cảm thấy rầu rĩ, ai có thể nói với cậu, cậu làm sao mà có thể đi rửa mặt đánh răng đây, hơn nữa còn vô cùng khẩn cấp buồn đi tè nữa chứ. Cậu mở to mắt nhìn lên trần nhà, thân người một chút cũng không dám động bởi vì chân vẫn còn hơi đau. Bác sĩ nói mấy ngày đầu không được lộn xộn, tốt nhất là nằm im.
Cho nên…cậu nên hay không nên đi tè đây!
Sau đó trong lúc Lộc Hàm còn đang do dự, Ngô Thế Huân đã đi vào phòng. Anh nhìn thấy cậu đã tỉnh lại, vì vậy liền tiến tới bên cạnh giường, cúi người xuống nói với cậu: “Đi đánh răng rửa mặt có hơi không tiện, để tôi chỉnh cao giường của cậu lên, cậu chịu khó tạm như thế đã nhé!”
Thật không ngờ Ngô Thế Huân đã đổi giường bình thường thành kiểu giường có thể điều khiển độ cao giống như giường bệnh, Lộc Hàm có chút thụ sủng nhược kinh vì vậy thành thật gật đầu, nói: “Cảm ơn!”
Câu nói này bay đến tai người nào kia cực kỳ không êm ái, nhưng mà anh vẫn cố nhịn, ôn nhu nói một câu: “Ừ, có ổn không? Cảm ơn cái gì, coi tôi là người ngoài quá!”
Muốn cảm hóa được trái tim của một thẳng nam, nhất định phải có dũng khí thừa nhận chuyện mình sẽ dễ dàng bị lạnh nhạt.
Ngô Thế Huân đi đến phòng vệ sinh mang ra bàn chải và kem đánh răng, cùng một chậu nước đặt lên trên chiếc bàn nhỏ trước mặt Lộc Hàm. Anh đợi cậu đánh răng rửa mặt xong, liền mang đống đồ đó đi dọn dẹp. Lộc Hàm nhìn người trước mặt bận tới bận lui, thì cảm thấy vô cùng không thích hợp. Người này vốn không phải nên gấp rút chạy lịch trình sao? Thế mà bây giờ lại ở đây làm mấy việc vụn vặt thế này, mà tất cả còn là vì cậu.
Từ bụng truyền đến một cảm giác căng trướng, Lộc Hàm đột nhiên cả người run lên, cậu thật sự cảm thấy sắp nhịn không nổi rồi! Đúng lúc này từ phòng vệ sinh lại truyền đến giọng nói của Ngô Thế Huân: “Tiểu Lộc, có muốn đi vệ sinh không?”
Lộc Hàm ngại ngùng trầm lặng một lúc, lại ngại ngùng nghĩ, bởi vì nghĩ đến nếu như muốn đi…thì sẽ bị bế lên…cảnh tượng cũng quá đẹp đi, nhưng mà nói không muốn chẳng lẽ lại tè lên chăn sao?…
Cho nên cậu vẫn mãi không trả lời được, còn tự mình ngồi đó đấu tranh tư tưởng, xoắn xuýt đến độ thật muốn bùng phát được đi vệ sinh ngay lập tức.
Một lát sau, Ngô Thế Huân bước ra.
Khuôn mặt Lộc Hàm đã hơi ửng đỏ, nhìn về hướng của Ngô Thế Huân, cùng vật trên tay anh…
Cái quỷ gì kia?!
“Tôi đi mang cơm cho cậu!”
Ngô Thế Huân mở cửa ra ngoài, để lại Lộc Hàm ở trên giường với khuôn mặt đỏ đến mức như muốn nổ tung.
Có thể lĩnh hội được việc nam thần quốc dân mang cái bô chuyên dụng cho người bệnh đặt bên cạnh chân bạn là cảm giác gì không?
Có thể lĩnh hội được việc nam thần quốc dân lại quên mất việc hai tay bạn không hề bị thương, mà muốn đích thân giúp bạn xử lý chuyện khó nói là cảm giác gì không?
Có thể lĩnh hội được ảnh đế nấp trong phòng vệ sinh nói bạn cứ tự nhiên đi sau đó bạn làm chuyện tế nhị ở trong chăn là cảm giác gì không?
Lộc Hàm cảm thấy chuyện mình ở đây đúng là vô cùng sai lầm, đúng là tự mình hại mình. Cậu thà rằng nói với chị y tá là mình buồn tè, cũng không đành lòng để nam thần của mình dùng ngữ khí ôn như như hỏi “bạn có thích tôi không” hỏi cậu “cậu có muốn tôi giúp đi vệ sinh không”.
Thật đúng là đủ rồi!
Cuối cùng khi Ngô Thế Huân mang bữa sáng thanh đạm bước vào, Lộc Hàm đã vô cùng xấu hổ đang buông lỏng thân thể nằm trên giường nhìn lên trần nhà.
Ngô Thế Huân cười cười, trong lòng thầm nghĩ cậu nhóc này đúng là da mặt mỏng thật, sau đó nói: “Ăn thôi!”
Lộc Hàm nhìn anh một cái, tâm trạng buồn bực làm cậu chẳng có cảm giác đói, cậu lúc này chỉ là không muốn nhìn thấy khuôn mặt Ngô Thế Huân mà thôi.
Cho nên thật bất ngờ, Lộc Hàm tùy hứng nói: “Tôi không muốn ăn.”
Ngô Thế Huân còn đang muốn khuyên cậu, Lộc Hàm lại nói: “Thật đấy, tôi không đói, bình thường tôi cũng không ăn sáng bao giờ.”
Thì ra là thế, thảm nào lại gầy gầy kiểu thiếu dinh dưỡng thế kia. Ngô Thế Huân cảm thấy bản thân mình lại có thêm một nhiệm vụ mới: phải nuôi “vợ chưa thịt được” một thân béo mầm!
Vì vậy anh cùng nột tâm high five, nhưng trên mặt lại vô cùng nghiêm túc nói: “Bữa sáng nhất định phải ăn, cậu là người bệnh, không thể giống lúc trước được!” Nói xong liền chỉnh lại vị trí cái bàn vừa vặn trước ngực Lộc Hàm.
Nhìn Lộc Hàm vẫn là không chịu ăn, Ngô Thế Huân múc lên một muỗng cháo sau đó thổi thổi, rồi đưa đến bên miệng Lộc Hàm nói: “Há miệng ra!”
Lộc Hàm bất lực, đây là ép người ăn mà! Cậu đành mở miệng nói: “Được rồi được rồi, tôi tự…Ưm!”
Thìa cháo đã được đưa vào miệng Lộc Hàm, Ngô Thế Huân còn cười rất dịu dàng. Lộc Hàm hờn dỗi ăn cháo cứ như thỏ con gặm cỏ, miệng cứ chu ra đến là đáng yêu.
Trong cháo có ngô, thích ăn.
Sau đó Ngô Thế Huân bỗng nhiên lôi điện thoại ra xoạch xoạch một tiếng, rồi nói: “Đợi cậu nổi tiếng rồi, tôi sẽ tung ra bán!”
Trong bức ảnh là khuôn mặt của Lộc Hàm đầy hờn dỗi, mắt to tròn nhìn vào ống kính, miệng hơi khẽ cong lên, manh vô cùng!
Lộc Hàm không có gì để nói, bởi vì với nam thần đối diện cậu lúc này, cậu không có cách gì nói lại được. Sau đó, Lộc Hàm nhìn bữa sáng tuy thanh đạm nhưng phong phú âm thầm ăn hết.
Ngô Thế Huân ở một bên giả như đang xem điện thoại, thật ra đang cặm cụi ghi chú:
. Thích ăn sữa chua, cháo ngô
. Ghét ăn củ cải trắng (Không phải lại đánh sai chữ chứ?)
. Thích ăn…$$%T^$
(Tiểu Lộc không phải chỉ nhìn có một cái sao…đánh nhầm một đống chữ gì thế này…)
——————————————
“Anh Thế Huân!!!” Ngô Thế Huân vừa nghe điện thoại, liền bị thanh âm đinh tai nhức óc làm cho đau đầu vội vàng mang điện thoại ra xa.
Tống Thanh Thủy ở đầu dây bên kia gào khóc kêu trời kêu đất, đòi Ngô Thế Huân nhanh nhanh mở cửa.
Ngô Thế Huân đi mở cửa, đợi cửa mở ra liền lặng lẽ lùi lại một bước, nhưng người mới bước vào vẫn muốn lao đến ôm chầm lấy anh, bởi vì vấn đề chiều cao lại cộng thêm tay Ngô Thế Huân cứ ấn xuống đầu Tống Thanh Thủy đẩy cậu cách xa ra làm cho người nào đó muốn chào hỏi theo kiểu phương Tây cũng không thể thực hiện được.
Chiều cao của Lộc Hàm và Tống Thanh Thủy gần bằng nhau, Lộc Hàm m còn cậu m, khóe mắt cong cong quyến rũ giống hệt anh trai mình. Môi đỏ răng trắng, da thịt trắng noãn, trên mi tâm còn có một nốt ruồi đỏ, trong nước mê tín gọi đó là “nốt ruồi mỹ nhân”, nhưng mà Thanh Thủy người ta lại cảm thấy đó là điểm vô cùng không thích hợp trên khuôn mặt mình nên đã đi xóa mất hại anh cậu tức chết.
“Cậu vẫn là cái tật cũ đấy, cẩn thận Lâm Tranh gặp lại cho ăn đòn đấy!” Ngô Thế Huân vuốt vuốt lại quần áo của mình, đi đến bàn trà rót nước uống một hụm.
Thanh Thủy gần như là lớn lên ở bên Mỹ, cho nên tính cách có hơi phóng khoáng tự do một chút, nói năng tùy tiện nhưng cá tính tươi sáng, dễ nổi giận mà cũng quên ngay được. Nhưng mà được cái thông minh, mới tuổi đã lấy được mấy cái bằng ở Havard, tuổi còn trẻ mà đã là giáo sư ở trường đại học nổi tiếng Trung Quốc.
Nói trắng là một thiên tài phóng khoáng vui vẻ lại đơn giản.
“Hahaha! Anh Thế Huân! Có phải anh đã thượng được chị dâu của em không?”
“Phụt———” Ngô Thế Huân một hơi phun hết chỗ nước đang uống trong mồm ra, anh khom người đưa tay lên miệng suỵt suỵt nhìn về hướng Tống Thanh Thủy.
“Anh của cậu đã nói những gì đen tối với cậu thế hả?”
Tống Thanh Thủy cười xấu xa, lắc đầu biểu thị “em cứ là không nói đấy”.
Hai người tiến hành trao đổi sâu sắc, Ngô Thế Huân nói rằng chỉ cần Tống Thanh Thủy nói sai một câu thôi, vậy thì tất cả những cố gắng của anh vì Lộc Hàm mà sắp đặt sẽ đều trở thành uổng phí. Cuối cùng Tống Thanh Thủy cũng hiểu, ngón tay chỉ chỉ “ồ ~” một tiếng rất dài, sau đó nói: “Cho nên hiện tại anh vẫn là cẩu độc thân tội nghiệp phỏng?”
“…”