Máy bay hạ cánh xuống sân bay M của một tỉnh miền Bắc.
Sau khi làm thủ tục xong Quân Minh kéo vali của Dạ Ái sải những bước dài ra cửa chính.
Anh không mang theo bất cứ hành lí nào, bởi vì ở đây anh cũng có một căn hộ anh mua từ hai năm trước.
Năm đó anh muốn mở rộng thị trường nên thường hay đi đi lại lại giữa hai miền, nên anh mua một căn hộ nhỏ để tiện cho công việc.
Anh không thích ở khách sạn.Hai người bước ra đã có xe của trợ lý giám đốc chi nhánh miền Bắc đang chờ.
Trợ lý Tấn thấy Quân Minh thì nhanh nhanh bước xuống xe xách vali để vào cốp sau, còn Quân Minh ở trên này mở cửa xe ghế sau cho Dạ Ái bước vào trước, còn mình thì theo sau ngồi kế bên nàng.Tối hôm qua Dạ Ái nhận cuộc gọi thông báo đi công tác của Quân Minh hơi trễ, nàng chỉ kịp sắp xếp vài bộ quần áo, đồ dùng cá nhân, rồi lại phải quay lại làm việc.
Nàng sợ trễ hẹn nên phải tranh thủ thời gian, vẽ vời sáng tác say mê quên mất thời gian.
Khi hai con mắt không mở lên được nữa, nàng nhìn lại đồng hồ thì đã hơn ba giờ sáng.
Chỉ kịp lên giường ngủ bốn tiếng đồng hồ, rồi buổi sáng phải dậy làm cơm sáng đưa đến công ty cùng Quân Minh ăn sáng, rồi bàn giao việc trong hai ngày cho đồng nghiệp.Vì ngủ không đủ giấc nên giờ này ngồi trong xe ấm áp thoải mái quá nên nàng ngủ thiếp đi.
Quân Minh thấy vậy, sợ đầu Dạ Ái va phải cửa xe, anh với tay đẩy nhẹ đầu nàng dựa vào vai mình.
Dần dần Dạ Ái vì mỏi cổ nên nàng cứ chui rúc vào lòng anh, tìm tư thế thoải mái nhất mà ngủ tiếp.Quân Minh nhìn hành động của nàng, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, môi nhếch lên vui vẻ nhìn nàng.
Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc suôn mượt của nàng, mùi hương hoa cỏ xộc vào mũi anh, không kiềm chế được anh cúi người thấp xuống hôn nhẹ lên một bên má nàng.
Thấy nàng ngủ say, không hay biết hành động xấu xa của mình, Quân Minh tham lam hôn hôn lên trán, rồi ngửi mùi hương trên tóc, lại tiến đến má nàng hôn vài cái, rồi dần dần ánh mắt dừng lại bờ môi căng mộng ướt át của nàng.
Anh nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước.Làm một loạt xong anh ngồi nghiêm chỉnh lại như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là ngón tay vẫn vân vê mái tóc của nàng chưa dừng lại.Dạ Ái mở mắt ra thì thấy xe đã dừng lại từ bao giờ, nàng mơ mơ màng màng nhận ra mình đang dựa ngực Quân Minh mà ngủ thì giật mình, hoàn toàn tỉnh táo bật dậy nhanh như cắt, lúng túng nói: “Em xin lỗi.
Tối qua em ngủ không ngon nên…”Quân Minh ngắt lời nàng vỗ về ôn nhu, nụ cười chưa mất đi hẳn: “Không sao.
Tại anh kêu em đi công tác đột xuất quá.
Em có cần vào nhà nghỉ ngơi một tí không?”Lúc này Dạ Ái mới nhận ra là xe đang đậu dưới tầng hầm của một khu chung cư cao cấp.
Nàng ngạc nhiên hỏi Quân Minh: “Sao chúng ta lại ở đây? Không phải nên đi tìm khách sạn đặt hành lí rồi đi xử lý việc sao?”Quân Minh chớp chớp mắt thành thật: “Anh không thích ở khách sạn.
Căn hộ của anh ở lầu , có hai phòng ngủ.
Chúng ta ở đây hai đêm nhé, Dạ Ái?”Mỗi lần Dạ Ái nghe anh gọi nàng sau mỗi câu hỏi thì tim nàng cũng tự động đập mạnh không tự chủ.
Theo đó đầu óc nàng cũng mơ mơ hồ hồ mà gật đầu với anh.Chỉ chờ có vậy, Quân Minh cười gian xảo, không nói thêm lời nào mở cửa xuống xe lấy hành lý của nàng rồi nói: “Chúng ta lên thôi em.”Lên đến tầng thang máy mở ra, Quân Minh một tay kéo vali, tay còn lại nắm tay Dạ Ái như sợ nàng bị lạc đường kéo ra ngoài.
Đứng trước cánh cửa, anh vẫn không thả tay Dạ Ái ra mà dùng tay trái bấm mật mã, mở cửa đi vào căn hộ của mình.
Vào đến nơi, anh quay đầu nhìn Dạ Ái một cái, thấy cơ thể nàng đang căng cứng không tự nhiên mới miễn cưỡng thả tay nàng ra rồi nói: “Em thay dép đi.
Hôm qua anh mới nhờ người mua thêm một đôi, không biết em thích màu xanh ngọc này không?” Vừa nói anh vừa cúi xuống đặt đôi dép đi trong nhà trước chân của nàng.Dạ Ái như một người máy làm theo lệnh chủ nhân, nàng xỏ dép nhưng vẫn không đi vào hẳn.
Quân Minh thấy vậy cười nói: “Em sợ anh làm gì sao? Đây là phòng ngủ của em, kia là phòng ngủ của anh.
Chúng ta chỉ ở cùng nhà hai đêm thôi, chứ không cùng phòng.
Với lại đến đây giải quyết công việc anh sẽ rất bận, đâu còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện bắt nạt em?”Nghe anh nói vậy, tâm trạng Dạ Ái mới thả lỏng đôi chút.
Trong lòng nàng thầm trách chính mình, vì đã tự suy nghĩ nhiều rồi, người như anh muốn cô gái nào sẽ có cô gái đó thì làm sao lại đi giở trò xấu với cô sinh viên như nàng chứ? Huống chi anh chỉ coi nàng là bạn thân mà thôi, không phải anh hay gọi nàng là ‘người bạn thân Dạ Ái của anh’ sao?Dạ Ái tuy thông minh nhạy bén trong công việc nhưng về phương diện lí giải tình cảm thì nàng hoàn toàn mờ tịt, cho nên nhất thời nàng không hề nhận ra sự bất thường trong danh từ mà Quân Minh thường hay gọi nàng kia.Sắp xếp xong chỗ ở, hai người lại vội vàng ăn qua loa mấy lát bánh mì rồi đi công ty nghe báo cáo.Dạ Ái đến lúc này mới biết được thì ra Quân Minh không phải chỉ sỡ hữu công ty thiết kế CR và Đinh Hương như anh nói với nàng trước đây.
Sự nghiệp kinh doanh của anh rộng hơn nàng tưởng.
Đây là chi nhánh của công ty cổ phần A.M.W rất nổi tiếng ở miền Nam, nơi mà hầu hết sinh viên khi ra trường đều mong ước được vào gia nhập.
Mỗi ngày anh nàng đến làm việc ở CR đều gặp anh ở đó, nên nàng hoàn toàn không biết anh lại là sếp lớn của công ty A.M.W kia.
Ai mà ngờ người gần nàng như vậy lại là người lợi hại đến mức đó.
Dạ Ái nuốt nước bọt nhìn người đàn ông mà mình may mắn được anh nhận làm bạn thân mà lòng thầm reo hò ngưỡng mộ.Đột nhiên Dạ Ái nghe tiếng Quân Minh lớn tiếng: “Các người làm việc kiểu gì vậy? Vụ cháy xảy ra vào rạng sáng mà không hề báo cho tôi một tiếng.
Các người nghĩ có thể tự giải quyết vậy sao không làm luôn?”Dạ Ái tò mò nghiêng đầu nhìn vào rồi rất nhanh rụt cổ lại.
Quân Minh cũng nhận ra được nàng đang ở ngoài lắng nghe nên nhỏ giọng hơn: “Báo cáo cho tôi về tình hình thiệt hại.
Đồng thời làm danh sách những khách hàng cần giao hàng gấp trong hai tuần.
Mỗi người nhanh lên một tí.
Lập tức gọi tất cả những nhân viên có khả năng thuyết phục nhất vào phòng họp gặp tôi.”Quân Minh dặn dò xong bước ra ngoài, đến trước mặt Dạ Ái giọng dịu dàng, cứ như người vừa la ó lúc nãy không phải là anh: “Làm em sợ rồi! Vào phòng họp với anh.” Rồi không khách khí, cũng không để ý đến xung quanh nữa mà nắm tay Dạ Ái đưa vào phòng họp lớn.Dạ Ái bị anh kéo lại ngồi ghế gần chiếc ghế vị trí chủ tọa của anh.
Nàng mím môi nhỏ nhẹ hỏi: “Thật ra anh không cần đem em theo đi công tác lần này mà.
Chuyên ngành của em không phải là ngành mà công ty A.M.W cần, hơn nữa em cũng không hề biết gì cả về công ty này của anh.”Quân Minh cầm tay nàng, rồi một tay khác sờ mái tóc suôn mượt đang được xõa tự nhiên của nàng nói: “Nhưng anh cần em.
Anh phải đặt em vào tầm mắt mình thì mới yên tâm.” Anh dừng lại nhìn nàng thật âu yếm rồi giải thích thêm: “Không phải đêm đó chúng ta đã đồng ý làm bạn thân của nhau để anh bảo vệ em rồi sao?”Đến mức này thì Dạ Ái dường như đã hiểu vì sao từ khi trở thành ‘bạn thân’, Quân Minh cứ muốn dính vào nàng như vậy.
Thì ra anh sợ Lâm Uy lại tìm tới nàng lần nữa.
Nghĩ vậy mũi Dạ Ái đột nhiên cay xè, nàng cảm động lấy cả hai bàn tay mình bao trọn tay anh: “Em cảm ơn anh.
Anh thật tốt với em.”Quân Minh môi cong khó thấy rõ, đôi mắt lấp lánh ánh cười, trong đầu thì thầm mắng bản thân là một kẻ đê tiện, nhưng đồng thời trái tim lại nhảy lên vui sướng hạnh phúc, bàn tay thuận thế siết chạy tay nàng hơn, rất tự nhiên mà đón nhận lời cảm ơn của nàng: “Không có gì đâu em.”.