Cái ngày mà Duy Nam biết được Quân Minh đồng ý lời mời giảng dạy tại trường đại học mỹ thuật thì anh đúng là không làm gì khác ngoài việc cứ lẽo đẽo theo sau Quân Minh mà gặng hỏi: “Để theo đuổi một cô gái mà cậu muốn bỏ mặc công ty luôn sao?”Quân Minh vừa đọc tài liệu mà trợ lý đưa lên, vừa phũ phàng nói một câu: “Cậu chết rồi sao?”Duy Nam á khẩu, anh hiểu ý của Quân Minh.
Rõ ràng cậu ta muốn bảo mình đến công ty quản lý thay khi cậu ta không có ở đây.
Nhưng… Chưa kịp nói gì khác thì Quân Minh lại lên tiếng: “Mình có phải là dạy hằng ngày hằng giờ đâu mà cậu lo? Với lại, cậu đừng nghĩ rằng cậu có góp vốn vào thì để mặc công ty tự sinh tự diệt.
Qúy cuối cùng năm nay cậu phải đưa về cho công ty ít nhất là tỷ lợi nhuận, nếu không mình sẽ lấy cổ phần của cậu thanh toán món nợ kia, sau đó cậu muốn bơi đi đâu mình không có quản nữa.”Đó là bạn thân sao? Cứ nhắc mãi món nợ kia! Chẳng qua chỉ có ba trăm triệu thôi mà… nhưng mà nếu tính theo lời lãi sòng phẳng thì đó là con số không bao giờ Duy Nam muốn nghĩ tới.Cũng tại vì Duy Nam trước đây ham chơi, cho dù đầu óc có thông minh, nhưng vì không bỏ được cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, dẫn đến bị người ta ăn vạ bằng cách chụp hình lén, lại dùng chính những hình ảnh đó tống tiền.
Lúc đó anh làm sao dám nói với ba mẹ mình, thế là chỉ có phải nhờ vả Quân Minh.
Bằng cách nào đó Quân Minh đã thỏa thuận cái giá ba trăm triệu để lấy hình được bản gốc và toàn bộ bản sao, đồng thời cũng làm cho cô gái kia cùng đồng bọn im lặng mà không dám quấy rầy gì nữa.Với công tử nhà giàu như Duy Nam thì ba trăm triệu chẳng là gì, nhưng người bạn thân của anh rất là cao tay.
Lúc lấy tiền ra giải quyết hậu quả, Quân Minh đã nói với Duy Nam rằng: “Đây là số tiền mình cho cậu mượn với tư cách cá nhân.
Có nghĩa là sau này chính cậu phải tự tay kiếm tiền trả cho mình.
Nếu mình biết được cậu xin hoặc mượn bất cứ ai, mình sẽ nói cho ba cậu tất cả mọi chuyện hôm nay.” Lúc đó Duy Nam được người bạn thân giúp thì đã vui mừng lấn át luôn lí trí mà gật đầu chấp nhận, còn ký bản thỏa thuận nữa.
Về sau này đúng là chính người bạn đó hành cho đến nhức đầu.Sau đó Quân Minh mở công ty, Duy Nam có thuyết phục ba mình cho anh tiền góp vốn chung.
Ông Hoài nghe nói Duy Nam làm ăn chung với Quân Minh thì rất vui mừng, nhưng niềm tin ông dành cho Duy Nam cũng không nhiều nên đã trực tiếp nói chuyện với Quân Minh.
Chuyện này vô tình lại làm cho Duy Nam rơi vào thế khó, điều đó chứng tỏ về sau mọi lợi nhuận được chia bởi công ty CR đều dưới sự kiểm soát chặt chẽ của ông Hoài.
Mặc dù ông vẫn để Duy Nam hưởng số tiền ấy, nhưng lại không thể lấy nó ra trả nợ cho Quân Minh.
Bởi vì theo Quân Minh lí giải thì lợi nhuận mà Duy Nam đang hưởng là công sức của Quân Minh và các đồng nghiệp khác, chứ Duy Nam không hề có công lao nào, vì vậy số tiền đó cũng chính là tiền của chú Hoài cho Duy Nam.
Mà cũng chính vì ông Hoài biết chuyện góp vốn nên Duy Nam có gan trời cũng không dám bán đi cổ phần.
Quân Minh biết rõ điều đó nên thường xuyên uy hiếm anh.
Thật là mất mặt!Bây giờ Duy Nam muốn thoát khỏi nợ nần thì phải lấy chính công sức của mình ra kiếm lợi nhuận về cho công ty.
Nhưng mấy năm nay anh không hề để tâm đến việc làm ăn, chỉ lo hưởng thụ rồi xài tiền là chính, nên việc trong bốn tháng kiếm tỷ lợi nhuận với anh mà nói rất rất khó.
Tuy là lợi nhuận tỷ đó chẳng được tính là bao nhiêu so với lợi nhuận thật của công ty CR, nhưng với Duy Nam lúc này thì lại là con số khổng lồ.Duy Nam cười khổ: “Cậu còn thiếu vài đồng lẻ đó sao? Cứ coi như cậu cho đứa bạn thân từ nhỏ lớn lên cùng cậu là được mà.”“Không được.
Nhiều hay ít cũng chính là tiền.
Hay là để mình đi nói với chú Hoài giúp cậu? Lại đe dọa, cứ nắm được điểm yếu của người khác mà hất mặt lên đe dọa đi.Duy Nam ỉu xìu tiu nghỉu mà chấp nhận điều kiện bốn tháng cuối năm của Quân Minh.Sáng ngày khai giảng, Quân Minh mặc bộ comple đen lịch lãm đến dự buổi lễ.
Anh sải những bước dài vào trường, từ xa anh nhận ra Dạ Ái và Hoa Hạ đang nói chuyện với nhau về một thầy mới nào đó sẽ tiếp nhận giảng dạy từ năm nay.
Anh không muốn làm phiền cuộc trò chuyện của hai cô bé nên chỉ đứng nhìn từ phía sau, khoảng cách cũng đủ để nghe cuộc đối thoại.
Khóe môi anh cong lên không kiềm chế, đôi mắt sáng lấp lánh khi nghe Dạ Ái nói: “Mình đâu có đủ thời gian đi lo chuyện của khoa khác chứ!”Khi hai cô bé đi thật xa cánh môi Quân Minh cũng vẫn nhếch lên không thay đổi, anh chợt nghe tiếng xì xầm ở phía xa xa:“Đó là ai?”“Nhìn cách ăn mặc chắc là giảng viên rồi.
Mình nghe nói năm nay có hai thầy mới đến mà.”“Không biết đây là thầy giáo khoa chúng ta hay là khoa sư phạm?”Quân Minh liếc nhìn mấy sinh viên phát ra tiếng kia rồi giơ tay chào, trên môi nở nụ cười tươi hơn, nhưng lần này là cười khách sáo chứ không còn kiểu hài lòng như vừa rồi nữa.
Anh bước từng bước dài vào văn phòng hiệu trưởng để chào ông một tiếng.Mười lăm phút sau buổi lễ khai giảng chính thức bắt đầu, toàn thể sinh viên và thầy cô đều ngăn nắp trật tự ngồi nghe thầy hiệu trưởng đọc diễn văn.
Sau đó thầy giới thiệu một vài giảng viên mới sẽ giảng dạy trong trường từ năm nay.Dạ Ái chăm chú lắng nghe, tim nàng đập một nhịp khó hiểu khi thầy hiệu trưởng giới thiệu đến Quân Minh: “Đây là giảng viên đặc biệt mà nhà trường mời giảng dạy cho học kỳ này.
Anh là kiến trúc sư nổi tiếng từ nước Anh Andrew Mạnh, còn có tên là Mạnh Quân Minh.
Từ nay thầy Quân Minh sẽ phụ trách giảng dạy bộ môn hình họa họa hình cho một khoa mỹ thuật tạo hình.”Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời ở dưới các bạn sinh viên đã ồ lên.
Người thì tiếc nuối, kẻ thì vui mừng.
Hoa Hạ cười cười đẩy eo cô bạn Dạ Ái ngồi phía trên.
Dạ Ái nghe có mấy cô sinh viên nói: “Thầy giáo mới của khoa chúng ta thật là soái quá đi.
Không biết thầy ấy có người yêu hay vợ gì chưa?”Một cô gái khác thực tế hơn mà chấp nhận sự thật có thể tàn nhẫn: “Người soái như thầy ấy chắc cũng không đến lượt bọn mình đâu.
Đừng nằm mơ nữa.”Dạ Ái không tự giác mà dấy lên tự hào trong lòng, nàng thầm nghĩ: ‘Thần tượng của mình chẳng những soái mà còn thông minh, tài giỏi hiếm ai sánh bằng nữa cơ.’Nàng đang đắc chí mà suy nghĩ như vậy thì nghe thầy hiệu trưởng giới thiệu thêm về một người thầy khác bên khoa sư phạm: “Đây là thầy Lâm Uy, cũng là giảng viên có tiếng ở nước ngoài mới về nước.
Từ nay về sau thầy Uy sẽ giảng dạy bộ môn tâm lý học sáng tạo cho tất cả các em…”Dạ Ái nghe đến cái tên Lâm Uy thì bất giác lại nhíu mày nghĩ nghĩ.
Cái tên này quả thật rất quen thuộc.
Mắt nàng càng thêm u ám khi nhìn lên hàng ghế giảng viên đang ngồi, nhận ra người đàn ông trẻ tuổi tên Lâm Uy nọ.
Nàng cảm thấy năm học này sẽ thật sự kéo dài mãi mãi không bao giờ kết thúc vì người đàn ông tên Lâm Uy.
Làm sao mà anh ta lại về nước rồi? Chẳng lẽ là do ba Dạ?Mà lúc này ở trên cao, Quân Minh chỉ chú ý đến mỗi một cô gái nhan sắc thanh tú ngồi hàng ghế đầu bên dưới.
Những cử chỉ của nàng anh không bỏ sót lấy một giây, cho đến khi thấy nàng cau mày lại thì anh đã biết người tên Lâm Uy này có quan hệ gì đó với nàng.
Theo bản năng đàn ông muốn bảo vệ người phụ nữ của mình, Quân Minh nhìn qua hàng ghế bên trên, thấy người đàn ông tên Lâm Uy cũng đang chăm chú nhìn Dạ Ái không chớp mắt..