Chỉ Có Thể Cưng Chiều

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Di động rung rung vài cái.

Lúc đầu, Tô Du Du hơi kinh ngạc, sau đó mới phát hiện là tiếng truyền tới từ cặp sách của mình.

Cô trúc trắc mà mở di động ra, thấy Yến Đường đã gửi vài tin nhắn tới.

[Thế nào, chị thấy trường học có ổn không?]

[Khu trung học cơ sở của bọn em cách chỗ chị hơi xa, nếu mà em chạy tới tìm chị, chắc chắn là không vào lớp. khóc ]

[Giữa trưa em đến đó đi ăn ở nhà ăn khu trung học phổ thông, được không?]

Chuông vào học đã vang lên, Tô Du Du chậm chạp mà gửi lại một tin nhắn trả lời: [Được.]

Chuyện cô đến trường học, đã sớm nói qua với Yến Đường.

Cũng là từ miệng Yến Đường, cô mới biết được, trong trường học còn phân ra rất nhiều khối lớp khác nhau. Hơn nữa, bởi vì cô và Yến Đường cách nhau ba tuổi, nên khả năng học cùng một lớp… coi như bằng 0…

Huống hồ, hai người, một người thì ở khu cơ sở, một người ở khu phổ thông, khoảng cách vốn không ngắn nay lại càng xa hơn.

Tô Du Du hơi thất vọng về chuyện này, cô còn tưởng là sẽ được thường xuyên gặp Yến Đường chứ…

Nhưng mà, cô tỉnh táo lại rất nhanh, rốt cuộc, cô không thể ỷ lại vào Yến Đường mãi được, cô phải tự mình trưởng thành thôi.

Đáy lòng Tô Du Du tự cổ vũ cho bản thân mình.

*

Buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, nháy mắt đã tới lúc tan học buổi sáng.

Trải nghiệm đi học của Tô Du Du không tồi, ngoại trừ giờ nghỉ giải lao sẽ có người tới tìm cô nói chuyện, và một số người không hiểu vì sao cứ đi tới đi lui ngoài cửa sổ làm cô cảm thấy không thoải mái, thì những chuyện khác đều khá ổn.

Không ít người nhiệt tình mời Tô Du Du cùng đến nhà ăn ăn cơm. Nhưng nhớ cuộc hẹn của mình và Yến Đường, Tô Du Du đều từ chối tất cả bọn họ, mọi người hơi thất vọng mà đi trước.

Nhà ăn của Nhất Trung Nam Thành nổi tiếng là có đồ ăn ngon. Bởi vậy, không bao lâu sau, trong lớp học chỉ còn vài ba người lẻ tẻ.

Tô Du Du yên lặng ngồi một góc chờ Yến Đường tới.

Di động lại rung lên một lần nữa, Tô Du Du click mở tin nhắn ra: [Em đi chết đây. Em bị giáo viên bắt ở lại để bổ sung bài tập!!!]

[Chị còn chờ em ở lớp học sao?]

[Đợi đến khi em viết xong rồi qua tìm chị chắc chắn là không kịp rồi.]

[Giáo viên môn toán của bọn em thật quá đáng, chỉ trông chừng mỗi mình em!]

Nhất thời, Tô Du Du không biết nên đồng cảm với Yến Đường hay nên thương xót bản thân mình nữa.

Nói thật, bây giờ cô cảm thấy hơi đói bụng…

[Hay là chị đến nhà ăn chờ em trước, à mà, chị không biết nhà ăn nằm ở đâu! Hay là em nhờ một người dẫn chị tới đó nhé?]

Tô Du Du buông di động xuống, nhìn bốn phía trong lớp học. Bàn đầu tiên bên tay trái và bàn thứ hai bên tay phải có hai người, trong lòng Tô Du Du yên lặng đo khoảng cách từ chỗ của mình tới chỗ hai bạn học kia.

Ôi, hình như có hơi xa. Cô hơi ngại đi đến đó.

Lại thoáng nhìn ra đằng sau, hình như bạn nam ngồi sau vẫn còn chưa đi thì phải?

Trong lòng rối rắm một phen, cuối cùng, Tô Du Du quyết định xoay người.

Yến Trì bị tiếng rung của di động trong túi đánh thức, đang hơi bực bội mà ngẩng đầu, chuẩn bị lấy di động ra, thì liền thấy bạn cùng lớp mới đang chầm chậm quay xuống, cả người nhìn qua trông đáng thương vô cùng.

Ánh mắt hai người giao nhau, thiếu nữ lập tức trợn tròn mắt: “Là, là cậu sao?”

Tô Du Du không ngờ bạn nam ngồi sau mình lại là thiếu niên mình từng có duyên gặp mặt hai lần, hình như cũng chính là anh họ của Yến Đường thì phải? Đúng là quá trùng hợp mà!

“Ừ.”

Yến Trì liếc mắt nhìn Tô Du Du một cái, tùy tiện trả lời, sau đó cúi đầu mở di động ra.

[Người anh em, nghe nói có một bạn nữ cực kì xinh đẹp chuyển tới lớp cậu sao?]

Trình Hoành Vũ nhanh chóng gửi một tin nhắn đến.

[Có tới nhà ăn hay không, tớ đang chờ cậu đó!]

[Đương nhiên, nếu mà có thể đưa bạn học mới đến cùng thì càng tốt! Cười ]

Yến Trì lạnh nhạt mà trả lời một câu: [Biến.]

Thời điểm Yến Trì đang cúi đầu nhìn điện thoại, nội tâm Tô Du Du đang điên cuồng rối rắm cân nhắc xem có nên nhờ bạn nam đó dẫn mình tới nhà ăn hay không. Sau mấy lần tiếp xúc, Tô Du Du cảm thấy thiếu niên trước mắt giống mình, không thích nói chuyện, nhưng thật ra lại là một người cực kì lương thiện!

Yến Trì trả lời tin nhắn xong, phát hiện bản thân quả thật cũng hơi đói bụng, vì thế liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Mới vừa bước được một bước, liền phát hiện vạt áo đồng phục của mình như bị cái gì đó kéo lại.

Yến Trì cúi đầu thì thấy một bàn tay nho nhỏ trắng trẻo đang kéo đồng phục của mình, năm ngón tay tinh tế thon dài, móng tay mượt mà đáng yêu.

Tầm mắt anh chuyển từ bàn tay tinh tế sang khuôn mặt trong sáng của thiếu nữ, hơi nhăn mày, dùng ánh mắt ý bảo cô buống vạt áo mình ra, không lên tiếng hỏi: Có chuyện gì?

Tô Du Du lập tức buông tay ra, gương mặt và đôi tai đã đỏ bừng, lấy hết can đảm mà nói: “Ừm thì, cậu có thể dẫn tớ tới nhà ăn được không?”

Yến Trì nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói gì.

Tô Du Du chớp chớp mắt, sau đó nhìn thấy Yến Trì đang nhấc chân đi tiếp. Cô hơi thất vọng mà cúi đầu.

Nhưng mà, Yến Trì đã đi được hai bước rồi, bỗng đột nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang ủ rũ ngồi tại chỗ, nói: “Còn không đi theo sao?”

Mắt Tô Du Du sáng lên, nhìn anh cười rạng rỡ.

Yến Trì bị ánh mắt sáng lấp lánh của thiếu nữ làm mù mắt chó, hơi mất tự nhiên mà rời mắt đi.

“Nhanh lên.”

“Được!”

Tô Du Du chạy chậm đuổi theo Yến Trì. Trong lòng chắc chắn nói: Anh họ của Đường Đường quả nhiên là một người lương thiện!

Hai người còn lại trong lớp học, bốn mắt nhìn nhau, đều trợn trừng mắt.

“Vừa rồi tớ không nhìn nhầm chứ?”

“Chắc là không đâu…”

“Bạn học mới thật là trâu bò quá đi!”

**

Tô Du Du cực kì ngoan ngoãn mà đi theo sau Yến Trì.

Trong lúc đi, còn cố ý nói với Yến Đường rằng cô đã nhờ được người đưa tới nhà ăn rồi, Yến Đường trả lời là bản thân sẽ đến nhà ăn tìm cô sau.

Bởi vì hầu hết mọi người đều đã đi ăn trưa, nên trên đường không gặp phải quá nhiều người.

Nhưng mà, Tô Du Du hơi tò mò, vì sao ai nhìn thấy hai người họ, đều có vẻ mặt hoảng sợ, sau đó nhanh chóng rời mắt đi vậy?

Nhất Trung Nam Thành có tổng cộng hai nhà ăn, một cái ở khu cơ sở, một cái ở khu phổ thông.

Trong trường hợp bình thường, thì học sinh cơ sở và học sinh phổ thông sẽ ăn cơm ở ngay tại nhà ăn trong khu mình luôn.

Nơi Yến Trì dẫn Tô Du Du đến, chính là nhà ăn ở khu phổ thông.

Còn chưa đến gần nhà ăn, đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên trong. Tô Du Du yên lặng mà dịch gần vào Yến Trì một bước nhỏ.

Bây giờ đang là giờ cao điểm để ăn cơm, nhà ăn ồn ào nhốn nháo, trên bàn cơm có vô số học sinh đang ngồi, trước cửa sổ lấy đồ ăn cũng có mấy hàng dài đang xếp hàng đợi tới lượt.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, đầu Tô Du Du căng như muốn nổ tung, cô vô thức dịch lại gần Yến Trì hơn một chút.

Cũng may, Yến Trì đã lạnh lùng lướt qua những người đang nhòm ngó hai người họ, những ánh mắt nhìn lén đó lập tức biến mất.

Tô Du Du chậm chạp mà phát hiện ra ưu điểm khi ở bên Yến Trì rồi!

Yến Trì trực tiếp đi lên lầu hai, Tô Du Du cũng lập tức đuổi theo.

Trên cơ bản là Yến Trì đi một bước, Tô Du Du liền dịch theo một bước.

Yến Trì không quen việc phía sau có một cái đuôi nhỏ, xoay người lạnh nhạt mà nói: “Đã đến nhà ăn rồi.”

Tô Du Du mòn mắt trông mong mà nhìn anh.

Thôi, cô thích đi theo thì cứ đi theo đi.

Tô Du Du đi theo Yến Trì, xếp phía sau một hàng dài, tốc độ của hàng đó vốn chậm rề rề lại như được gắn thêm động cơ phản lực, chưa đầy hai phút sau đã tới lượt hai người họ…

Yến Trì lấy cơm xong thì định đi luôn, nhưng chưa gì thì đã bị thiếu nữ nào đó kéo áo lại.

“Lại làm sao thế?” Giọng nói của thiếu niên hơi bực bội, còn có một chút bất đắc dĩ.

Tô Du Du ngượng ngùng mà nhìn anh một cái, sau đó vươn tay ra chỉ chỉ máy quẹt thẻ cơm: “Hình như, tớ… chưa có cái để quẹt.”

Yến Trì: “…”

“Biết rồi, cậu mau nhanh lên.”

Thiến niên dựa người vào tường, biểu cảm hơi khó chịu, nhưng vẫn cam chịu mà đứng chờ một bên, chờ Tô Du Du chọn món xong, thì quẹt thẻ cơm cho cô.

Mọi người xếp hàng sau Tô Du Du đã sắp không thể che giấu được nội tâm bàng hoàng của mình nữa rồi, đầu óc đều bị spam một câu “Mẹ nó!”. Từ khi nào mà đại ca đã trở thành người biết chờ đợi vậy?! Từ khi nào mà đại ca biết quẹt thẻ cơm cho người khác vậy?!

….

Khi phát hiện Tô Du Du vẫn còn theo sau lưng mình, Yến Trì đã quá lười để ý rồi.

Bên kia, Trình Hoành Vũ, Lý Thịnh, Đỗ Cao Dương đang ăn cơm cùng nhau.

“Anh Trì sẽ đến đây sao?” Lý Thịnh nhuộm quả đầu vàng chóe xúc một miếng cơm hỏi.

Trình Hoành Vũ liếc cậu ta một cái đầy ghét bỏ. Xê dịch đồ ăn của mình sang một bên, nói: “Đã bảo cậu đừng vừa ăn vừa nói chuyện rồi mà.”

Sau khi phun tào xong lại nói: “Với sự hiểu biết của tớ về cậu ấy, thì hẳn là cậu ấy sẽ đến.”

“Lại nói tiếp, nghe nói trong lớp anh Trì có một học sinh chuyển trường tới. Nếu không phải sợ quấy rầy anh Trì đang nghỉ ngơi, thì tớ đã tới xem thử rồi!” Lý Thịnh nói tiếp.

Đỗ Cao Dương đang vùi đầu ăn cơm bên cạnh bỗng ngẩng đầu, dịch mắt kính lên, mỉm cười nói: “Nói thật đi, không dám thì cứ bảo là không dám, lí do lí trấu làm gì?!”

Nháy mắt, Lý Thịnh đã bùng cháy: “Đỗ Cao Dương, ĐMM!”

Ba người đang nói chuyện, thì chỗ trống bên cạnh Trình Hoành Vũ xuất hiện một khay đồ ăn.

Ba người đồng thanh nói: “Anh Trì, anh đã đến rồi!”

Sau đó, họ lại thấy có một khay đồ ăn khác, đặt bên cạnh Yến Trì, sau đó là một cô gái nhỏ mềm mại ngọt ngào ngồi xuống.

Trong mắt Lý Thịnh hiện lên một tia kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô gái ấy, sau đó lại thấy cô dám ngồi xuống bên cạnh Yến Trì…

Tự nhận mình là đàn em hiểu chuyện nhất của Yến Trì, và tâm lí yêu thích vẻ đẹp của cô gái nhỏ, Lý Thịnh đành phải “làm việc tốt để cứu giúp cho đời”, nghiêm mặt, hung tợn nhìn Tô Du Du nói: “Này, mắt cậu để ở đâu thế? Đang ngồi chỗ nào vậy hả?”

Lý Thịnh nhuộm quả đầu vàng chóe, người lại to như gấu, Tô Du Du bị bộ dáng hung ác của cậu ta dọa sợ, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, theo bản năng mà nhích lại gần Yến Trì bên cạnh, ngón tay còn vô thức mà nắm lấy vạt áo anh.

Lý Thịnh nhìn động tác của Tô Du Du, hai mắt trừng lớn, cậu ta cảm thấy cô gái này đang muốn chết đây mà!

Không được, cậu ta tuyệt đối không cho phép chuyện máu me này xảy ra trước mắt mình!

Lý Thịnh đang chuẩn bị đứng lên, thì nhìn thấy Yến Trì đang lạnh lùng liếc mình một cái. Ngay lập tức, chân Lý Thịnh liền mềm nhũn, ĐM, chuyện này không hề giống như tưởng tượng của cậu ta!

Trình Hoành Vũ ngồi một bên đã hiểu rõ, liền đứng lên mạnh tay vỗ đầu Lý Thịnh mấy cái: “Hung dữ cái gì? Phải dịu dàng với các bạn nữ, có hiểu không?!”

“Nhưng mà, sao tớ lại cảm thấy cậu ấy trông quen quen nhỉ?”

Nói xong, cậu ta nhìn về phía Tô Du Du, dịu dàng cười nói: “Cậu chính là bạn cùng lớp mới của A Trì đúng không? Tớ tên là Trình Hoành Vũ, người nhuộm tóc vàng là Lý Thịnh, đứa đang đeo kính là Đỗ Cao Dương. Còn cậu, cậu tên là gì?”

Trong đầu Tô Du Du đang nghĩ là, lúc nãy, cậu ta vừa cười vừa đánh Lý Thịnh, bây giờ cũng cười, làm cô khỏi khỏi sợ hãi. Nhưng vẫn nhỏ giọng mà nói: “Tớ tên là Tô Du Du.”

Giọng nói thiếu nữ ngọt ngào, còn có chút run rẩy không dễ phát hiện, cách Yến Trì rất gần, làm anh cảm thấy tai mình hơi ngứa ngáy.

“Ừm? Tô Du Du à, tên của cậu là mấy chữ nào vậy?”

Thấy Trình Hoành Vũ nói mãi không ngớt, Yến Trì đột nhiên hơi khó chịu, nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía cậu ta: “Ăn cơm đi.”

Trình Hoành Vũ nhướng mày, dưới ánh mắt chăm chú của Yến Trì, lại ngang nhiên mà lẳng lơ chớp chớp mắt nhìn Tô Du Du.

Nhưng mà Tô Du Du đã sớm rời mắt đi, không nhìn thấy ánh mắt của Trình Hoành Vũ.

Trình Hoành Vũ hơi chán nản mà sờ sờ mũi, đang chuẩn bị ngồi xuống, thì trong lúc quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt chết chóc của Yến Trì.

Truyện Chữ Hay