Edit: Mộc
Một ngày mới, là một khởi đầu mới, cũng có nghĩa là phải tiếp tục giải quyết vấn đề chưa xong.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu tới chiếc giường lớn sang trọng, làm hai người đang ngủ say thêm một phần ấm áp. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau đã có một hồi chuông báo thức chói tai phá vỡ khung cảnh tươi đẹp này, có vẻ như nếu không đánh thức được thì quyết không bỏ cuộc.
Thẩm Nhất Nhất kéo chăn lên, che đầu ngủ tiếp.
Lục Hiểu Nam lần sờ lấy điện thoại di động, tắt chuông rồi ngủ tiếp, trong miệng lẩm bẩm, qua phút sẽ dậy… Tiếp theo là qua phút sẽ đậy, sau đó mơ mơ màng mảng ngủ tới khi chuông di động vang lên lần nữa.
Thẩm Nhất Nhất nổi đoá: “Lục Hiểu Nam!” Giọng cô phẫn hận, chỉ muốn lăng trì cái người gọi là Lục Hiểu Nam này, sau đó ném ngay thứ đang gây ồn ào kia đi.
Lục Hiểu Nam bị đập tỉnh, hé mắt thấy trên màn hình điện thoại là số của chồng mình thì lập tức tỉnh táo. Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là hiện giờ đã giờ phút, mà bố mẹ chồng cô ta sẽ đến thành phố S lúc giờ phút.
Xong!
Lục Hiểu Nam cúp điện thoại rồi vội vàng lắc người bên cạnh: “Thẩm Nhất Nhất, mau dậy đi, mình bị muộn rồi, mau dậy đi!”
“Đừng làm phiền mình, mình muốn ngủ.” Thẩm Nhất Nhất tức giận nói, bình thường giờ thức dậy buổi sáng của cô là giờ, sau đó đánh răng rửa mặt rồi tới nhà hàng để ăn cơm trưa. Buổi chiều mới là thời gian hoạt động chính của cô.
“Mau dậy đi, đưa mình tới ga tàu hoả. Bố mẹ chồng mình sắp tới rồi.”
Lục Hiểu Nam vừa lay Thẩm Nhất Nhất dậy vừa luống cuống mặc quần áo, ngay cả đi rửa mặt cũng không quên oanh tạc màng nhĩ cô.
Thẩm Nhất Nhất nhức hết cả đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không cần đi, không phải tối qua cãi nhau ầm mĩ rồi à, cậu còn để ý việc này làm gì?” Đây rõ là tự mình thích bị hành hạ, thảo nào tên đàn ông kia lấn áp được.
Chỉ cần hai phút là Lục Hiểu Nam đã ra khỏi phòng rửa mặt, thấy Thẩm Nhất Nhất vẫn ở trên giường thì hít sâu một hơi, sống chết cũng phải lôi cô ra ngoài, sau đó vội vàng tìm quần áo cho cô: “Thẩm Nhất Nhất, mình không còn kịp rồi. Cậu đưa mình đi đi, cùng lắm thì mình mời cậu ăn thịt dê nướng, xiên nhé, à không, hẳn xiên.”
Thẩm Nhất Nhất không thèm trả lời, nhưng không tránh nổi ma trảo của Lục Hiểu Nam, đành rửa mặt trong tức giận.
Sau nửa tiếng, cuối cùng Thẩm Nhất Nhất cũng ăn mặc chỉn chu, Lục Hiểu Nam vội vàng kéo cô xuống tầng, hai người vừa đi tới cửa thì thấy khoá cửa chuyển động. Lục Hiểu Nam thì thầm: “Có phải là chồng cậu về không?” Cô ta biết là chồng Thẩm Nhất Nhất đi công tác, nếu không thì đã không đến nhà cô.
“Không phải.” Thẩm Nhất Nhất khẳng định.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ khoảng tuổi đẩy cửa vào, tay còn cầm rau xanh, thấy Thẩm Nhất Nhất thì hơi kinh ngạc: “Thiếu phu nhân, cô đã dậy rồi à?”
“Vâng, đây là bạn của cháu. Buổi trưa cháu không ăn cơm đâu.” Nói xong, không để người phụ nữ nói gì thêm, Thẩm Nhất Nhất lập tức đưa Lục Hiểu Nam đi.
Lên xe rồi Lục Hiểu Nam vẫn quay đầu lại nhìn, “Đó là người giúp việc nhà cậu à?” Thẩm Nhất Nhất đúng là được làm phu nhân!
“Là người giúp việc mẹ chồng phái đến.” Thẩm Nhất Nhất nhắc nhở: “Cậu không thấy bà ta bây giờ mới tới à? Làm gì có người giúp việc nhà ai đến muộn như vậy.”
“Vậy cậu cũng không nhìn lại mình xem bình thường ngủ đến mấy giờ? Đúng là mệnh phu nhân mà, nhìn đi xem mấy giờ rồi, có thể đến đấy lúc giờ coi như may mắn.” Lục Hiểu Nam oán trách.
Thẩm Nhất Nhất không chịu nổi liền doạ cô ta: “Cậu còn nói nhảm thêm câu nào nữa là mình ném cậu xuống xe đấy.”
Tốt xấu cuối cùng cũng tới được nhà ga, Thẩm Nhất Nhất vừa xuât hiện đã trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất ở đây, duy trì tần suất ngoái nhìn của siêu sao.
Lục Hiểu Nam hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa nhìn vừa bực bội: “Hiện giờ mới đầu tháng thôi, đâu có nóng bức lắm mà cậu lại mặc mát mẻ thế hả?” Nhìn cái váy không thể ngắn hơn được nữa này, cái người phụ nữ này có biết thế nào là xấu hổ không.
Thẩm Nhất Nhất hừ lạnh: “Đố kỵ, cậu đang đố kỵ một cách trần trụi.”
Lục Hiểu Nam thở dài một hơi, nếu Thẩm Nhất Nhất biết thế nào là xấu hổ thì đã không có bầu trước khi lập gia đình, nhờ con thượng vị, vấn đề chính là tại sao đã trở thành vợ chính thức rồi mà cô còn ăn mặc như hồ ly tinh vậy.
Tìm gần mười phút vẫn không thấy người cần đón, Thẩm Nhất Nhất tức giận kêu lên: “Điện thoại chồng cậu làm sao vậy, thật ra có thể gọi được không thế, nếu còn không gọi được thì mình không ở đây lắc lư như người mù với cậu nữa đâu.”
Lục Hiểu Nam nín nhịn, chỉ có thể tiếp tục gọi cho chồng mình, ba phút sau cuối cùng anh ta cũng chịu nghe, hoá ra bọn họ đã đi ăn cơm từ lâu rồi. Biết vậy, Thẩm Nhất Nhất nổi giận, nhấc chân định rời đi thì Lục Hiểu Nam kéo cô lại, “Cậu đi đâu thế?”
“Tìm chỗ ăn cơm.” Thẩm Nhất Nhất nổi trận lôi đình, hay thật, không nói một câu đã đi ăn hết cả, rốt cục là có coi người khác ra gì không!
“Hay là đến chỗ chồng mình nhé! Anh ấy nói đang chờ bọn mình tới đấy.”
“Mình không đi, thích thì cậu đi đi.”
Đâu phải dựa vào người đàn ông đó để sống qua ngày, Lục Hiểu Nam có thể có chí khí một chút được không. Thẩm Nhất Nhất nói xong không thèm nhìn cô ta, lập tức đi về phía chiếc Maserati của mình.
Lục Hiểu Nam đuổi theo: “Vậy cậu đưa mình tới đó đi.” Chí ít cô ta có thể tiết kiệm được tiền xe.
“Đi tàu điện ngầm ấy.” Thẩm Nhất Nhất thẳng thừng cho cô ta đáp án.
“Nhưng nếu thế thì mình còn phải đi bộ một đoạn nữa, cậu cứ đưa mình đi đi, sắp không kịp rồi.”
Thẩm Nhất Nhất hít sâu một hơi, hỏi địa xong thì đưa Lục Hiểu Nam đi, kết quả bọn họ vừa tới nơi thì người nhà Chu Kiến Chương đã ăn xong, hai bên gặp nhau ngay cửa tiệm ăn.
Thẩm Nhất Nhất liếc mắt nhìn qua, đúng là đông người: Một ông lão một bà lão, một đôi nam nữ trẻ tuổi, một người phụ nữ trung niên dắt theo một cậu bé khoảng tuổi. Không biết căn nhà thuê chỉ , mét vuông của Lục Hiểu Nam có chứa nổi ngần ấy người không.
Chu Kiến Chương nhìn thoáng qua Thẩm Nhất Nhất một cái, cau mày kéo tay Lục Hiểu Nam, giọng điệu chất vấn: “Sáng nay em làm gì mà bây giờ mới đến?”
Thẩm Nhất Nhất khinh thường ngoảnh mặt đi, cái gã này, tên chỉ chênh lệch Chu Nguyên Chương một chữ nên tưởng mình là nửa hoàng đế chắc, cho rằng ai cũng phải cung phụng mình.
Lục Hiểu Nam nén giận, cố nở nụ cười: “Trên đường bị kẹt xe.” Sau đó chạy tới chào hỏi cha mẹ chồng.
Bà Chu vừa nhìn Lục Hiểu Nam vừa liếc Thẩm Nhất Nhất, ra lệnh: “Em trai và cháu đều ăn xong rồi, nói muốn đi dạo một chút. Kiến Chương còn phải đi làm buổi chiều, con quen đường ở đây rồi thì dẫn mọi người đi.”
Trời ơi, nghe ngữ khí hùng hồn chưa kìa, giọng điệu kia thể hiện rõ ràng là chướng mắt Lục Hiểu Nam, chẳng lẽ bà ta tưởng mình là Lão phật gia thật hay sao. Thẩm Nhất Nhất không buồn để ý bọn họ nữa, định lái xe rời đi.
Thấy thế thì người phụ nữ trẻ lập tức kéo áo người đàn ông bên cạnh, anh ta chưa lên tiếng thì đứa bé đã lập tức kêu lên: “Bà ngoại, bà ngoại ơi, cháu muốn ngồi xe, cháu muốn lái xe.”
“Đại Bảo ngoan, sẽ cho cháu ngồi xe ngay.” Bà Chu dỗ dành cháu mình, ra lệnh cho Lục Hiểu Nam: “Hay là dùng xe kia để đưa mọi người đi dạo đi!”
Thẩm Nhất Nhất xì một tiếng, thầm nghĩ thảo nào lúc nãy lại liếc mình mấy lần, hoá ra là có ý đồ với xe của cô.
Lục Hiểu Nam có chút ngại ngùng: “Mẹ à, kia là xe của bạn con.” Không phải của cô ta thì sao cô ta quyết định được, cùng lắm cô ta chỉ có thể dẫn bọn họ đi dạo phố thôi, may mà đã xin nghỉ cả ngày nay.
Bà Chu không tin: “Một người đàn bà như thế kia có thể có chiếc xe đấy à? Tưởng tôi không biết đấy là xe con trai tôi à, không muốn cho chúng tôi ngồi nên cố ý lừa tôi phải không?”
Đôi nam nữ đứng cạnh cũng vào hùa với bà ta, còn người phụ nữ trung niên thì giả vờ giảng hoà: “Mẹ à, không chừng đây đúng là xe của bạn Hiểu Nam đấy, chúng ta cứ đi xe buýt đi!”
“Không đâu, không đâu, mẹ, con muốn ngồi xe kia cơ, bà ngoại…” Đứa bé trai ồn ào không chịu.
Chu Kiến Chương không nỡ nhìn cảnh này, liền nháy mắt với Lục Hiểu Nam, ý bảo cô ta mau lên tiếng.
Lục Hiểu Nam hít sâu một hơi, nói với Thẩm Nhất Nhất: “Nhất Nhất, cậu cho nhà mình đi nhờ một đoạn nhé!” Dù sao Thẩm Nhất Nhất cũng không bận bịu gì.
Thẩm Nhất Nhất tức đến bật cười: “Đại tỷ, mình còn chưa ăn trưa, hiện giờ phải đi ăn cơm. Mình nói cho cậu biết, cậu phải đưa nhà chồng đi dạo phố là việc của cậu, mình không cần phải phục vụ.” Nói xong định nhấn ga xe đi, chỉ là phía sau vẫn tiếp tục ồn ào.
Chu Kiến Chương vội vượt lên mấy bước chắn trước xe, ra vẻ tươi cười: “Nhất Nhất, cháu trai tôi chưa từng được ngồi xe này, chỉ muốn ngồi một lần thôi. Cô không có việc gì thì đi dạo một chút với bọn họ đi!”
Lúc này thì Thẩm Nhất Nhất coi như đã biết vì sao mặt hàng này bình thường lại hay đổi công ty rồi, không hổ là mẹ con. Cô xua tay, ý bảo Chu Kiến Chương nhường đường để mình lái xe ra ngoài.
Chu Kiến Chương cho rằng Thẩm Nhất Nhất đồng ý nên nhanh chóng lùi sang một bên, sau đó, Thẩm Nhất Nhất lập tức lái xe vọt đi.
Thẩm Nhất Nhất vừa mở nhạc vừa quan sát tình hình giao thông bên ngoài, thầm nghĩ nếu Lục Hiểu Nam đem một nửa công lực đối ngoại của cô ta dùng vào mẹ chồng thì đã không bị bắt nạt thảm hại như vậy. Nhìn bà già đó đi, cả tính tính người nhà đó nữa, đầu óc cô có toàn bã đậu thì mới đi làm lái xe cho nhà bọn họ.
Nói không chừng đám người đi đi dạo phố mua đồ còn muốn Lục Hiểu Nam phải trả tiền. Không ngờ cô đoán trúng thật, mới về đến nhà, đang nghỉ ngơi uống trà chiều trong vườn hoa thì điện thoại cầu cứu của Lục Hiểu Nam đã đến. Thẩm Nhất Nhất tức giận mắng mỏ: “Đầu óc cậu hỏng rồi phải không, bọn họ đi mua đồ mà mình lại phải thanh toán à?”
“Nếu mình còn cách nào khác thì cậu nghĩ mình muốn gọi cho cậu chắc?” Lẽ nào cô ta tự nhiên lại thích nghe Thẩm Nhất Nhất mắng hay sao, Lục Hiểu Nam thầm nghĩ.
“Vậy cậu đừng gọi cho mình!” Thẩm Nhất Nhất quát xong liền lập tức tắt máy, Lục Hiểu Nam cũng lây luôn bệnh của cái nhà đó rồi, đúng là gần mực thì đen.
Không tới giây sau điện thoại lại vang lên, giọng nói lo lắng của Lục Hiểu Nam truyền tới: “Thẩm Nhất Nhất, cậu giúp mình đi, bây giờ thật sự mình không mang nhiều tiền theo, Đại Bảo đang khóc rồi.”
Chị chồng là Chu Kiến Hương sắp đánh con mình, cha mẹ chồng thì đứng cạnh căn ngăn, đôi nam nữ kia còn đang nói mát Lục Hiểu Nam. Đứa bé càng khóc càng lớn, các khách hàng đều đang vây quanh nhìn bọn họ, cô ta thật sự không có cách nào.
Thẩm Nhất Nhất cười nhạt: “Buồn cười, thằng bé kia không có mẹ hay sao mà phải để người làm mợ như cậu trả tiền, chẳng lẽ cậu dẫn đi dạo phố còn phải trả tiền mua đồ à? Không có tiền thì mua sắm cái gì, không có tiền cậu không biết tìm chồng cậu à, chồng cậu để làm gì, cậu bị điên cũng đừng kéo mình theo!”
Thẩm Nhất Nhất nói xong lại tắt điện thoại cạch một tiếng, đúng là không hiểu nổi, loại người gì thế không biết!
Ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tạo thành từng vệt sáng, Thẩm Nhất Nhất một mình tận hưởng bữa cơm.
Chồng cô đi công tác ở châu Phi một tuần nữa mới về, thật ra thì bình thường anh cũng rất ít khi về ăn cơm tối. Hầu hết là cô tự ăn cơm trưa rồi lại ăn cơm chiều một mình.
Con trai ở chỗ bố mẹ chồng, chỉ cuối tuần mới về nhà với cô. Thẩm Nhất Nhất hết sức ung dung tự tại, dù sao cô cũng mới tuổi, nếu ngày ngày phải trông con thì chẳng khác gì thiếu phụ luống tuổi rồi.
Ở bên ngoài chồng cô có cả một binh đoàn tiểu mật tiểu tam tiểu tứ chen chúc nhau, chuyện xấu không ngừng, nếu cô biến thành thiếu phụ luống tuổi, nhỡ đâu một phần vạn khả năng là chồng cô gặp được một người phụ nữ khiến anh ta mê như điếu đổ thì chẳng phải cô sẽ thành người đàn bà bị ruồng bỏ sao.
Thẩm Nhất Nhất hiện giờ chỉ mong sao con trai mau lớn lên, nhanh chóng tiếp nhận công việc ở tập đoàn, như vậy cô có thể làm thái hậu rồi. Nếu thật sự có vấn đề gì thì cô sẽ phải bắt đầu xem xét nhà dưới, nhân lúc cô còn vốn liếng là tuổi trẻ xinh đẹp.
(nhà dưới: ý chỉ là chỗ dự phòng, ông chồng tiếp theo)
P/S: Nhà chồng Lục Hiểu Nam đúng là cực phẩm trong cực phẩm, hãm từ già đến trẻ, từ lớn đến bé, cả thằng chồng cũng hãm hết đường nói luôn. Ban đầu còn thấy khổ thân cho Lục Hiểu Nam, mà sau thấy LHN trong bụng luôn khinh bỉ em Nhất Nhất nhưng bên ngoài thì vẫn lấy danh bạn bè để nhờ vả nên ghét vãi, lúc nào cũng ra vẻ thanh cao vì học đại học, khinh em kia chỉ giỏi đẻ với lấy chồng giàu, mà nói thẳng ra là thèm như em ấy nhưng không được. Chồng vừa bất tài vừa bẩn tính, vợ thì cũng kém xíu xiu là bằng nhau, thảo nào thành đôi, gia đình bẩn tính. Thằng chồng còn tính sai phái em ấy làm lái xe chứ, ôi xin lỗi cuộc đời, em ấy giàu chứ đâu có ngu:))