Sáng hôm sau mọi người trong chung cư có một số vẫn ở lại chờ quân đội đến.
Một số quyết đinh đi tìm người thân trước.
không ai theo gia đình Tào Quang cả.
" Bình tỷ, chị nên làm một ít canh trên xe em có bình giữ nhiệt, ban đêm bên ngoài rất lạnh chúng ta thì không sau nhưng Tào Thanh còn nhỏ sẽ không chịu được đâu.."
" Em sẽ đi lấy xe mọi người chuẩn bị nhé.
Một giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát.."
Từ Anh kiếm cớ đi ra ngoài để lấy xe từ không gian ra.
Ra ngoài Từ Anh không vội mà cậu sang nhà những người gần đây tìm hiểu thử tại sao họ không đi căn cứ Tưởng Hạo
Cốc..
Cốc..
" Ai đó.?"
Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.
Thấy Từ Anh bà tưởng Cậu đến khuyên bà đi cùng nên lên tiếng.
" Chúng tôi sẽ không theo các người đâu.."
" Mọi người ở lại đây rất nguy hiểm.
Không điện, không nước, không thức ăn cũng không biết khi nào Chính phủ mới đến.."
" Dù Chính phủ không đến chúng tôi cũng sẽ không đến căn cứ Tưởng Hạo đâu.." bà nói
" Vì sao ạ..?" Từ Anh không hiểu, chẳng lẽ hai tháng qua Bạch gia có chuyện gì à.
" Cách đây không lâu không biết Bạch gia đã xảy ra chuyện gì mà Bạch Đại thiếu gia đứng ra đại diện gia chủ Bạch gia tuyên bố sẽ đối đầu với Chính phủ.."
" Chúng tôi ở đây có người là nhân viên Chính phủ, có cán bộ về hưu.
Chúng tôi luôn tin tưởng Chính phủ cũng sẽ không chống đối Chính phủ.."
" Tôi khuyên cậu đừng đến đó..
Một Bạch gia sao có thể đối đầu với cả Chính phủ chứ, đúng là mơ mộng.."
Bà lớn tiếng nói.
Hai người đứng ở cửa nói chuyện mọi người đều nghe động tĩnh nên cũng xen vào
" Đúng đó chàng trai.
Con tôi làm trong quân đội, mấy tuần trước nó có ghé nhà một lần..
" Nó nói căn cứ của Chính phủ rất lớn, hiện tại không cứu trợ kịp thời là vì quân đội vừa phải xây căn cứ, vừa đi thu vật tư để cho người dân dùng sau này.."
" Chúng ta đợi thêm đi không lâu nữa đâu.."
" Đúng thế.."
" Đúng vậy..."
Mọi nghe thế nên nói xen vào.
" Cảm ơn..
Cháu đi trước đây.."
Từ Anh nhanh chóng lấy xe ra rồi lên hỏi Tào Quang
" Quang ca, Anh có biết chuyện Bạch gia tuyên bố đối đầu với Chính phủ không..?"
" Có...! Ở thành phố A hiện nay ai cũng biết.."
" Sao thế..? Cậu không muốn đi nữa à..?"
Nghe Từ Anh hỏi thế ba người trong phòng buông đồ trên tay xuống nhìn cậu.
" Không phải..
Ý em là mọi người không sợ à..?"
" Có gì phải sợ, là Chính phủ đã bỏ rơi người dân trước mà.."
" Với lại trước giờ Bạch gia luôn chính trực nay tuyên bố như thế mà đang trong tình cảnh hiện nay có lẽ có chuyện mà dân thường chúng ta chưa biết rồi.."
Tào Quang giải thích cho cậu
" Đúng thế..
Bạch gia sẽ không phải tự dưng đâu.."
" Trước đây chị và tiểu thiếu gia Bạch Gia là bạn, nên cũng biết chút ít về họ.."
" Nay cha mẹ chị mất hết họ hàng thì...."
" Cha mẹ chị cũng từng nói.
Nếu Chính phủ thuật sự lo cho người dân thì đã có hành động.
Mạt thế đã đến lâu như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì hết.."
Kỳ Anh nói
" Uh..
giờ chúng ta xuất phát thôi.." Từ Anh gật đầu rồi bắt đầu đem đồ xuống.
" Em và Tiểu Thanh ở lại trông xe bọn anh đi thêm hai chuyến nữa là được.." Tào Quang kêu vợ và con gái lên xe.
Thu dọn xong Tào Quang lái xe Từ Anh ngồi phía trước cảnh giác xung quanh bắt đầu đi tới siêu thị đã thương lượng tối qua
" Tiểu Kỳ cô có biết lái xe không..? Có biết căn cứ Tưởng Hạo không..? Tào Quang hỏi
" Dạ biết..."
" Lát nữa đến siêu thị anh và tiểu Từ vào trong hai người ở lại.."
" Tiểu Kỳ lên ghế lái ngồi sẵn.."
" Vợ..
Em khóa cửa xe rồi chú ý động tĩnh xung quanh không được mở của cho ai hết.."
" Nếu sau ba giờ tụi anh chưa ra thì hai người nhanh chóng đi đến căn cứ trước đừng chờ có nghe không.."
Tào Quang căn dặn
" Hai người phải cẩn thận đó.." Ngô Bình gật đầu căn dặn chồng mình.
Lúc sáng Từ Anh lấy ra mấy ống sắt để sẵn trên xe giờ đưa cho mỗi người một ống rồi nói
" Tang thi không biết đau, phải đánh vào đầu nó mới chết, hai chị giữ phòng hờ.."
Nói xong hai người xuống xe Kỳ Anh cũng cầm ống sắt rồi lên ghế lái sẵn sàng
Từ Anh đã xem qua trong siêu thị có một con tang thi cấp và mấy chục con tang thi cấp .
Bên ngoài thì có nhiều người đang ồn ào.
" Nhanh đi..
Đánh vào trong chúng ta lấy ba phần các ngươi một phần.." Một tên hung hăng
" Dựa vào đâu chứ..?" Một người vừa đáp lại thì một tia điện đánh xuống sát chân mình.
" Hừ..
Dựa vào cái này.."
" Một là như thế, hai là không có gì.."
Tên đó phóng tia điện rồi nói.
" Là dị năng hệ lôi cấp .." Từ Anh nói trong lòng
" Một phần thì một phần.." Mấy người kia run giọng đồng ý.
" Cứ vào trong ai có khả năng lấy được bao nhiêu thì lấy.." Một tia điện mạnh hơn đánh bay cái nón trên đầu tên dị năng kia kèm theo lời nói lạnh lẽo.
Tào Quang và tất cả người ở dây sửng sốt nhìn Từ Anh
Xoảng..
Xoảng ..
Cậu không thèm để ý nhanh chóng chạy đến đập vỡ cửa kính, rồi hét lên
" Quang ca Anh nhanh thu vật tư em mở đường.."
Bên trong tang thi nghe tiếng động nên tập trung qua bên này.
Từ Anh dùng tinh thần lực để ý con tang thi cấp , đồng thời nhanh chóng phóng tia điện đánh con tang thi cấp trước mặt ~ mọi người cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Tên dị năng giả kia sau khi tỉnh hồn căm giận nhìn Từ Anh rồi cũng nhanh chóng tiến lên, gần hai giờ thì thanh lý toàn bộ tang thi cấp .
Không ai phát hiện con tang thi cấp trừ cậu.
Bên đây Từ Anh đang dọn đường cho Tào Quang đi ra thì con tang thi cấp tiến đến, mọi người thấy nó di chuyển linh hoạt, thì biết nó cao cấp hơn những con vừa rồi, ai cũng nghĩ mình chết chắc.
"Từ Anh cười thầm chịu xuất hiện rồi sao".
Nó tung cước, Từ Anh nhanh chóng né được cậu phóng một tia điện vào đầu nó, nhưng nó lại nhanh chóng tránh được, chỉ trúng vào cánh tay, không ảnh hưởng gì đến nó cả.
Nó như bị tức giận ra đòn càng hung hăng.
Từ Anh cũng không yếu thế cậu cố ý dụ nó lên lầu, ở đây đánh chết nó Cậu không thể thu tinh thạch được.
" Tranh thủ đi Quang ca.." Cậu vừa đánh vừa nói.
Mọi người nghe vậy cũng tranh thủ lúc Từ Anh còn ở thu nhiều một chút
Tào Quang nhanh chóng vào kho lấy mấy túi gạo to nhất, anh có dị năng sức mạnh nên mang cả trăm kí cũng không khó khăn.
Sau gần hai giờ mới thấy chồng mình đi ra Ngô Bình thở phào nhưng không thấy Từ Anh cô lo lắng..
" Không sao, cậu ấy mở đường cho anh, anh đi thêm mấy chuyến, hai người cẩn thận bên trong có người muốn cướp hết vật tư.."
Nói rồi Tào Quanh nhanh chân chạy đi.
Qua lại gần một giờ lấy được đầy xe vẫn chưa thấy Từ Anh ra Tào Quang bắt đầu lo lắng anh nói với vợ.
" Em lên xe nữa giờ nữa bọn Anh chưa ra thì nhanh chóng theo kế hoạch, lúc nãy có tang thi rất nhanh và có vẻ mạnh hơn nhiều.."
" Từ Anh đã dẫn nó đi, bây giờ anh phải quay lại tìm cậu ấy.."
Nói rồi anh chạy đi.
Kỳ Anh thì lo lắng, Ngô Bình thì đang cắn rứt.
Kỳ Anh sống cùng khu trung cư còn đỡ, nhưng Từ Anh lại khác, ở đâu xuất hiện cô luôn không tin tưởng cậu, giờ nghe chồng mình nói vậy cô thấy mình đã bị mạt thế tẩy não thật rồi.
Trước đây là giáo viên cô luôn hòa nhã, hay giúp đỡ người khác, nay.........!Nếu Từ Anh bình an trở lại cô phải xin lỗi cậu.
Ngô Bình nghĩ vậy
Bên kia Từ Anh.
Sau khi dẫn nó lên chỗ khuất, cậu nhanh chóng dùng tinh thần lực, quấy nhiễu rồi dùng một tia điện hết sức đánh vào đầu làm nó chết ngay tại chỗ.
Cậu nhanh chóng thu tinh thạch cấp đi.
Từ Anh đi xung quanh nhặt một cái túi rồi cũng thu thập vật tư.
Cậu cố tình chậm lại xem Tào Quang có bỏ cậu không, nếu Tào Quang có dị tâm, cậu sẽ không nương tay, người bỏ rơi đồng đội thì không dùng được.
Cậu không thể mang rắc rối vào căn cứ.
Khi thấy Tào Quang đi vào tìm mình cậu biết mình đã chọn đúng người.
" Cậu có sao không..? Sao lâu vậy..?" Vừa thấy cậu Tào Quang nhìn khắp một lượt rồi hỏi
" Em không sao, tranh thủ thu ít vật tư nên quên.." Cậu trả lời rồi đua túi vật tư cho Tao Quang xem.
" Chúng ta lên đường thôi..
Tào Quang cầm rồi nói
Hai người ra của bị đám người của tên dị năng giả kia chặn lại
" Hai người đứng lại, đâu có đi đơn giản như vậy.."
" Anh lên xe chờ em.." Cậu quay sang nói với Tào Quang
Tào Quang nhìn cậu thấy cậu gật đầu quay người đi, trước khi đi còn nói
" Có gì thì gọi anh.."
" Uh..
nhanh thôi.."
Tào Quang đi Từ Anh nhìn đám người này rồi lạnh giọng nói.
" Các người có giỏi thì bước ra giành thúc ăn với tang thi, giành với Chính phủ kìa, sao lại đi giành với họ..?
" Họ cũng như các ngươi, có thể họ chưa có dị năng thôi, không phải ai cũng để cho các ngươi bắt nạt đâu.."
Nói xong Từ Anh phóng một loạt khối băng ghim thẳng xuống nền bê tông làm cả đám người khiếp sợ.
Từ Anh nhìn lại đám người kia tiếp tục nói.
" Các ngươi cũng đừng mong chờ người khác giúp đỡ, cũng đừng chờ vào Chính phủ và quân đội nữa.."
" Giờ là mạt thế đâu đâu cũng có tang thi, không muốn bị tang thi cắn thì phải đánh nó.
Nó không biết đau cứ đánh vào đầu nó sẽ chết.."
" Nên thành lập đoàn đội rồi thu vật tư dự trữ hay đi tìm căn cứ đáng tin mà gia nhập.
Tang thi không biết từ đâu mà có thì cũng chưa có cách tiêu diệt toàn bộ, mọi người nên chuẩn bị tinh thần đi.."
Cậu dù gì cũng là con cháu thế gia, phong thái đã ăn sâu trong người dù có trong cơ thể khác cũng không ảnh hưởng.
Đối với ai thì khó chứ với những người này như thế đủ trấn áp rồi.
Cậu nói xong rồi lên xe, để cho họ tự tìm đường đi cho mình.
" Cậu mang theo chúng tôi được không..? Có người hỏi
" Không..!" Cậu đáp ngay lập tức.
Nghĩ nghĩ Cậu lại nói.
" Chúng tôi sẽ xin vào căn cứ Tưởng Hạo.
Các người cũng thử đến đó đi.."
Nói xong cậu đóng cửa xe kêu Tào Quang lái đi.