EDIT BY CHERYL CHEN
“Hừng hực ý đồ gán ghép anh với Tô Tiểu Mạt, nhưng thực tế lại là người ăn giấm chua, đúng là “cùi” (low)”
Nằm viện được hai ngày, Diêu Tinh Thần luôn nghĩ đến Tiêu Dật, lời cuối cùng anh nói, ánh mắt lo lắng, giống như đoạn phim ngắn được tua lại.
“Bảo vệ tốt bản thân.”
Anh dặn cô hãy bảo vệ tốt bản thân.
Anh không dùng từ “chăm sóc” mà lại là “bảo vệ”.
Anh đốt xe của ai? Có phải của Lục Quốc Bảo không?
Khi cô hỏi điều vốn canh cánh trong lòng, anh không phủ nhận.
Diêu Tinh Thần không thể không nghĩ đến buổi mừng thọ hôm đó, vì Lương Mỹ Nhân sinh non mà Lục gia đại loạn, Tống Ngọc Bình đau lòng mắt Lục Quốc Bảo —
“Đồ súc sinh! Mày muốn Lục gia tuyệt hậu sao? Súc sinh!”
Tống Ngọc Bình nói vậy, có lẽ Lương Mỹ Nhân đẻ non là do Lục Quốc Bảo gây ra.
Loại người như Lục Quốc Bảo, rất kiệm lời, Lương Mỹ Nhân vốn bằng mặt nhưng không bằng lòng với anh, chắc chắn anh ta có vấn đề!
Diêu Tinh Thần nghĩ vậy, gọi điện cho Mao Phong. Cô muốn kiểm chứng chuyện hôm đó của Trì Mục, Mao Phong là bạn cùng phòng chắc sẽ biết anh gặp ai, ở đâu.
Mao Phong chắc đang bận nên không nghe máy.
Khi Diêu Tinh Thần cúp điện thoại, nhắn tin cho anh, Tô Tiểu Mạt bước vào.
“Sau này cô nên hạn chế dùng điện thoại, phụ nữ có thai mà chẳng để ý gì hết.” Tô Tiểu Mạt cười đi tới.
Hôm nay cô ta trang điểm hơi đậm, đôi mắt như được phóng đại, tâm tình vui vẻ.
“Đã cuối tuần rồi còn khiến bác sĩ phải tăng ca, thật phiền quá.” Diêu Tinh Thần để điện thoại sang một bên, cười cười.
Đúng lúc này, Lục Lập Phong đi ăn sáng về, đẩy cửa vào. Tô Tiểu Mạt quay lại nhìn anh, chớp mắt: “Không phiền phức chút nào, công việc mà.”
Diêu Tinh Thần cười khan, đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh.
Hai ngày nay nhìn dáng vẻ mập mờ của đôi nam nữ này cũng đủ rồi.
‘Diêu Tinh Thần, em uống sữa đậu nành hay sữa tươi?” Lục Lập Phong ở đằng sau hỏi.
“Uống sữa tươi. Mẹ nói uống sữa đậu nành dễ tiêu chảy.” Diêu Tinh Thần đi tới, thấy Lục Lập Phong đang cắm ống hút cho mình.
Tay anh rất đẹp, cầm ống mút cắm vào ly, nhưng không sao cắm được.
Lúc này, một bàn tay phụ nữ đưa tới, Diêu Tinh Thần nhìn, là Tô Tiểu Mạt cầm cốc sữa từ tay anh.
“Khi cắm ống hút phải cách xa một chút, rồi dùng sức, làm như vậy là được.” Tô Tiểu Mạt dịu dàng nhìn anh, đưa sữa bò nóng tới.
Lục Lập Phong nhận cốc sữa, khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Tô Tiểu Mạt nhìn anh, không kìm nén được nụ cười: “Lục Lập Phong, anh là heo à?”
Diêu Tinh Thần bỗng không muốn uống cốc sữa kia.
Đây là câu nói của riêng cô, bây giờ nghe thấy người phụ nữ khác nói anh như vậy, trong lòng thật khó chịu.
Diêu Tinh Thần cắn ống hút, lại đi đến bên cửa sổ giả vờ ngắm nghía, nhưng hai tai dựng đứng.
Tô Tiểu Mạt nói: “Em mang đến.”
Lục Lập Phong kinh ngạc: “Thật sao?”
Tô Tiểu Mạt nói: “Đi xem không? Trong phòng làm việc của em.”
Lục Lập Phong đáp: “Được.”
Diêu Tinh Thần mải mê suy nghĩ, vừa quay đầu lại, hai người kia đã ra ngoài rồi.
Diêu Tinh Thần đi quanh phòng như đi dạo, bỗng cảm thấy mình như đang ngồi tù, một ngọn lửa vô cớ nghẹn trong lồng ngực, lẳng lặng bùng lên.
Diêu Tinh Thần chờ chờ chờ, uống xong sữa rồi, Lục Lập Phong vẫn chưa về.
Hai người kia, cùng ở trong phòng làm việc, rốt cuộc là làm cái gì?
Trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh Lục Lập Phong cười gian.
Làm gì ngoài chuyện đó! Cô nam quả nữ! Anh tình em nguyện! Đương nhiên là làm chuyện nên làm!
Diêu Tinh Thần đứng lên, hơi lúng túng, lại ngồi xuống, rồi lại đứng trước cửa sổ, luôn thấy tức ngực, đến thở cũng khó khăn.
Đúng, trước đây cô có ý tác hợp Lục Lập Phong và Tô Tiểu Mạt, nhưng hai người đó nói chuyện yêu đương cũng đâu cần bỏ mặc phụ nữ có thai như cô?
Chỉ ăn một hộp táo gai, không có biểu hiện gì xấu, nhưng vẫn khăng khăng nhét cô ở bệnh viện mấy ngày, cũng tốt, hai người họ ‘mưa dầm thấm đất’ rồi, cả ngày dính nhau không biết đang giở trò quỷ gì, mắt mày đưa tình, nói toàn mấy câu cô không hiểu. Cô vẫn là thảm nhất, vô duyên vô cớ làm bia đỡ đạn, ngày nào cũng ngồi trong phòng bệnh như ở tù.
Đúng là mua dây buộc mình, sớm biết cô đã không xen vào chuyện của người khác mà giúp đỡ họ.
Không được, cô muốn gọi Lục Lập Phong về, ngồi tù cũng phải cùng nhau ngồi!
“Lục Lập Phong,” cô cầm điện thoại hùng dũng nói: “Em buồn bực trong lòng, anh mau quay về phòng!”
Lục Lập Phong ở đầu kia điện thoại nhíu mày: “Em vừa nãy mới…”
“Tại sữa anh đưa em bị hỏng…”
“Sữa anh mua còn mới mà, không phải đâu… Em bị đau dạ dày à?”
“Em tức ngực! Mau quay về!!!” Diêu Tinh Thần lạnh lùng nói.
Lục Lập Phong cúp điện thoại, Tô Tiểu Mạt nghi hoặc nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Cô ấy nói bị tức ngực.”
Phụ nữ có thai đều mắc tật xấu này sao? Lục Lập Phong cười bất đắc dĩ.
Tô Tiểu Mạt mở ra một chiếc bình có quai hoạ tiết Phúc Tho xinh xắn, mở lớp vải đỏ, mắt long lanh nhìn anh: “Anh… có xem không?”
Lục Lập Phong đưa tay sờ, trong mắt có sự tiếc nuối khó che giấu: “Men sứ Long Tuyền, đúng là hiếm thấy.”
“Đúng rồi đó, cái này được bố em tìm thấy lúc ông đang sửa ngôi nhà cũ, sáng hôm anh đưa em về thì tìm thấy nó. Anh không nói em chẳng biết nó quý giá như thế.”
Lục Lập Phong yêu thích không nỡ rời tay: “Hoa văn tinh xảo, men sứ sáng loáng, được bảo tồn hoàn hảo, chính là đại bảo bối nhà Tống. Đúng là mở mang tầm mắt.”
“Mở mang tầm mắt là sao?”
“Ngôn ngữ trong ngành.”
“Trị giá bao nhiêu tiền vậy?” Tô Tiểu Mạt ghé lại gần anh, đôi mắt to dõi theo từng đường nét của anh.
Lục Lập Phong nghĩ ngợi một chút: “Từ đến vạn tuỳ theo.”
Tô Tiểu Mạt mừng rỡ: “Đáng tiền vậy sao? Anh xem kĩ một chút đi!”
Lục Lập Phong đứng lên, ánh mắt không rời khỏi món đồ cổ: “Không được, tôi phải quay về.”
Tô Tiểu Mạt nói: “Nhìn một lát thôi!”
Lục Lập Phong nhìn lướt qua mặt Tô Tiểu Mạt, nhíu mày, cười: “Không được, tôi còn có một thứ quan trọng hơn cần xem.”
Tô Tiểu Mạt ngạc nhiên, lập tức cắn môi cười xấu hổ, nụ cười mang ý trào phúng: “Việc quan trọng hơn là xem tim Diêu Tinh Thần sao?”
Cô vẫn không hiểu nổi, Lục Lập Phong bỏ qua người ưu tú như mình, đi theo người phụ nữ ngực lớn nhưng không có đầu óc kia.
Vốn tưởng rằng với tính khí của Lục Lập Phong, lời vừa nãy của cô sẽ làm anh tức giận, nhưng không ngờ anh nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng thốt ra một chữ:
“Đúng.”
...
Diêu Tinh Thần đang bực bội, lát sau, Lục Lập Phong đẩy cửa vào phòng.
Diêu Tinh Thần đứng bên cửa sổ, giả vờ tập trung tập yoga, cánh tay hướng ra phía trước, ép bên trái, ép bên phải, nhắm mắt lại, coi như không thấy anh.
Lục Lập Phong đi tới, đứng sau lưng cô, giơ tay vén mái tóc tán loạn của cô, ngón tay đùa giỡn.
“Em khó chịu chỗ nào? Để anh xem.” Anh nói một cách nghiêm túc.
Diêu Tinh Thần nhắm mắt phình bụng, không để ý tới anh.
Lục Lập Phong cười, chậm rãi kề sát cô.
Diêu Tinh Thần cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ bao phủ đằng sau mình, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của anh.
Tim cô đập rộn ràng, gương mặt nóng bừng, Diêu Tinh Thần cố ổn định tâm trạng, nhắm mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, một đầu ngón tay lạnh như băng đặt lên cổ cô, tay anh trượt dọc theo cần cổ trắng nõn của cô xuống xương quai xanh, còn định xuống tiếp nữa...
Hơi thở mát lạnh của anh kề sát tai cô, lay động sợi tóc tơ yếu ớt đằng sau gáy của cô, ngứa ngứa.
“Có phải chỗ này không? Muốn anh giúp em không?”
Giọng nói của anh cực kì quyến rũ.
“Bỏ móng vuốt của ngươi ra khỏi người bản cung! Ta đếm ba tiếng , –“
“– anh không sợ em cắn anh à?” Diêu Tinh Thần nói, cúi đầu nhìn tay anh đang gần trong gang tấc.
Tay Lục Lập Phong đưa tới miệng cô, vờn quanh: “Cắn sao? Cắn hỏng cái tay này, ai massage cho em …”
Anh cúi đầu nhìn lồng ngực phập phồng để lộ đường cong của cô, mím môi cười.
Diêu Tinh Thần tức giận, mở miệng cắn, nhưng bị tay anh nắm cằm.
Bàn tay Lục Lập Phong nắm cằm nhọn của cô, ngón cái dịu dàng mơn trớn đôi môi ướt át, giống như vuốt bảo bối vô giá.
“Anh bớt đi!” Diêu Tinh Thần không nhúc nhích, biết Lục Lập Phong đang trêu mình, quay người nhìn anh, giận tái mặt: “Anh ứng phó xong với người trong lòng lại còn câu dẫn em. Mới đầu cứ nghĩ anh và Tô Tiểu Mạt nhớ mãi không quên, thật si tình chung thuỷ. Giờ anh táy máy tay chân với người phụ nữ khác. Thật cùi.”
Lục Lập Phong mỉm cười nghe cô nói, thu tay lại, ôm vai cô, biểu cảm đắc ý, cũng có chút thưởng thức: “Anh cùi sao? Thật không vậy? Hừng hực ý đồ gán ghép anh với Tô Tiểu Mạt, nhưng thực tế lại là người ăn giấm chua, đúng là cùi.”
“Ăn giấm chua??” Diêu Tinh Thần cười khinh khỉnh: “Em á? Anh nói em sao?”
“Anh đang nói đến người phụ nữ ngốc nghếch nào đó bị tức ngực.” Lục Lập Phong vui vẻ nhìn cô.
“Lục Lập Phong, sao anh nực cười vậy? Lẽ nào anh quên quan hệ của chúng ta vốn như thế nào?”
Nụ cười Lục Lập Phong nhạt dần, anh tiến lên một bước, ánh mắt bức người: “Anh vẫn luôn nhớ rõ, chỉ sợ có người đã quên.”
Tim Diêu Tinh Thần giống như bị xé, bị động muốn né tránh sự dò xét của anh, lại bị anh dồn đến cửa sổ.
Bốn mắt nhìn nhau, khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Diêu Tinh Thần lại tránh, bị anh cầm tay!
Lục Lập Phong cơ bản là không để cho cô bất cứ cơ hội nào suy nghĩ, cúi đầu, chính xác hôn lên môi cô...
Nụ hôn này, không có sự manh bạo như lần trước, dịu dàng mềm mại, lặp đi lặp lại, môi anh trằn trọc đụng chạm môi cô, ma sát, không có sự ràng buộc nào, anh vừa hôn, vừa mở mắt thưởng thức sự bối rối của cô.
Một luồng gió thổi qua, lá cây khô xào xạc.
Diêu Tinh Thần cứng ngắc như tượng, mọc rễ dưới chân, tiếp nhận nụ hôn ngắn ngủi nhưng thật sâu.
Lục Lập Phong buông cô ra, không rõ biểu cảm, đáy mắt chứa sự chăm chú, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, từ trên cao nhìn xuống: “Diêu Tinh Thần, em thích Trì Mục, nhưng có lẽ em yêu anh.”
Diêu Tinh Thần hít mạnh, như bị anh nắm lấy trái tim, há miệng không thốt nên lời.
Đúng là ác mộng.
Lục Lập Phong không để cho cô cơ hội phản kháng, vuốt ve mặt cô rồi quay người, để lại cho cô một bóng lưng và không gian riêng để suy nghĩ.
Em thích Trì Mục…
Em yêu anh…
Chuông điện thoại vang lên đánh thức người phụ nữ đang trố mắt suy nghĩ, Diêu Tinh Thần nhìn điện thoại, là Mao Phong gọi tới, ổn định cảm xúc, cô nhận máy.
“Tinh Thần, có chuyện gì không?”
“Mao Phong, em muốn hỏi anh… hỏi anh… À! Nhớ ra rồi. Anh có nhớ hôm Trì Mục gặp chuyện, anh ấy đi đâu, gặp ai không?”
Mao Phong nói: “Để anh nhớ lại… hôm đó, anh nhớ rất rõ, Trì Mục đi gặp tình địch, mấy người bọn anh còn hỏi có cần đi cùng không, nhỡ anh ta bị đánh còn có người chống đỡ cho, nhưng Trì Mục từ chối, anh ta nói chỉ đi uống rượu thôi, bọn anh nghĩ nhiều rồi.”
“Lục Quốc Bảo đúng không?”
“Không sai, chính là tên phú nhị đại họ Lục.”