Buổi sáng, Vũ Văn Vi thức dậy, khó hiểu vì sao áo ngủ của mình lại dính máu, thế nhưng trên người chẳng có vết thương nào cả. Chẳng lẽ tối qua miệng chảy máu? Hay là chảy máu mũi?
Vén màn cửa sổ, bên kia hàng rào là ký túc xá của Mai Cách… đó là trường đại học từ nhỏ cậu đã mơ ước, vốn đã nắm chắc khả năng trở thành sinh viên của trường nhưng nào ngờ đến ngày thi môn cuối cùng thì bị viêm ruột thừa cấp tính, đau đến té xỉu tại phòng thi…
Hiện tại là sinh viên của Thái Hào, thế nhưng vẫn luôn ngẩn ngơ. Qua hai tháng nghỉ hè, chẳng lấy một ngày vui vẻ. Mỗi lần đi thư viện Mai Cách mượn sách, ngoài trừ hâm mộ thì là hối hận.
Còn một việc khiến Vi Vi bị đả kích chính là cậu em họ Vu Văn Siêu thi đổ Mai Cách, hơn nữa lại ở ký túc xá đối diện. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy luôn theo sau mình, lấy mình làm gương phấn đấu, cho nên dù bản thân học không tốt nhưng cậu ấy vẫn kiên trì cố gắng, kết quả cậu ấy trở thành sinh viên của Mai Cách, còn mình… Thật mỉa mai mà.
Tới giờ Vi Vi vẫn chưa quên vẻ mặt trào phúng của thím khi đó “Vi Vi thật đúng là lấy phúc của con nha, nếu không lấy con làm gương, thì Siêu Siêu nhà thím nói không chừng không được vào trường tốt thế này đâu!”
Sách mượn ở thư viện Mai Cách đã xem xong, hôm nay là thứ sau, học xong hai tiết, vừa lúc trả sách.
Thư viện trường Mai Cách lớn hơn Thái Hòa, Vi Vi thường chạy đến đây mượn sách. Cậu đang tìm sách trên kệ, lại phát hiện bên kia có một ánh mắt luôn chăm chăm nhìn mình.
Thật mất hứng! Tám phần là loại ngu ngốc không phân biệt được nam hay nữ! Loại chuyện này Vi Vi gặp qua không ít! Cậu vội vàng mượn vài quyển sách, cắt vào balo, bước nhanh ra ngoài. Không ngờ tên kia đi theo phía sau…
“Vi Vi!” Người kia ở phía sau hô lớn, nghe như đang rất vui mừng!
Sao hắn biết tên mình!? Chẳng lẽ là bạn học? Sao nhìn sao ra nhỉ?
Chầm chậm dừng bước, xoay người nhìn anh chàng phía trước. Vóc người cao ráo, khuôn mặt thanh tú, nụ cười thật tươi, còn có bộ dạng đang rất kích động…
“Vi Vi? Cậu là Vi Vi? Trời ạ! Sao cậu lại ở đây?” ánh mắt cậu ấy không dấu được mừng rỡ, vươn tay nắm bả vai Vi Vi.
“Anh bạn, Tôi… Dường như tôi không biết anh” Vi Vi hửng hờ, lạnh nhạt nói. Cậu cực ghét người lạ chạm vào bả vai mình…
“Ta là tiểu Tuệ nà!” Làm gì thế, tối thì làm nũng ăn dấm, sao ngày lại đổi tính cách?
“Tiểu Tuệ nào?”
“Tuệ Phàm”
Nghe thật quen tai…
“Tôi không biết anh” Vi Vi nghiêng đầu nhìn chỗ khác, né bàn tay hắn, rời đi
Tuệ Phàm bực mình, Vi Vi ở đây đồng nghĩa với việc cậu không bị bệnh! Thế nhưng sao lại không biết mình? Đuổi theo hỏi lại!
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu có phải Vi Vi không?”
Vi Vi lườm hắn một cái “Phải thì sao? Không phải thì sao?”
“Này, cậu sao thế hả?” Tuệ Phàm không chịu được Vi Vi lạnh lùng, bước một bước nắm chặt cậu “Mấy ngày trước cậu còn trong lòng, luôn miệng nói yêu tôi, giờ sao lại nói không biết tôi…”
Mắt Vi Vi đã lớn nay càng lớn hơn “Anh nói bậy gì đấy? Tôi chưa bao giờ gặp anh! Đồ thần kinh!”
“Cậu mới thần kinh!”
Vi Vi hoài nghi mình có nghe lầm hay không, sao lại quen một người như vậy? Một chút thì nói quen mình, một chút lại nói mình bị thần kinh.
“Biến thái! Mau tránh ra!” Vi Vi lớn tiếng quát.
“Không tránh! Cậu là Vi Vi của tôi!” Tuệ Phàm muốn tiến lên, nào ngờ Vi Vi đưa chân đá Tuệ Phàm một cái, còn lấy chồng sách đập lên đầu hắn, tức giận mắng “Đi chết đi” rồi chạy mất!
Đầu óc Tuệ Phàm choáng váng, vừa đứng lên thì Vi Vi đã mất bóng… Còn không phải Vi Vi sao… Đá người như thế cơ mà!
Tuệ Phàm xăn ống quần lên, chỗ lần trước vừa mới bớt sưng giờ lại u lên nữa rồi! Lần sau phải học cầu thủ bóng đá, tại đây buộc một miếng sắt.
Vũ Văn Vi về đến phòng ngủ, tức khí một bụng. Không cần nói, chắc chắn là hôm nay gặp phải tên thần kinh!
“Vi Vi, cậu có nhà không?”
Nghe tiếng Vi Vi liền biết là bạn học sát vách, hắn ta là con trai bảo bối của viện trưởng một bệnh viện tư nhân, hiện tại đang theo học y học ở Thái Hào Đại học. Sinh viên ở đây tất cả đều là người có tiền có thế, chỉ trừ mình thôi. Nhà mình thì chỉ đủ ăn đủ sài, từ trước đến giờ Vi Vi không nghĩ đến việc cùng người khác giao lưu quen biết, nên mới chọn khu ký túc xá đắc tiền này.
Anh bạn mặc đồ ngủ, đôi mắt cứ lim dim, nhìn qua đã biết học bài đuối sức đây.
“Có chuyện gì?” Vi Vi lạnh lùng hỏi cơ mà người ta không ngại.
“Đi, đi ăn cơm cùng tôi! Tôi mời khách”
“Không cần, hôm nay tôi không có tiết, tôi về nhà”
“A? Về nhà? Hôm nay thứ mấy rồi?”
“Thứ sáu”
“A? Thứ sáu? Nhanh vậy sao?” cậu bạn như tỉnh mộng, chạy về phòng gọi điện thoại cho bố nói ông đón mình.
Chuyện coi như xong, Vi Vi bất đắc dĩ lắc đầu.
Tối hôm nay ở nhà nội có tiệc, nếu có thể Vi Vi sẽ không đi… Kỳ thật ba mẹ đã tách ra ở riêng từ lâu, tình trạng gần như ly dị. Nhưng vì sợ ông bà nội lo, nên gặp dịp sẽ đến cùng nhau, trước mặt ông bà khách khách khí khí, hòa thuận vui vẻ. Mỗi khi như vậy Vi Vi không thể không ép mình phối hợp diễn cùng ba mẹ, cố ra vẻ mình đây được ba mẹ quan tâm lắm….
Siêu Siêu nhắn tin: Tối chút mẹ lái xe đến đón em, anh chờ em ở trước cổng ký túc xa.
Vi Vi lập tức nhắn lại: Anh sẽ đi xe buýt, cảm ơn.
Sắp xếp đồ đạc xong, đeo lên lưng rồi từng bước đi đến nhà ga.
Nếu có thể, Vi Vi thật không muốn gặp mặt em họ luôn cho mình cảm giác tự ti.
Gần tối, ba mẹ tách ra riêng quả nhiên hẹn cùng nhau đưa Vi Vi về nhà nội.
Ông nội rất thương mẹ coi mẹ như con gái ruột của mình còn ba thì lại như thằng rể, ba là giáo sư trung học, chuyện gì cũng lạnh nhạt, mà ông ngoại cũng rất thương con gái, con trai mang họ gì cũng không thành vấn đề, hơn nữa bản thân họ “Vũ”, “Vũ” cùng “Vũ Văn” cũng chỉ kém một chữ thôi!
Có điều thím Vi Vi vẫn tức khí, ngay cả sinh con trai cũng đặt Vũ Văn Siêu, nói là muốn nó sẽ vượt qua anh họ nó. Hiện tại thì đúng như vậy, cái gì cũng vượt qua, thân cao, thể trọng còn có đều mà Vi Vi để ý nhất: Trường học…
“Ba, sinh nhật vui vẻ!” Ba cười tươi đưa quà của mình cho ông – Một bức tranh tùng hạc do chính mình vẽ. Ông cười nói cảm ơn, đón gia đình cậu vào trong ngồi.
Cả nhà chú vẫn chưa tới, bất quá ngồi chưa nóng ghế, chuông cửa đã reo.
Thím trang điểm đầy phấn son vừa vào cửa liền cố ý dùng lễ vật đá xéo ba mẹ một chút “Ba, đây là thọ tinh vàng nguyên chất con đặt làm cho ba, hi vọng ba sẽ thích nó!”
Hay cho thọ tinh vàng sáng chói! Chói đến ba mẹ không thể mở mắt nha.
Siêu Siêu gặp Vi Vi thì miệng cười tươi như trẻ nhỏ, đi tới thấp giọng gọi: “Anh, em có này tặng cho anh”
Thím vừa thấy Vi Vi, liền cười đến “sáng lạn” “Nha, Vi Vi a, càng lớn càng đẹp! Học hành thế nào rồi? Đại học Thái Hào cũng không tệ nhỉ? Nghe nói con trọ ở phía sau phòng Siêu Siêu à, có rảnh, các con cứ học cùng nhau ôn bài! Ha hả…”
Vi Vi nghe lời những lời trào phúng của thím, tâm trạng càng nặng nề hơn…
Cái gì gọi là càng lớn càng đẹp? Bộ dạng mình sao có thể dùng chữ “Đẹp” để hình dung chứ, hơn nữa vẻ ngoài không giống cha cũng chẳng giống mẹ, căn bản là không giống như con đẻ của họ.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy” Siêu Siêu cực kỳ ghét bộ dáng thích nói móc người khác của mẹ mình, hắn không muốn thấy Vi Vi buồn lòng. Nếu biết trước Vi Vi sẽ vào Đại học Thái Hào, thì hắn cần gì ngày đêm đèn sách chỉ mong học được ở Mai Cách chứ?
“Có chuyện gì? Mẹ chỉ an ủi Vi Vi, này gọi là quan tâm đấy! Con biết gì?”
Siêu Siêu liếc mẹ mình một cái, kéo Vi Vi vào phòng
“Vi Vi, trước đây anh luôn muốn mua từ điển điện tử, cái của em do xài nhiều quá nên hư rồi. Lần này em mua hai cái, cái này cho anh”
Vi Vi cười, cậu em họ này thật sự rất có lòng. Có điều, cậu không thể lấy đồ của hắn “Cám ơn, nhưng hôm cuối tuần anh đã mua rồi. Cho nên… em giữ lại đi”
“Cái gì… Anh đã có rồi?”
Vi Vi thần tình có lỗi “Em không thể làm hư nữa đâu. Đồ vẫn còn mới mà!”
“Ai… Cất lại để sau này đem tặng người khác” Siêu Siêu cất từ điển điện tử vào, trên mặt có điểm mất mát.
Vi Vi nhớ ngày bé, khi đó hai anh em vừa học cách xài tiền tiêu vặt. Siêu Siêu luôn vòi tiền của thím rồi mua đồ cho mình, thế nhưng không lâu sau Vi Vi bị mẹ mắng vì thím mach nói Vi Vi rất gian xảo, lừa Siêu Siêu mua đồ cho mình. Từ đó về sau, Vi Vi làm sao dám nhận “Lễ vật” của Siêu Siêu nữa.
Vi Vi bản tính nội liễm, trong khi Siêu Siêu hoạt bát sáng sủa. Sau cơm chiều mọi người liền lấy chuyện của bọn nhỏ ra nói một chút.
Tận đáy lòng Vi Vi luôn hâm mộ Siêu Siêu, mặt dù mình là anh, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chưa lấy một ngày có thể vượt qua Siêu Siêu. Hơn nữa, thím rất có tiền, còn chú còn đem cửa hàng thực phẩm của ông nội phát triển thành công ty có quy mô lớn, từ đầu đến cuối Siêu Siêu vẫn là một đại công tử, thêm hiện giờ cậu ấy vào Mai Cách học, điều này càng làm cho Vi Vi cảm thấy mình không thể sánh bằng.
“Đúng rồi, Vi Vi a, giúp nội đem tranh của ba con treo lên đi” ông nhìn đứa cháu trầm mặc ít lời đột nhiên nghĩ giao việc cho cậu làm.
“Dạ” Vi Vi đứng lên, Siêu Siêu lại nhanh hơn đoạt lấy “Em làm cho, em cao hơn”.
“Em cao hơn” những lời này chạm đến chỗ thương tâm của Vi Vi.
Ông nội nhìn thấy tia dị thường trên mặt Vi Vi “Đây là trang ba Vi Vi vẽ, để Vi Vi treo đi”
“Dạ” Siêu Siêu ngồi lại.
Vi Vi leo lên ghế. Muốn tháo tranh thư pháp trên tường xuống, rồi mới đem tranh hạc treo lên. Ở giữa ghế cao và tường là cái bàn, treo lên có chút khó khăn, Vi Vi khiểng mũi chân, đột nhiên mất thăng bằng, cậu liền ngã xuống! Đồ trên bàn “keng keng” đổ hết xuống đất…
“Vi Vi” mọi người đứng lên.
“Anh Vi Vi” Siêu Siêu nhào đến ôn Vi Vi “Anh Vi Vi, anh không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”
“Không… Không sao…” Vi Vi nén đau mỉm cười.
“Ai nha! Thọ tinh sao lại nát rồi?” Bà kêu lên dời sự chú ý của mọi người từ trên người Vi Vi chuyển đến lão thọ tinh bị bể làm hai mảnh. Thần sắc của thím kích động đến không thể nghi ngờ hơn.
Bà nhặt thọ tinh lên, đeo kính lão vào, mở to mắt “Nha! Cái gì đây… A Hào a, này con mua ở đâu? Bị lừa rồi!”
Chú cầm thọ tinh lên thấy bên trong toàn đồng pha sắt, gương mặt vốn bình thản bỗng hóa xanh, tức giận hỏi thím “Bà mua cái này ở đâu?”
Thím ấp úng nửa ngày, mắt chuyển tới chuyển lui, cuối cùng nói “Tiệm… ở tiệm vàng…” thằng khờ cũng biết được thím đang nói dối.
“Tiệm vàng của ai?” cơn tức của chú càng tăng.
“Của ai hả?… Tôi đi nhiều tiệm, quên… quên… về nhà coi hóa đơn là có thể…”
“Bà trở về lấy coi liền cho tôi!”
“Sao đi bây giờ, tối đi cũng được mà? Dù sao giờ tiệm vàng cũng đóng cửa rồi!”
“Tôi bảo bà đi ngay bây giờ! Bà có đi hay không? Bà không đi chính là không có!” Chú tức giận từ chất vấn chuyển thành mắng chửi “Tôi đưa bà mấy vạn đồng mua thọ tinh vàng về, bà mua về cho tôi một đống rách nát! Bà muốn tôi để mặt mũi chỗ nào hả?”
“Ông rống cái gì chứ? Tặng thọ tinh cần gì vàng lượng, tâm ý là được rồi! Anh ông cũng chẳng phải chỉ có bức tranh thôi sao! Cũng có phải bút tích của danh gia, một bức tranh đáng được nhiêu tiền…”
Những lời này khiến ba mẹ Vi Vi mặt thoáng xanh thoáng đỏ.
“Bà câm miệng cho tôi” Chú đập mạnh thọ tinh xuống sàn “đông” một tiếng khiến thím sợ đến mức không dám lên tiếng. Thế nhưng thím quay sang trợn mắt trừng Vi Vi, giống như đem mọi tội lỗi đổ lên đầu cậu. Vi Vi im lặng cúi đầu…
“Được rồi được rồi, đừng ồn nữa. A Phân nói rất đúng, tâm ý là được rồi! Mấy đứa đến ăn bữa cơm ta cũng vui rồi, có lễ vật hay không cũng không sao!” ông nội giảng hòa, đáng tiếc, chú vẫn rất tức giận.
“Không được, ba, ngày mai con sẽ tặng lại cho ngài. Cưới loại phụ nữ này là sai lầm lớn nhất cuộc đời Vũ Văn Hào con!”
“Ông nói cái gì…” thím nghe những từ ngày bắt đầu nổi bão “Nếu không có tôi công ty của ông được như ngày hôm nay sao? Tôi mua đồ giả không phải cũng vì tốt cho ông sao! Tương lai ông già của ông duỗi chân ra đi, thọ tinh vàng này cũng có thuộc về Siêu Siêu đâu! Vi Vi người ta dù gì cũng là “cháu đích tôn” nha! Tôi mua thứ quý để làm gì?”
“Bà là đồ ích kỷ”
“Ích kỷ gì? Em dâu của ông làm quản lý trong công tay ông, nói khó nghe chính là chẳng phải là dựa vào ông nuôi đó! Như vậy mà gọi ích kỷ hả! Ừ, con của ông thì đi mua từ điển điện tử hiện đại cho Vi Vi, tiền này chẳng phải của tôi sao? Tôi chi còn chưa đủ hả?”
May là Vi Vi không nhận phần “lễ vật” đó, còn Siêu Siêu ở một bên xấu hổ, thím càng nói càng khó nghe, giọng chú càng lúc càng lớn, ba mẹ ông bà lần lượt khuyên ngăn. Đầu Vi Vi cuối cùng chỉ còn “ong ong”
“Chát” một tiếng tát tai thanh thúy, tuyên bố trận chiến khôi hài chấm dứt. thím xô cửa ra ngoài bà, mẹ, Siêu Siêu đuổi theo, chú tức giận bỏ mặc, ông im lặng thở dài, ba thì bên cạnh khuyên giải…
Vi Vi nói “Ba, ông, chú, con về trước”
Ngoài miệng nói trở về, nhưng trong lòng lại không biết về chỗ nào. Phòng ngủ tối om trong căn nhà lạnh băng kia sao?
Dù sao, đều vậy thôi, chỗ nào cũng có một mình.
Cuối cùng Vi Vi chọn về trường, đêm cuối tuần, mọi người đều về nhà, hoặc ra ngoài vui chơi, ký túc xá một mảnh tối đen, hoàn toàn yên tĩnh.
Ngồi tại bàn học, Vi Vi bắt đầu ngẩn người.
“Mình là đồ ngu… Biết mình lùn còn không cẩn thận để té xuống… mình là tội nhân… hại ba mẹ thành người xa lạ, giờ lại hại đến chú thím khắc khẩu! Thím nhất định hận mình…”
Khủy tay cùng đầu gối ẩn ẩn đau, mà nơi đau nhất lại là tâm. Vén bức màn lên, thói quen nhìn ký túc xá Mai Cách Đại học. Sinh viên ở đó sẽ làm gì nhỉ? Nếu mình ở đó làm gì nhỉ?
Ánh đèn từ bóng đèn cà nà phát ra thật nhu hòa… thật nhu hòa…
Thật nhu hòa…
Tuệ Phàm mua bình rượu thuốc, hắn tin rằng thứ này từ nay về sau sẽ có giá trị tồn tại! Xắn ống quần lên, chân trái sưng một cục, chạm thôi cũng đau rồi. Từ từ mà xoa thuốc.
Thật xui xẻo! Vi Vi hồi sáng chẳng chút lưu tình, đá so với lần trước còn nặng hơn! Không biết đêm nay cậu ấy có tới không nữa, mà lúc nào đến cũng được, nhất định phải hỏi rõ ràng, thêm nữa phải “trả thù” lại mới được.
“Tiểu Tuệ…”
Nói tới là tới, Tuệ Phàm quay mặt nhìn cửa sổ, Vi Vi tôi muốn cho cậu bài học! Đêm nay cậu đừng mơ có thể vào được!
Có điều… Vi Vi đêm nay, nét mặt u sầu ánh mắt tựa bi thương. Lòng dạ của hắn như bị đánh một cú tất cả cảm nghĩ trước kia tan biến mất chỉ còn lại lo lắng cùng yêu thương. Vi Vi chậm rãi vươn hai tay ra muốn Tuệ Phàm ôm vào phòng, cơn giận của Tuệ Phàm đã tan biến hết, chủ động vươn tay ôm Vi Vi.
“Tiểu Tuệ… hu…hu…” Vi Vi vừa được Tuệ Phàm ôm vào lòng liền khóc nức nở.
“Vi Vi sao vậy?” Tuệ Phàm vừa an ủi vừa quan sát Vi Vi, hôm nay cậu mặc áo sơ mi dài tay màu vàng nhạt của Thái Hào, cùng với cách ăn mặc của Vi Vi hồi sáng đánh cậu giống nhau như đúc.
Vi Vi dụi mắt, hàm hàm hồ hồ nói “Tôi không biết, tôi chỉ thấy thật đau lòng…”
Tuệ Phàm biết đáp án này. Hắn cảm thấy vết thương của Vi Vi hắn vĩnh viễn không chạm tới được, là Vi Vi cố ý che giấu, hay cậu ấy thật sự không nhớ rõ?
“Đến, để tôi xem” Tuệ Phàm nhẹ đẩy Vi Vi ra, không cẩn thận đụng trúng khủy tay phải của Vi Vi làm cậu rụt về “Sao vậy?”
“Đau”
Tuệ Phàm xắn ống tay áo Vi Vi lên, thấy một khối sưng bầm xanh. Tâm Tuệ Phàm nhói lên “Vi Vi, cậu bị ngã hả?”
“Hình như là vậy. Đầu gối cũng đau quá…” Vi Vi trả lời luôn mơ hồ. Bất quá dù thế nào đi nữa Vi Vi nhất định rất đau!
Tuệ Phàm cau mày, nhìn xem đầu gối Vi Vi nhưng quần Jean không xắn lên được “Vi Vi, tới giờ cậu vẫn chưa tắm hả?”
“Không biết” Vi Vi nháy mắt, nhìn quần jean của mình, lại nhìn quần đùi của Tuệ Phàm, thấy cẳng chân Tuệ Phàm bị sưng “Tiểu Tuệ, chân cậu sao vậy?”
“Bị cậu đá” Cậu còn hỏi nữa!
“Nói dối! Không phải tôi đá!”
“Thật là cậu đá! Trừ phi cậu có anh em sinh đôi, bằng không chính là cậu”
“Không có! Tôi không đá cậu!”
“Tôi không gạt cậu, hồi sáng gặp cậu, tôi chỉ hỏi cậu có phải Vi Vi không, thì bị cậu đá cho như vậy! Chẳng lẽ cậu quên?”
“Không có… huhu… Tôi không có…” Vi Vi bắt đầu khóc.
Được rồi! Đừng cãi với cậu ấy…
“Được, được, được, không phải cậu. Là tôi ngốc, là chân phải tôi đã chân trái tôi”
Tuệ Phàm ôm Vi Vi vào phòng Tắm, Vi Vi, cậu tắm đi, xong rồi tôi xoa rượu thuốc cho cậu”
“Tiểu Tuệ, cậu tắm cho tôi, tôi không…” thật thẳng thắn.
“Tôi sợ tôi tắm cho cậu liền ăn cậu luôn”
“Cậu ăn không được, tôi sẽ khiến cậu no đến chết”
Tuệ Phàm bất đắc dĩ cười.
… … …
Vũ Văn Siêu đưa mẹ về mới biết Vi Vi trở về trường học. Cậu biết với cá tính của mình Vi Vi nhất định đang tự trách, cho nên mới trốn đi. Vi Vi từ nhỏ đã như vậy! Chuyện gì cũng để trong lòng, khuôn mặt cậu ấy không bao giờ thế hiện rõ vui buồn giận thương.
Vũ Văn Siêu bỏ mặt “đàm phán” của ba mẹ, ông bà nội, kêu taxi về trường học. Trường học thật yên tĩnh, nhưng cậu không thấy rõ tình huống bên ký túc xá Thái Hào. Cậu về phòng của mình, gõ cửa sổ đối diện, đáng tiếc không có ai. Bố cục ký túc xá thật vô lý, ở giữa là hành lanh, hai bên là phòng ngủ. ,, cùng là phòng hướng nam, mà phòng mình lại là hướng bắc, nhìn không được hướng nam của ký túc xá Thái Hào…
Siêu Siêu nhìn qua, phòng phòng còn sáng, là cậu bạn cùng khoa nhưng không cùng lớp – Tuệ Phàm! Dù gì cho vào nhìn một cái cũng được rồi, phòng đối diện phòng mình, phải chi mình ở phòng đó thì hay biết mấy.
“Cốc cốc cốc”
Tuệ Phàm đang chà lưng cho Vi Vi trong phòng tắm, nghe có tiếng gõ cửa.
“Vi Vi, đừng quậy, có người đến!”
Vi Vi rất ngoan, lập tức im lặng. Xem ra chỉ số thông minh không vấn đề.
Tuệ Phàm mở cửa thấy một người trông hơi quen “Cậu tìm tôi có gì không?”
“A…” cửa vừa mở, Vũ Văn Siêu nhìn vào cửa sổ trong phòng nhưng bị rèm cửa che lại! Đáng giận! “Tôi… tôi muốn cùng cậu… tâm sự… Đúng là tâm sự… Tôi là Vũ Văn Siêu ở phòng ”
Tuệ Phàm xấu hổ cười “Ha ha, tôi tên Tuệ Phàm, ở phòng ” Vi Vi còn trong phòng tắm.
“Tôi biết… Tôi biết… Tôi có thể vào không?” không đợi Tuệ Phàm trả lời, Vũ Văn Siêu đã vào phòng.
Tuệ Phàm miễn cưỡng nói “Nhưng,…”
Hai người sựng sùng ở đó “ừ” “ha” nửa ngày, Vũ Văn Siêu không tự nhiên bỏ tay vào túi áo, chạm được một vật!
“Tuệ Phàm, mọi người đều là hàng xóm, tôi biếu cậu cái này, hy vọng sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau!” Siêu Siêu hào phóng đem từ điển điện tử vốn tặng Vi Vi đem ra, tuy rằng so với quà gặp mặt lần đầu có phần lớn, nhưng vì “tình huống” sau này thì không quá đáng.
“A..A!” Tuệ Phàm ngược lại lo lắng Vi Vi đang tắm trong bồn không biết nước có lạnh hay chưa? Thì bị hành động của Vũ Văn Siêu làm cho không kịp phản ứng.
“Giúp đỡ thì được rồi, nhưng cái này tôi không thể nhận”
“Đâu được, cậu phải nhận nó, làm ơn đi!”
Nhận rồi cậu sẽ đi phải không? “Được, vậy cám ơn cậu” Tuệ Phàm nhận lấy.
Thừa dịp Tuệ Phàm nhận quà, Vũ Văn Siêu xoay người một cái bước đến cửa sổ, vui vẻ tán thưởng “Ánh trăng bên ngoài thật tròn a…” thật ra là nhìn chằm chằm cửa sổ đối diện. Phòng Vi Vi đã tắt đèn, chắc đã ngủ rồi.
Như vậy cũng tốt, ngày mai tìm Vi Vi! Hôm nay tới đây được rồi.
Tuệ Phàm nhìn mặt trăng thầm nghĩ tên này có khùng hay không.
“Róc rách” trong phòng tắm có cái gì đó di chuyển! Thần kinh Tuệ Phàm như đóng băng.
“A? Bên trong có người hả?” Vũ Văn Siêu kiếm cớ rút lui, nay có tiếng này thì đúng là cái cớ hay.
Tuệ Phàm ấp úng “Đúng, đúng vậy,… bạn học của tôi…”
“Ừh…” Vũ Văn Siêu ra vẻ hiểu rõ “Là bạn gái? Lén vào hả? Cậu thật là! Tôi đến không đúng lúc, thật có lỗi! Về trước nhe!”
Tuệ Phàm bất đắc dĩ cười, nhíu mày, ra vẻ ‘cậu đoán đúng rồi đấy’, sau đó nhìn người khách không mời mà đến đi về…
“Vi Vi nước lạnh rồi hả?” Tuệ Phàm đưa tay thử nước, may là còn ấm!
“Vừa rồi là ai?”
“Bạn học, phòng ! Được rồi, đứng lên tôi lau mình cho cậu”
Vi Vi ngược lại rất hưởng thụ, bộ dạng đại thiếu gia cho Tuệ Phàm hầu hạ, đáng thương Tuệ Phàm lần đầu tắm rửa cho người khác!
Vi Vi mặc bộ đồ tắm cực lớn của Tuệ Phàm nhảy lên giường, bộ dạng thật đáng yêu!
“Vi Vi tôi đem quần áo của cậu để vào máy giặc, cậu đợi một chốt nhé!”
“Ừm”
Vi Vi ngồi xuống xong nằm xuống, rồi lại ngồi dậy. Nhìn từ điển điện tử trên bàn, thấy quen quen, dù sau cũng rảnh liền cầm lên ấn ấn coi. Bấm bấm thế nào vào một mục ghi chú có một đoạn “Vi Vi, tôi yêu cậu”
“A? Này là lễ vật Tuệ Phàm cho mình sao?”
Vi Vi vui mừng, mỉm cười nhìn Tuệ Phàm đi đến, “Tuệ, này cậu tặng cho tôi hả?”
Tuệ Phàm nhìn thấy là từ điển điện tử Vũ Văn Siêu mới đưa, nếu Vi Vi thích vậy cho cậu ấy “Hôn một cái, sẽ cho cậu”
“Hôn ở đâu?”
“Ở đâu?” Tuệ Phàm ngồi xuống, chỉ vào môi mình.
Vi Vi lập tức ôm cổ cậu nhiệt tình hôn xuống… Tuệ Phàm đương nhiên nắm bắt thời cơ, đáp trả nhiệt tình.
Sau nụ hôn nồng cháy, Vi Vi lấy lễ vật nhét vào túi áo, còn Tuệ Phàm thì chuẩn bị rượu thuốc. Chỗ bị đau trên người Vi Vi tương đối nhiều, nhất định đau lắm…
Nhìn nhìn, không kìm được lòng Tuệ Phàm nắm lấy cánh tay đưa lên môi hôn xuống…
Vi Vi cũng thích, chỉ vào đầu gối “Ở đây nữa, cũng muốn hôn…”
Tuệ Phàm ái muội cười, nắm chân Vi Vi hôn xuống, Vi Vi kéo vạt áo tắm chỉ đùi mình “Ai nha, ở đây cũng có…”
Đùi Vi Vi có mấy vết bầm xanh, Tuệ Phàm đoán hẳn là cậu té nghiêng về bên phải…
Hôn từ bắp chân lên đùi chỉ có Tuệ Phàm biết việc làm này có bao nhiêu khó chịu.
“Vi Vi cậu cả đời sẽ ở cạnh tôi chứ?”
“Ừm” Vi Vi dùng sức gật đầu.
“Này… Tôi muốn cưới cậu làm vợ”
“Chẳng phải tôi đã đáp ứng cậu từ trước sao?”
“Hả? Có không?”
“Thật lãng trí!” Lãng trí là cậu đó! Ban ngày đạp người ta một cước, tối thì không nhớ rõ.
“Từ nay trở đi, tôi sẽ nhớ từng câu nói cùng cậu, từng cử chỉ, từ biểu tình của cậu…” Tuệ Phàm nhìn thẳng Vi Vi làm cậu thấy lo sợ thế nhưng cậu không có cách chống trả, dặn lòng không nổi cậu ngượng ngùng đáp ứng…
Vì thế, đêm hôm đó Vi Vi bị Tuệ Phàm xơi sạch.
— — —
Vũ Văn Siêu về phòng mới nhớ từ điển điện tử đưa cho Tuệ Phàm trong đó có dòng thổ lộ mà bản thân phải lấy hết can đảm mới dám nó cho Vi Vi, trái lo phải nghĩ, thấp thỏm bất an. Không biết Tuệ Phàm có thấy không? Hay là lấy lại xem thử? Nhưng đồ đưa đi rồi sao lấy lại được?
Cuối cùng miễn cưỡng nói với với mình “Không sao đâu, dù sao Tuệ Phàm cũng có biết Vi Vi là ai đâu!”