Nhiệm vụ của lần này là tìm đồ vật là loại đi thành viên đội khác, đương nhiên phải tìm được dụng cụ quy định không được phép sử dụng bạo lực.
Tuyết Mạn đeo balo, dò đường phía trước, Thi Hàm nhìn bản đồ nói với cô:
"Chị, phía bên trái là đi xuống bên dưới có dòng nước."
"Còn bên phải là rừng cây ."
"Vậy đi bên trái trước. Sẵn tiện xem có gì có thể ăn không."
"Vâng ạ."
Cả ba người đi về phía bên đó, lúc này, cô đưa tay ra hiệu im lặng, ra hiệu ngồi xuống, Thi Hàm và Tây Hạ ngồi xuống nhìn thấy một đội đang ở gần đó. Đội hình người, còn là đội trường Khắc Nhĩ, chậc.
"Khoan hãy đến bên đó đến người." khẽ nhỉ giọng ra hiệu.
Hai người họ gật đầu, chưa thì đã gặp khó khăn rồi. Liếc mắt nhìn xung quanh nhìn đến một vật chói phát ra trong tan cây kia môi nở nụ cười, khẽ nói :
"Tây Hạ Thi Hàm thấy thứ đó không?" tay cô chỉ vào món đồ trên cây kia.
"Máy theo dõi?" Tây Hạ nhỏ giọng kinh ngạc.
"Đúng vậy, nên chắc chắn bên đó có đồ vật."
"Nhưng mà bên đó là đội trường Khắc Nhĩ. " Thi hàm có chút lo lắng nghĩ.
"Có vẻ họ chưa nhìn ra , sẽ rời đi nhanh thôi."
Quả nhiên như cô đoán, những người đó tìm không thấy đành hái trái dại gần đó bỏ túi rời đi. Đợi họ đi, cả ba qua bên đó.
"Tây Hạ Thi Hàm hai nggười nhìn trong hồ nước, dưới mấy tảng đá lớn ."
Còn cô thì nhìn quanh các thân cây, phút trôi qua Tây Hạ giọng vui sướng :
"Tìm được rồi. Là một phần đồ hộp."
"Tốt lắm."
"Em cũng tìm được một con dao."
"Tìm được món rồi, bên này tôi tìm không thấy."
"Có lẽ hết rồi không chừng."
"Có thể." gật đầu đồng ý. Linh quang chợt loé, cô đi về phía thân cây được giấu máy theo dõi kia, nhanh chóng leo lên đó, mò ra sau máy, cười khẽ :
"Tìm được rồi." là một cây súng bắn màu để hạ người.
"Oa~ chúng ta có thể ra tay rồi." Tây Hạ hai mắt sáng ngời.
"Tuy tốt nhưng trong đây chỉ có viên màu, chỉ hạ được một đội, cần tìm thêm màu hoặc đồ vật khác." Thi Hàm lúc này lại rất thành thạo phân tích ra.
"Đúng thế."
"Vậy ta đi tiếp sao?"
"Ừm. Lần này chúng ta đi dọc theo bờ sông xem còn gì không, không thì sẽ đi về phía rừng."
Bên này thuận lợi tìm được đồ, bên kia Hứa khinh Tư cũng không kém, cô ta tìm được một túi gia vị đầy đủ và bóng ném,ném vào ai thì loại thành viên đó. Đương nhiên cũng chỉ có quả.
"Chúng ta đi tiếp đi."
"Khinh tư trên đây Mạn ca bảo chỗ này sẽ có đồ. Vừa lúc cách chúng ta khá gần." Minh Nguyệt chỉ vào chấm đỏ cho làm sẵn.
"Vậy đi thôi. Đây mỗi người giữ quả đi, gặp nguy hiểm ném ra. " cô ta chia cho hai người họ.
"Hảo."
Quay lại bên chỗ cô, gặp tình huống vô cùng khó coi. Trước mặt cô là Quý Thần Hi thần sắc ôn nhu nhìn mình,
Thật là nghiệt duyên mà! Sao đi đâu cũng đụng mấy tên bệnh này hết vậy.
"Tiểu mạn đi chung đi."
"Nếu anh muốn không còn chơi được nữa." giơ súng màu chỉ vào hắn.
"Em nỡ sao."
Nỡ? Cô nào dám. Cô còn hận cây súng này không phải súng thật một viên đạn bắn chết tên này trước mặt cô.
"Anh đoán xem."
Quý Thần Hi không nói, hắn nhìn ra cô muốn giết hắn. Vừa rồi tia sát ý xẹt qua đáy mắt cô bị hắn nắm lấy rõ ràng.
"Hảo. Anh đùa thôi."
"Tránh xa tôi ra." tất cả các người, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi càng tốt.
Hắn cười không nói. Đời này chỉ e là cô và hắn dây dưa không rời.
Xung quanh đồng đội của Quý Thần Hi thần sắc sâu kín nhìn cả hai. Làm nhiệm vụ vô tình phát hiện ra bí mật ! Nam thần truy nữ thần bị người ghét bỏ còn đuổi đi. Quá là kịch tính được chưa!
Kiều Thi Hàm nhìn hắn môi mím chặt, ánh mắt đầy chán ghét qua tia sáng rồi biến mất, trở về vẻ ôn nhu lạ thường. Tây Hạ mờ mịt nhìn cô nàng cũng không ngốc đến nỗi nhìn không ra. Và cũng rất không mừng tên này.
"Chị đi thôi " Thi Hàm tiến lên, ôm lấy tay cô thân mật dựa sát vào nhìn cô cười.
"Ừm." cô cũng không muốn ở đây thêm tí nào.
Lúc đi ngang qua hắn, ở góc độ mà cô không thấy Thi hàm khẽ mở miệng không tiếng động nói:
"Đời này chị ấy là của tôi."
Quý Thần Hi ánh mắt tối tăm nhìn bóng dáng người rời đi cảm nhận không khí phi diệu, xung quanh người còn lại mặt nhìn nhau.
"Đi thôi." hắn lên tiếng nhấc chân đi hướng cô vừa đi. Cô muốn tránh hắn, vậy thì hắn càng muốn cho cô biết điều đó mãi cũng không thể.
Lại nghĩ đến lúc này, tình hình ở bên kia cô vẫn chưa biết chuyện đang diễn ra ở trong thành phố mà hắn càng không muốn cho cô biết . Tên kia đã trở lại, đây là lý do hắn muốn cô tiếp nhận hắn, vì để không xảy ra sai lầm nào nữa có lẽ bọn hắn đã đạt chung nhận thức này hắn phải ra tay trước khi còn quá muộn.
Quý Thần Hi luôn là như thế,không chỉ hắn tất cả bọn họ đều như thế cao ngạo độc đoán chỉ đặt suy nghĩ của bản thân vào người khác, luôn phảng phất như nắm giữ mọi thế cờ trong tay lại không biết rằng con cờ họ cho là trong tay đã bị không còn từ lâu rồi.
Mặt nước tĩnh lặng này, ai sẽ là người đầu tiên ném viên đá đầu tiên khiến nó dậy sóng rồi biến thành bão tố vào đây?
END.
Bình chọn và comment ý kiến dưới nhé.