Sau lần nói chuyện với Hoắc Ngạo Luân, cô liền âm thầm điều tra một số chuyện nhưng chuyện gì thì không ai biết.
Lần trước, sau khi hẹn Tây Hạ bảo cô nàng làm việc cho mình. Cô đưa địa chỉ cho Tây Hạ đến một căn nhà nhỏ trên núi bí mật của mình và giao công việc.
Tây Hạ xuống xe,đưa tiền cho bác tài xế xe liền theo chủ dẫn của cô đến đi theo lối mòn của cô chỉ.
Theo chỉ điểm của cô, Tây Hạ đi đến một căn nhà bị bỏ hoang đóng tro bụi trong rừng. Do dự đẩy cửa ra, cô nàng khẽ gọi:
"Mạn ca?" đáp lại là tiếng gió của rừng cây xào xạc.
Ực..
Nuốt nước bọt, Tây hạ có chút co quắp. Sao cô lại hẹn ở chỗ này?
Ting...ting...
Chuông điện thoại trong túi cô nàng vang lên, làm giật mình , lấy điện thoại ra thấy đó là tin nhắn cô gửi đến :
[Đi đến khung tranh lớn cũ trên tường]
Nhìn tin nhắn, Tây Hạ làm theo, đưa mắt nhìn căn nhà hoang nhỏ cũ kĩ thấy một bức tranh cũ nát không mấy đáng chú ý thì làm theo chỉ dẫn của cô và đến chỗ khung tranh sau đó tiếp tục nhận tin nhắn từ cô:
[Xoay chuôi đèn trên chiếc bàn nó sẽ mở]
Tây Hạ thấy một chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh chỗ mình đứng đúng là bên trên còn một chiếc đèn nhỏ. Cô liền xoay chuôi đèn.
"Là cái này sao..."
Cạch...
Khung tranh cũ kia bỗng mở ra một cánh cửa sắt cứng cánh mới toang trên cửa có một cái bánh răng lớn không phù hợp với nơi này. Tây Hạ giật mình.
"A? ... tuyệt quá..." cô nàng ngạc nhiên nhìn cánh cửa thì điện thoại vang lên tin nhắn của cô:
[Vặn bánh răng sang trái lần, sau đó sang phải lần. ấn nút đỏ ]
Tây Hạ làm theo vặn sang trái lần...
Cạch...
Tiếng chốt khoá đầu tiên vang lên. Sau đó, lại văn sang phải lần...
Cạch...
Sau đó ấn nút đỏ giữa bánh răng.
Cạch...cạch...kéttt...
Tiếng cánh cửa sắt mở ra. Trước mặt Tây hạ là một lối đi bằng cầu thang trải sâu xuống dưới kì lạ. Khẽ nắm chặt tay, Đi theo bật thang xuống dưới đến khi dừng lại ở một căn phòng nhỏ.
Tây Hạ nhìn bài trí căn phòng giống như một căn phòng khách thu gọn vậy, sạch sẽ gọn gàng.
"Đã đến rồi." Giọng Kiều tuyết Mạn từ trong phòng truyền đến tiếp theo là thân ảnh của cô. Tay cô cầm chiếc điện thoại có lẽ dùng để nhắn tin với cô vừa rồi.
"Mạn ca? Chỗ này là...?" sao lại đưa cô nàng đến đây.
"Đừng lo tôi không làm gì cô đâu. Tôi có chuyện cần cô làm."
Nghe vậy, Tây hạ đường thẳng người lại, nghiêm túc hỏi cô:" Chuyện gì vậy ạ? Chỉ cần em làm được thì lên núi đao, xuống biển lửa em cũng ..."
"Được rồi. Không cần cô khoa trương như vậy. Đi theo tôi." Kiều Tuyết Mạn đi đến một căn phòng, Tây Hạ theo sau.
Cô đưa cô nàng đến một căn phòng toàn là máy tính và thiết bị. Tây Hạ kinh ngạc nhìn căn phòng lại thấy trên màng hình quan sát camera càng kinh nghi hơn. Trong những màn hình quan sát này, có hình ảnh căn nhà hoang vừa rồi bao quát toàn bộ chỗ cô nàng đứng. Hèn chi lúc nãy cô chỉ nhắn tin thôi cũng đúng.
Còn những màn hình theo dõi khác càng ngạc nhiên hơn bởi vì Tây Hạ nhìn thấy được cô theo dõi không chỉ một người mà là rất nhiều trong đó có cả Hứa Khinh Tư và Kiều Thi Hàm, còn có toàn bộ Kiều gia từ trên xuống dưới, ....
"Ngạc nhiên sao?" cô đứng bên cạnh nhìn hành động kinh ngạc của Tây hạ thản nhiên hỏi.
"Vâng ạ!" cô nàng thành thật gật đầu
"Thấy thế nào?" Kiều Tuyết Mạn bỗng hỏi một câu không rõ ý vị.
"Hả? Làm sao ạ?"
"Tôi đáng sợ? Ngay cả người thân hay bạn bè tốt nhất tôi đều theo dõi họ." nói cô nhìn sâu vào Tây Hạ.
Nghe vậy, cô nàng đầu tiên là kinh ngạc rồi đến nghi hoặc rồi lắc đầu:
"Cái đó,em cũng không biết nữa. Em không cảm thấy chị đáng sợ chỉ cảm thấy..." cô nàng do dự nhìn cô ấp úng.
"Làm sao?"
"Chị...có chút cô đơn. Ý em là không biết nói sao nhưng cứ có cảm giác dù chị đang cười hay chị bên cạnh người thân nhất nhưng chị vẫn lạnh lẽo không ai đến gần được chị vậy ... Chính là như vậy.." nói xong lại liếc mắt nhìn cô sợ mình nói sai gì đó.
Nhưng Kiều Tuyết Mạn nghe xong lại cười đơn giản nói:
"Quả nhiên là người tôi chọn. cảm ơn cô."
"Dạ?" không rõ cô cảm ơn vì lý do gì cả.
"Đến đây. Tôi dạy cô chuyện này rất đơn giản."
"Vâng"
"Làm như này...rồi thế này...đúng vậy.."
Cả hai trong căn phòng, cô dạy Tây Hạ suốt tiếng đồng hồ trong đó. đến khi kết thúc Tây Hạ chỉ thấy đầu óc lâng lâng không tin được chuyện cô muốn mình làm.
"Đừng nói chuyện hôm nay cho bất cứ ai cả." Trước khi rời đi cô dặn dò cô nàng.
"Vâng em hiểu rồi." gật đầu chắc chắn.
Kiều Tuyết Mạn không nói chỉ nheo mắt lại: " Tốt nhất là thế."
Tây Hạ gật đầu như giã tỏi. Đến khi được cô đưa rời đi mới kinh sợ. không tin bản thân vừa rồi làm được chuyện lớn như vậy cô thế mà dạy cho cô nàng xâm nhập vào bộ máy thông tin của người khác.
END.
Nhớ để lại một like (bình chọn ) và bình luận ý kiến cho tác giả để động lực ra chuyện hơn. Nếu hơn ,K like tác giả sẽ bão chap.