Để chuẩn bị cho cuộc họp phản công, Fred và Basten cũng đã quay trở lại.
Điểm hay của kĩ năng di chuyển bóng tối là bạn có thể dễ dàng quay lại ngay cả khi đang ở một nơi xa.
Trong phòng ở nhà trọ, tôi trải một tờ giấy lên một chiếc bàn nhỏ để tóm tắt những điểm chính.
Khi tất cả đã sẵn sàng, Reinhardt hỏi tôi một câu.
[Kent-sama, ngài còn nhớ ba vấn đề mà tôi đã nói trước đó chứ?]
[Cách thức giải cứu, nơi tiếp nhận và nội gián đúng không?]
[Đúng vậy, nơi tiếp nhận là lời hứa hợp tác từ Klaus-dono, vì vậy chỉ còn lại hai vấn đề.]
[Đúng, nhưng ta cũng muốn làm tổn thương người kia, ta không tin tưởng nếu cứ mặc kệ cô ta, và ta cảm thấy mình sẽ bị đánh giá thấp trong các cuộc đàm phán.]
[Đúng, vì vậy hãy thêm một đòn phản công như một vật phẩm kèm theo.]
[Cách thức giải cứu, nội gián và phương pháp phản công.]
Tôi sẽ viết những nội dung này lên tờ giấy đã trải ra.
Nếu tôi viết nó bằng tiếng Nhật, Reinhardt và những người khác sẽ không thể đọc được.
Nếu Amanda-san hoặc Meisa-chan nhìn thấy nó, họ có thể nghi ngờ, vì vậy tôi dự định giữ bản ghi nhớ trong không gian lưu trữ bóng tối.
[Trước hết là cách thức giải cứu. Nhưng vì phát hiện ra rằng không thể sử dụng di chuyển bóng tối, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vượt qua Devil's Forest, nhưng điều đầu tiên cần làm là phải đưa họ ra khỏi đồn trú.]
[Nhưng tốt hơn hết là giải cứu tất cả mọi người cùng một lúc, phải không?]
[Đúng vậy, đó là lý tưởng. Họ sẽ cảnh giác nếu chúng ta chia thành nhiều nhóm và chúng ta có nhiều khả năng dễ mất đi lợi thế hơn.]
[Lợi thế của chúng ta chính là khả năng di chuyển tự do trong bóng tối phải không?]
[Tất nhiên, nhưng việc tồn tại của chúng ta là một bí mật, đó cũng là một lợi thế.]
[Phải rồi, bọn chúng nghĩ rằng ta đã chết.]
[Đúng vậy, nếu bọn chúng không nghĩ ngài còn sống, chúng sẽ không cảnh giác với ngài.]
[Ra là thế, sẽ dễ dàng hơn để làm nhiều thứ khác nhau nếu bọn chúng mất cảnh giác.]
Chúng tôi đang cố gắng giải cứu các bạn cùng lớp của tôi, nhưng đối với Camilla, người không biết đến sự tồn tại của chúng tôi, cô ta chỉ nên nghĩ đến việc không để các bạn cùng lớp của tôi trốn thoát.
Tất nhiên, cô ta nên ít cảnh giác hơn.
[Điều đó có nghĩa là cô ta không nên biết đến sự tồn tại của chúng ta, phải không?]
[Chắc chắn rồi, ví dụ như ngay cả khi tôi được biết đến, thì đó cũng chỉ là một con quái vật không xác định, nhưng Kent-sama với mái tóc đen và đôi mắt đen không nên bị nhìn thấy cho đến khi việc giải cứu tất cả bọn họ hoàn thành.]
Có lẽ tốt hơn nếu để Reinhardt hành động một cách công khai. Nếu như vậy, họ có thể nghĩ anh ta là một con quái vật được phe Volzard triệu hồi, và trên hết, các bạn cùng lớp của tôi sẽ không nghĩ rằng anh ta thuộc phe họ.
Ý tôi là, liệu chúng ta có thể giải cứu tất cả mọi người khỏi đồn trú cùng một lúc không?
Đồn trú được bao quanh bởi những bức tường cao, và có một trạm gác của lính canh ở cổng chính kiên cố.
Vị trí này nằm ở ngoại ô thành phố, nhưng bạn phải vượt qua sông để đi về phía Devil's Forest, và cây cầu là một cây cầu kéo để ngăn chặn sự xâm nhập của quái vật.
Tất nhiên, có một cái chòi canh trên cầu kéo, và dù bạn có suy nghĩ thế nào thì việc trốn thoát mà không gây tiếng động dường như là điều không thể.
Tất nhiên, nếu gây ra náo loạn thì chúng tôi sẽ bị truy đuổi, việc giải cứu sẽ khó khăn hơn.
[Hmm...tất cả mọi người cùng một lúc...thật khó khăn.]
[Kent-sama...tôi có ý này...]
[Ý gì? Nói ta nghe xem?]
[Ngài nghĩ sao về việc lợi dụng trận thực chiến trong Devil's Forest...?]
Ý tưởng của Fred là giải cứu các bạn cùng lớp của tôi trong trận thực chiến sắp tới ở Devil's Forest.
Điều này sẽ giúp chúng tôi tiết kiệm công sức giải cứu khỏi đồn trú, và tất nhiên, khả năng xảy ra náo loạn cũng thấp hơn nhiều.
[Kent-sama, đây có thể là một ý tưởng hay, số lượng lính đi theo họ vào lúc đó sẽ bị hạn chế, và không cần lo lắng về việc quân tiếp viện đến.]
[Ừ, nếu bọn chúng không nghĩ đến việc chúng ta có mặt ở đó, chúng sẽ chỉ lo lắng về việc những người tham gia có thể bỏ trốn.]
[Không, Kent-sama, bọn chúng không lo lắng về việc sẽ có người trốn thoát bởi nếu họ bị bỏ lại trong Devil's Forest...]
[Ra vậy, bọn họ không có nơi nào để về.]
[Đúng vậy, ngay cả khi họ trốn thoát khỏi đó, họ cũng không thể trốn thoát với chiếc vòng tay nô lệ được, vì vậy cuối cùng họ vẫn phải quay trở lại đồn trú.]
Trong tình huống gần như không lo bị trốn thoát, không cần tính đến việc giải cứu từ bên ngoài, tôi cảm thấy người dẫn đầu các hiệp sĩ không được thận trọng lắm.
Sau đó, kế hoạch giải cứu sẽ được tiến hành như thế nào?
Khi tôi đang vắt óc suy nghĩ, Basten nảy ra một ý tưởng.
[Kent-sama, chẳng phải tốt hơn là chúng ta tấn công bọn chúng như một con quái vật sao?]
[Tấn công họ, các bạn cùng lớp của ta không phải là đối thủ Basten.]
[Tôi biết, vì vậy có thể hơi đau đớn một chút, nhưng ngài nghĩ sao về việc khống chế các bạn cùng lớp và giết các hiệp sĩ đi theo họ?]
[Ra là thế...hmm...nhưng...]
[Có vấn đề gì sao?]
[Có cần thiết phải giết các hiệp sĩ đi theo họ hay không?]
[Nếu ngài không loại bỏ chúng thì sẽ để lại những hậu quả khôn lường.]
[Hmm...]
Chắc chắn như Basten nói, nếu tôi giết các hiệp sĩ thì tôi không cần phải lo lắng về việc thông tin bị rò rỉ.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu bọn chúng sống sót trở về, thông tin về các skeleton không xác định sẽ bị rò rỉ và khiến chúng cảnh giác hơn.
Tuy nhiên, nếu chúng ta giết họ, tôi cảm thấy nó sẽ gây ra hiềm khích và tôi sẽ không thể tiến hành tốt việc đàm phán để quay trở lại thế giới ban đầu.
Tôi suy nghĩ về những điều đó và hỏi ý kiến mọi người.
[Reinhardt, ngươi nghĩ sao?]
[Vâng, nếu ngài gây ra hiềm khích, các cuộc đàm phán sau này có thể thất bại. Mặt khác, nếu họ cảnh giác, việc giải cứu các bạn của ngài sẽ gặp khó khăn. Ngài phải nghĩ xem nên ưu tiên cái nào?]
[Ừ, ta sợ chúng ta không thể quay lại thế giới ban đầu, nên nếu có thể ta không muốn giết bất cứ ai cả. Basten, ngươi có thể làm được điều không?]
[Cứ để chúng tôi lo, chúng tôi sẽ giải quyết những khó khăn này thành từng phần nhỏ.]
[Cảm ơn, ta tin tưởng các ngươi.]
Tôi có thể thấy một con đường để giải cứu các bạn cùng lớp, vì vậy tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
[Kent-sama, ngài cần phải sẵn sàng tiến hành kế hoạch giải cứu.]
[Um, ta phải nói chuyện với Klaus-san, phải không?]
[Mặc dù vậy, nhưng để vượt qua được Devil's Forest sẽ phải mất hai đến ba ngày. Trong thời gian chờ đợi, ngài sẽ cần chuẩn bị nước, thức ăn, lều bạt, v.v.]
[Trước đây ta thường dựa vào các ngươi về chuyện ăn uống. Nếu số lượng người tăng lên, ta phải chuẩn bị cho đầy đủ...]
Theo như Reinhardt, hiệp sĩ Resenburg hoạt động theo đơn vị 5 người.
Trưởng đoàn sẽ xếp một chỉ huy vào một nhóm năm người và gom năm nhóm lại.
Người ta nói rằng các trưởng nhóm phụ trách điều khiển từng đội năm người, và trưởng đoàn là người điều khiển năm trưởng nhóm.
[Vậy, bọn chúng sẽ chuẩn bị bao nhiêu đơn vị năm người?]
[Tôi nghĩ rằng trận thực chiến trong Devil's Forest sẽ thay đổi tùy theo quy mô, nhưng tôi nghĩ rằng nó có thể bắt đầu với khoảng 20 người.]
[Vậy thì liệu có ổn không nếu ta chuẩn bị đồ đủ cho khoảng 30 người?]
[Vâng, ngài có thể đặt nó trong không gian lưu trữ bóng tối, vì vậy tốt hơn là nên có một khoảng dự phòng.]
Ngay cả khi tôi muốn giải cứu các bạn cùng lớp một cách nhanh chóng, tôi vẫn nhận thức rõ ràng rằng mình chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì.
Ngay từ đầu, tôi thậm chí không biết lấy một lượng lớn thức ăn hoặc lều bạt ở đâu.
[Kent-sama...đừng lo lắng...]
[Tại sao?]
[Ngài có thể lấy những thứ đó từ đồn trú...]
[Ra vậy...nhưng liệu bọn chúng có phát hiện ra không?]
[Nếu lấy ra từ phía sau...sẽ không bị phát hiện...]
Tôi yêu cầu Fred liệt kê các trang bị của đồn trú, có vẻ như chúng sẽ hữu ích.
Tất nhiên, số lượng trang bị được quản lý và số lượng vật phẩm được mang vào và mang ra đều được kiểm tra mỗi lần, nhưng tổng số chỉ được kiểm tra một lần trong một khoảng thời gian nhất định.
Do đó, nếu tôi sử dụng di chuyển bóng tối để lấy ra một lượng lớn vật phẩm từ phía sau, thì gần như không cần lo lắng rằng họ sẽ phát hiện ra cho đến khi tổng số được kiểm tra.
[Kent-sama, ngay cả khi bị phát hiện, chúng cũng sẽ không nhận ra sự tồn tại của chúng ta và sẽ nghi ngờ rằng nó đang bị một kẻ vô đạo đức nào đó đánh cắp, miễn là chúng ta không để lại dấu vết chúng ta sẽ không lo bị phát hiện.]
[Đúng vậy, Fred, ta xin lỗi, nhưng ta muốn ngươi lấy một số thứ mà ngươi nghĩ là cần thiết và đặt chúng vào không gian lưu trữ bóng tối.]
[Tuân lệnh...cứ giao cho tôi...]
Như vậy, tôi không cần phải lo lắng về những vật dụng cần thiết cho việc giải cứu.
Sau đó, tôi phải đưa mọi người đến Volzard và chào đón họ.
[Hmm...ta nghĩ tốt hơn là nên nói chuyện với người ở đồn trú...và lấy một chiếc vòng tay nô lệ...]
[Kent-sama... về chuyện vòng tay, tôi đã lấy được một cái...]
[Đúng như mong đợi của ta, Fred, ngươi làm việc nhanh thật.]
Tôi nhận chiếc vòng tay do Fred lấy ra từ không gian bóng tối.
Chiếc vòng tay trông giống như được chạm khắc bằng đá obsidian nhưng không nặng như vẻ ngoài của nó.
Khi tôi cầm chiếc vòng lên và tập trung ý thức, tự hỏi liệu có manh mối gì không thì hình ảnh ùa vào đầu tôi.
[Uh...đây là...]
[Chuyện gì vậy, Kent-sama?]
[Không giống như cái ta nhặt được trong Devil's Forest, có vẻ như một kỹ thuật rất phức tạp được khắc lên chiếc vòng này.]
[Có lẽ đó là thứ đặc biệt được tạo ra cho lần triệu hồi này.]
Chỉ một người, có lẽ là Camilla, có thể mở khóa vòng tay, nhưng có vẻ như người đeo vòng tay không thể sử dụng bạo lực chống lại những người được công nhận là cư dân Resenburg.
[Hmm, đúng là một kĩ thuật hiếm có. Nó thường thuộc sở hữu của một cá nhân và là kĩ thuật khiến họ không thể chống lại cá nhân đó.]
Reinhardt nói rằng một chiếc vòng tay nô lệ thông thường không được khắc ký hiệu ma thuật trước khi được đeo, mà được khắc kí hiệu ma thuật khi chủ nhân đeo nó lên nô lệ.
Khi tôi cố gắng mở chiếc vòng tay, nó thậm chí không bật ra dù tôi có kéo thêm nữa, và tôi hầu như không thể nhìn thấy một đường nối nào.
Khi tập trung ý thức trong trạng thái đó, chắc chắn nó bị khóa bởi kí hiệu ma thuật của người khác, không phải kí hiệu ma thuật của tôi.
Khi tôi tập trung ý thức hơn và ngắt quãng kí hiệu ma thuật, chiếc vòng tay tách thành hai mảnh với một tiếng lách cách nhỏ.
[Thành công rồi, ta cũng có thể tháo chiếc vòng tay này.]
[Đúng là Kent-sama có khác, tôi đã nghe nói rằng việc tháo vòng tay nô lệ cho một pháp sư thuộc tính bóng tối rất khó khăn.]
[Nếu giải cứu được các bạn cùng lớp, sao ta không vứt nó đi cùng máu của quái vật dính trên chiếc vòng mà ta tháo ra?]
[Tuyệt, nếu vậy thì trông bọn họ giống bị quái vật giết chứ hơn là được giải cứu.]
[Ừ, giống như ta, họ sẽ được coi là đã chết.]
Để giải cứu, tháo vòng tay, đưa họ đến Volzard và được chấp nhận, tôi nghĩ tốt hơn nên nói chuyện với người ở trạm gác để tránh nhầm lẫn.
[Trước mắt, sáng mai ta phải đến gặp Klaus-san trước rồi mới thông báo cho Kartz-san và Donovan-san biết.]
[Kent...cả thánh nữ nữa...]
[Uhm, nếu cô ấy nghĩ rằng có nhiều người chết cùng một lúc, lớp trưởng có thể sẽ lại ngã bệnh một lần nữa.]
Người cần liên lạc là Ayako-sensei, nhưng nếu chuyện này xảy ra, tôi muốn liên lạc với lớp trưởng và cho cô ấy biết mọi người đều khỏe mạnh ngay cả khi đang điều trị.
[Kent-sama, nếu ngài làm không tốt, chúng ta sẽ đi lợi thế của mình.]
[Ừ, nhưng nếu là lớp trưởng, ta nghĩ cô ấy sẽ ổn hơn Ayako-sensei.]
[Ngài vẫn định liên lạc với người đó sao?]
[Hmm...hãy xem tình hình thế nào... tốt hơn hết là không nên để lộ sự hiện diện của ta quá nhiều, phải không?]
[Nếu giải cứu từ đồn trú thì tốt hơn nên cho cô ấy biết, nhưng nếu giải cứu họ khỏi Devil's Forest thì đừng nên để cô ấy biết.]
Hiện tại, tôi sẽ tạm hoãn việc liên lạc với Ayako-sensei.
[Nhân tiện, Basten, thủ đô hoàng gia như thế nào?]
[Xin lỗi Kent-sama, thực ra tôi đã đến sa mạc Davira trước.]
[Không sao đâu, việc đến đâu trước không quan trọng, nên ổn cả thôi. Vậy sa mạc thế nào?]
[Vâng, thành thật mà nói, tình hình tồi tệ hơn tôi tưởng tượng.]
Theo Basten, thành phố từng giáp ranh với sa mạc đã hoàn toàn bị sa mạc hoá và trở thành một phần của sa mạc.
Ngược lại, nhiều thị trấn phía đông bị cát nuốt chửng, và ngay cả ở thị trấn nằm ở biên giới giáp với sa mạc, cát cũng đã đã tràn vào các cánh đồng và việc trồng trọt bị suy giảm.
Cuộc sống của người dân nghèo khổ, có lẽ là do mùa màng thất thu, và tình trạng trẻ em suy dinh dưỡng trở nên phổ biến.
[Nhưng thành phố Lastock không đến nỗi tệ như vậy, phải không?]
[Không giàu bằng Volzard... nhưng cũng không nghèo đến mức đó...]
[Trong trường hợp như đó, lãnh chúa hoặc gia đình hoàng gia không làm gì sao?]
[Đúng vậy, điều đó sẽ là bình thường.]
[Vấn đề là có chuyện gì bất thường đang xảy ra không?]
[Xin lỗi Kent-sama, giá mà tôi điều tra thủ đô hoàng gia...]
[Không, khi đó ta sẽ không biết tình trạng hiện tại của sa mạc, nên đó không phải trách nhiệm của Basten, dù ngươi có thể di chuyển bóng tối nhiều đến đâu đi nữa thì ngươi cũng chỉ có một thân thể, vì vậy ngươi không thể điều tra mọi thứ được.]
[Vâng, ngày mai tôi sẽ khám phá các hoạt động của giới quý tộc ở thủ đô hoàng gia, vì vậy hãy kiên nhẫn thêm một chút.]
[Ừ, đừng vội, và ngươi phải quay lại trong quá trình giải cứu, vì vậy không cần phải cố quá sức đâu.]
Rõ ràng vấn đề sa mạc hóa nghiêm trọng hơn dự kiến của tôi, và đây chắc chắn là lý do khiến Camilla sốt ruột.
[Nhưng nếu cô ta sốt ruột như vậy, sao không tự mình khai phá Devil's Forest?]
[Kent-sama, có lẽ là do không đủ người.]
[Uhm...ta không nghĩ là có đủ nhân lực cho một số đơn vị trong đồn trú...]
[Nhưng đó là vấn đề quốc gia, vậy tại sao không tập hợp người từ các khu vực khác?]
[Có lẽ lực lượng duy nhất mà công chúa có thể tự do điều động là nhân lực trong đồn trú đó.]
Bằng cách nào đó, từ những thông tin cho đến nay, có vẻ như những người khác ngoài Camilla không muốn thực hiện các biện pháp chống sa mạc hóa, và Camilla phải dựa vào ma thuật triệu hồi vì thiếu nhân lực để sử dụng.
Trong trường hợp đó, tôi nghĩ tốt hơn nên đối xử tử tế hơn với cô ta.
[Có chuyện gì vậy? Kent-sama?]
[Ta đã nói với ngươi rằng đất nước ta sống rất hòa bình, phải không?]
[Đúng vậy, nó hòa bình đến ngu ngốc...]
[Nó hơi khác một chút, nhưng không sao...đặc điểm của người dân nước ta là khó từ chối khi được yêu cầu.]
[Vậy ý ngài là bạn cùng lớp của ngài sẽ sẵn sàng hợp tác miễn là họ sắp xếp việc đãi ngộ và yêu cầu nó?]
[Đúng vậy, ma thuật chỉ tồn tại trong truyện cổ tích ở thế giới của bọn ta, và ý nghĩ sử dụng ma thuật thì vô cùng thú vị.]
[Nói cách khác, điều đó có nghĩa là công chúa đang làm sai sao?]
[Ừ, nếu bị đối xử như nô lệ, ngươi chỉ cảm thấy ghê tởm thôi, phải không?]
[Đúng vậy...tôi chắc chắn không khen ngợi cách đối xử của cô ta, nhưng chắc hẳn phải có lý do gì đó.]
[Chết tiệt...Ả công chúa độc ác đó, cô đang nghĩ gì vậy?]
Nếu hiểu được suy nghĩ của Camilla, tôi cảm thấy nó sẽ hữu ích trong việc giải cứu bạn cùng lớp, nhưng mặt khác, nếu hiểu lý lẽ của cô ta, tôi cảm thấy mình không thể trách cô ấy được.
[Kent-sama, chúng ta vẫn chưa có đủ thông tin. Hãy để Basten tìm hiểu thêm một chút trước khi suy nghĩ về điều đó.]
[Đúng vậy, nếu chỉ suy nghĩ dựa vào suy đoán thì rất có thể sẽ sai.]
[Vâng, đó có lẽ là một vấn đề ăn sâu vào giới hoàng gia và quý tộc.]
[Ugh...Ta không thể giải quyết vấn đề đó.]
Tôi không nghĩ mình có thể giải quyết một vấn đề liên quan đến một nhân vật vĩ đại ở một đất nước như vậy, và ngay cả việc chỉ nghe thôi cũng khiến tôi cảm thấy nặng nề.
[Đúng vậy, nếu vấn đề phát triển đến mức đó, thì nó không nằm trong tầm mà sức mạnh của một cá nhân có thể giải quyết được nữa rồi.]
[Này, Reinhardt và những người khác muốn làm gì?]
[Hả? Chúng tôi...sao?]
[Ừ, hình dáng của đất nước đã thay đổi so với thời Reinhardt và những người khác còn sống, và ta nghĩ rằng chỉ có những người mà ngươi không quen biết trong hoàng tộc, và những người sống ở đó, nhưng nó vẫn là đất nước nơi Reinhardt và những người khác từng sống, phải không?]
[Chắc chắn rồi, như Kent-sama nói, nhưng chúng tôi đã chết rồi...]
Lời nói của Reinhardt pha lẫn cảm giác ngượng ngùng.
[Đúng là như vậy. Nhưng Reinhardt và những người khác chính là những người đã nỗ lực làm việc để cải thiện đất nước và lãnh thổ, phải không? Vậy có ổn không nếu cứ để Resenburg như thế này?]
[Điều đó...thậm chí chưa được nghĩ tới.]
[Reinhardt, Basten và Fred đều ở lại để bảo vệ ta, nhưng dù sao thì ta vẫn hi vọng ước vọng của mọi người sẽ thành hiện thực.]
[Ước vọng của chúng tôi...?]
[Ừ, ưu tiên hàng đầu của ta là giải cứu tất cả bạn cùng lớp và đưa họ trở lại thế giới ban đầu, vì vậy ta phải nhờ đến sự giúp đỡ của Reinhardt, nhưng ta không muốn ép buộc các ngươi làm những điều mà bản thân không muốn làm.]
Có lẽ ngay cả lúc này, nếu tôi tận dụng hết khả năng của Reinhardt, tôi có thể giết tất cả binh lính trong doanh trại, giải cứu bạn cùng lớp, và ngay cả khi chúng tôi không thể trở về thế giới ban đầu. Biết đâu mọi chuyện sẽ được giải quyết bằng cách đe dọa Camilla sẽ giết tất cả người dân trong thành phố Lastock.
Nhưng tôi không nghĩ đó là cách thức mà Reinhardt mong muốn.
Một số hiệp sĩ trong doanh trại có thể là con cháu của họ hàng và người quen của Reinhardt.
Nếu chúng tôi giết Camilla và tất cả các hiệp sĩ có thể huy động được, thì các biện pháp chống sa mạc hóa có thể bị trì hoãn và nhiều người có thể chết.
Tuy nhiên, cũng có thể có những kẻ ở thủ đô đang hưởng thụ sung sướng mà không làm gì cả.
Cuối cùng, tôi không nghĩ Resenburg là tương lai mà Reinhardt và những người bạn của anh ấy mong đợi khi còn sống.
[Thế nào, Reinhardt?]
[Vâng, như ngài nói, Resenburg hiện tại không giống với tương lai chúng tôi mong muốn khi còn sống.]
[Đội trưởng, chúng ta không thể làm gì sao?]
[Cơ thể này là do Kent-sama ban tặng... Nếu nó có thể được sử dụng vì đất nước...vì nhân dân...]
Tình cảm của mọi người dành cho Resenburg dường như đang dâng lên.
[Kent-sama, tôi sẽ là thanh kiếm và tấm khiên của ngài, giúp ngài đạt được mong muốn. Nhưng nếu được phép, tôi muốn làm việc cho người dân Resenburg và cả người dân Landshelt.]
[Tất nhiên rồi, mọi người đều là gia đình của ta, vì vậy mong muốn của gia đình ta là mong muốn của ta.]
[Cảm ơn những lời của ngài, ba người chúng tôi sẽ phục vụ ngài bằng cả sinh mạng của mình.]
[Ừ, vậy thì hãy giải cứu bạn cùng lớp của ta, nhưng hãy làm theo cách giúp cho tương lai của Resenburg tươi sáng hơn, được chứ?]
[Tôi không phản đối.]
Thật sai lầm khi coi mọi người là điều đương nhiên trong khi cảm thấy tức giận vì bị đối xử như nô lệ.
Tôi sẽ tìm cách để thực hiện cả mong muốn của mình và mong muốn của mọi người.
[Tôi hi vọng Kent-sama sẽ trở thành vua...]
[Này Fred, ngươi đang nói gì vậy, ta không muốn làm vua.]
[Không, ở độ tuổi đó không sao cả vì ngài chỉ cần nhìn vào bản đồ là có thể nhận ra vấn đề về sa mạc hóa.]
[Không, Basten, ta chỉ từng cờ nghe nói về sa mạc hóa trong một lớp học ở trường.]
[Buahahaha, nếu hoàng gia đang làm điều gì ngớ ngẩn, hãy quét sạch chúng và để Kent-sama cai trị đất nước.]
[Ừ...Vua Kent...Tuyệt vời!]
[Cướp nước sao? Tay tôi đang ngứa ngáy hết rồi đây. ]
[Ta không thể làm thế được, ta không thể làm vua nên ta sẽ không làm thế. Này, các ngươi có đang nghe ta nói không đấy?]
Này? Có thể là do tôi tưởng tượng ra nhưng mọi người đang bắt đầu một cuộc tham vấn rắc rối, phải không? Hả? Này, hãy nói rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi thôi đi...