"Thật vớ vẩn! Chuyện quái gì đang diễn ra vậy, mau giải thích đi!"
Người đang hét lên trước mặt một người lính là Funayama, một học sinh cá biệt trong lớp.
"Aah, cậu ấy lại làm vậy rồi"
Mọi người trong lớp thờ ơ trước hành động của Funayama, đơn giản là bởi đó là chuyện xảy ra hàng ngày ở lớp chúng tôi.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu cậu ta tỏ ra thái độ đó với một giáo viên nhưng cậu ta đang đối mặt với một người lính đấy, mong rằng không có chuyện gì xảy đến với cậu ta.
Nhân tiện, tên tôi là Kokubu Kento, là một Chunni và có vẻ như lớp của tôi đã bị triệu hồi sang một thế giới khác.
Cách đây không lâu, chúng tôi vẫn đang học tiết thứ ba tại một trường trung học ở Tokyo thì đột nhiên những ánh sáng, biểu tượng ma thuật xuất hiện bao trùm lên chúng tôi và toàn bộ tầng ba của trường.
Ít nhất đó là những gì tôi được nghe kể lại, bởi lúc đó tôi còn đang chìm trong giấc ngủ của mình. Tôi chỉ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng hét của các bạn nữ xung quanh. Thật tiếc khi đã bỏ lỡ khoảnh khắc đó.
Và bởi chỉ có tầng ba của toà nhà bị dịch chuyển đi có nghĩa là ngay sau đó tầng bốn sẽ bất ngờ bị sập xuống. Một thảm hoạ lớn sẽ diễn ra, điều đó sẽ gây ra hỗn loạn trên toàn thế giới.
Tôi tự hỏi liệu CIA,MI6, Interpol...có tham gia vào cuộc điều tra này không.
Nếu có thể trở về thế giới cũ, chắc chắn chúng tôi sẽ bị vây quanh bởi cánh nhà báo.
Khi tôi đang mải suy nghĩ thì một người có vẻ là thủ lĩnh của đám lính kia bước vào.
Đó là một cô gái tóc vàng xinh đẹp, cô khoác trên mình bộ áo giáp vàng sáng bóng và toát lên một khí chất khác biệt với tất cả những kẻ còn lại.
"Trật tự! Tôi, Camilla Resenburg, đệ tam công chúa của Vương quốc Resenburg là người đã triệu hồi mọi người tới đây."
Oh, công chúa đến rồi sao, đây thực sự là công chúa của một thế giới khác sao?
Mọi người trong lớp đều đồng loạt lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp ảnh.
Những người lính vây quanh chúng tôi đang cảnh giác với những hành động đó, trông họ có vẻ đang tò mò với điều đang được thấy.
Tên khốn Funayama đang tiến lại gần công chúa.
Và thêm điều nữa là tại sao chúng tôi có thể hiểu được điều mà bọn họ đang nói?
"Vậy thưa công chúa, cô là người đã triệu hồi những anh hùng đến đây phải không? Vậy tại sao chúng tôi lại không được hưởng sự tiếp đãi tốt hơn nhỉ? Và nếu muốn, cô có thể phục vụ riêng cho tôi vào ban đêm."
Funayama là một người sở hữu ngoại hình to lớn với chiều cao hơn 1m8 và nặng hơn 100kg, và có vẻ như hắn ta là một tuyển thủ từ clb sumo.
Hắn ta đáng sợ đến mức khiến cho Ayako Sugiyama, một giáo viên thực tập phải khóc khi bị hắn chỉ trích ngay trong lớp.
Mặt khác, công chúa tuy sở hữu bề ngoài nhỏ con hơn Funayama nhưng cô không hề sợ hãi hắn ta chút nào.
Đúng là công chúa có khác, khí chất hoàng gia toát ra từ người cô ấy thật uy nghiêm.
"Ngươi đừng có mà nhầm lẫn! Để ta nói cho người biết, ngươi không phải anh hùng mà chỉ là một binh lính bù đắp cho những người đã chết trước đó mà thôi."
Huh, đây rõ ràng là triệu hồi anh hùng, nhưng tôi tự hỏi người lính được nhắc đến ở đây nghĩa là gì?
Mọi người trong lớp ai cũng để lộ ra một vẻ mặt đầy bối rối.
"Trật tự! Các ngươi có hai lựa chọn: phục tùng như một người lính, nhận thưởng rồi quay về nhà hoặc chết."
Có vẻ đó là những lựa chọn mà chúng tôi có ở thời điểm hiện tại.
"Thật là nhảm nhí! Không có lý do gì để chúng tôi phải nghe theo lệnh của cô"
Tên khốn Funayama cố vươn tay tóm lấy công chúa, nhưng ngược lại hắn mới là người dễ dàng bị khống chế.
"Geh,...cô...,buông tôi ra!"
Tất nhiên là không đời nào có chuyện cô công chúa đó lại nghe theo cả, cô ấy tóm lấy cổ Funayama và nhấc hắn ta lên chỉ bằng tay trái.
"Đừng bắt ta phải nhắc lại nhiều lần! Ta không phải là người kiên nhẫn đâu ngươi biết không.
Chọn đi: phục tùng ta hay chết?"
Oh, Funayama bị công chúa ném đi như một đống rác, còn tôi thì chỉ biết ngoan ngoãn đứng nhìn.
Khi tôi đang nghĩ vậy, lớp trưởng đã tiến lại gần công chúa.
Yuika Asakawa, lớp trưởng của lớp tôi là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen thẳng.
"Tôi có thể hỏi một câu được không?"
"Được thôi!"
"Cảm ơn. Cô nói nếu chúng tôi nghe theo cô thì có thể nhận lấy phần thưởng và trở về nhà, nhưng có cách nào để quay lại thế giới của chúng tôi hay không?"
"Tất nhiên là có rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu một con quái vật nằm ngoài tầm kiểm soát xuất hiện thông qua phép triệu hồi? Đó sẽ là một mối nguy hiểm nếu nó không được gửi trả lại ngay lập tức. Phép triệu hồi sẽ không thể thực hiện được nếu không có phép hoàn trả."
Công chúa trả lời một cách đầy tự tin.
Lớp trưởng và mọi người xung quanh tỏ ra nhẹ nhõm khi nghe được những lời đó của công chúa.
"Nếu mọi người không còn thắc mắc gì khác thì sau đây sẽ là lúc kiểm tra năng lực ma thuật của từng người."
Eh,tôi tự hỏi liệu một người không thuộc thế giới này như tôi có thể sử dụng được phép thuật hay không?
Chẳng lẽ là nó? Thời khắc mà những cheat skills được bộc lộ phải không?
"Việc kiểm tra sẽ được thực hiện bằng cách sử dụng một vật phẩm có tên " Evil Eye Crystal".
"Nếu một người đặt tay vào nó, người đó có thể thấy được những thuộc tính của bản thân.
Và bọn ta không có nhiều thời gian đâu, vì vậy nhanh lại đây đi."
Ba quả cầu pha lê có đường kính khoảng 30cm được chuẩn bị sẵn, sau đó từng người trong chúng tôi bắt đầu tiến đến để kiểm tra.
"Xanh lá, thuộc tính gió, trung cấp. Tiếp theo!
Xanh lam, thuộc tính nước, cao cấp. Tiếp theo..."
Dễ dàng nhận thấy, việc viên đá phát ra màu gì sẽ cho thấy thuộc tính của người dùng, còn cường độ ánh sáng sẽ đại diện cho lượng ma lực của bản thân người đó.
Khi quan sát buổi kiểm tra, thuộc tính chiếm đa phần là đất và gió, còn lửa và nước chiếm thiểu số.
Khi một người hoàn thành việc kiểm tra, họ đeo lên tay trái một chiếc vòng tay, trông nó giống như một viên đá hắc thạch được chạm khắc và nó có tác dụng ngăn người đó mất kiểm soát lượng ma lực của bản thân.
Ngay cả như vậy, một người phụ nữ đang liên tục đưa ra các đánh giá, trông cô ấy thật xinh đẹp và đáng tin.
Oh, tiếp theo là đến lượt của lớp trưởng.
"Tiếp theo! Ôi...mắt tôi.."
Ngay khi lớp trưởng đặt tay vào quả cầu pha lê, một ánh sáng trắng cường độ lớn toả ra bao trùm khắp căn phòng.
"Chà, lượng ma lực và thuộc tính ánh sáng này, nó thật sự khác biệt với những người khác. Cô đã làm rất tốt, cố lên nhé."
Tôi nghe các binh lính khác thì thầm " Thánh Nữ-sama..." nhưng cô ấy là lớp trưởng của chúng tôi nên đừng hòng mà có được cô ấy.
Sau đó, một vụ nổ nhẹ diễn ra trong phòng. Hoá ra đó là do một anh chàng bên clb bóng rổ sở hữu một thuộc tính lửa hiếm có.
Trong khi tôi đang suy nghĩ như vậy thì cuối cùng cũng đến lượt tôi.
Vậy thì không thể tránh được rồi, để xem tôi sẽ nhận được loại cheat nào đây.
"Đừng đùa với tao, tại sao mày lại không hoạt động!?"
Tôi vô tình hét lên khi quả cầu pha lê không hề toả sáng một chút nào.
"Evil Eye Crystal, nó hoàn toàn không hề phát sáng ,dù chỉ là một chút."
"A..cái này...thất bại rồi sao..."
Onee-chan, người phụ nữ trước đó có nhiệm vụ đánh giá năng lực của chúng tôi đang nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, nhưng có lẽ sự thật là tôi không thể sử dụng được ma thuật...
"Thật đáng thất vọng, thứ rác rưởi đó."
"Được rồi, tiếp theo chạm vào cái này đi."
Sau đó, Onee-san lấy ra một quả cầu pha lê với đường kính khoảng 10cm.
Tôi không hiểu sao viên pha lê đó lại bị vỡ khi lớp trưởng chạm tay vào.
Tôi đang là tâm điểm của sự chú ý, tôi có linh cảm rất xấu về viên pha lê nó, điều đấy khiến tôi không muốn chạm vào nó một chút nào. Nhưng cô công chúa đang nhìn tôi với một vẻ mặt sốt ruột nên tôi không còn lựa chọn nào khác.
"Lần này...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Ah...đây hoàn toàn là thứ phế phẩm, thỉnh thoảng điều đó cũng xảy ra, nhưng không ai nghĩ tới việc một người triệu hồi sẽ gặp phải nó cả."
Theo Onee-san, tôi một người được triệu hồi không mạnh bằng anh hùng, thậm chí còn thua cả một tên dân thường.
Tôi thậm chí còn không tin vào điều đó, thật là một trò đùa bịp bợm. Tôi không thể sử dụng được ma thuật dù cho đã đi sang một thế giới khác sao.
"Camilla-sama, ngài định làm gì với thứ này?"
"Hmm..ném hắn ta đi đâu đó đi, đừng để hắn ta gây phiền phức cho chúng ta!"
Ánh mắt long lanh trước đó của công chúa khi nhìn thấy lớp trưởng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó cô ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một thứ rác rưởi, một con sâu bọ không đáng bận tâm.
Có vẻ như tôi đang cảm thấy lo lắng và sắp thức tỉnh một điều gì đó.
Oh, tôi không nhận được vòng tay, có phải do nó không có tác dụng gì cả bởi tôi không thể sử dụng ma thuật?
"Gyahaha, thằng đần Babu, mày chỉ là thứ rác rưởi, một thất bại không hơn không kém."
Thằng khốn Funayama, hắn ta đang chế nhạo tôi, kiểu gì hắn cũng thất bại cho mà xem.
Nhân tiện thì Babu là cách gọi xúc phạm của hắn dành cho tôi, gọi tắt là Babu, Kokubu ngu ngốc.
"Tiếp theo, cho ta thấy khả năng của ngươi nào."
"Được thôi, tôi sẽ cho ông thấy sức mạnh ma thuật rực cháy của tôi!"
Rất tiếc, đến lượt Funayama đó là một sự thất bại, thất bại cực lớn đối với hắn.
"Màu vàng, thuộc tính thổ, hạ cấp,chỉ được cái to xác.Tiếp theo!"
"Uhyahyahya, Funayama đang phô ra một khuôn mặt cực kỳ bất lực, tôi biết khuôn mặt đó, tôi đã từng thấy nó trong một cuốn sách khiêu dâm."
Điều đó giống như nghe bạn gái của bạn nhận xét tiêu cực về cậu nhỏ khi cả hai đang ở trên giường với nhau vậy.
Uhh, Onee-san làm tốt lắm, tuyệt vời!
Khi tôi đang chế nhạo Funayama ở trong lòng thì buổi kiểm tra đã kết thúc và tôi là người duy nhất không thể sử dụng ma thuật.
Bất chấp việc tôi đang cảm thấy cực kỳ chán nản, những binh lính nhanh chóng rút lui khỏi căn phòng.
Hiện tại chỉ còn công chúa, lớp trưởng và Onee-san phụ trách cho việc kiểm tra vừa qua.
"Vậy ngài sẽ làm gì tiếp theo, Camilla?"
"Hãy cứ để cậu ta đi tới bất kì đâu mà cậu ta muốn."
Ôi, tôi thật sự đã bị bọn họ vứt bỏ một cách không thương tiếc.
"Chờ một chút, cậu ta là một thành viên của lớp tôi, các người không thể bỏ rơi cậu ấy như vậy được."
Nghiêm túc mà nói, lớp trưởng lúc này trông như một thiên thần vậy. Hãy coi tôi là con chó của cậu, tôi sẽ ở bên cạnh cậu suốt đời.
"Hmm...tôi không cần một thứ rác rưởi như cậu ta làm cấp dưới của mình. Thật phí phạm khi sử dụng những đồng thuế của người dân dành cho cậu ta."
"Chuyện đó... việc bị triệu hồi đến thế giới này là việc chúng tôi không hề mong muốn nên thật tệ khi phải bỏ rơi cậu ta chỉ vì cậu ấy không thể sử dụng ma thuật."
"Hmm... được rồi, tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội."
Công chúa nói trong khi nở một nụ cười xấu xa. Tôi có linh cảm xấu về việc này...