Ngày 2 tháng 10, trăng đêm nay mỏng như tờ giấy đang lững lờ trôi trên bầu trời.
Chào buổi tối mọi người, tôi là Kent. Hiện giờ tôi đang ở trong Devil's Forest.
Lý do tôi có mặt trong rừng đêm nay là để tham gia một khóa huấn luyện đặc biệt.
Hôm qua, tôi đã tham gia khóa huấn luyện kĩ thuật chiến đấu tại guild và Donovan-san bảo tôi tham gia buổi huấn luyện vào ngày gió của tuần tới.
Hơn nữa, tôi còn được yêu cầu nghiêm khắc phải hoàn thành bài tập vung kiếm gỗ.
Thật là một người thầy tàn nhẫn...
Trên đường về nhà sau lớp học, tôi gặp Otto-san và hỏi xem có cách nào để tránh tham gia lớp học không, nhưng câu trả lời tôi nhận được lại vô vọng.
"Đúng như mong đợi từ Donovan, dù sao thì đó cũng là điều tốt...Cảm ơn vì sự chăm chỉ của cậu."
"Không, ông không nghĩ đó thực sự là điều tốt, phải không?"
Không, Otto-san, đừng nhìn đi chỗ khác!
"Hmm...Donovan có một thói quen xấu, nếu có người trẻ nào ông ấy thích, ông ấy sẽ cảm thấy mình phải huấn luyện họ thật chu đáo."
"Nhưng tôi không giỏi ma thuật và với tư cách là một mạo hiểm giả..."
"Nhưng cậu đã sống sót trong Devil's Forest ngay cả khi bị đánh giá là vô dụng, nên điều đó cũng là bình thường thôi."
"Ah...tôi có thể bỏ học hay không..."
"Tiếc là cậu không thể rồi."
"Này..."
"Donovan là nhân vật trung tâm của các mạo hiểm giả trong guild, vì vậy tốt hơn hết là cậu nên nghĩ theo hướng ngược lại, nếu không cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn rất nhiều đấy."
Wow, chẳng phải đó là nền tảng của cuộc sống của ông sao?
"Nhưng nếu tôi không thể đáp ứng được kì vọng của ông ấy thì sao..."
"Điều đó phụ thuộc vào nỗ lực của cậu, cậu cũng hiểu rằng mình không thể cắt giảm bất kì phần nào trong quá trình huấn luyện mà phải không?"
"Hmm...giờ có hối hận thì cũng muộn mất rồi..."
"Nếu cậu tập luyện cùng Donovan, chắc chắn cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn một cách miễn phí, vì vậy đừng bỏ cuộc mà hãy cố gắng vượt qua nó."
"Ha..."
Đó là lý do tại sao tôi quyết định tham gia khóa huấn luyện đặc biệt để hoàn thành bài tập vung kiếm, nhưng khi tôi mang kiếm gỗ về thì lần này lại bị Amanda-san bắt gặp.
"Này Kent, đó là gì, tôi đã nói rồi, cậu không được vào ngục tối cơ mà!"
"Không, không, đây là bài tập huấn luyện, và khi cháu tham gia lớp học của guild, cháu đã được người hướng dẫn, Donovan-san chú ý đến..."
"Hmm...không phải là cậu đang nói dối tôi đấy chứ?"
Amanda-san, người có trực giác tốt, đã dồn tôi vào đường cùng, và tôi hoàn toàn giống như một con chuột bị mắc bẫy, và khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, như thể cô ấy có thể nhìn thấu tôi.
"Ah..., đúng là như vậy, vì ông ấy quá nghiêm khắc nên cháu đang gặp rắc rối với nó."
"Cậu không có ý định lao đầu vào ngục tối, phải không?"
"Tất nhiên là không, cháu sẽ không làm điều đó."
"Cậu không định đến Devil's Forest, phải không?"
"Điều đó thật nực cười, cháu rất tiếc nhưng cháu không muốn trải qua cảm giác đáng sợ đó thêm một lần nào nữa."
"Ừ, ổn rồi, nó đúng là không tốt chút nào."
"Vâng, vâng, cháu cảm thấy nó đủ rồi."
Mặc dù tôi đã nói vậy, nhưng việc vung kiếm gỗ ở khu vực nhà trọ khá khó khăn, và sau khi suy nghĩ về điều đó, tôi đã đến Devil's Forest bằng cách sử dụng dịch chuyển bóng tối.
Amanda-san không đồng ý với việc này, vì vậy tôi để Basten-san ở lại phòng thay thế tôi.
Nếu Amanda-san đến, tôi sẽ dịch chuyển bóng tối trở lại giường.
"Hm..không gian này là vậy gì? Reinhardt."
[ Buhahahaha, ngài thấy thế nào? Chúng tôi đã chuẩn bị một khu huấn luyện đặc biệt cho Kent-sama đấy.]
Chắc chắn tôi phải đang ở Devil's Forest, nhưng những cái cây đã bị chặt hạ, mặt đất được san phẳng, và không gian rộng như một sân bóng chày.
Khi tôi đến đây ngày hôm qua, không có một sân tập nào như vậy, tự hỏi hôm nay anh ấy đã tạo ra nó ra sao trong khi được Basten thay thế làm người hộ tống của tôi.
"Hmm ...ừm, cũng ổn thôi vì sẽ không có ai đến cả ..."
[ Vậy thì, Kent-sama, chúng ta sẽ bắt đầu với việc vung kiếm vào tối nay! ]
Tôi không thể không cảm thấy sợ hãi khi luyện tập với một bộ xương tàn ác không biết đến từ "giới hạn" được, nhưng tôi không thể thay đổi điều đó được.
Tuyệt đối không được phép rời khỏi tầm mắt của Reinhardt trong khi được huấn luyện.
Tôi nghĩ mình không cần kiểu huấn luyện này vì tôi là một triệu hồi sư.
[ Kent-sama, bước chân nông quá, mạnh mẽ và dứt khoát hơn đi! ]
"Urya! A! Đúng rồi!"
Nó đã là một mớ hỗn độn, cứ làm thôi.
Sau khi vung kiếm, chạy về phía khúc gỗ được dựng lên, chạy, tập luyện cơ bắp bằng cách sử dụng trọng lượng của đá tự nhiên ... cho đến khi việc này thay đổi, xen kẽ với việc tự phục hồi nhiều lần trên đường đi, nó thực sự khiến cơ thể tôi đau nhức mệt mỏi.
Sau khi huấn luyện kết thúc, tôi tắm rửa ở sông, trở về nhà trọ và ngã vật xuống giường.
Khoảnh khắc tôi nằm xuống, tôi ngủ thiếp đi ngay lập tức, và tôi tự hỏi liệu mình có thể bị người ngoài hành tinh bắt cóc mà không nhận ra hay không, và thậm chí còn bị gắn một công tắc vào đầu nữa.
Vào buổi sáng, Reinhardt đánh thức tôi dậy và tôi phát ra một âm thanh kỳ lạ trong khi thực hiện động tác giãn cơ tự phục hồi.
Tôi nghĩ mình đã ngủ khoảng ba tiếng, nhưng nhờ vào ma thuật ánh sáng mà tôi có thể loại bỏ nó nếu ăn uống đầy đủ.
Tôi tự hỏi liệu điều đó có thực sự ổn không, mong nó không có tác dụng phụ nguy hiểm nào.
"Kent, chỉ là suy nghĩ thôi, nhưng anh không thể loại bỏ âm thanh kỳ lạ đó sao?"
"Xin lỗi, xin lỗi, anh chưa quen làm việc, và khi thức dậy, người anh như dính đầy kim châm vậy."
"Ồ, đúng là như vậy, vì Meisa hoàn toàn chắc chắn rằng em đã nghe thấy thứ gì đó lạ..."
Gikku - Tôi không nghĩ rằng bất kỳ ai có thể nhìn thấy nó.
Thật kỳ cục khi có nhóm Reinhardt ở đây.
"Không, không ... anh không thể giấu bất cứ thứ gì vì anh đang cố gắng hết sức để sống... hahahahaha ..."
"À, không phải như vậy ... nhưng nếu anh mang vào thứ gì đó kỳ lạ, nó sẽ bị đuổi ra ngoài."
"Uhm, Anh biết mà, không sao đâu."
Sáng nay tôi sẽ ăn sáng thật ngon và đi làm.
Không, thực sự nếu tôi không ăn, tôi sẽ ngã gục mất.
Công việc ngày hôm nay là chuyển hàng tại kho khoai tây Garm, đây là hợp đồng ba ngày tính từ hôm qua.
Khoai tây Garm giống như khoai lang và sắn kết hợp lại vậy, và nó vị giống như khoai lang.
Đây là một loại khoai tây được tìm thấy ở một vùng cực bắc của Volzard, và tôi được biết rằng nó được sử dụng làm lương thực chính vì năng suất cao.
Có vẻ như bây giờ đang là thời điểm thu hoạch thứ hai trong năm, những củ khoai tây cũ đã được chất đống trong kho đang được di chuyển ra phía trước và khoai tây mới đang được chất lên phía sau.
Đây vốn dĩ đã là công việc chân tay nặng nhọc.
Vì nó là việc di chuyển khoai tây đến địa điểm được chỉ định, nên chỉ được sử dụng sức mạnh.
Vì vậy, vì tiền công hàng ngày không được tốt cho lắm, nên đây không phải là một công việc được mọi người ưa chuộng.
Mặc dù vậy, đối với tôi hiện tại, việc cần tăng cường sức mạnh thể chất thì đây là công việc hoàn hảo, vì vậy tôi sẽ cố gắng hết sức từ sáng đến tối.
"Này, Kent, chúng ta hãy hoàn thành nó."
"Vâng, tôi đang cố hết sức mang đống này rồi!"
Những người được thuê cùng tôi đã nhanh chóng lên lầu khi đến giờ. Nhưng nếu tôi vác thêm khoảng năm bao nữa thì xe đẩy sẽ trống hết. Cố gắng hết sức nào!
Mới hơn hai tuần kể từ khi tôi đến thế giới này, và tôi không cao hơn, nhưng cơ thể tôi hoàn toàn thay đổi.
Vùng bụng tôi trước đây khá yếu, nhưng bây giờ cơ bụng đã săn chắc, còn tay, chân, vai...đều đã có thêm nhiều cơ bắp.
Nhưng tôi là một pháp sư cơ mà, tại sao tôi lại tham gia huấn luyện thể chất nhỉ...?
Sau khi hoàn thành công việc, tôi tắm rửa tại giếng nước phía sau và nhận tiền lương ngày hôm nay từ chủ thuê Samiel-san rồi trở về nhà.
Ồ, đây không phải là khá nhiều sao?
"Samiel-san, số tiền này khá nhiều, tôi được hứa hẹn tiền công hàng ngày là 350 Helts, nhưng tôi lại nhận được 400 Helts."
"Đó là bởi Kent làm việc rất tốt, đây là tiền thưởng thêm."
"Nhưng chỉ có mình tôi là được nhiều như này..."
"Cậu đang nói gì vậy, nó vẫn không quá nhiều đâu, những người khác thì lề mề, và một nửa số tiền Kent nhận được là ổn."
"Không, nhưng..."
"Ổn thôi! Cứ cầm lấy đi, thay vào đó ngày mai tôi sẽ nhờ cậu đến làm việc tiếp."
"Vâng, cảm ơn ông, xin phép được nhận nó."
Hí hửng vì được thưởng, tôi nhảy chân sáo trên đường về nhà trọ.
Trời đã tối mịt, thành phố được thắp sáng bởi các công cụ ma thuật và đèn.
Nhờ vậy, đường phố trung tâm trở nên sáng sủa hơn trong khi những con đường phụ thì khá tối.
Tuy nhiên, nhờ vào hắc ma thuật, tôi có thể nhìn thấy vào ban đêm nên không cần lo lắng về đường đi.
Đó là lý do tại sao tôi nhận thấy họ đã ở đó khá lâu.
Bộ ba người bước ra từ bóng tối là những người cùng làm việc với tôi tại chỗ của Samiel-san.
"Yo Kent, cậu về nhà à?"
"Đúng vậy, tôi đang trên đường trở về khu trọ!"
"Ồ, cậu trông vẫn ổn mặc dù đã làm việc cả ngày, cậu..."
"Chỉ là tôi đang trong tình huống luôn phải cố gắng hết sức thôi."
"Chà, đúng rồi, để tôi giúp cậu một chút,đừng bận tâm, nó sẽ sớm xong thôi..."
Hắn ta ăn nói xấc xược, nhưng dường như không có ý định buông tôi ra khi kìm chặt hai tay tôi từ hai phía.
Hm, tôi không cần phải suy nghĩ về yêu cầu của hắn ta.
Tôi rời khỏi đường phố trung tâm và bị đưa đến hẻm sau.
Điểm đến là ngõ cụt, xung quanh toàn nhà.
"Mày thật phiền phức và chướng mắt khi chăm chỉ làm việc."
"Không... tôi đang kiếm tiền, vì vậy làm việc nghiêm túc là điều đương nhiên, phải không?"
"Bah, mày có thể làm việc nghiêm túc với mức lương rẻ mạt như vậy à?"
"Không ... ngay từ đầu tôi đã biết tiền công hàng ngày khá ít, và nếu không thích, tôi đã không nhận công việc này."
"Im lặng! Thái độ ngoan ngoãn đó của mày khiến tao phát ốm! Ngày mai mày phải làm việc như bọn tao, đừng làm việc như hôm nay nữa! Nghe chưa!"
Hắn ta hét lên trong khi tỏ ra hăm doạ tôi. Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi vì tôi đã có nhiều cơ hội tiếp xúc với những người thực sự đáng sợ như Reinhardt và Donovan-san.
"Chuyện gì xảy ra nếu tôi nói rằng mình không muốn làm vậy..."
"Điều đó đã được quyết định mày không được phép ý kiến về nó..."
Người đàn ông nhe răng và rút con dao ra khỏi túi hướng về phía tôi.
"Nếu mày từ chối, tao sẽ biến mày thành một cái xác không thể làm việc trong thời gian tới ..."
"Huhhhhhhh, chẳng phải tôi chỉ là một đứa trẻ thôi sao?"
"Tao không quan tâm, có thể mày sẽ không thể làm việc cả đời đấy..."
Theo tôi nhìn nhận, cả ba đều là những người đàn ông trung niên, nhưng khi Funayama già hơn, hắn có thể trông giống như thế này.
"Hmm... tôi vừa mới đến Volzard, tôi không quen thuộc lắm, nhưng đôi khi quái vật sẽ bất ngờ xuất hiện ở đây đấy, mấy anh đã từng nghe về nó chưa?"
"Hả? Mày đang nói gì vậy, không đời nào quái vật lại xuất hiện từ bên trong bức tường ..."
"Phải vậy sao? Tôi nghe nói một con skeleton rất có thể sẽ trồi lên từ bóng tối đó..."
Vừa nói, tôi vừa gõ nhẹ xuống đất bằng ngón chân.
"Hả? Skeleton? Thứ đó..."
Reinhardt xuất hiện sau lưng tôi, vì chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm.
Nhờ vào tầm nhìn ban đêm, tôi có thể thấy được phản ứng của bọn họ, thật tuyệt khi ba người họ đang đứng chôn chân ở đấy và tái mét mặt.
"Ahhh ... uhhhhh!"
"Làm ơn cứu tôi!"
"Là quái vật, một con skeleton đã xuất hiện!"
Cả ba chạy về phía con phố trung tâm.
"Làm tốt lắm, cảm ơn ngươi, Reinhardt."
[ Kent-sama, tôi ước gì mình có thể treo bọn chúng lên và dọa cho chúng đến mức hồn lìa khỏi xác mới thôi... ]
"Không, nếu ngươi làm vậy...dù ta có là hắc pháp sư đi nữa...thôi bỏ đi, thế này là đủ rồi."
[ Nếu Kent-sama nói không sao thì không sao cả. ]
Hướng bọn chúng trốn thoát đang hơi ồn ào, nên tôi sẽ đi tiếp con hẻm sau và quay trở lại nhà trọ.
Thực ra thì tôi chẳng biết gì cả, đó là sự thật.
"Cháu về rồi nè!"
"Mừng Kent về nhà! Ta sẽ nhờ Meisa gọi cậu sau khi nghỉ ngơi một chút, hãy đợi nhé!"
"Vâng, cháu hiểu rồi!"
Có vẻ như cửa hàng của Amanda-san tối nay khá đông khách.
Tôi gọi Amanda-san từ cửa sau bếp và quay trở lại phòng mình trên tầng hai.
Giờ này quán chắc cũng đông người rồi nên còn chắc phải một lúc nữa mới đến giờ ăn tối.
Vừa ngồi xuống giường, bụng tôi đã sôi ùng ục.
"Ugh ... Tôi đói quá."
Trên đường về nhà sau giờ làm, tôi tính sẽ mua chút đồ ăn ở mấy quán ven đường nhưng lại lỡ mất vì cuộc gặp bất ngờ với ba tên kia.
[ Kent-sama, tôi có nên đi mua gì đó không? ]
[ Không cần đâu, ta ổn. Ngược lại, nếu ai đó nhìn thấy ngươi trong thành phố, đó sẽ là rắc rối lớn đấy. ]
[ Nếu vậy thì được thôi, nhưng nếu ngài không ăn uống đầy đủ sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khoẻ đấy. ]
[ Đúng là như vậy, nhưng mà, ta ổn vì có thể tự hồi phục, nhưng nếu là người bình thường bị Donovan-san để mắt tới thì đúng là địa ngục. ]
[ Hmmm..Những mạo hiểm giả và hiệp sĩ, họ luôn phải cố gắng hết sức để sống sót nếu họ muốn tồn tại. ]
Đối với Reinhardt, người có lẽ đã huấn luyện cấp dưới của mình khi còn sống thì đó là hiển nhiên, nhưng đối với một học sinh Nhật Bản lớn lên trong hòa bình như tôi thì rất khó hiểu.
[ Ngay cả khi được bảo là đang cố gắng hết sức, ta cũng không thực sự thấy thế...]
[ Nhưng Kent-sama đã trải qua một tình huống nguy hiểm sau khi bị goblin tấn công.]
[ Ừ, đúng là như vậy, nhưng ta không nhớ rõ lắm ngoại trừ việc bị goblin ăn thịt. Sau đó ta đã để lại mọi chuyện cho các ngươi lo trong khi bản thân không hề làm bất cứ điều gì. ]
[ Uhm, ngài nói không sai... ]
Trong chuyến hành trình vượt rừng của tôi, tất cả quái vật trên đường đi đều do một tay nhóm Reinhardt đánh bại. Bởi vậy tất cả đều là công sức của họ.
Tất cả những gì tôi làm là giúp gia tăng sức mạnh cho mọi người.
[ Ta thấy các ngươi đánh bại quái vật, nhưng tôi chưa từng hạ gục chúng bằng chính tay mình. Vì vậy khi chiến đấu bằng kiếm, ta cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể làm gì được. ]
[ Không, không phải vậy đâu, ngài đã không hề sợ ba tên đó trước đó. ]
[ Hôm nay, ta không cảm thấy sợ vì chúng chưa thực sự nghiêm túc, hoặc ngay từ đầu chúng chỉ có ý định hăm doạ ta thôi. Nhưng sự thật là ta đã bị chúng dồn vào đường cùng.]
Khi chúng lôi ra con dao và chĩa về hướng tôi, tôi không thấy sợ vì không cảm nhận nguy hiểm gì từ con dao đó.
[ Kent-sama bình tĩnh thật, vì vậy nếu ngài có thể quan sát người khác một cách bình tĩnh như vậy thì không sao cả, ngay cả khi đối phương đang nghiêm túc đi chăng nữa. ]
[ Hmm...Ta cũng không biết nữa...Ta khá lo lắng về điều đó. ]
[ Kent-sama, điều tồi tệ nhất trên chiến trường là khi ngài mất bình tĩnh và đánh mất bản thân mình. Nếu mất bình tĩnh, ngài sẽ mắc phải những sai lầm chí mạng và nó có thể dẫn đến tình huống tồi tệ hơn. ]
[ Ta hiểu điều ngươi muốn nói, nhưng liệu ta có thể bình tĩnh được khi tình huống đó xảy ra hay không, có thể ta sẽ đứng chôn chân một chỗ mà không thể làm gì được... ]
[ Kent-sama, để có thể di chuyển nhanh trong tình huống nguy cấp, ngài cần phải luyện tập nhiều lần cho đến khi cơ thể ghi nhớ để có thể phản ứng ngay mà không cần suy nghĩ. ]
[ Hmm... Đây không phải là thứ gì thú vị để học. ]
Tôi không biết Donovan-san muốn tôi đạt đến cấp độ nào, nhưng hiện tại, có vẻ như tôi phải tiếp tục tham gia cuộc huấn luyện đặc biệt này.
Thật buồn cười, nếu đến một thế giới khác và có được năng lực gian lận, đáng ra tôi phải có một mối quan hệ suôn sẻ với một cô gái dễ thương, nhưng tại sao lại là những sự kiện khó khăn với một ông già khó tính như vậy?
Khi tôi sắp khóc thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống.
"Kent! Kent! Đến giờ ăn tối rồi!"
"Cảm ơn em vì đã gọi anh, Meisa-chan."
Cửa phòng mở, Meisa-chan đang nhìn chằm chằm tôi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Kent thường làm gì trong phòng vậy?"
"Sao cơ?"
"Vì phòng của anh lúc nào cũng tối mịt."
Giku--Đúng rồi, tôi đã quen với việc nhìn đêm nên hoàn toàn không để ý tới việc bật chiếc đèn trong phòng lên.
"À, ừ thì là...anh cảm thấy hơi mệt nên nằm xuống nghỉ một chút."
"Hmm... Ê hê!"
"Bùm! Còn nữa... Đột nhiên sao thế?"
Meisa-chan bất ngờ đấm vào bụng tôi.
"Ôi, nó cứng hơn rồi... nhưng vẫn..."
"Mặc dù vậy, Meisa-chan, như vậy chẳng phải rất tệ sao?"
"Chính vì thế nên nếu anh đi xuống hầm ngục, anh sẽ chết đó, vì người trước anh còn cứng hơn nhưng đã một đi mà không trở lại. Nên anh nhất định không được đi xuống đó đâu nhé."
" Ừ... anh biết rồi, anh sẽ không xuống đó đâu..."
"Hay là... Kent đang làm gì đó đáng ngờ..."
"Ơ ối, Anh không làm gì đáng ngờ đâu, anh thề đấy..."
Hmmm, mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng Meisa-chan dường như đang nhìn tôi bằng ánh mắt của Amanda-san.
"Mấy đứa, nếu không xuống ăn nhanh thì sẽ hết đồ ăn mất!"
"Vâng, con xuống ngay đây, anh thấy đó, em đang tức giận vì Kent đấy..."
"Ơ...là lỗi của anh sao? Đợi anh với Meisa-chan..."
Tôi cũng đi xuống tầng một, đuổi theo Meisa-chan đang chạy vội xuống cầu thang.
Bữa tối hôm nay là món hầm nội tạng lợn om với đậu, ăn kèm với khoai lang luộc.
"Đây này Kent, ăn nhiều vào, vì cậu vẫn đang ở tuổi ăn tuổi lớn đó."
"Vâng, cháu sẽ ăn nó ạ."
Món hầm sử dụng một loại gia vị đặc biệt, hoàn toàn không ngửi thấy mùi nội tạng động vật, nó được hầm cho đến khi mềm và xốp, thực sự rất ngon.
"Mẹ, Kent vẫn chưa đi vào đó, nên đừng để anh ấy đi xuống hầm ngục nhé."
"Guf... Anh bảo là không đi rồi mà, vì hôm nay anh còn phải cố hết sức để bê hết đống khoai tây ở nhà kho đấy."
"Nếu cháu làm việc ở kho chứa khoai thì việc phát ra tiếng động lạ khi thức dậy là không thể tránh khỏi rồi."
"A...Cháu sẽ cẩn thận."
"Mẹ, Kent chắc chắn đang giấu chúng ta thứ gì đó, bởi phòng của anh ấy lúc nào cũng tối mịt."
"Thì anh có giấu gì đâu, mở cửa phòng ra là em có thể thấy hết mọi thứ bên trong mà, phải không?"
"Nhưng Kent đáng ngờ..."
"Ahahaha, Meisa, ngay cả khi con nói là đáng ngờ thì Kent cũng không đến mức đó đâu."
"Đúng rồi, hahahaha..."
"Kuu... Amanda-san, làm ơn hãy thay đổi cách cư xử đi..."
"Aiyo! Ăn nhiều vào..."
"Mau ăn chóng lớn nhé, Kent!"
"Vâng ạ..."
Tuy họ cơ bản là những người tốt, nhưng bằng cách nào đó cách đối xử với tôi lại thật tệ.
Cơm thì ngon đấy, nhưng cảm giác tình huống hiện tại không vui vẻ gì mấy.
Thật buồn cười, tôi không nghĩ rằng cuộc sống gian lận tại thế giới khác lại như thế này.