Tôi thêm một mặt hàng nữa vào kệ hàng đó chính là thuốc nhỏ mắt, chúng là mặt hàng bán khá là chạy đặc biệt là với những người già.
Ngoài ra cũng có người đến tận cửa hàng để cảm ơn tôi vì nhờ thuốc nhỏ mắt của tôi mà giờ họ có thể nhìn thấy mặt con cháu mình một cách rõ ràng.
Nếu nó làm cho mọi người hạnh phúc thì, tôi sẽ tiếp tục làm thêm chúng.
"Um ~ Reiji-san? Cậu có thể đi mua sắm giúp tôi được không? Chúng ta đang hết nguyên liệu rồi thế nên là ... "
" Được thôi. Cô có danh sách những đồ cần mua không? "
" Có chứ, đây này. "
Tôi nhận danh sách mua sắm từ Mina.
Mina dường như không thể rời khỏi nhà vì cô ấy là hồn ma thuộc về căn nhà này.
"Noela đi cùng chứ?"
"Sẽ đi."
Sau khi giao cửa hàng lại cho Mina, chúng tôi rời khỏi cửa hàng cùng với một cái giỏ để đựng đồ.
"Chúc hai người đi đường an toàn nhé ~. Nhớ cẩn thận nhé- "
Noela vẫy tay lại với Mina, người đang đứng vẫy tay ở phía trước cửa hàng.
"- Chắc chắn sẽ, trở về an toàn."
"Em đang nghĩ chúng ta tính đi đâu vậy hả?
Chúng tôi đi trên thị trấn đã quay trở lại trạng thái yên bình của mình sau khi lễ hội kết thúc.
Được rồi. Những gì chúng ta sẽ phải mua mua hôm nay ...
Tôi mở danh sách của Mina ra.
[Quần lót len.]
Bu-!?
Cô ta định bảo tôi mua cái gì vậy?
… Chẳng lẽ, ma cũng có thể mặc chúng ư? Quần lót á?
Không, cô ấy có một cơ thể thật sự thế nên có lẽ cô ấy cũng cần phải mặc, hum ...
"Chủ nhân, mặt đỏ. Tại sao? "
" Không có gì … chỉ là Mina, có vẻ cô ấy đưa cho anh nhầm tờ giấy thì phải...? "
Dù có là người đáng tin cậy đi chăng nữa thì đôi khi cũng mắc sai lầm thôi.
Khi chúng tôi quay người lại để trở về cửa hàng, chúng tôi nghe thấy vài tiếng ồn, còn có cả tiếng chân và cả tiếng hét nữa.
"H, heeeeeeeeelp-"
"Chờ đã chờ đã, tại sao anh lại bỏ chạy? Hãy dừng lại nói chuyện tử tế xem nào, tại sao chứ tại sao chứ - "
Khi tôi ngoảnh mặt lại, tôi thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi đang bị đuổi bởi một cô gái có vẻ cũng cùng tuổi với cậu ta.
Trên tay cô gái đang cầm một con dao to, dài khoảng 30cm.
Mặt của cậu trai đang đầm đìa nước mắt, và cô gái thì đang có vẻ mặt giận giữ với đôi mắt đỏ ngầu.
Có … có những người mà ta không nên đụng chạm đến bất kể có ra sao đi chăng nữa.
Họ đang chạy về phía tôi, nhưng khi tôi tránh sang một bên, họ lại lao thẳng về phía tôi.
Tại sao hai người họ lại nhắm vào tôi chứ!?
Khi cậu trai bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta làm cái vẻ mặt như thể đang nhìn thấy chúa vậy.
"Làm ơn, xin hãy cứu tôi với!"
"N, nononono, không có chuyện đó đâu! Tự lo cho thân mình đi chứ! "
Sau khi chạy vài vòng xung quanh tôi, cuối cùng cậu ta nấp sau lưng tôi như thể định sử dụng tôi như một cái lá chắn vậy
"X, xin lỗi! Hãy làm gì đó với cô ấy đi! "
"Kể cả khi cậu có đột ngột nói như vậy thì tôi cũng... "
" Jiral ... tại sao anh lại bỏ chạy ... "
Khi tôi nghe thấy giọng của cô ta từ phía sau lưng tôi, cả người tôi run lên.
Tôi rụt rè quay đầu lại, và một con dao lấp lánh được dí sát vào cổ họng tôi.
"H. Hiiiiiiiiiiii!? "
"U, um, tôi là Reiji … là, chủ cửa hàng của thuốc ở kia, và tôi, tôi hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện của hai người đâu nhé-"
"Chủ cửa hàng thuốc à - Aa, anh chính là nhà giả kim trong lời đồn - anh đang làm gì với Jiral vậy - không có bất cứ điều gì mờ ám giữa hai người, phải không? Phải không? Phải không? Phải không? PHẢI KHÔNG!? "
Cô ta có vẻ như là một yandere ...
Hoặc có lẽ cô ấy vốn đã như thế này từ trước rồi.
Không thèm nói một lời nào để giải thích , Jiral vẫn cố bám vào tôi trong khi đang run rẩy.
Ai đó giúp tôi thoát khỏi đây với. Noela ...
A. Không được rồi.
Em ấy đang trốn tránh thực tại bằng cách tự chụp cái giỏ lên đầu.
"Tôi thực sự không thể giúp được gì cả. - Hey, đừng núp nữa mà nói gì đó đi chứ. "
" Ferris, trông lạ lắm, giả kim-san - làm gì đó đi chứ, làm ơn đi mà!"
"Em không sao cả, em không có vấn đề gì cả, em chả có vấn đề gì cả, anh mới là người có vấn đề đó, Jiral, làm mấy chuyện kì lạ sau lưng anh ta, rõ ràng là em không có bị làm sao cả -
Ặc, tôi đã bị kéo vào chuyện này mất rồi.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi, tôi rõ rồi mà, dù sao thì, Ferris-san à? Hạ con dao xuống đi - Nếu cô không làm vậy, thì chúng ta sẽ không thể giải quyết được mọi chuyện đâu. "
Trước lời thuyết phục chân thành của tôi, Ferris-san thả con dao rơi xuống đường.
Cô đưa cả hai bàn tay ôm mặt mình rồi khóc òa lên khóc.
"Tôi tôi tôi tôi tôi không có lỗi gì cả, tại sao tất cả mọi người đều nói xấu về tôi -. Tại sao, tại sao, tôi không phải là người sai mà!"
E.
eh- Eh-.
Cô ấy có vẻ nhưlà một người có cảm xúc không được ổn định ...
Oi, cậu. Jiral.
Cậu ta đang định đang cố gắng lén lút bỏ chạy hả?
Nhìn cảnh này, tôi trông giống như người đang làm cho Ferris-san khóc, chứ không phải là một người vô tình bị kéo vào cuộc tranh cãi giữa hai người yêu nhau.
Tôi túm lấy gáy của Jiral-san.
"Chờ đã, trước hết thì liệu cậu có thể có giải thích tình hình cho tôi được không vậy?"
"Ah-, yessir ..."
Có vài người hóng hớt xung quanh, vì vậy chúng tôi chuyển vị trí đến công viên nơi mà hiện đang không có người xung quanh.
Chúng tôi để Ferris-san ngồi xuống một cái ghế dài.
Thấy Ferris-san vẫn còn khóc, Noela liền xoa đầu an ủi cô ấy.
"!? Ru"
Bộp; với hai tay vòng ra trước người em ấy, Noela bị bắt bởi Ferris-san.
Em ấy đang cố chống cự, vì thế tôi đành rời khỏi ghế để lắng nghe mọi chuyện từ Jiral.
"Tôi thực sự xin lỗi về những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ."
"Bỏ qua đi. ... Chuyện gì đang xảy ra với Ferris-san vậy? Um, xin lỗi vì đã tò mò, Nhưng quan hệ của cậu với cô ấy là gì ... "?
" Ferris và tôi gần đây tôi bắt đầu hẹn hò ... vì vậy chúng tôi có thể coi là người yêu của nhau. "
" Heh - ra là vậy. ".
Tôi có cảm giác không ổn về điều này.
"Cô ấy trông có vẻ tức giận rồi còn khóc rất là nhiều nữa … lẽ nào hai người đang giận nhau?"
Có vẻ như tôi đã sai, bởi vì Jiral-san lắc đầu phủ nhận.
"Không. Gần đây chuyện này xảy ra khá là thường xuyên. Hôm nay là lúc mà mọi chuyện trở nên tồi tệ. Mặc dù anh có thể coi đây là cuộc cãi vã giữa hai người. ... Đó chỉ là do Ferris quan tâm đến tôi thôi. Anh có thể gọi đó là lo lắng quá mức, hay gì đó như thế ... "
Haa; Tôi thốt lên một cách vô nghĩa.
"Cô ấy lo lắng cho tôi đến nỗi cô ấy còn nói," Em không thể ngủ được vào buổi đêm "... lúc đầu tôi nghĩ nó khá là dễ thương. Nhưng mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng tiêu cực ..."
Từ những gì tôi nghe được và chứng kiến, có vẻ như Ferris là một cô gái luôn tỏ ra quan tâm và ghen tuông quá mức.
Kiểu như, là do cậu ta đang gần gũi với một cô gái khác.
Cũng có thể, cô ấy bỗng trở nên tức giận một cách vô cớ khi cậu ta nói chuyện thân thiết với cô nhân viên ở cửa hàng bánh mì.
Đây có phải là trường hợp mà khi tình yêu quá mãnh liệt khiến cho con người ta trở nên tiêu cực ...?
Khi tôi nhìn vào Ferris-san, cô ấy đang mofu mofu Noela và trở nên thư giãn hơn.
Vẻ mặt của cô ấy giờ trông thoải mái hơn hẳn. Tâm trạng của cô ấy cũng trở nên hoàn toàn khác so với lúc nãy.
Noela trông cũng có vẻ thoải mái khi được mofu mofu
Mofu mofu là chân lý...
Đây trông như mấy biện pháp hỗ trợ bằng cách sử dụng động vật vậy.
"Vì vậy, tôi muốn Reiji-san hãy làm gì đó về vấn đề này giúp tôi."
"Vậy hóa ra cậu đang định đẩy vấn đề của mình cho người khác à?"
"Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy! Một thứ xấu xa nào đó đã hoàn toàn khiến Ferris thành ra như thế này. Những ảo tưởng của cô ấy cứ càng trở nên tiêu cực hơn, cô ấy cứ cho rằng tôi đã nói những điều mà tôi chưa từng nói ra, và ngược lại, cho rằng những điều tôi đã nói chưa từng được nói ra... "
" Nếu cậu thấy khó chịu, không phải sẽ tốt hơn nếu hai người chia tay nhau? Jiral-san, cậu cũng đang định làm thế, phải không? "
Khuôn mặt của Jiral-san trắng bệch ra, và cậu ta cười một cách yếu ớt.
" ... Reiji-san. Anh có muốn nghe những chuyện đã xảy ra khi tôi cố gắng nói đến chuyện chia tay không? "
"- Thôi cứ để đó đi đừng kể."
Tôi trả lời ngay lập tức.
Cô ta đã chạy quanh thị trấn với một con dao lớn.
Không khó để tưởng tượng rằng cô ta sẽ trở thành một mối nguy hiểm lớn với mọi người xung quanh.
"Vì vậy, nếu như Reiji-san có thể đuổi con quỷ đang chiếm hữu Ferris đi, cô ấy chắc chắn trở lại thành người phụ nữ như xưa !"
"Tôi có phải là thầy trừ tà đâu chứ."
"Ah, xin lỗi, nghề nghiệp chính của cậu là nghề giả kim đúng không nhỉ?"
"Tôi không hề có công việc gì lên quan đến việc trừ tà cả, hơn nữa, ngay từ đầu công việc chính của tôi đã là một nhà giả kim rồi."
Thực ra, cũng chả có vấn đề gì nếu như Jiral-san coi tôi là một thầy trừ tà, một nhà giả kim hay là một dược sĩ cả.
Cậu ta cúi đầu thật sâu trước mặt tôi.
" ... Xin hãy cứu Ferris!
Ngoài ra, cũng là để, cứu tôi nữa…"
Tôi đành bỏ cuộc và thở dài.
" ... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm hết sức có thể. Nhưng nếu như thực sự là có một con quỷ đang chiếm hữu cô ấy, thì tôi sẽ chả giúp được gì đâu, cậu hiểu chứ? "
" Cảm ơn anh rất nhiều! "
Jiral-san và tôi bắt tay nhau.
Tôi đã nói là tôi sẽ làm điều đó, nhưng tôi có thể làm được gì bây giờ ...?
Thuốc không thể nào xua đuổi ma quỷ được ...
Trước hết thì, có thật là cô ấy đang bị chiếm hữu không vậy?
Tôi không thể nào mà biết chắc được, vì vậy chắc tôi sẽ chỉ cố gắng làm những gì mà mình có thể thôi.
Hiện tại, Ferris-san đang chơi đùa với Noela.
Nếu như chỉ nhìn vào đó thì, cô ấy trông giống như một cô gái bình thường mà ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
"Đây chỉ là một khả năng thôi, nhưng tôi tự hỏi, nếu NHƯ ...?"
"Là điều đó, phải không?"
Tôi gật đầu đồng ý với Jiral-san đang hoang mang.
"Tôi sẽ chuẩn bị để thực hiện, vì vậy hãy đến
'Cửa hàng thuốc Kirio' tối nay, được chứ. Tôi sẽ bán cho cậu thuốc ở đó"
" … K, chờ đã - ý anh là cả hai chúng tôi đi cùng với nhau!? "
" Cô ấy là bạn gái của cậu, phải không? Vì thế cậu phải làm gì đó cho cô ấy chứ. Bởi vì tôi chắc chắn cô ấy có lẽ không bị chiếm hữu bởi một con quỷ đâu. "
Nói rồi, tôi trở lại cửa hàng.
"Ah. Chào mừng cậu về. Cậu về khá là muộn đó, biết không? "
"Nhiều chuyện đã xảy ra lắm .... Còn nữa, đây … hình như cô đưa nhầm giấy cho tôi thì phải? "
Tôi trả lại tờ ghi chú Mina.
Mặt Mina bỗng trở nên đỏ chót.
"Tôi, tôi xin lỗi ~. Có, có vẻ như, tôi đã đưa, nhầm giấy cho cậu. "
Hau ~; phát ra một âm thanh kỳ lạ, Mina bay lên trần nhà với cả hai bàn tay che đi khuôn mặt đỏ chót của mình.
"Quần lót len."
"Haa ~~ thôi đi mà, Reiji-san-"
Ah. Nghĩ lại thì, tôi quên mất Noela rồi.
Dù sao đó cũng là biện pháp hỗ trợ bằng động vật, vì vậy tôi sẽ đành để Noela làm hết sức mình vậy.
Tôi nhốt mình trong phòng chế thuốc và bắt đầu làm việc.
Tôi giờ có thể sử dụng các loại thảo dược mà tôi đã thu thập từ những chuyến đi vào vào rừng và leo núi.
Tôi băm nhỏ những cây thảo dược cùng với hoa, trộn với gừng thái nhỏ, cho hết vào trong một cái chai rồi sóc nó lên.
Chất lỏng tỏa sáng một cách nhẹ nhàng, và thuốc đã được chế xong.
Tôi mở nắp ra để ngửi thử mùi thuốc.
"Un. Một mùi hương dễ chịu thật. "
Một lúc sau, Noela và Jiral-san đến cửa hàng.
Tôi đưa cho Jiral-san lọ thuốc mà tôi vừa làm xong.
"Nó trông giống như một thức uống hơn là thuốc nhỉ."
Tôi nhắc cậu ta cho cô ấy uống thuốc trước khi đi ngủ. Jiral-san gửi lời cảm ơn rồi rời khỏi cửa hàng.
Ngày hôm sau.
Ngay khi tôi vừa mở cửa hàng, Jiral-san đã chạy thẳng vào.
"Ah, chào buổi sáng.
"Chào buổi sáng - không, đây không phải là lúc để chào nhau một cách lịch sự đến vậy -"
Jiral-san nắm chặt lấy tay tôi.
"Cảm ơn anh rất nhiều! Khi cô ấy thức dậy sáng nay, Ferris ... Ferris đã trở lại bình thường rồi - khuôn mặt cô ấy trở nên bình tĩnh trở lại rồi ... "
" Tôi hiểu rồi. Vậy là tốt. "
" Tôi thật sự hiểu ra rồi, rằng thuốc có thể xua đuổi ma quỷ!"
" Cậu chả hiểu gì cả ... Đó chỉ là trà với tác dụng thư giãn thôi "
" Hơ? Chỉ thế thôi...?
"Phải. ... Ferris-san đã nói với cậu rồi, phải không? ' rất lo lắng đến nỗi tôi không thể ngủ vào ban đêm.' ... Và vì thế, tôi đưa cho cậu một thứ có thể giúp cô ấy đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng hơn".
[Trà hoa Landen: Hiệu quả trong việc làm giảm căng thẳng và có tác dụng thư giãn. Có thể giảm lo âu và kích ứng.]
Ban đầu tôi đã nghĩ đó chỉ là cảm xúc thôi, nhưng từ những gì mà tôi đã thấy, nó chính xác như những gì đã nói.
"Đó là chuyện bình thường khi mà ta hay dễ nổi cáu trước những điều nhỏ nhặt nếu như ta không ngủ đủ giấc."
Với tính cách hay lo lắng của cô ấy, có lẽ nó đã gây ra chuyện này.
Vì thế, không phải là do cô ấy lo lắng hay ghen tuông trong lòng đâu.
Lắng nghe tôi với vẻ mặt ngưỡng mộ, Jiral-san cúi đầu cảm ơn tôi
"Jiral-? Anh xong chưa vậy-? "
Ferris-san ngó vào cửa hàng.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy xin lỗi tôi với một nụ cười bối rối.
Cô ấy trông giống hệt như Jiral-san nói, cô ấy trông bình tĩnh và tỉnh táo khác hẳn so với hôm qua.
"Chờ đã. - Hôm nay, chúng tôi sẽ hẹn hò, vì thế..."
" Heh -. Tôi hiểu rồi"
Jiral-san trả tiền cho tôi, rồi cảm ơn tôi của một lần nữa trước khi quay người rời khỏi cửa hàng.
Với lưng quay về phía chúng tôi, hai người họ nắm tay nhau cùng bước đi.
Trời.
Tôi vốn đã không có động lực làm từ sáng rồi
Mâý người đó, tự phát nổ rồi chết hết đi cho rồi
Vâng, dù cho mọi chuyện đã xảy ra, ít nhất là không có ai thiệt mạng cả.
–––––
Chương này có vài chỗ chả hiểu tác giả định viết gì. Với cả nếu có lỗi thì bảo mình nhé, tại chương này cứ có cảm giác không trôi cho lắm. Có lẽ là sẽ edit lại sau.