Tran và Edit: Stevegas
Cửa hàng của chúng tôi thường nghỉ một ngày mỗi tuần, và hầu hết những ngày nghỉ thường kết thúc bằng việc lười biếng cả ngày.
Tuy nhiên, hôm nay lại khác.
"Chủ nhân, ở đây, Chủ nhân, ở đây!"
Chúng tôi đang ở trong khu rừng mọi khi,
Noela đang kéo tay tôi.
"Từ từ, từ từ, em không cần phải vội vàng như vậy đâu."
Mina ở bên cạnh chúng tôi, nở nụ cười ấm áp.
Trên tay cô ấy là bữa trưa mà đã làm sáng nay, được gói cẩn thận trong giỏ.
Noela dường như đang nói đến cái hồ nằm khá xa trong rừng, và kế hoạch là đến đó để tận hưởng ngày hôm nay.
Tôi đã không biết rằng một chỗ như vậy lại tồn tại cho đến bây giờ, nhưng có vẻ như Noela đã tìm thấy nó từ trước, vào lúc mà tôi đang tập trung vào việc thu hoạch thảo dược.
"Cậu thậm chí còn mang theo cả cần câu phải không, Reiji-san?”
"Ừm, khi tôi đi mua cái này, ông chú của cửa hàng bách hóa tổng hợp lại cho không tôi."
Như mọi khi, ông chú ấy không bao giờ để tôi trả tiền.
Tôi cảm thấy hơi có lỗi khi lần nào cũng như thế; nếu tôi câu được gì đó, tôi sẽ biếu ông chú để cảm ơn.
Noela đang thu thập những con như sâu bướm bám trên lá cây và những chỗ khác, rồi cho chúng vào chai.
"Đó, đó là… sẽ là mồi câu? Chị là người đã bảo em bắt chúng, nhưng mà… "
"Đúng vậy! Cá sẽ sẽ cắn câu! Mina cũng bắt đi!"
Khi em ấy đưa cái chai ra, Mina run rẩy.
"Chị, chị, chị, chị… sẽ rút lui…. Chị sợ… những thứ vặn vẹo."
Vâng, tôi hoàn toàn hiểu cảm giác đó, Mina.
Tôi có thể giải quyết được một con, nhưng khi nhìn thấy 10 hoặc 20 con ngoe nguẩy trong một cái chai, tôi cũng sẽ cảm thấy kinh tởm.
Đi thêm một đoạn nữa, chúng tôi đến một hồ nước yên bình nằm ở một khu đất trống trong rừng.
"Chủ nhân, Mina, ở đây."
Mina trải tấm thảm picnic ở một chỗ thích hợp.
"Heeeh ~ nơi này sảng khoái thật đó, phải chứ?"
"Ừ, gió dễ chịu thật; đây là một chỗ khá khó tìm nha."
Hồ cũng khá trong và đẹp.
"Mất dấu quái vật, và thú, ở xung quanh. Hãy cẩn thận ạ."
Ặc. Thật hả?
Vậy chắc là nơi này được ẩn giấu rồi.
Tôi chắc rằng cũng sẽ có quái vật và bọn thú đến uống nước.
Nếu một cuộc chiến nổ ra, tôi chỉ có thể dựa dẫm vào Miss Noela thôi.
Sau khi ngả lưng thư giãn và uống một tách trà mà Mina pha cho, tôi nhanh chóng chuẩn bị việc câu cá.
"Hãy chuẩn bị đi, Noela-san."
"Ru-"
Chuẩn bị?
Noela đeo một chiếc ba lô nhỏ và cùng Mina nấp vào trong một chỗ khuất.
Là gì vậy?
À, tôi hiểu rồi… chắc chắn là đi vệ sinh.
Là một quý ông, tất nhiên tôi sẽ không nhìn hay cố mà nghe lén.
Tôi lấy sâu bướm-chan đầu tiên mà Noela đã cố bắt được rồi gài nó vào móc, rồi thả câu.
...
… ...
… … ...
... ... ... ... ... ...
Không có một phản ứng dù là nhỏ nhất.
Chà, câu cá là thế này mà, phải chứ?
Ping!
Hm? Tôi nghĩ âm thanh này là…?
Tôi nhìn lại bản thân bằng Kỹ năng Thẩm định.
[Kỹ năng: Thẩm định *Khám phá thuốc * Canh tác Ace *Sonar xác nhận hiện diện của cá - (Kỹ năng này có thể xác nhận được hiện diện của cá)]
Ooh!
Có vẻ như kỹ năng sẽ khá hữu ích khi câu cá đây!
Cũng giống như khi sử dụng Kỹ năng Thẩm định, khi tôi nhìn vào hồ với mong muốn, tôi có thể thấy rất nhiều bóng dáng của cá mà bình thường không nhìn thấy được.
Fufun, với điều này, tôi sẽ có thể câu cá mà không cần thả mồi vào những chỗ không có gì.
Tôi di chuyển đến một chỗ thích hợp và đợi một con cá cắn câu.
"Reiji-san."
"Chủ nhân."
Tôi quay lại trước giọng của hai cô gái, tôi và thấy họ đang mặc đồ bơi.
Noela đang mặc bộ áo tắm một mảnh.
Mina đang mặc bikini với phần dây quấn quanh eo tạo cảm giác trưởng thành.
"Chủ nhân, chủ nhân. Hợp với em chứ? Hợp với em chứ?"
Noela chạy đến chỗ tôi, vẫy đuôi và xoay người để cho tôi xem.
"Yeah, nó hợp với em lắm. Em mua chúng khi nào vậy."
"Thì, vào lần đến San Rogulo đó. … C, cậu nghĩ thế nào về của tôi, Reiji-san?"
"Ừm, tôi nghĩ của Mina cũng rất đẹp."
*Ehehe*, Mina cười xấu hổ.
Không phải là có một bãi biển đầy cát ở San Rogulo nhỉ?
Nếu có, hai người họ có thể đã đi bơi trong lần đó.
*Toẹt toẹt*; Mina và Noela bắt đầu tạt nước đùa nhau ở chỗ nông.
"Noela-san, lạnh quá ~. N, này thì-"
"Habyu !? … Noela, sẽ không nương tay đây… "
"Hiya !? Sao tự nhiên lại nghiêm túc vậy ~?"
Nhìn cả hai trong bộ đồ bơi vui vẻ chơi đùa với nhau thật là thoải mái
Thu lại cần câu, còn đúng một lưỡi câu trống rỗng đung đưa trước mắt tôi.
Có vẻ như mồi đã bị đớp khi tôi đang quan sát hai người họ.
Sau đó, tôi lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, chỉ có miếng mồi bị đớp.
Tôi muốn mang cá về cho ông chú của cửa hàng bách hóa tổng hợp và cho cả Rena với cha cô ấy ở quán bar mà…
Câu cá đối với một người mới học như tôi khó đến vậy sao?
"…. Hấp dẫn đó. Được rồi, tôi sẽ cho mọi người thấy điều gì sẽ xảy ra khi một dược sĩ trở nên nghiêm túc."
Bỏ lại cần câu, tôi quay vào rừng.
Tôi có một kho đầy đủ các dụng cụ chế thuốc trong người, vì vậy tôi sẽ sử dụng nó để làm mồi cho cá lao thẳng tới.
Ý tưởng về loại thuốc này là nhai lại từ chất thu hút mà tôi đã làm cho Lilika lúc trước.
[Big Catch-kun: Một loại thuốc dạng gel chứa pheromone có kích thích mạnh đối với khứu giác của cá]
Giống như lời giải thích, có một chất lỏng dày và quánh trong chai.
Tôi dính nó vào miếng mồi ban đầu và—
"Lên-"
Tôi quăng nó xuống hồ.
Và sau đó.
Nhiều bóng dáng cá tiếp cận ngay lập tức.
Tuy nhiên, chúng lại quay đầu và bỏ chạy.
Thật kỳ lạ; Ngay khi tôi vừa nghiêng đầu, một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Oh. Đây không phải là chúa tể của cái hồ này chứ!?
Khi tôi đang phấn khích, giật giật; một cú sốc mạnh chạy lên cần câu.
Nó ở đây nó ở đây nó ở đây-!
"Reiji-san, có vẻ như cậu đã câu được gì đó?"
"Đúng vậy-! Tôi đã câu được một con gì đó ngay lúc này!"
Nó kéo và tôi cũng kéo liên tục, cuối cùng sức lực của chúa tể hồ nước suy yếu dần.
"Ra —- aaaaa!"
Khi tôi dùng hết sức kéo, nó bay lên khỏi mặt nước và rơi xuống; *bộp* thẳng xuống đất.
"Ôi trời ~~. Dính thêm cả cái lưỡi câu vào thật là kinh khủng… "
Tôi đã câu được gì vậy?
Nói thẳng ra là tôi câu được một cô gái.
Từ hồ nước...
*Owowowow*; cô gái đó rút lưỡi câu bị kẹt ở khóe miệng và quăng nó đi.
"Rerere, Reiji-san đã câu được một cô gái- !?"
"Chủ nhân, anh câu kiểu gì vậy?"
"Mina và Noela, bình tĩnh lại. Chính bản thân tôi thực sự cũng không hiểu. Con chúa tể đó ... Tôi thực sự không hiểu nổi. Nhưng cô ấy đã bay lên từ dưới hồ."
*Ục ục*; cô gái bóp bụng trong khi tạo ra âm thanh kì lạ đó.
"Tôi đã tưởng đây là bữa ăn đầu tiên của mình sau một thời gian dài và đã ăn nó… để rồi có một cái móc… đây là bắt nạt hả….?"
"Ừm-, xin lỗi-?"
"Ah-! Là cậu phải không, là tên đáng khinh đã dùng lưỡi câu để móc tôi! ”
"Thay vì nói tôi câu cô lên, có mà cô tự lao tới rồi để bị bắt ý... Tôi muốn bắt cá thôi, được chưa."
Xin lỗi xin lỗi; Tôi xin lỗi, nhưng cô gái lại ngồi đó phồng má trừng mắt nhìn tôi
"Tôi là dược sĩ Reiji. Còn cô."
"Tôi tên là Vivi. Tôi là tinh linh của cái hồ này. Đã khá lâu rồi tôi không nói chuyện với một con người."
Cô gái tự xưng là Vivi có mái tóc màu xanh da trời khá đẹp.
Một tinh linh hả…?
Nhưng luôn ở dưới nước không phải là điều mà con người có thể làm được, vậy nên cô ấy có thể là hàng thật.
Mina nghiêng đầu ngạc nhiên.
"Liệu một tồn tại trong tưởng tượng như tinh linh có thực sự tồn tại không vậy?"
"Một con ma mà còn nói ra được điều đó hả?"
*Ục ục*; Bụng Vivi lại kêu và cô ấy lơ đãng lẩm bẩm, “Đói quá...”
Tôi và các cô gái cụng ly.
"Chúng tôi tình cờ mang theo bữa trưa, cô có muốn ăn cùng với chúng tôi không?"
"Việc đó được không? Mời một tinh linh như tôi một bữa ăn…?"
"Không sao, được mà, được mà."
"Nhưng để một người lạ như tôi tham gia sẽ biến bữa trưa vui vẻ của cậu trở nên khó chịu…."
"Không đâu, không đâu!"
"À. Tôi hiểu rồi… Cậu sẽ hành động như thể sẽ vờ làm bạn của tôi và sau đó sẽ nói xấu tôi rất nhiều-"
"Không, chúng tôi sẽ không đâu!"
Tinh linh này tiêu cực quá rồi đó!
"Được mà, lại đây."
Noela nắm lấy tay cô ấy và dẫn đến chỗ thảm dã ngoại.
Mina và tôi đi theo sau, với bữa trưa mà Mina đã làm sáng nay cầm trên tay.
Những món được làm là rất nhiều các loại sandwich khác nhau.
*Nhồm nhoàm*; Noela đang ăn với cảm giác thích thú thường ngày của mình.
*Nhồm nhoàm*; tinh linh Vivi đang mấp máy cái miệng nhỏ nhắn và ăn trong im lặng.
"Tinh linh thường ăn gì vậy?"
"… Từ trước đến giờ con người vẫn dâng lễ cho tôi, nhưng gần đây điều đó không còn tiếp tục nữa nên giờ tôi đang đói."
Khi tôi hỏi chi tiết, có vẻ như Vivi đã được phong như một vị thần từ rất lâu về trước.
Và vì thế, có vẻ như cô ấy có lối sống ăn đồ được dâng lên.
Hiện nay chuyện đó đã giảm đi đáng kể.
Có rất nhiều quái vật và thú dữ, vì vậy tôi cho rằng không có bất kỳ ai có có ý định bất chấp nguy hiểm để mang lễ vật tới.
"Tôi đúng là một tinh linh đáng xấu hổ, dù sao thì lát sau mấy người cũng cười nhạo tôi thôi…"
"Chúng tôi sẽ không cười đâu. Cô không ăn cá sao?"
"Tôi không thể bắt… –nói nhầm. Tôi không ăn thịt bạn bè."
Tôi nghe được cảm xúc thật của cô rồi.
"Vậy cô có muốn thử câu cá với chúng tôi không? Tôi có [Big Catch-kun] nè."
Tôi cắt một cành trông khỏe mạnh để làm cần.
Tiếp theo tôi sử dụng dây và móc mà tôi mang theo và hoàn thiện nó.
"Haaaa…."
Cô tinh linh thốt lên một tiếng kì lạ.
Cô ấy dường như rung động khi nhìn thấy những con sâu bướm đang ngọ nguậy bên trong chai.
Ồ đúng rồi, tinh linh này được câu lên nhờ những con sâu bướm này mà…
"Reiji-kun, tôi có thể véo một con được không?"
"Cô đến từ bộ lạc xa xôi nào vậy? Không đời nào. Bởi vì cô sẽ bắt cá với thứ này."
Gắn mồi câu kém với Big Catch-kun dạng gel vào, tôi quăng lưỡi câu xuống hồ.
"Đây. Cầm lấy. Nếu có thứ gì đó cắn câu, hãy kéo nó lên, được chứ?"
"Tại sao cậu lại tốt như vậy?"
"Tôi tự hỏi ha?"
"Cho tôi nhiều sự ưu ái đến vậy, động cơ của cậu sau này hẳn phải là muốn lợi dụng tôi, nhất định là…"
Suy sụp; Vivi lại bị trầm cảm.
Mặc dù tôi không có ý định đòi trả công hay gì hết…
Giật giật; Cần câu của Vivi rung động
"Fuwawawawa, Rerere, Reiji-kun, có một lực kéo rất lớn!"
"Đó là do bạn của cô đang phản kháng hết sức lực đó."
"Haha-, ha, ha…. Tôi không có quen ai như vậy…. "
"Đây đâu phải là lúc để buồn hả!? Cá đớp rồi, vậy nên hãy kéo cá lên đi!"
Giậm chân tại chỗ và có vẻ như cô ấy đang phải cố hết sức, vì thế tôi ôm Vivi từ phía sau và tóm lấy cần câu.
"Đếm đến ba rồi kéo!"
"Hở? Hở? Gì, gì cơ!?"
"Một
hai
ba!"
Theo lời đếm của tôi, Vivi dùng hết sức kéo.
*Xoạt*; một con cá bay lên khỏi mặt nước, bay theo hướng bị kéo lên.
*Phụttttt* - *Pạch*
Một con cá dài 40 cm đập trực diện vào mặt Vivi.
"Fubeh- !?"
…… Đ, đừng để tâm về điều đó.
"Reiji-kun, tôi đã câu được nó rồi."
Thứ hiện lên trên khuôn mặt Vivi sau khi bị con cá đập trúng là một nụ cười.
"Hãy cùng câu con kế tiếp nào."
Gần đó là đội Noela + Mina, quăng cần câu ra rồi lại thu vào, quăng ra và thu lại hết lần này đến lần khác.
Mina câu cá. Noela tháo lưỡi câu, dính mồi vào, sau đó bôi Big Catch-kun lên. Mina lại quăng cần.
Cứ thế lặp lại, và họ đã thể hiện một sự hợp tác tuyệt vời.
Có khoảng 20 con cá đang vỗ dưới chân họ.
Đ, đó không phải là một MẺ lớn sao !?
"Tôi sẽ không thua hai người đâu, Reiji-san!"
Mina vui vẻ nói, và Noela cũng gật đầu đồng ý.
"Chúng tôi cũng không thua đâu, này Vivi!"
"V - vâng!"
"Cô có bất kỳ sức mạnh nào của tinh linh hồ nước có thể giúp câu cá dễ dàng hơn không?"
"Haha… cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ có loại sức mạnh đó hả…?"
"Vậy thì, đừng lo lắng về điều đó. Nếu đúng là vậy, tôi sẽ sử dụng đến Kỹ năng của mình… "
"Ah, ah, ah Reiji-kun, đừng bỏ rơi tôi mà… Làm ơn… ”
Cặp tinh linh và tôi đã không thể may mắn bắt kịp họ, và cuối cùng chúng tôi câu được 23.
Cặp cô gái thương hiệu của cửa hàng thuốc câu được 26.
"Chúng ta thắng rồi, Noela-san."
"Ru-ru- ♪"
Đây là quá đủ để làm quà tặng cho cửa hàng bách hóa tổng hợp và quán Thỏ Lùn.
Tôi lấy một chút từ mẻ cá, và chỉ mang về những gì tôi cần.
"Vivi, tôi sẽ đưa cho cô chỗ cá này với phần còn lại."
"Hả - tại sao?"
Vì lý do nào đó, Vivi trông có vẻ khó chịu với khuôn mặt buồn bã.
"Tại sao… bởi vì chúng tôi không cần đến chúng. Và cô thấy đói, phải không? Khi đói, cô có thể ăn chúng."
"…. Con người luôn muốn được nhận lại thứ gì đó sau khi làm như cậu. Mọi người luôn để lại đồ được dâng lên và yêu cầu tôi làm những điều mà tôi không thể làm… như làm mưa, tắt nắng đi… mặc dù tôi không phải là thần… Tôi không thể làm những gì mà mình không thể…. Tôi không thể, tôi không thể, vì thế xin đừng đến cái hồ này nữa. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin đừng làm ô uế cái hồ này nữa… Mặc dù đó không phải là lỗi của tôi… "
Aah…. cô ấy tiêu cực ra là vì chuyện đó đã xảy ra.
"Tôi không mong muốn được đáp lại gì đâu."
"…"
"Nếu chúng ta là bạn, cho và nhận là bình thường, phải không? Tôi cũng không hứng thú với một mối quan hệ chỉ dựa trên tư lợi cá nhân."
Tôi nắm lấy tay Vivi.
"Reiji-kun và tôi là… bạn?"
"Noela cũng vậy."
Siết chặt; Noela thêm bàn tay của mình vào, và Mina cũng vậy.
"Hãy làm bạn với tôi nữa. Hôm nay chúng ta đã vui vẻ bên nhau, thật thú vị."
"Thấy chưa?"
Sụt sịt; Vivi bắt đầu khóc.
"Cảm ơn… hãy quay trở lại… Tôi sẽ đợi…"
Và thế là chúng tôi đã làm bạn với một tinh linh bất hạnh của hồ nước, Vivi.