Tran và edit: Stevegas
*Ooph; Mina, đang mặc quần dài, đứng dậy và vươn vai.
"Công việc đồng áng, mệt mỏi thật nhỉ?"
"Đúng thật-."
Đáp lại Mina, tôi, người đang ngồi xổm bên cạnh cô ấy, đang nhổ cỏ dại và ném chúng ra một bên.
"Khi ở nông thôn, ta hãy sống như những người ở nông thôn."
Mina nói trong khi hướng mắt về phía cánh đồng nơi chúng tôi đang trồng thảo dược, cô ấy đang đội mũ rơm và mặc quần dài.
Cô ấy trông giống như một người phụ nữ mạnh mẽ kết hôn và sống cùng với một gia đình làm nghề nông.
Sửa lại mũ, Mina ngồi xổm xuống.
"Noela-san sẽ ổn chứ? Em ấy là người duy nhất ở cửa hàng phải không?"
"Sẽ không tốt cho Noela nếu tôi cứ tiếp tục chiều em ấy như vậy, na-."
Mina trông cửa hàng và Noela đến làm việc trên đồng.
Phân chia như thế sẽ hợp lý hơn, nhưng Noela đã kịch liệt né tránh, vì thế nên đành phải như thế này.
Sau khi nhổ cỏ dại, chúng tôi vẩy nước mà chúng tôi đã múc lên các cây thảo dược.
"Xin hãy trở thành thuốc tốt nhé ~."
"Cô có vẻ tận hưởng nhỉ, Mina?"
"Ahaha. Bởi thực tế tôi không có chút kinh nghiệm làm việc gì ở bên ngoài. Khi còn sống, tôi có thể trạng yếu, và khi còn nhỏ tôi cũng không được coi là một đứa trẻ tràn trề năng lượng.
*Xoạt*; nước văng ra từ cái gáo.
"Tôi hiểu rồi."
Một Mina ốm yếu.
Tôi không đời nào tưởng tượng nổi.
Nhờ vào Kĩ năng Canh tác cấp độ Ace, nhưng cây thảo dược tôi đã trồng sẽ không bị héo dù cho tôi có chăm sóc không đúng cách.
Bên cạnh Mina đang tưới cây, tôi đang hái thảo dược.
Số lượng giống đã tăng lên, và bây giờ tôi đã có thể thu hoạch các thành phần cho potion, potion năng lượng, chất khử mùi và nước rửa bát từ chỗ này.
Tôi thực sự thấy biết ơn vì có thể kiếm đủ mà không cần phải đi vào rừng.
Vì thế, tôi cũng sẽ phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với Jiral vì đã cho tôi thuê khu đất này miễn phí.
Khi đã thu hoạch đủ, vài ojisans nông dân đang tập trung lại, thở dài.
"Anh chàng này, tệ rồi…"
"Nó đang yếu dần đi, na …"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tất cả các ojisan đó đều là những người tôi quen biết.
Nhìn thấy tôi, họ ngỏ lời chào "Yaa."
"Ah, chà, chúng tôi đã bón phân đúng cách, nhưng chúng vẫn không phát triển tốt được. Có gì đó không đúng thì phải…?"
Nơi mà các ojiisan đang nhìn là cũng là cánh đồng, nơi những cây trồng xanh tươi đang phát triển.
Quả vẫn chưa ra; Nó vẫn đang trong trạng thái nở hoa.
Chúng sẽ trở thành cà chua nếu mọi việc suôn sẻ.
"Xin lỗi, nhưng thành thật mà nói, cháu không thấy có vấn đề gì cả…"
"Cậu có thể để ý thấy nếu quan sát chúng trong nhiều năm, lần này chắc có thể sẽ không có nhiều quả."
Nếu không có nhiều quả, thì số lượng sản phẩm có thể bán cũng sẽ giảm.
Đối với các ojisan, đây thực sự là một tình huống quyết định sống hay chết.
Với việc chăm sóc cây, thời tiết đóng vai trò là một yếu tố có thể khiến cây trồng kém năng suất, theo tôi là vậy.
Nhưng tôi cũng không thể nói một điều như "Đành chịu thôi ạ."
Tôi biết các ojisan đã theo dõi một chúng cách cẩn thận và đều đặn từ rất lâu rồi.
"Hmm-. Tất nhiên cháu không thể làm gì được với thời tiết… Nhưng chỉ cần có nhiều quả thôi là được ạ?"
"Dược sĩ-san, cậu định làm gì à?"
"Có lẽ cháu có thể làm gì đó!"
" " "Có thật không!?" " "
Các ojisans hứng thú, như thể họ vừa gặp thần nông vậy.
"Ah-... haha, cháu chỉ là một đứa nghiệp dư, vì thế xin hãy dạy cho cháu những điều cần biết."
Thế là tôi đã được dạy về những điều cần phải cần chú ý như những cách trồng trọt phổ biến hay cách xem xét tình trạng của cây từ các ojisan.
Un, đúng như đã nghĩ, tôi có thể sẽ làm được gì đó.
Tôi cũng có thể dùng những nguyên liệu có sẵn ở phòng thuốc.
"Reiji-san, cậu lại định chế một loại thuốc mới nữa à?
"Hở? Làm sao cô biết, Mina?
*Ufufu* Mina cười thích thú.
"Tôi có thể đoán ra bằng việc nhìn vẻ mặt của cậu. Cậu dù sao cũng trông đang vui vẻ."
"Là vậy sao?... Tôi sẽ quay lại cửa hàng một chút và hoàn thiện nó."
"Được thôi. Hẹn gặp sau nhé."
Mina khẽ vẫy tay, tôi quay lại thị trấn và trở về cửa hàng.
Noela, đang trông cửa hàng với vẻ mặt trông rất chán nản.
"Chủ nhân, có chuyện gì vậy? Việc ở đồng, xong chưa ạ?"
"Em trông cửa hàng tốt lắm. Anh không nghĩ là bọn anh đã xong việc đâu. Anh chỉ quay lại một chút để làm thuốc thôi."
Khi tôi đến phòng thuốc, Noela cũng đi theo.
Chà, cửa hàng có vẻ vắng khách, tôi đoán chắc cũng được.
"Thuốc gì ạ?"
Ah. Nhớ lại thì... Noela rất là...
Tôi nhếch mép cười.
"Một loại thuốc để ổn định năng suất của cây cà chua."
"Ru-!? … C, chủ nhân, không được. Cà chua, không được ạ!"
Lắc lắc; Noela lắc đầu.
Noela không thích cà chua, và ngay cả khi Mina và có bảo, em ấy vẫn sẽ không ăn chúng.
"Kẻ thù của Noela! Cà chua, cần bị tiêu diệt!"
"Này. Xin lỗi tất cả những người nông dân đi!"
*Cốp* tôi cốc đầu em ấy.
Có lẽ em ấy nghĩ tôi như một nhà khoa học xấu xa giúp đỡ cho việc trồng cà chua.
Noela theo dõi tôi một cách cẩn thận, như thể đang cảnh giác, trong khi tôi làm công việc chế thuốc của mình.
"Được rồi, xong! Với thứ này, chúng ta sẽ có cà chua ngon hơn."
[Tomatox: Ổn định việc ra quả. Một hóa chất nông nghiệp có tác dụng đẩy nhanh quá trình canh tác, đẩy nhanh quá trình trưởng thành và triệt tiêu sự phát triển quá mức. Nó vô hại với cơ thể con người]
Có vẻ như tôi có thể sử dụng nó cho nhiều cây hơn là cho chỉ cà chua.
Thứ này sẽ giúp được cho các ojisans đó!
"Chủ nhân-! Điều đó, không được! Nếu anh muốn, phải đánh bại Noela trước đã!"
Noela đang đứng vươn cả hai cánh tay ra, chặn cửa phòng thuốc lại.
"...Anh hiểu rồi, Noela. … Đúng là đáng xấu hổ."
"Ruuu! Noela, sẽ không thua Chủ nhân đâu!"
"Từ giờ trở đi, amn sẽ không tiếp tục làm thêm potion. Hãy mua chúng bằng tiền túi của em. Tiền tiêu vặt của Noela là 300rin mỗi tuần, vì thế, anh tính được rằng em chỉ có thể mua một chai mỗi tháng nhỉ?"
"..."
Tôi nhanh chóng đến trước mặt Noela, người đang đổ mồ hôi.
Chỗ potion hàng ngày >> Một bức tường không thể vượt qua >> Cà chua phát triển
Đây có lẽ là tình cảnh của em ấy ngay bây giờ.
Hừm. Noela không đáng để tôi phải sợ.
Tôi trở lại cánh đồng và mang theo những chai thuốc mới.
"Xin lỗi, cháu đã khiến các ông phải chờ-."
"Không, bọn tôi thực sự nghĩ cậu nhanh quá rồi đó."
Các ojisan gật đầu đồng ý.
Với thuốc này, các ông sẽ có thể yên tâm thu hoạch đủ lượng cà chua như mọi khi!
"Bọn tôi chỉ cần rải nó lên thôi sao?"
Tôi nhắc họ rằng sử dụng quá nhiều sẽ có thể gây tác dụng ngược lại, vì vậy họ chỉ sử dụng với số lượng nhỏ.
Nhưng các ojisans dường như đang nghi ngờ chỉ cần thế này thôi là đủ, họ nhíu mày lại.
"Tất nhiên, cháu sẽ để mọi người quyết định xem có nên sử dụng nó hay không."
" ...Không, chúng tôi sẽ sử dụng nó. Xin cứ để bọn tôi, Dược sĩ-san. Dù sao, chúng tôi sẽ không thể có một vụ mùa bội thu nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này. Hơn nữa, Dược sĩ-san đã mất công làm riêng cho chúng tôi..."
"Cảm ơn rất nhiều. Cháu đang mong chờ được ăn cà chua đó."
"Ou."
Bắt tay với các ojisans như một thành viên của liên minh cà chua, chúng tôi nhanh chóng rải thuốc lên từng cây cà chua với liều nhỏ.
Cây trồng không phải là thứ ta có thể thấy được sự tăng trưởng trong một ngày.
Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Ngày hôm sau, khi tôi nhờ Mina đi thu hoạch dược liệu, Mina trở về và bảo.
"Reiji-san, những cánh đồng đang rất rậm rạp đó, cậu biết không?"
"...Không đời nào, nó không thể nào trở thành một khu rừng chỉ trong một ngày, được, phải chứ?"
Để đề phòng, tôi để cửa hàng cho Noela trông và cùng Mina và đến cánh đồng để quan sát tình hình.
Khi chúng tôi đến nơi, có ba người đàn ông như mạo hiểm giả, đang nói chuyện với nhau.
"Đây là một hầm ngục đột nhiên xuất hiện ở vùng nông thôn. Chúng ta không thể biết được sẽ có gì nguy hiểm. Được rồi, chuẩn bị đi!"
……….
Chà, cũng không hẳn là không có hầm ngục ở vùng nông thôn, phải chứ?
Và, tất nhiên, sẽ có những mạo hiểm giả đến để thách thức nó.
"Nó...không thể nào, thật chứ...?"
Mồ hôi của tôi không ngừng chảy... Ý tôi là, thuốc của tôi luôn luôn quá hiệu quả, vì thế tôi đã phải pha loãng ra, hiểu chứ?
Vì vậy, không đời nào đột nhiên lại có một khu rừng chỉ sau một ngày-.
"Không thể nào, không thể nào."
*HAHAHA; Trong khi cười khô khốc, tôi bước tới.
Đây là đâu, một khu rừng ư? Nhưng có một dãy hàng rào có bôi thuốc đuổi quái vật.
Vậy có nghĩa là, đây là?
"Cánh đồng, những cánh đồng trở thành một khu rừng!? Thiên nhiên đang ngập tràn!?
Các mạo hiểm giả bước vào cánh đồng.
"Đi thôi–!"
" "OU" "
Họ đang tiến hành một cuộc khám phá!?
"Này-! Đây, đây chỉ là một cánh đồng! Một cánh đồng thôi, vì thế! Không có kho báu hay quái vật quý hiếm nào đâu!
Sau đó, mặc dù tôi đã đợi 30 phút, mấy anh mạo hiểm giả đó vẫn không ra ngoài.
"... Được rồi, tôi cũng sẽ đi vào. Đây là một cánh đồng. Mấy thứ như quái vật sẽ không xuất hiện, phải chứ? Ý,ý tôi là, thuốc đuổi quái vậy của tôi cực kì hiệu quả… … B,bọn quái vật sẽ không dám đến, và ngay cả khi chúng có, chúng sẽ bị bất tỉnh ngay…"
Lẩm bẩm, tôi rụt rè tiến về phía trước.
Khi tôi bước tới
*Sột soạt sột soạt*; Tôi nghe thấy âm thanh.
C, cái gì vậy chứ!?
*Sột soạt sột soạt*
Thứ phát ra âm thanh đến gần hơn, và sau đó hoá ra là các ojisan nông dân và vợ của họ.
"Xin chào-. Nó trông thật tuyệt vời, phải chứ?"
"Aa, Dược sĩ-san. Thực sự, tôi ngạc nhiên vì nó hiệu quả đến thế đó."
*Hahaha*; ojisan cười to.
Họ đều đang cầm những chiếc kéo lớn và đang cắt những thứ màu xanh lá cây.
"Mọi người đang làm gì vậy…?"
"Aah, nếu không cắt bớt thân cây đi như thế này, các cây rau quả khác sẽ không thể có ánh sáng, phải chứ?"
"Vậy đó là, đó là những thân cây cà chua ạ... Aah, cháu xin lỗi! Mặc dù nó đã được pha loãng!"
Khi tôi xin lỗi một cách bối rối, họ chỉ vỗ vai tôi.
"Dược sĩ-san, cái này."
Chỗ mà ngón trỏ của oji-san chỉ là một quả bí ngô màu đỏ tươi đang nằm trên mặt đất.
"Đây là…?"
"Nó là cà chua."
" - Kà khua!?"
Vì quá ngạc nhiên, tôi phát âm sai.
"Eh, cái này, nó là một quả bí ngô phải chứ?"
"Cậu sẽ thấy nếu ăn nó, nè."
Một người vợ cắt một quả cà chua khổng lồ và đưa nó cho tôi.
Tôi bỏ vào miệng.
"Ah. Đây là một quả cà chua… nhưng mà, thật ngọt ngào-! Ngon quá!"
Kinh ngạc thật. Nó ngọt như trái cây vậy.
"Dược sĩ-san, điều này thật tuyệt vời! Cà chua ngọt. Và nó thậm chí còn có kích thước khổng lồ mà chúng tôi chưa từng thấy trước đây. Cái này chắc chắn sẽ bán với giá tốt, chắc chắn!"
Tất cả những ojisan và obasan nông dân vui vẻ gật đầu đồng ý.
Dường như mọi người đều có các khoản nợ khi phải thuê các khu đất từ Jiral.
Vì vậy, họ rất vui khi có thể vừa trả được khoản nợ và vừa có được lãi.
Tôi cũng đã giúp họ cắt những phần thân cây mọc thừa, đưa những cánh đồng trở lại trạng thái cũ.
Tôi tự hỏi liệu mấy mạo hiểm giả đó có thể trở về an toàn không đây?
Mang về nhà một quả cà chua lớn tôi được cho, tôi ngay lập tức để Mina nếm thử.
"Ngọt thậttt ~ t, nó rất ngon ~. -À, nếu là thế này thì…"
"Uh, tôi cũng nghĩ vậy."
Mina và tôi cùng gật đầu.
Chúng tôi dùng nó cho bữa tối, khi Noela nhìn vào, em ấy trở nên vô cảm.
"Noela, chỉ cần một miếng thôi, thử ăn xem?... Vì nó ngon lắm đó."
"Ngon?
Khi tôi bảo "Ngon lắm đó", có vẻ như em ấy nghĩ nó sẽ như potion, Noela nhắm mắt lại và cắn một miếng.
"Ru? Cà chua?"
"Đây là cà chua, cà chua thật đó."
"Đây, không phải là cà chua."
Chompchomp; Noela bắt đầu ăn mà không để tâm nữa.
Ngồi đối diện với em ấy, Mina cười một cách dịu dàng.
"Noela-san, chị rất vui vì em đã có thể ăn cà chua-. Ấn tượng lắm, Noela-san.
Tôi cũng nhẹ nhàng xoa đầu Noela.
Sau đó.
Những quả cà chua khổng lồ của vùng Carta trở thành chủ đề nóng khắp các thị trấn xung quanh nhờ kích thước cùng với hương vị ngọt ngào của chúng, chúng bán chạy đến nỗi hết cả hàng.
Tôi cải tiến loại thuốc mới, pha loãng một cách chuẩn xác để tạo ra sản phẩm.
Với việc là hóa chất cho nông nghiệp tạo ra những quả cà chua to hơn, loại thuốc mới trở nên nổi tiếng và rất phổ biến trong giới nông dân.